Chương 47: Không phải Lục Hạo
Phù Thái
19/04/2024
Ợ!
Tiếng hét của Lục Hạo vang vọng bên tai mọi người, sau đó âm thanh này đột nhiên trở nên nhỏ hơn.
Không phải Lục Hạo ngừng kêu gào, mà là cậu ta bay về phía sau quá nhanh, bay gần mười mét, sau khi rơi xuống đất, liền lăn ra khỏi cửa cửa hàng 4S.
Ực ực!
Những người chứng kiến cảnh này tất cả cùng làm động tác nuốt nước bọt, rất nhiều người đang thắc mắc nếu cú đá này đánh trúng họ thì có bị đá vỡ thành từng mảnh không!
Nhưng còn chưa kết thúc, Lưu Phong dùng lực dưới chân, thân hình bay ra ngoài như một viên đạn đại bác hình người.
Hơn nữa, khi hắn bước về phía trước, dưới chân hắn phát ra một thanh âm trầm khàn, khiến các bạn học xung quanh cảm thấy thân thể run rẩy, giống như vừa trải qua một trận động đất nhẹ.
"Nứt rồi!"
“Mẹ kiếp! Đây là do lúc Lưu Phong đi về phía trước giẫm lên sao?"
"Chết tiệt! Thật là, gạch lát sàn... gạch lát sàn này làm bằng xi măng, giẫm lên làm sao có thể nứt được?"
Không sai, nơi Lưu Phong vừa đứng, một mảnh gạch lát sàn lớn lại lộ ra vết nứt như mạng lưới.
Một số nhân viên cửa hàng 4S nhìn tấm lát sàn này mà há hốc mồm. Đây có phải là một con người không? Chân của anh chàng này quá khỏe hay chất lượng gạch lát sàn quá kém? Nếu là chất lượng quá kém, xe thường xuyên di chuyển trong showroom thì đáng lẽ đã phải hỏng từ lâu rồi mới đúng chứ!
Ơ ơ... Ợ!
Adv
Ngay lúc mọi người đang ngơ ngác, những tiếng la hét kinh thiên động địa lại đột nhiên vang lên bên ngoài cửa hàng 4S.
"Đừng đánh nữa, đau quá! Lưu Phong, anh đánh như vậy... sẽ chết người đấy!"
"Lưu Phong, a a! Tôi sai rồi! Xin đừng đánh nữa!"
Đây là tiếng kêu của Lục Hạo, mỗi tiếng kêu có hàng chục âm sắc, biểu thị lúc này cậu ta đang phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo.
Mọi người chạy ra khỏi cửa hàng và nhìn thấy Lưu Phong dùng bàn chân to đá vào Lục Hạo.
Mặt, ngực, bụng, sườn, eo...
Mỗi lần Lưu Phong đá, Lục Hạo đều không thể tự vệ, hơn nữa, Lưu Phong đá người rất có kỹ năng, nhìn qua những cú đá rất hung hãn, nhưng chắc chắn chỉ gây đau đớn chứ không chết được.
Một khi anh Phong tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng và không ai dám đứng ra ngăn cản hắn.
Cứ như vậy, Lưu Phong đá Lục Hạo mười phút mới dừng lại.
Phù phù phù!
Adv
Lục Hạo lúc này đang cuộn tròn trên mặt đất, gương mặt đã biến dạng, toàn thân trở nên béo hơn, không đúng, là sưng tấy, cậu ta thở dốc, dường như đã mất đi một nửa con người rồi.
"Lưu, Lưu Lưu, Lưu Phong, hôm nay anh đánh tôi như vậy, có thể nói cho tôi biết..."
Dừng một hồi lâu, Lục Hạo do dự nói: "Tại sao lại đánh dã man như vậy? Cho dù tôi nhắm vào anh, coi anh như tình địch, cũng không nên như vậy chứ?"
Lưu Phong chắp tay sau lưng, lúc này dáng tươi cười thường ngày đã không còn, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh lạnh lùng điển trai.
“Bởi vì anh cả của cậu, không đúng, anh cả của cậu chỉ là người đáng chết nhất, nhà họ Lục ở thủ đô của cậu không có lấy một người tốt, chỉ cần tùy tiện lôi ra một người, cũng không tính là giết nhầm người tốt.” Lưu Phong nói.
"Anh……"
Lục Hạo tức giận đến nói không ra lời.
Lưu Phong tiếp tục nói: "Cậu thôi học đi, cút về thủ đô đi, nhân tiện chuyển lời cho Lục Diễn, nửa năm nữa tôi sẽ tới thủ đô tính sổ với hắn."
"Lưu Phong, anh không sợ nhà họ Lục chúng tôi sẽ báo thù sao?" Lục Hạo cố nén đau, hỏi.
"Tôi sợ nhà họ Lục cậu? Haha!"
Lưu Phong chế nhạo: “Nếu như tôi sợ nhà họ Lục, còn dám đánh cậu sao?”
Những lời này cực kỳ bá đạo, trong mắt tất cả bạn học, Lưu Phong lúc này dường như trong nháy mắt trở nên cực kỳ cao lớn, giống như không cùng tầng lớp với đám sinh viên đại học bọn họ. Không đúng, nói chính xác thì một phú nhị đại siêu cấp như Lục Hạo cũng không cùng đẳng cấp với Lưu Phong.
"Được rồi, mọi người giải tán đi!" Lưu Phong xua tay, "Ngày mai chính thức khai giảng rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi."
"Chờ một chút, anh Phong có chuyện rồi!"
Đúng lúc này, một bạn học nữ trong đám đông đột nhiên lắc điện thoại di động, hét lên: "Anh Phong, Chủ tịch câu lạc bộ boxing Vệ Tử Hiên, đã đưa ra lời thách đấu với anh trên diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ."
Soạt!
Khi bạn học nữ này vừa dứt câu, khung cảnh lại trở nên náo nhiệt.
Tiếng hét của Lục Hạo vang vọng bên tai mọi người, sau đó âm thanh này đột nhiên trở nên nhỏ hơn.
Không phải Lục Hạo ngừng kêu gào, mà là cậu ta bay về phía sau quá nhanh, bay gần mười mét, sau khi rơi xuống đất, liền lăn ra khỏi cửa cửa hàng 4S.
Ực ực!
Những người chứng kiến cảnh này tất cả cùng làm động tác nuốt nước bọt, rất nhiều người đang thắc mắc nếu cú đá này đánh trúng họ thì có bị đá vỡ thành từng mảnh không!
Nhưng còn chưa kết thúc, Lưu Phong dùng lực dưới chân, thân hình bay ra ngoài như một viên đạn đại bác hình người.
Hơn nữa, khi hắn bước về phía trước, dưới chân hắn phát ra một thanh âm trầm khàn, khiến các bạn học xung quanh cảm thấy thân thể run rẩy, giống như vừa trải qua một trận động đất nhẹ.
"Nứt rồi!"
“Mẹ kiếp! Đây là do lúc Lưu Phong đi về phía trước giẫm lên sao?"
"Chết tiệt! Thật là, gạch lát sàn... gạch lát sàn này làm bằng xi măng, giẫm lên làm sao có thể nứt được?"
Không sai, nơi Lưu Phong vừa đứng, một mảnh gạch lát sàn lớn lại lộ ra vết nứt như mạng lưới.
Một số nhân viên cửa hàng 4S nhìn tấm lát sàn này mà há hốc mồm. Đây có phải là một con người không? Chân của anh chàng này quá khỏe hay chất lượng gạch lát sàn quá kém? Nếu là chất lượng quá kém, xe thường xuyên di chuyển trong showroom thì đáng lẽ đã phải hỏng từ lâu rồi mới đúng chứ!
Ơ ơ... Ợ!
Adv
Ngay lúc mọi người đang ngơ ngác, những tiếng la hét kinh thiên động địa lại đột nhiên vang lên bên ngoài cửa hàng 4S.
"Đừng đánh nữa, đau quá! Lưu Phong, anh đánh như vậy... sẽ chết người đấy!"
"Lưu Phong, a a! Tôi sai rồi! Xin đừng đánh nữa!"
Đây là tiếng kêu của Lục Hạo, mỗi tiếng kêu có hàng chục âm sắc, biểu thị lúc này cậu ta đang phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo.
Mọi người chạy ra khỏi cửa hàng và nhìn thấy Lưu Phong dùng bàn chân to đá vào Lục Hạo.
Mặt, ngực, bụng, sườn, eo...
Mỗi lần Lưu Phong đá, Lục Hạo đều không thể tự vệ, hơn nữa, Lưu Phong đá người rất có kỹ năng, nhìn qua những cú đá rất hung hãn, nhưng chắc chắn chỉ gây đau đớn chứ không chết được.
Một khi anh Phong tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng và không ai dám đứng ra ngăn cản hắn.
Cứ như vậy, Lưu Phong đá Lục Hạo mười phút mới dừng lại.
Phù phù phù!
Adv
Lục Hạo lúc này đang cuộn tròn trên mặt đất, gương mặt đã biến dạng, toàn thân trở nên béo hơn, không đúng, là sưng tấy, cậu ta thở dốc, dường như đã mất đi một nửa con người rồi.
"Lưu, Lưu Lưu, Lưu Phong, hôm nay anh đánh tôi như vậy, có thể nói cho tôi biết..."
Dừng một hồi lâu, Lục Hạo do dự nói: "Tại sao lại đánh dã man như vậy? Cho dù tôi nhắm vào anh, coi anh như tình địch, cũng không nên như vậy chứ?"
Lưu Phong chắp tay sau lưng, lúc này dáng tươi cười thường ngày đã không còn, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh lạnh lùng điển trai.
“Bởi vì anh cả của cậu, không đúng, anh cả của cậu chỉ là người đáng chết nhất, nhà họ Lục ở thủ đô của cậu không có lấy một người tốt, chỉ cần tùy tiện lôi ra một người, cũng không tính là giết nhầm người tốt.” Lưu Phong nói.
"Anh……"
Lục Hạo tức giận đến nói không ra lời.
Lưu Phong tiếp tục nói: "Cậu thôi học đi, cút về thủ đô đi, nhân tiện chuyển lời cho Lục Diễn, nửa năm nữa tôi sẽ tới thủ đô tính sổ với hắn."
"Lưu Phong, anh không sợ nhà họ Lục chúng tôi sẽ báo thù sao?" Lục Hạo cố nén đau, hỏi.
"Tôi sợ nhà họ Lục cậu? Haha!"
Lưu Phong chế nhạo: “Nếu như tôi sợ nhà họ Lục, còn dám đánh cậu sao?”
Những lời này cực kỳ bá đạo, trong mắt tất cả bạn học, Lưu Phong lúc này dường như trong nháy mắt trở nên cực kỳ cao lớn, giống như không cùng tầng lớp với đám sinh viên đại học bọn họ. Không đúng, nói chính xác thì một phú nhị đại siêu cấp như Lục Hạo cũng không cùng đẳng cấp với Lưu Phong.
"Được rồi, mọi người giải tán đi!" Lưu Phong xua tay, "Ngày mai chính thức khai giảng rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi."
"Chờ một chút, anh Phong có chuyện rồi!"
Đúng lúc này, một bạn học nữ trong đám đông đột nhiên lắc điện thoại di động, hét lên: "Anh Phong, Chủ tịch câu lạc bộ boxing Vệ Tử Hiên, đã đưa ra lời thách đấu với anh trên diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ."
Soạt!
Khi bạn học nữ này vừa dứt câu, khung cảnh lại trở nên náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.