Chương 20: Thách đấu
Phù Thái
19/04/2024
Hi!
Trong lúc Lưu Phong đang quan sát đám người Tôn Thành Phong, đột nhiên có người gọi anh từ phía sau.
"Lưu Phong, anh đang nhìn cái gì đấy? Cẩn thận chút, huấn luyện quân sự cho. tân sinh rất nghiêm khắc, đừng mất tập trung!"
Âm thanh ngọt ngào và trong trẻo này, âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vô cùng hay.
Lưu Phong quay lại nhìn thì thấy chính là bạn học nữ xinh đẹp Bành Giai Kỳ,. Mặc đồng phục và đội một chiếc mũ lưỡi trai rằn ri trên đầu, khiến cho bạn học nữ này trông có phần anh hùng.
"Cảm ơn bạn Giai Kỳ đã nhắc nhở, yên tâm đi, đối với anh Phong mà nói, huấn luyện quân sự chỉ là trò trẻ con, cô cũng phải cố lên đấy!" Lưu Phong nháy mắt với Bành Giai Kỳ, trong lòng vẫn thầm nghĩ: "Cô gái này trông thật xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với Dương Thi Văn thì ngực của cô ấy quả thực nhỏ hơn một chút."
Nếu Bành Giai Kỳ biết Lưu Phong đang nghĩ gì, không biết bóng đen trong lòng sẽ lớn đến mức nào?
Nhưng Lưu Phong vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một giáo quan đang giận dữ đi về phía anh.
Ý!
Lưu Phong tinh tường nhận ra, dường như tên này muốn gây chuyện!
"Cậu, cút ra ngoài!" Giáo quan đi tới trước mặt Lưu Phong, chỉ vào mũi hắn quát: "Trong lúc huấn luyện quân sự còn thì thầm với nhau, điểm học phần không cần nữa à? Tôi phải phạt cậu...”
"Anh là lính à?"
Không đợi giáo quan nói hết lời, Lưu Phong liền cười lạnh nói: "Giáo quan quân nhân chính quy đều sẽ gọi ai ai ai ra khỏi hàng, chứ không phải bảo người ta cút ra ngoài. Cút, hành động này nên tiến hành như thế nào? Anh thị phạm cho tôi một cái đi!”
Phụt...hahat
Ít nhất một nửa số sinh viên lớp 2 khoa tiếng Trung không nhịn được, bị Lưu Phong chọc cười.
Ngay cả Bành Giai Kỳ đứng sau lưng Lưu Phong cũng cười khổ, có lẽ cô bạn cùng lớp xinh đẹp này cảm thấy Lưu Phong có chút tùy hứng, nói gì thì cũng không nên cãi lại giáo quan!
Vị giáo quan đại binh này bị Lưu Phong tát cho một cái, sắc mặt trở nên xanh lét, hai tay siết chặt lại.
Lưu Phong tiếp tục nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, anh đến đây là cố ý gây sự với tôi?"
Nói đến đây, Lưu Phong lại nhìn về phía đám người Tôn Thành Phong. Lúc này, ba tên đang đi về phía bên này, trong mắt Tôn Thành Phong tràn đầy thù hận, trong mắt anh Đỗ tràn đầy vẻ đắc ý tiểu nhân, còn về thanh niên xa lạ từ đầu đến cuối đều tràn đầy thù địch đối với Lưu Phong.
"Cậu đang nói nhảm cái gì thế? Tôi là quân nhân chính quy, sao có thể cố ý nhằm vào cậu?”
"Đừng phủ nhận. Nhìn xem, chủ nhân của anh đều đến rồi."
Giáo quan tức giận đến nổi gân xanh trên cổ, nhưng anh ta cũng không quay đầu lại mà chỉ trừng mắt quát: "Lưu Phong, ra khỏi hàng."
"Ý! Kỳ huấn luyện quân sự chính thức của chúng ta còn chưa bắt đầu, anh còn chưa điểm danh theo danh sách, làm sao anh biết tôi tên Lưu Phong?" Lưu Phong hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
ỢI Giáo quan bị Lưu Phong hỏi đến đỏ mặt, nhất thời không nói nên lời. ồi
Lưu Phong làm ra vẻ như đã hiểu hết mọi chuyện, "Xem ra anh thật sự là cố ý nhắm vào tôi, nếu không anh không nên biết tôi chứ?”
"Cậu cậu cậu..."
"Lẽ nào không phải sao? Lế nào anh Phong tôi quá nổi tiếng, anh vẫn luôn sùng bái tôi, cho nên mới âm thầm điều tra tôi? Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải nói trước với anh, tôi không phải GAY, càng không coi người như anh ra gì.”
Phụt......
Lúc này, toàn bộ lớp hai của khoa tiếng Trung gần như đều không nhịn được mà cười phá lên.
Ba người Tôn Thành Phong dừng lại cách đám người Lưu Phong khoảng 20 mét, ba tên này rõ ràng là đến xem náo nhiệt, nói chính xác là đến xem trò cười của Lưu Phong. Chỉ có điều, giáo quan trước mặt Lưu Phong bây giờ dường như đã trở thành một trò đùa.
Giáo quan đã đạt đến đỉnh điểm của sự khó chịu, tức giận nói: "Lưu Phong, cậu dám không phục tùng mệnh lệnh của tôi, có tin tôi cho cậu 0 điểm học phần huấn luyện quân sự này không?"
Khi người huấn luyện nói những lời này, hiện trường lập tức im lặng.
Không còn ai dám cười nữa, ở môn huấn luyện quân sự này, giáo quan là đạo lý duy nhất, có quyền uy tuyệt đối.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lưu Phong, nhưng mọi người đều phát hiện anh Phong này dường như không hề quan tâm đến lời đe dọa của giáo quan.
"0 điểm!"
Khóe miệng Lưu Phong nhếch lên một tia giễu cợt mỉa mai: "Cho tôi 0 điểm, anh có xứng không? Nếu anh là một giáo quan có tư cách, tôi còn cho anh một chút mặt mũi, đáng tiếc anh lại không biết xấu hổ! Lúc anh Phong tôi còn là quân nhân, e là anh vẫn còn đang bú sữa, lại dám nói cho tôi 0 điểm, anh lấy đâu ra dũng khí vậy?
Soạt!
Lời nói của Lưu Phong đã gây náo động.
"Tên Lưu Phong này điên rồi sao? Lại dám mắng giáo quan! Hắn còn nói lúc hắn đi lính, năm nay hẳn mới là sinh viên năm nhất, làm sao có thể từng đi lính được?"
"Vốn dĩ trong quá trình huấn luyện quân sự ở các trường đại học lớn trong cả nước, luôn có một vài cái gai dám chọc tức giáo quan, nhưng hầu như không có cái nào có kết cục tốt đẹp!”
"Tiêu rồi, tôi dự cảm Lưu Phong sẽ bị đánh! Anh trai binh sĩ tuyệt đối sẽ không nương tay với sinh viên đại học."
Binh!
Quả nhiên, ngay khi tiếng bàn tán của các sinh viên khác nổi lên, vị binh sĩ này liên tung ra một quả đấm..
Nhưng, một cảnh tượng càng chấn động hơn xảy ra rồi, Lưu Phong tùy ý giơ tay phải lên, lại bắt được nắm đấm của người lính.
"Tân binh, dám vung nắm đấm với tôi." Biểu cảm cười lạnh của Lưu Phong càng thêm rõ ràng, hẳn hơi xoay cổ tay, cẳng tay của binh sĩ lập tức vặn ra sau, đau đến mức mồ hôi lạnh lập tức toát ra
trên trán người lính.
"Cậu, Lưu Phong, cậu dám đánh giáo quan, không sợ bị đuổi học sao? Người lính nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Anh bị ngu à, tất cả các bạn trong lớp đều nhìn thấy, là anh ra tay với tôi trước, sao có thể nói là tôi đánh anh?" Lưu Phong siết chặt ngón tay, nắm đấm của người lính lập tức phát ra tiếng xương trật khớp răng rắc, đau đến mức anh ta không ngừng la hét.
Nhưng Lưu Phong vẫn tiếp tục chế nhạo: "Tôi chỉ là bắt lấy nắm đấm của anh, để anh không thể tiếp tục hành hung mà thôi, anh la hét như thế, anh đánh người còn muốn có sự đồng cảm à?”
"Lưu Phong, thả anh ta ra"
Đúng lúc này, một giáo quan khác có vẻ mặt ủ rũ bước tới.
Hừ!
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng: "Thả anh ta ra cũng được, nhưng nếu anh ta lại ra tay với tôi thì sao?”
"Tôi bảo đảm, anh ta sẽ không tấn công cậu nữa." Một người lính khác nói.
Lưu Phong vẫn không buông tay, tiếp tục hỏi: “Nếu như anh ta lại uy hiếp cho. tôi 0 điểm thì sao?”
"Chuyện này... không đâu, vừa rồi... coi như hiểu lầm đi."
Vị giáo quan này thật sự không tìm ra được lời giải thích hợp lý nào, dù sao bọn họ cố ý nhằm vào Lưu Phong, điều này đã quá rõ ràng rồi.
"Tôi không có bất kỳ hiểu lầm nào với những người giống như tân binh các anh, thực sự, nếu các anh làm người đúng bổn phận, tôi nghĩ chúng ta đến một
chút cơ hội gặp nhau cũng không có.”
Sau khi Lưu Phong nói xong những lời này, hắn hơi lắc tay phải về phía trước.
Giáo quan đang bị †óm cảm giác như thân thể bị lò xo đẩy ra, hai chân bật lên khỏi mặt đất, ngồi phịch xuống đất.
"Lưu Phong!"
Vị giáo quan cũng không biết là bị ngã, vẫn tức giận, hoàn toàn nổi điên, lại ngồi trên mặt đất gầm lên: "Lưu Phong, tôi muốn thách đấu với cậu!"
"Thách đấu với tôi?" Lưu Phong chỉ vào mũi mình, nhìn về phía người lính đang ngồi trên mặt đất.
Biểu cảm đó rõ ràng là đang nói, với khả năng của anh mà thách đấu với tôi, có phải anh uống nhầm thuốc rồi không?
"Đúng, tôi chính là muốn thách đấu với cậu."
Vị giáo quan đứng dậy, năm chặt tay hét lớn: "Tôi, binh nhất của Trung đoàn pháo phòng không đồn trú thành phố Đông Hải, Trịnh Dũng, chính thức thách đấu Lưu Phong. Lưu Phong, không phải cậu nói cậu đã từng đi lính sao? Người lính không được hèn nhát."
"Được!"
Lần này Lưu Phong đồng ý rất nhanh gọn, đồng thời tiến lên một bước: "Nếu cậu muốn bị đánh, vậy thì tôi sẽ không khách khí."
"Đợi đã, không phải là thi đánh nhau!"
Trịnh Dũng nhanh chóng xua tay và nói: "Tôi muốn thi với cậu... nội dung của quân nhân, chạy việt dã ba km, vượt chướng ngại vật bốn trăm mét và lên xà."
Lúc này, ngay cả tất cả sinh viên có mặt cũng bắt đầu coi thường vị giáo quan tên Trịnh Dũng.
Mẹ kiếp, các hạng mục huấn luyện thể dục quân sự này, binh lính các người luyện tập quanh năm, giờ lấy ra để thi với một tân sinh viên, anh có còn giữ mặt mũi nữa không?”
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là Lưu Phong đã đồng ý không chút do dự.
"Được, ba hạng mục này là một mình anh thi với tôi, hay anh và đồng đội của anh cùng thi với tôi?" Khi Lưu Phong hỏi, còn liếc nhìn một người lính khác.
“Một mình tôi thi với anh là đủ rồi.” Trịnh Dũng trợn mắt nói.
"Không thành vấn đề, nhưng chúng ta không thể thi không được." Lưu Phong chắp hai tay sau lưng, tự tin nói: "Nếu anh thắng, anh cho tôi 0 điểm học phần, tôi sẽ thừa nhận, nhưng nếu anh thua thì sao?"
“Nếu tôi thua, tôi sẽ cho cậu điểm tối đa, mấy ngày tới anh sẽ được miễn huấn luyện quân sự.” Trịnh Dũng hoàn toàn giận đến mụ mẫm đầu óc rồi, không hề suy nghĩ liền đưa ra điều kiện.
"Rất tốt, nhưng còn thiếu chút." Lưu Phong quay lại chỉ vào Dương Thi Văn trong đám đông, "Nếu tôi thắng, không chỉ tôi được điểm tuyệt đối và không cần huấn luyện quân sự, mà cả cô ấy nữa. ”
"Không thành vấn đề, tôi đồng ý." Trịnh Dũng lại không chút do dự nói.
Lúc này Dương Thi Văn trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nếu Lưu Phong chỉ quan tâm đến bản thân mình, cô cũng sẽ không nói được lời nào, nhưng Lưu Phong lại nghĩ đến cô.
Chỉ có điều sự ấm áp trong lòng Dương Thi Văn lập tức biến mất.
Bởi vì Lưu Phong lại chỉ vào trong đội hình: “Còn có cô ấy, điểm tối đa, được miễn huấn luyện.”
Người mà Lưu Phong chỉ lần này chính là Bành Giai Kỳ, Bành Giai Kỳ đứng trong đám người thoạt đầu rất kinh ngạc, sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.
"Cái này..
Trịnh Dũng lúc này có vẻ bình tĩnh hơn, không lập tức đồng ý.
"Lưu Phong, cậu chấp nhận thi đấu một đấu một với giáo quan, lấy chiến thắng của một người đổi lấy hai người điểm tối đa, miễn huấn luyện, đã là rất tốt rồi, nếu thêm một người nữa không phải có chút vô lý sao?"
Một vị giáo quan khác lại nói.
Lưu Phong cười nói: “Vậy thêm cả anh, anh xem anh giỏi hạng mục nào, tôi cũng thi với anh, một đấu hai, đổi lấy ba điểm tối đa và miễn huấn luyện, chắc là được rồi chứ?”
Sau khi hai người lính nghe Lưu Phong nói, bốn mắt cùng lúc lóe lên vẻ đắc ý.
"Được!" Một giáo quan khác trịnh trọng nói: "Tôi là binh nhất Giả Long của Trung đoàn pháo phòng không, tôi cũng sẽ thi đấu với cậu ở ba hạng mục, 100 mét, chống đẩy và gập bụng. Ba hạng mục này rất đơn giản, tôi cũng không tính bắt nạt cậu."
Lời nói của Giả Long gần như khiến tất cả sinh viên trực tiếp bật cười chế nhạo.
Mẹ kiếp, ba hạng mục này rất đơn giản, nhưng ngoại trừ chạy 100 mét ra, hai hạng mục còn lại đều là về sức bần và thể lực. Hai người luân phiên nhau mà còn nói không bắt nạt người khác? Còn giữ mặt mũi không?
Nhưng Lưu Phong vẫn tự tin nói: "Không thành vấn đề, vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, ai trong hai người lên trước?"
Trong lúc Lưu Phong đang quan sát đám người Tôn Thành Phong, đột nhiên có người gọi anh từ phía sau.
"Lưu Phong, anh đang nhìn cái gì đấy? Cẩn thận chút, huấn luyện quân sự cho. tân sinh rất nghiêm khắc, đừng mất tập trung!"
Âm thanh ngọt ngào và trong trẻo này, âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vô cùng hay.
Lưu Phong quay lại nhìn thì thấy chính là bạn học nữ xinh đẹp Bành Giai Kỳ,. Mặc đồng phục và đội một chiếc mũ lưỡi trai rằn ri trên đầu, khiến cho bạn học nữ này trông có phần anh hùng.
"Cảm ơn bạn Giai Kỳ đã nhắc nhở, yên tâm đi, đối với anh Phong mà nói, huấn luyện quân sự chỉ là trò trẻ con, cô cũng phải cố lên đấy!" Lưu Phong nháy mắt với Bành Giai Kỳ, trong lòng vẫn thầm nghĩ: "Cô gái này trông thật xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với Dương Thi Văn thì ngực của cô ấy quả thực nhỏ hơn một chút."
Nếu Bành Giai Kỳ biết Lưu Phong đang nghĩ gì, không biết bóng đen trong lòng sẽ lớn đến mức nào?
Nhưng Lưu Phong vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một giáo quan đang giận dữ đi về phía anh.
Ý!
Lưu Phong tinh tường nhận ra, dường như tên này muốn gây chuyện!
"Cậu, cút ra ngoài!" Giáo quan đi tới trước mặt Lưu Phong, chỉ vào mũi hắn quát: "Trong lúc huấn luyện quân sự còn thì thầm với nhau, điểm học phần không cần nữa à? Tôi phải phạt cậu...”
"Anh là lính à?"
Không đợi giáo quan nói hết lời, Lưu Phong liền cười lạnh nói: "Giáo quan quân nhân chính quy đều sẽ gọi ai ai ai ra khỏi hàng, chứ không phải bảo người ta cút ra ngoài. Cút, hành động này nên tiến hành như thế nào? Anh thị phạm cho tôi một cái đi!”
Phụt...hahat
Ít nhất một nửa số sinh viên lớp 2 khoa tiếng Trung không nhịn được, bị Lưu Phong chọc cười.
Ngay cả Bành Giai Kỳ đứng sau lưng Lưu Phong cũng cười khổ, có lẽ cô bạn cùng lớp xinh đẹp này cảm thấy Lưu Phong có chút tùy hứng, nói gì thì cũng không nên cãi lại giáo quan!
Vị giáo quan đại binh này bị Lưu Phong tát cho một cái, sắc mặt trở nên xanh lét, hai tay siết chặt lại.
Lưu Phong tiếp tục nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, anh đến đây là cố ý gây sự với tôi?"
Nói đến đây, Lưu Phong lại nhìn về phía đám người Tôn Thành Phong. Lúc này, ba tên đang đi về phía bên này, trong mắt Tôn Thành Phong tràn đầy thù hận, trong mắt anh Đỗ tràn đầy vẻ đắc ý tiểu nhân, còn về thanh niên xa lạ từ đầu đến cuối đều tràn đầy thù địch đối với Lưu Phong.
"Cậu đang nói nhảm cái gì thế? Tôi là quân nhân chính quy, sao có thể cố ý nhằm vào cậu?”
"Đừng phủ nhận. Nhìn xem, chủ nhân của anh đều đến rồi."
Giáo quan tức giận đến nổi gân xanh trên cổ, nhưng anh ta cũng không quay đầu lại mà chỉ trừng mắt quát: "Lưu Phong, ra khỏi hàng."
"Ý! Kỳ huấn luyện quân sự chính thức của chúng ta còn chưa bắt đầu, anh còn chưa điểm danh theo danh sách, làm sao anh biết tôi tên Lưu Phong?" Lưu Phong hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
ỢI Giáo quan bị Lưu Phong hỏi đến đỏ mặt, nhất thời không nói nên lời. ồi
Lưu Phong làm ra vẻ như đã hiểu hết mọi chuyện, "Xem ra anh thật sự là cố ý nhắm vào tôi, nếu không anh không nên biết tôi chứ?”
"Cậu cậu cậu..."
"Lẽ nào không phải sao? Lế nào anh Phong tôi quá nổi tiếng, anh vẫn luôn sùng bái tôi, cho nên mới âm thầm điều tra tôi? Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải nói trước với anh, tôi không phải GAY, càng không coi người như anh ra gì.”
Phụt......
Lúc này, toàn bộ lớp hai của khoa tiếng Trung gần như đều không nhịn được mà cười phá lên.
Ba người Tôn Thành Phong dừng lại cách đám người Lưu Phong khoảng 20 mét, ba tên này rõ ràng là đến xem náo nhiệt, nói chính xác là đến xem trò cười của Lưu Phong. Chỉ có điều, giáo quan trước mặt Lưu Phong bây giờ dường như đã trở thành một trò đùa.
Giáo quan đã đạt đến đỉnh điểm của sự khó chịu, tức giận nói: "Lưu Phong, cậu dám không phục tùng mệnh lệnh của tôi, có tin tôi cho cậu 0 điểm học phần huấn luyện quân sự này không?"
Khi người huấn luyện nói những lời này, hiện trường lập tức im lặng.
Không còn ai dám cười nữa, ở môn huấn luyện quân sự này, giáo quan là đạo lý duy nhất, có quyền uy tuyệt đối.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lưu Phong, nhưng mọi người đều phát hiện anh Phong này dường như không hề quan tâm đến lời đe dọa của giáo quan.
"0 điểm!"
Khóe miệng Lưu Phong nhếch lên một tia giễu cợt mỉa mai: "Cho tôi 0 điểm, anh có xứng không? Nếu anh là một giáo quan có tư cách, tôi còn cho anh một chút mặt mũi, đáng tiếc anh lại không biết xấu hổ! Lúc anh Phong tôi còn là quân nhân, e là anh vẫn còn đang bú sữa, lại dám nói cho tôi 0 điểm, anh lấy đâu ra dũng khí vậy?
Soạt!
Lời nói của Lưu Phong đã gây náo động.
"Tên Lưu Phong này điên rồi sao? Lại dám mắng giáo quan! Hắn còn nói lúc hắn đi lính, năm nay hẳn mới là sinh viên năm nhất, làm sao có thể từng đi lính được?"
"Vốn dĩ trong quá trình huấn luyện quân sự ở các trường đại học lớn trong cả nước, luôn có một vài cái gai dám chọc tức giáo quan, nhưng hầu như không có cái nào có kết cục tốt đẹp!”
"Tiêu rồi, tôi dự cảm Lưu Phong sẽ bị đánh! Anh trai binh sĩ tuyệt đối sẽ không nương tay với sinh viên đại học."
Binh!
Quả nhiên, ngay khi tiếng bàn tán của các sinh viên khác nổi lên, vị binh sĩ này liên tung ra một quả đấm..
Nhưng, một cảnh tượng càng chấn động hơn xảy ra rồi, Lưu Phong tùy ý giơ tay phải lên, lại bắt được nắm đấm của người lính.
"Tân binh, dám vung nắm đấm với tôi." Biểu cảm cười lạnh của Lưu Phong càng thêm rõ ràng, hẳn hơi xoay cổ tay, cẳng tay của binh sĩ lập tức vặn ra sau, đau đến mức mồ hôi lạnh lập tức toát ra
trên trán người lính.
"Cậu, Lưu Phong, cậu dám đánh giáo quan, không sợ bị đuổi học sao? Người lính nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Anh bị ngu à, tất cả các bạn trong lớp đều nhìn thấy, là anh ra tay với tôi trước, sao có thể nói là tôi đánh anh?" Lưu Phong siết chặt ngón tay, nắm đấm của người lính lập tức phát ra tiếng xương trật khớp răng rắc, đau đến mức anh ta không ngừng la hét.
Nhưng Lưu Phong vẫn tiếp tục chế nhạo: "Tôi chỉ là bắt lấy nắm đấm của anh, để anh không thể tiếp tục hành hung mà thôi, anh la hét như thế, anh đánh người còn muốn có sự đồng cảm à?”
"Lưu Phong, thả anh ta ra"
Đúng lúc này, một giáo quan khác có vẻ mặt ủ rũ bước tới.
Hừ!
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng: "Thả anh ta ra cũng được, nhưng nếu anh ta lại ra tay với tôi thì sao?”
"Tôi bảo đảm, anh ta sẽ không tấn công cậu nữa." Một người lính khác nói.
Lưu Phong vẫn không buông tay, tiếp tục hỏi: “Nếu như anh ta lại uy hiếp cho. tôi 0 điểm thì sao?”
"Chuyện này... không đâu, vừa rồi... coi như hiểu lầm đi."
Vị giáo quan này thật sự không tìm ra được lời giải thích hợp lý nào, dù sao bọn họ cố ý nhằm vào Lưu Phong, điều này đã quá rõ ràng rồi.
"Tôi không có bất kỳ hiểu lầm nào với những người giống như tân binh các anh, thực sự, nếu các anh làm người đúng bổn phận, tôi nghĩ chúng ta đến một
chút cơ hội gặp nhau cũng không có.”
Sau khi Lưu Phong nói xong những lời này, hắn hơi lắc tay phải về phía trước.
Giáo quan đang bị †óm cảm giác như thân thể bị lò xo đẩy ra, hai chân bật lên khỏi mặt đất, ngồi phịch xuống đất.
"Lưu Phong!"
Vị giáo quan cũng không biết là bị ngã, vẫn tức giận, hoàn toàn nổi điên, lại ngồi trên mặt đất gầm lên: "Lưu Phong, tôi muốn thách đấu với cậu!"
"Thách đấu với tôi?" Lưu Phong chỉ vào mũi mình, nhìn về phía người lính đang ngồi trên mặt đất.
Biểu cảm đó rõ ràng là đang nói, với khả năng của anh mà thách đấu với tôi, có phải anh uống nhầm thuốc rồi không?
"Đúng, tôi chính là muốn thách đấu với cậu."
Vị giáo quan đứng dậy, năm chặt tay hét lớn: "Tôi, binh nhất của Trung đoàn pháo phòng không đồn trú thành phố Đông Hải, Trịnh Dũng, chính thức thách đấu Lưu Phong. Lưu Phong, không phải cậu nói cậu đã từng đi lính sao? Người lính không được hèn nhát."
"Được!"
Lần này Lưu Phong đồng ý rất nhanh gọn, đồng thời tiến lên một bước: "Nếu cậu muốn bị đánh, vậy thì tôi sẽ không khách khí."
"Đợi đã, không phải là thi đánh nhau!"
Trịnh Dũng nhanh chóng xua tay và nói: "Tôi muốn thi với cậu... nội dung của quân nhân, chạy việt dã ba km, vượt chướng ngại vật bốn trăm mét và lên xà."
Lúc này, ngay cả tất cả sinh viên có mặt cũng bắt đầu coi thường vị giáo quan tên Trịnh Dũng.
Mẹ kiếp, các hạng mục huấn luyện thể dục quân sự này, binh lính các người luyện tập quanh năm, giờ lấy ra để thi với một tân sinh viên, anh có còn giữ mặt mũi nữa không?”
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là Lưu Phong đã đồng ý không chút do dự.
"Được, ba hạng mục này là một mình anh thi với tôi, hay anh và đồng đội của anh cùng thi với tôi?" Khi Lưu Phong hỏi, còn liếc nhìn một người lính khác.
“Một mình tôi thi với anh là đủ rồi.” Trịnh Dũng trợn mắt nói.
"Không thành vấn đề, nhưng chúng ta không thể thi không được." Lưu Phong chắp hai tay sau lưng, tự tin nói: "Nếu anh thắng, anh cho tôi 0 điểm học phần, tôi sẽ thừa nhận, nhưng nếu anh thua thì sao?"
“Nếu tôi thua, tôi sẽ cho cậu điểm tối đa, mấy ngày tới anh sẽ được miễn huấn luyện quân sự.” Trịnh Dũng hoàn toàn giận đến mụ mẫm đầu óc rồi, không hề suy nghĩ liền đưa ra điều kiện.
"Rất tốt, nhưng còn thiếu chút." Lưu Phong quay lại chỉ vào Dương Thi Văn trong đám đông, "Nếu tôi thắng, không chỉ tôi được điểm tuyệt đối và không cần huấn luyện quân sự, mà cả cô ấy nữa. ”
"Không thành vấn đề, tôi đồng ý." Trịnh Dũng lại không chút do dự nói.
Lúc này Dương Thi Văn trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nếu Lưu Phong chỉ quan tâm đến bản thân mình, cô cũng sẽ không nói được lời nào, nhưng Lưu Phong lại nghĩ đến cô.
Chỉ có điều sự ấm áp trong lòng Dương Thi Văn lập tức biến mất.
Bởi vì Lưu Phong lại chỉ vào trong đội hình: “Còn có cô ấy, điểm tối đa, được miễn huấn luyện.”
Người mà Lưu Phong chỉ lần này chính là Bành Giai Kỳ, Bành Giai Kỳ đứng trong đám người thoạt đầu rất kinh ngạc, sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.
"Cái này..
Trịnh Dũng lúc này có vẻ bình tĩnh hơn, không lập tức đồng ý.
"Lưu Phong, cậu chấp nhận thi đấu một đấu một với giáo quan, lấy chiến thắng của một người đổi lấy hai người điểm tối đa, miễn huấn luyện, đã là rất tốt rồi, nếu thêm một người nữa không phải có chút vô lý sao?"
Một vị giáo quan khác lại nói.
Lưu Phong cười nói: “Vậy thêm cả anh, anh xem anh giỏi hạng mục nào, tôi cũng thi với anh, một đấu hai, đổi lấy ba điểm tối đa và miễn huấn luyện, chắc là được rồi chứ?”
Sau khi hai người lính nghe Lưu Phong nói, bốn mắt cùng lúc lóe lên vẻ đắc ý.
"Được!" Một giáo quan khác trịnh trọng nói: "Tôi là binh nhất Giả Long của Trung đoàn pháo phòng không, tôi cũng sẽ thi đấu với cậu ở ba hạng mục, 100 mét, chống đẩy và gập bụng. Ba hạng mục này rất đơn giản, tôi cũng không tính bắt nạt cậu."
Lời nói của Giả Long gần như khiến tất cả sinh viên trực tiếp bật cười chế nhạo.
Mẹ kiếp, ba hạng mục này rất đơn giản, nhưng ngoại trừ chạy 100 mét ra, hai hạng mục còn lại đều là về sức bần và thể lực. Hai người luân phiên nhau mà còn nói không bắt nạt người khác? Còn giữ mặt mũi không?
Nhưng Lưu Phong vẫn tự tin nói: "Không thành vấn đề, vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, ai trong hai người lên trước?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.