Chương 22: Đối phó với loại tân binh như các anh
Phù Thái
19/04/2024
Khi Lưu Phong chạy xong một vòng, hắn đã bỏ rơi Trịnh Dũng gần một trăm mét, đồng thời khi vượt qua hai đội hình của khoa tiếng Trung, Lưu Phong còn duyên dáng vẫy tay chào mọi người.
ồI
Chính lúc này, sự nhiệt tình của không biết bao nhiêu học sinh lại một lần nữa được hành động của Lưu Phong đốt cháy.
"Chết tiệt! Tên tiểu tử này thật điên rồ, tôi thích tên điên này!"
"Đúng vậy, đây mới gọi là đàn ông chứ, cho dù cậu ta có thua, chúng ta cũng khâm phục sự điên rồ này.”
"Lưu Phong, cố lên!"
Một số sinh viên dễ bị kích động đã giơ nắm đấm lên để cổ vũ Lưu Phong.
Hừt!
Trịnh Dũng bị Lưu Phong bỏ xa, hừ lạnh một tiếng, mặc dù anh ta muốn duy trì nhịp độ chạy với tải nặng nhưng lúc này, để cạnh tranh với Lưu Phong, anh ta cũng bắt đầu tăng tốc.
Tuy nhiên......
Sau khi Trịnh Dũng tăng tốc được một lúc, đột nhiên phát hiện ra rằng Lưu Phong ngày càng nhanh hơn, khoảng cách giữa anh ta và Lưu Phong ngày càng lớn hơn.
Đúng vậy, khi Lưu Phong hoàn thành vòng thứ hai, hắn đã bỏ xa Trịnh Dũng gần 200 mét.
Ở vòng thứ ba, Lưu Phong bắt đầu đuổi theo phía sau của Trịnh Dũng, bởi vì hắn đã bỏ xa Trịnh Dũng 300 mét, cũng có nghĩa là hắn chạy thêm một lúc nữa rất
có thể sẽ bỏ xa Trịnh Dũng một vòng sân.
Trịnh Dũng lúc này thực sự rất lo lắng, trên trán anh ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh, anh ta dùng hết sức tăng tốc, hoàn toàn không duy trì nhịp điệu gì nữa.
Tuy nhiên...
Anh ta vẫn buồn bã nhận thấy khoảng cách giữa mình và Lưu Phong ngày càng lớn hơn.
Không đúng, là khoảng cách của Lưu Phong với anh ta càng ngày càng gần, anh ta thậm chí còn có thể nghe được tiếng bước chân của Lưu Phong ở phía sau.
"Hi Các bạn học, nhìn thấy người lính này tài năng đến mức nào rồi chứ? Tôi đã vượt anh ta một vòng rồi!"
Khi Lưu Phong lại chạy ngang qua đội hình bạn học, không chỉ vẫy tay chào mà còn hét lên đầy hưng phấn.
Lúc này, sự nhiệt tình của tất cả sinh viên đều đã được Lưu Phong khơi dậy.
"Lưu Phong, chúng tôi ủng hộ cậu, vượt anh ta một vòng đi!"
Cũng không biết là ai đã dẫn đầu hò hét ầm ï như vậy, sau đó một làn sóng ủng hộ dâng lên ngoài tầm kiểm soát.
"Lưu Phong, vượt anh ta một vòng, cậu là người đàn ông thật sự!"
"Anh Phong, tôi đảm bảo nếu cậu thắng trận này, cậu sẽ trở thành người nổi tiếng nhất trên diễn đàn trường Đại học Khoa học và Công nghệ của chúng ta, sẽ có rất nhiều cô gái yêu cậu."
"Lưu Phong, bây giờ tôi đã yêu cậu chết đi được rồi!"
Không chỉ có nam sinh hưng phấn hò hét ủng hộ Lưu Phong, rất nhiều nữ sinh lúc này cũng phát điên.
Một giáo quan khác là Giả Long lúc này hai mắt đầy những tia máu đỏ ngầu, anh ta đã đi lính nhiều năm, từ tình trạng của Lưu Phong lúc này anh ta có thể nói,
Lưu Phong nhất định có đủ thể chất để chạy hết 3km, thể lực của người này giống như một con dã thú.
Đám người Tôn Thành Phong đứng cách đội hình hai mươi mét, có chút lạc
lõng, sắc mặt ba người có chút lạnh lùng. Bọn họ không ngờ thể lực của Lưu Phong lại mạnh đến thế.
Vòng thứ năm, Lưu Phong cuối cùng cũng lao lên từ phía sau Trịnh Dũng, hoàn thành vượt qua anh ta một vòng.
Vòng thứ sáu, Lưu Phong một lần nữa bỏ xa Trịnh Dũng 50 mét, nói cách khác, Lưu Phong đã bỏ xa Trịnh Dũng 450 mét rồi.
Vòng thứ bảy, Lưu Phong bỏ xa Trịnh Dũng 550 mét. Bảy vòng rưỡi...
Sau khi Lưu Phong hoàn thành bảy vòng rưỡi, tức là 3km, mọi người phát hiện ra răng Trịnh Dũng đã không chạy nữa.
Không đúng, không phải Trịnh Dũng không chạy nữa, mà là vị giáo quan này đã nằm trên đường đua, mồ hôi đầm đìa và thở hồng hộc. Sau khi bị nhịp điệu của Lưu Phong làm rối loạn hoàn toàn, Trịnh Dũng bất chấp mọi giá để chạy, cuối cùng khiến thể lực suy sụp.
Lúc này, tất cả sinh viên khoa tiếng Trung đều hưng phấn kỳ lạ, rất nhiều người kích động không nói nên lời, tất cả mọi người đều nhìn Lưu Phong, nhưng không ai lên tiếng.
Bịch bịch!
Lưu Phong ném hai chiếc ba lô nặng phía trước và sau xuống, tạo ra hai âm thanh nghèn nghẹt trên mặt đất.
Dưới sự ánh mắt quan sát của mọi người, Lưu Phong giơ tay phải lên, nắm chặt tay thành năm đấm trong không trung, "Các bạn học, anh Phong đã không phụ sự mong đợi của mọi người, trận đấu này tôi thắng rồi, hơn nữa, vì vinh quang của khoa tiếng Trung chúng ta, tôi sẽ tiếp tục chiến thắng."
ôI
Lưu Phong vừa nói những lời này, lập tức vang lên tiếng hoan hô.
"Anh Phong giỏi quá, cậu thật tuyệt vời!"
"Anh Phong, cậu là niềm tự hào của khoa tiếng Trung chúng ta!"
"Lưu Phong, nhất định phải tiếp tục thắng đấy, chúng tôi ủng hộ cậu!"
Một giáo quan khác, Giả Long, nheo mắt lại và đột nhiên hét lên: "Các người im mồm hết cho tôi, ồn ào cái gì đấy?"
hừ!
Đúng lúc này, hai đội hình trong khoa tiếng Trung lại vang lên tiếng la ó tập thể.
Trong quá trình huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, quyền uy tuyệt đối của giáo quan lúc này đã gặp phải thử thách cực lớn tại sân huấn luyện của khoa tiếng Trung trường Đại học Khoa học và Công nghệ Đông Hải.
Giả Long vẻ mặt u ám, quay đầu nhìn về phía Trịnh Dũng trên đường chạy.
Lúc này, Trịnh Dũng vừa mới đứng dậy khỏi đường chạy, đồng thời đang chật vật cởi chiếc ba lô nặng nề của mình xuống, tâm trạng chán nản như một con gà trống bại trận.
Haiz!
Giả Long hít một hơi, sau đó nhìn về phía Lưu Phong, "Lưu Phong, Trịnh Dũng mệt quá rồi, e là không có cách nào lập tức thi đấu hạng mục tiếp theo với cậu. Vậy chúng ta đấu trước thì thế nào? Nếu cậu cũng mệt thì rồi, tôi cho phép cậu nghỉ mười phút.”
"Đối phó với loại tân binh như các anh, tôi không cần nghỉ"
Lưu Phong cười nói: "Anh đưa ra ba hạng mục, thi cái nào trước, cứ trực tiếp bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
ồI
Chính lúc này, sự nhiệt tình của không biết bao nhiêu học sinh lại một lần nữa được hành động của Lưu Phong đốt cháy.
"Chết tiệt! Tên tiểu tử này thật điên rồ, tôi thích tên điên này!"
"Đúng vậy, đây mới gọi là đàn ông chứ, cho dù cậu ta có thua, chúng ta cũng khâm phục sự điên rồ này.”
"Lưu Phong, cố lên!"
Một số sinh viên dễ bị kích động đã giơ nắm đấm lên để cổ vũ Lưu Phong.
Hừt!
Trịnh Dũng bị Lưu Phong bỏ xa, hừ lạnh một tiếng, mặc dù anh ta muốn duy trì nhịp độ chạy với tải nặng nhưng lúc này, để cạnh tranh với Lưu Phong, anh ta cũng bắt đầu tăng tốc.
Tuy nhiên......
Sau khi Trịnh Dũng tăng tốc được một lúc, đột nhiên phát hiện ra rằng Lưu Phong ngày càng nhanh hơn, khoảng cách giữa anh ta và Lưu Phong ngày càng lớn hơn.
Đúng vậy, khi Lưu Phong hoàn thành vòng thứ hai, hắn đã bỏ xa Trịnh Dũng gần 200 mét.
Ở vòng thứ ba, Lưu Phong bắt đầu đuổi theo phía sau của Trịnh Dũng, bởi vì hắn đã bỏ xa Trịnh Dũng 300 mét, cũng có nghĩa là hắn chạy thêm một lúc nữa rất
có thể sẽ bỏ xa Trịnh Dũng một vòng sân.
Trịnh Dũng lúc này thực sự rất lo lắng, trên trán anh ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh, anh ta dùng hết sức tăng tốc, hoàn toàn không duy trì nhịp điệu gì nữa.
Tuy nhiên...
Anh ta vẫn buồn bã nhận thấy khoảng cách giữa mình và Lưu Phong ngày càng lớn hơn.
Không đúng, là khoảng cách của Lưu Phong với anh ta càng ngày càng gần, anh ta thậm chí còn có thể nghe được tiếng bước chân của Lưu Phong ở phía sau.
"Hi Các bạn học, nhìn thấy người lính này tài năng đến mức nào rồi chứ? Tôi đã vượt anh ta một vòng rồi!"
Khi Lưu Phong lại chạy ngang qua đội hình bạn học, không chỉ vẫy tay chào mà còn hét lên đầy hưng phấn.
Lúc này, sự nhiệt tình của tất cả sinh viên đều đã được Lưu Phong khơi dậy.
"Lưu Phong, chúng tôi ủng hộ cậu, vượt anh ta một vòng đi!"
Cũng không biết là ai đã dẫn đầu hò hét ầm ï như vậy, sau đó một làn sóng ủng hộ dâng lên ngoài tầm kiểm soát.
"Lưu Phong, vượt anh ta một vòng, cậu là người đàn ông thật sự!"
"Anh Phong, tôi đảm bảo nếu cậu thắng trận này, cậu sẽ trở thành người nổi tiếng nhất trên diễn đàn trường Đại học Khoa học và Công nghệ của chúng ta, sẽ có rất nhiều cô gái yêu cậu."
"Lưu Phong, bây giờ tôi đã yêu cậu chết đi được rồi!"
Không chỉ có nam sinh hưng phấn hò hét ủng hộ Lưu Phong, rất nhiều nữ sinh lúc này cũng phát điên.
Một giáo quan khác là Giả Long lúc này hai mắt đầy những tia máu đỏ ngầu, anh ta đã đi lính nhiều năm, từ tình trạng của Lưu Phong lúc này anh ta có thể nói,
Lưu Phong nhất định có đủ thể chất để chạy hết 3km, thể lực của người này giống như một con dã thú.
Đám người Tôn Thành Phong đứng cách đội hình hai mươi mét, có chút lạc
lõng, sắc mặt ba người có chút lạnh lùng. Bọn họ không ngờ thể lực của Lưu Phong lại mạnh đến thế.
Vòng thứ năm, Lưu Phong cuối cùng cũng lao lên từ phía sau Trịnh Dũng, hoàn thành vượt qua anh ta một vòng.
Vòng thứ sáu, Lưu Phong một lần nữa bỏ xa Trịnh Dũng 50 mét, nói cách khác, Lưu Phong đã bỏ xa Trịnh Dũng 450 mét rồi.
Vòng thứ bảy, Lưu Phong bỏ xa Trịnh Dũng 550 mét. Bảy vòng rưỡi...
Sau khi Lưu Phong hoàn thành bảy vòng rưỡi, tức là 3km, mọi người phát hiện ra răng Trịnh Dũng đã không chạy nữa.
Không đúng, không phải Trịnh Dũng không chạy nữa, mà là vị giáo quan này đã nằm trên đường đua, mồ hôi đầm đìa và thở hồng hộc. Sau khi bị nhịp điệu của Lưu Phong làm rối loạn hoàn toàn, Trịnh Dũng bất chấp mọi giá để chạy, cuối cùng khiến thể lực suy sụp.
Lúc này, tất cả sinh viên khoa tiếng Trung đều hưng phấn kỳ lạ, rất nhiều người kích động không nói nên lời, tất cả mọi người đều nhìn Lưu Phong, nhưng không ai lên tiếng.
Bịch bịch!
Lưu Phong ném hai chiếc ba lô nặng phía trước và sau xuống, tạo ra hai âm thanh nghèn nghẹt trên mặt đất.
Dưới sự ánh mắt quan sát của mọi người, Lưu Phong giơ tay phải lên, nắm chặt tay thành năm đấm trong không trung, "Các bạn học, anh Phong đã không phụ sự mong đợi của mọi người, trận đấu này tôi thắng rồi, hơn nữa, vì vinh quang của khoa tiếng Trung chúng ta, tôi sẽ tiếp tục chiến thắng."
ôI
Lưu Phong vừa nói những lời này, lập tức vang lên tiếng hoan hô.
"Anh Phong giỏi quá, cậu thật tuyệt vời!"
"Anh Phong, cậu là niềm tự hào của khoa tiếng Trung chúng ta!"
"Lưu Phong, nhất định phải tiếp tục thắng đấy, chúng tôi ủng hộ cậu!"
Một giáo quan khác, Giả Long, nheo mắt lại và đột nhiên hét lên: "Các người im mồm hết cho tôi, ồn ào cái gì đấy?"
hừ!
Đúng lúc này, hai đội hình trong khoa tiếng Trung lại vang lên tiếng la ó tập thể.
Trong quá trình huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, quyền uy tuyệt đối của giáo quan lúc này đã gặp phải thử thách cực lớn tại sân huấn luyện của khoa tiếng Trung trường Đại học Khoa học và Công nghệ Đông Hải.
Giả Long vẻ mặt u ám, quay đầu nhìn về phía Trịnh Dũng trên đường chạy.
Lúc này, Trịnh Dũng vừa mới đứng dậy khỏi đường chạy, đồng thời đang chật vật cởi chiếc ba lô nặng nề của mình xuống, tâm trạng chán nản như một con gà trống bại trận.
Haiz!
Giả Long hít một hơi, sau đó nhìn về phía Lưu Phong, "Lưu Phong, Trịnh Dũng mệt quá rồi, e là không có cách nào lập tức thi đấu hạng mục tiếp theo với cậu. Vậy chúng ta đấu trước thì thế nào? Nếu cậu cũng mệt thì rồi, tôi cho phép cậu nghỉ mười phút.”
"Đối phó với loại tân binh như các anh, tôi không cần nghỉ"
Lưu Phong cười nói: "Anh đưa ra ba hạng mục, thi cái nào trước, cứ trực tiếp bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.