Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 53: Kết FULL

Thiên Phàm

19/09/2022

Vương Gia Lạc gân cổ lên gào mấy tiếng, càng về sau, phiếu bầu của Hàn Tố Phân càng nhiều, cuối cùng chiến thắng với kết quả là 535 phiếu, trúng cử chức trưởng hội phụ nữ.

Dân trong thôn thấy Hàn Tố Phân trúng cử, liền giải tán, chẳng có trò hay gì để mà xem, mọi người ai về nhà nấy.

Lưu Nhị Hỉ cũng cùng với mấy người Tiêu Sở Sở, Trương Ngọc Hương, Triệu Nhã Lệ và Ngô Xuân Hoa về nhà.

“Bí thư Ngô, nói gì thì nói, cũng phải sang nhà tôi chút chứ, tôi bảo vợ ở nhà làm cho cô một bàn cỗ lớn rồi, đều là những món ngon nơi rừng núi, cô đến nếm thử xem sao nhé?”

Vẻ mặt Vương Gia Lạc đầy nhiệt tình nhìn Ngô Tình, trông rõ là thân thiết, nhưng khóe mắt lại lóe lên vẻ dâm tà, khiến người ta khó mà đoán được.

“Thôi ạ, tôi vẫn nên về mau thì hơn, trong xã còn có chút việc”.

“Đừng thế chứ, bí thư Ngô không dễ gì mới đến thôn chúng tôi một chuyến, sao tôi có thể tiếp đãi không chu đáo được, cô mà còn từ chối là không nể mặt tôi rồi đấy nhé, hề hề”.

“Thôi được rồi, đúng lúc tôi cũng muốn nếm thử món ngon nơi đây của mọi người”, Ngô Tình cười nhạt, khó mà từ chối lời mời của Vương Gia Lạc, nếu mà để bị đồn là cô ta khó gần, thì sau này làm sao khiến người ta tặng quà cho mình nữa?

“Được, vậy chúng ta lên đường thôi!”

Vương Gia Lạc cười hề hề, không khỏi xoa xoa tay, vội đưa Ngô Tình đi về hướng nhà mình.

Ngô Tình cười cười, không nhịn được lén liếc theo bóng hình Lưu Nhị Hỉ dần biến mất, trong lòng run lên, đi theo Vương Gia Lạc về nhà gã.



Triệu Nhã Lệ bước nhanh đến cửa nhà, quyến luyến không nỡ, vẫy tay với Lưu Nhị Hỉ, rồi đi vào trong nhà mình.

“Đi thôi, Sở Sở, chúng ta về nhà đi, không phải em còn muốn bàn chuyện lập trạm thu mua với anh sao, hai chúng ta bàn cho kỹ một chút”.

Lưu Nhị Hỉ kéo bàn tay nhỏ của Tiêu Sở Sở bước nhanh vào nhà, ánh mắt Trương Ngọc Hương bên cạnh khẽ động, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đi theo vào nhà.

“Đúng rồi, Sở Sở, cái trạm thu mua mà em nói, cần anh làm những gì thế? Trước kia anh cũng chưa từng làm việc này, có thể nói cho anh biết được không”.

Lưu Nhị Hỉ rót cho Tiêu Sở Sở một cốc nước, nhìn cô khẽ hỏi.

“À, cái trạm thu mua của anh thực ra cũng đơn giản thôi, chỉ là mấy thứ đặc sản núi rừng của mọi người, chim trĩ, thỏ rừng gì đấy, chúng em đều lấy, còn có nguyên liệu như nấm rừng các thứ, bọn em cũng muốn hết, đến lúc đó không cần biết là mọi người tự thuê nhân công hay thế nào cũng được, dù sao em có thể đảm bảo một điều, bất kể mọi người có bao nhiêu hàng, em có thể bán hết!”

Tiêu Sở Sở đắc ý lắc lắc cái đầu, trông vô cùng ra vẻ.

“À, ra là như thế à!”, Lưu Nhị Hỉ đáp một tiếng, không khỏi suy xét, nếu tự đi mướn người thì một ngày có thể hái tầm mấy trăm cân, thêm cả mấy món ăn dân dã, chắc một ngày phải kiếm được vài ngàn tệ.

“Vậy được, Sở Sở, thế là lần này anh thật sự phải cảm ơn em cho tử tế rồi”.

“Không có gì, khách sáo vậy làm gì, nói thế nào đi nữa anh cũng là ân nhân cứu mạng của em mà!”

Thấy hai người nhìn nhau cười nói vui vẻ, Trương Ngọc Hương bên cạnh không chen nổi lời, bất lực cười cười, chỉ có thể lên tiếng nói vào bếp làm cơm trưa, sau đó đi ra khỏi phòng khách.



Ăn cơm trưa xong, hôm nay Tiêu Sở Sở ăn rất nhiệt tình, so với sơn hào hải vị hồi trước ở nhà, cơm nhà Lưu Nhị Hỉ dường như có mùi vị khác, nhất là món chim trĩ tươi ngon kia, ăn vào quả đúng là mỹ vị.

“Đúng rồi, Sở Sở, hay chút nữa em nghỉ ở nhà anh một lúc, đợi lát sau anh đưa em đi khảo sát địa điểm, thành lập trạm thu mua của chúng ta!”

“Được thôi, anh Nhị Hỉ!”

Cơm nước xong xuôi, Lưu Nhị Hỉ vốn muốn giúp Trương Ngọc Hương thu dọn một chút, nhưng cô ấy cho rằng đây không phải là việc đàn ông nên làm, thế là lại bị đuổi ra ngoài.

Lưu Nhị Hỉ bất lực, đành đưa Tiêu Sở Sở về phòng mình.

“Sở Sở, em ngủ giường anh đi, anh ngồi ghế nghỉ một lát”.

Trong phòng chỉ có chiếc giường nhỏ của Lưu Nhị Hỉ, Tiêu Sở Sở nằm xuống xong, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

“Ờm… Nhị Hỉ, em không ngủ được, hai chúng ta nói chuyện chút đi”, Tiêu Sở Sở nằm trên giường, sắc mặt đỏ hồng, nhìn Lưu Nhị Hỉ hỏi nhỏ.

“Thế cũng được, em muốn nói chuyện gì thế Sở Sở…”

“Ừm… Nhị Hỉ, cái đó, người trong thôn nói, thứ đó của anh không dùng được, có thật hay không…”, Tiêu Sở Sở đỏ mặt hỏi nhỏ.

“Hề hề… cái này hả, sao tự dưng em lại hỏi cái này thế Sở Sở, có phải em sợ gả qua đây rồi phải làm bà góa sống đúng không!”



“Xì! Anh biến dùm đi, Nhị Hỉ!”, Tiêu Sở Sở xùy nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ hồng nhìn Lưu Nhị Hỉ hỏi: “Nhị Hỉ, người đấy nói cái đó của anh bất lực, rốt cuộc là có phải thật hay không vậy?”

“Hề hề, em tự qua thử một chút, không phải là biết rồi sao…”, Lưu Nhị Hỉ cười xấu xa, đứng thẳng dậy, nhìn Tiêu Sở Sở mà nhỏ giọng trêu chọc.

“Thử thì thử!”

Mặt Tiêu Sở Sở đỏ hồng, chầm chậm bước đến bên Lưu Nhị Hỉ, bàn tay nhỏ non mềm từ từ vươn tới.

Trời đất ơi, to thật đấy! Cái này mà làm một chút thì chả làm chết người ta à, nhưng nghe người ta nói cái đó của đàn ông càng to thì cuộc sống về sau của đàn bà mới càng sướng.

Tiêu Sở Sở không nhịn được, ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay ra, cởi thắt lưng của Lưu Nhị Hỉ, cái thứ to không gì bằng kia lập tức lộ ra.

Cái miệng nhỏ xinh mở hé, Tiêu Sở Sở nhìn thấy thứ kích cỡ cực khủng vừa được giải phóng đó, miệng càng há to thêm mấy lần.

Lưu Nhị Hỉ cười xấu xa, nhân cơ hội đâm thẳng thứ nóng bỏng đó vào.

“Ưm…”

Tiêu Sở Sở không nhịn được rên lên, chỉ thấy trong khoang miệng của mình có một mùi vị đàn ông đậm đặc truyền đến, làm cô quả thật khó mà nhịn nổi, khuôn mặt thanh tú nhịn đến đỏ bừng, trông có vẻ như là sắp hít thở không thông đến nơi.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt rất hưởng thụ của Lưu Nhị Hỉ, trong lòng Tiêu Sở Sở chợt nảy ra một ý nghĩ trêu đùa, hàm răng trắng bóc cắn mạnh nơi đó của hắn một phát!

“A! Sở Sở, em thế này là mưu sát chồng mình đấy, sau này có còn muốn sống một cuộc đời hạnh phúc nữa không vậy”.

Lưu Nhị Hỉ bị đau, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Hừ! Cắn chết anh mới được, ban nãy anh làm cái gì không biết!

Tiêu Sở Sở hừ nhẹ một tiếng, xấu hổ trừng mắt với Lưu Nhị Hỉ, tức giận nói.

“Anh… Anh thấy em hưởng thụ quá mà, nên nghĩ làm thế nào giúp em một chút…”, Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, lộ rõ vẻ ngại ngùng.

“Hừ, anh mới hưởng thụ ấy, xì!”

“Được rồi, không đùa nữa Sở Sở, em đi nghỉ trước một lát đi, anh đi ra ngoài dạo chút, tiện thể xem qua chỗ đặt trạm thu mua”.

Lưu Nhị Hỉ vội kéo quần lên bước ra cửa lớn, hắn thật sự sợ không kìm chế được, lại giày vò Tiêu Sở Sở mất.



Lưu Nhị Hỉ thả bước chầm chậm, nhàn nhã rảnh rỗi bước đi.

“Cứu với…”

Bỗng nhiên, từ ngôi nhà bên cạnh truyền đến tiếng phụ nữ kêu cứu, mặt hắn liền ngây ra, đây không phải là nhà Vương Gia Lạc hay sao, ai đang kêu cứu trong đó chứ.

Ôi đệt! Không lẽ là tên khốn Vương Gia Lạc đang làm hại bà cô đó sao, lòng Lưu Nhị Hỉ chợt nổi sóng gió, nhìn thấy tường sân không cao, nhảy một phát vào trong.

“Hề hề, bí thư Ngô, lần này tôi đảm bảo sẽ làm cho cô thoải mái…”

Lúc này, Vương Gia Lạc ở trong phòng nhìn Ngô Tình nằm trên giường, sắc mặt đỏ hồng, không nhịn được nuốt nước miếng, vẻ mặt dâm đãng nói.

“Vương Gia Lạc, tên khốn kia, ông không chết tử tế được đâu, dám làm như vậy với tôi, có tin tôi khiến ông không làm nổi cái chức trưởng thôn nữa không!”

Ngô Tình mặt đỏ bừng nằm trên giường, lúc nãy chỉ uống một cốc rượu trắng mà Vương Gia Lạc đưa cho, đột nhiên cả người mất hết sức lực, nhất là nơi giữa đôi chân trắng nõn, một trận nóng bỏng truyền đến nơi thần bí của cô ta, cảm giác tê dại ấy làm cô ta không khỏi có chút phản ứng, chỗ “chốn bồng lai” đã nhơm nhớp từ lâu!

“Hề hề… Bí thư Ngô, hình như tôi quên nói với cô một chuyện, trong phòng tôi có điện thoại đang quay kia, cô mà đi tố tôi thì tôi chỉ có thể nói với cô một câu thật ngại quá thôi, hình ảnh cơ thể yêu kiều này của cô khi bị tôi đè dưới thân mình, đều sẽ bị người khác nhìn thấy, hơn nữa có khi cô sẽ trở thành ngôi sao đấy!”

“Ông… đồ hèn hạ… vô sỉ…”

Mặt Ngô Tình đỏ bừng bừng, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, không tự chủ mà hướng về phía Vương Gia Lạc, cô ta như đang khát vọng một người đàn ông tráng kiện, cày xới thật lực trên cơ thể mình!

“Hề hề… Bí thư Ngô, vậy tôi không khách sáo nữa, đợi lát nữa tôi sẽ yêu thương cô thật tốt…”

Vương Gia Lạc cười dâm tà, bàn tay thô ráp hướng đến Ngô Tình.

Vương Gia Lạc xé toạc một cái, áo che trước ngực Ngô Tình lập tức rách tan, hai khối thịt trắng mềm liền bung ra.

Ánh mắt Vương Gia Lạc nóng rực, nhìn hai khối cao cao non mềm kia của Ngô Tình, không nhịn được muốn bóp nắn, liền cười đầy dâm tà, bàn tay to lớn chầm chậm vươn ra.





“Dừng tay!”

Đúng lúc Vương Gia Lạc sắp thành công, tiếng gầm của Lưu Nhị Hỉ vang lên liền dọa hắn giật bắn mình.

“Tên khốn Vương Gia Lạc, giữa thanh thiên bạch nhật mà ông lại dám làm chuyện như vậy, ông không sợ chết nữa hả!”, Lưu Nhị Hỉ mặt đầy vẻ tức giận, nhìn Ngô Tình đang nằm trên giường, trong lòng bùng lên lửa giận, lớn tiếng gầm lên.

“Thằng ranh này, tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không mày chết chắc rồi!”

“Tôi cứ muốn lo đấy thì sao!”

“Ra là mày tự tìm đường chết!”

Tay mắt lanh lẹ, Lưu Nhị Hỉ cũng biết được tiên hạ thủ vi cường, cầm cái bình rượu trên bàn, ném mạnh vào đầu Vương Gia Lạc.

“Mày!…”, Vương Gia Lạc trợn trắng mắt, rồi lập tức ngất xỉu.

Lưu Nhị Hỉ vội bước đến bên cạnh Ngô Tình, mặt đầy quan tâm hỏi: “Chị Tình, chị có sao không…”

“Nhị Hỉ… là cậu đã cứu tôi sao… tôi… tôi nóng quá… Nhị Hỉ… cậu mau cho chị Tình đi… có được không… a… tôi nóng quá đi mất…”, khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Tình đỏ rực, ánh mắt mơ màng, khuôn miệng non mềm không ngừng rên rỉ, rõ ràng đã trúng thuốc kích dục trong bình rượu kia của Vương Gia Lạc, giờ thuốc đã phát tác.

Tình huống cấp bách, Lưu Nhị Hỉ chỉ có thể ôm Ngô Tình đến một bên của căn phòng, nhanh chóng cởi bỏ quần áo.

Chị Tình, xin lỗi nhé, tôi đây là vì cứu chị, chị đừng có trách tôi đấy!

Mặt Lưu Nhị Hỉ đanh lại, nhìn cơ thể nõn nà của Ngô Tình, trong lòng nổi cơn sóng gió, không nhịn được mà đâm vào.



“Ưm… Tôi đang ở đâu đây…”

Ngô Tình chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy thân dưới của mình có chút căng cứng đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện Lưu Nhị Hỉ đang nhún lên nhún xuống trên cơ thể mình.

“A!… Nhị Hỉ, cậu, sao cậu lại ở đây… sao tôi lại bị cậu…”

“Chị Tình, chị đừng kêu, nghe em giải thích…”

Lưu Nhị Hỉ vội giải thích cho Ngô Tình một lượt, lúc này cô ta mới phản ứng lại, trong lòng cảm thấy ấm áp, không ngờ mình lại được tên nhóc Lưu Nhị Hỉ này cứu.

“Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Vương Gia Lạc này, chức trưởng thôn hắn đừng mong được làm nữa, đúng rồi, Nhị Hỉ, hay là cậu làm trưởng thôn đi!”, ánh mắt Ngô Tình hơi ngây ra, trong đầu tự dưng nảy ra ý nghĩ này.

“Ớ, tôi làm á?”, nghe đến làm trưởng thôn, Lưu Nhị Hỉ cũng có chút vui trong lòng.

“Ừ, cậu làm đi, cậu đỡ tôi dậy đã, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát…”



Một lát sau, liền có tốp cảnh sát đến bắt Vương Gia Lạc tống vào nhà giam, Ngô Tình mặc quần áo tử tế, dặn dò Lưu Nhị Hỉ mấy câu, rồi vội vàng ngồi lên xe về xã, trước lúc khởi hành lại nói với hắn mấy câu về chuyện làm trưởng thôn.



Về đến nhà, Tiêu Sở Sở đã tỉnh từ lâu, cùng với Lưu Nhị Hỉ dạo một vòng trong thôn, chọn được địa điểm, rồi lại ở trong nhà Lưu Nhị Hỉ thêm mấy ngày, mới quay về đem tiền đến đầu tư.

Vài ngày sau, chuyện Lưu Nhị Hỉ làm trưởng thôn đã lan truyền khắp thôn, thêm cả trạm thu mua khai trương, hắn quả là đã bước đến đỉnh cao cuộc đời!



Đêm khuya, Lưu Nhị Hỉ ở trong phòng Trương Ngọc Hương, nói nhỏ: “Chị dâu… em có thể cưới chị rồi chứ?”

“Ừ…”

“He he… chị dâu, em đến đây!”





Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook