Chương 661: Anh chắc chắn?
Hoa Tiến Tửu
11/02/2024
- Giang Nguyên, giờ cậu vừa mới tới vẫn còn chưa quen lắm cho nên tạm thời chưa sắp xếp lịch dạy cho. cậu. Tôi sẽ dẫn cậu đi xung quanh để quen với môi trường ở đây. Có một vài phòng học và dụng cụ tương ứng cậu cần phải làm quen, sau này nếu lên lớp, mấy thứ này đều cần phải dùng đến.
Theo đúng như lời Khâu Dương Nguyên nói, Phó chủ nhiệm Giang Nguyên nhận chức buổi chiều này đi theo. đồng chí Chủ nhiệm Khâu quan sát học Viện xong, sau đó thì uống trà trò chuyện, nói về những chuyện thú vị trong trường.
Một buổi chiều cứ thế trôi qua.
Mặc dù Giang Nguyên cảm thấy không thú vị, thời gian trôi qua như vậy thật sự quá lãng phí, nhưng ít nhất cũng không quá nhàm chán. Chủ nhiệm Khâu là một đối tượng tán gẫu rất tốt, hơn nữa còn rất biết kể chuyện. Giang Nguyên nghe cũng không cảm thấy chán lắm.
Lúc này ông cụ Dương cũng đang ở trong văn phòng Hoài Nhân Đường cùng trò chuyện với một người.
~ Tình hình ở Lỗ Sơn cuối cùng đã có chuyển biến tốt. Mấy hôm nữa tôi cũng phải đến đó một chuyến.
Một ông cụ khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm ngôi trên sa lon, cười khổ thở dài nói.
Ông cụ Dương thấy ông cụ cười khổ liền gật đầu, nói:
- Gần đây lão Vu cực khổ rồi, cuối cùng cũng đã ổn định được tình hình Lỗ Sơn. Hiện giờ cứu viện ở các mặt cũng đã tiến hành rất trật tự, hơn nữa cũng ít xảy ra dư chấn, ngài đi cũng được rồi!
~ Haizz, nạn xong hưng thịnh, giờ chỉ cần có thể dùng những lời như vậy để an ủi dân chúng thôi.
Ông cụ bất đắc dĩ cười cười, khuôn mặt đầy uể oải nói:
- Chỉ khổ cho lão Vu.
- Ngài ở nhà chủ trì đại cục, ổn định tình thế cũng không dễ dàng gì. Giờ tình thế đã ổn định, ngài ở nhà tọa †rấn, cũng không thể nào phân thân được.
Lúc này ông cụ Dương mỉm cười nói.
- Haha, lão Dương anh đúng là biết an ủi người khác.
Ông cụ nâng ly trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nói:
- Chuyện bên đó của anh xử lý thế nào rồi? - Cũng gần xong rồi. Mấy năm nay lão Hồ cũng không dễ dàng gì, để ông ấy an tâm lui xuống đi. Có điều bên Tiểu Lý vẫn cần ngài nói một câu.
Ông cụ Dương như lơ đãng nói rồi cũng mỉm cười nâng ly trà lên nhấp mọt ngụm, sau đó khen một tiếng:
~ Trà ngon.
~ Thích thì tí nữa cầm một ít đi.
Ông cụ cười ha hả, nâng ly trà lên lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nói:
~ Tiểu Lý cũng không tệ.
Ông cụ Dương nghe ông cụ nói câu này trong lòng cũng buông lỏng, sau đó mỉm cười nói:
- Vậy được, tôi cũng không khách khí với ngài nữa, lát nữa sẽ cầm một cân về.
- Một cân? Ông cụ trợn mắt lên, hừ giọng nói:
- Tổng cộng tôi chỉ có hai cân hơn, cùng lắm chỉ cho. anh nửa cân thôi.
- Nửa cân thì nửa cân. Ông cụ Dương cười ha hả. Nói:
- Ngài đúng là hơi hẹp hòi đấy, chẳng phải sang năm bên Thiên Y viện lại tặng tiếp sao.
- Đó là sang năm. Cái thứ này uống chút nào thì ít đi chút đó.
Ông cụ nhẹ nhàng thở dài, nghĩ lại mình đã đồng ý cho nửa cân trà, trong lòng bắt đầu xót của.
Xót thì xót vậy. Ông đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sau đó nhìn sang ông cụ Dương nói:
- Anh nói thằng ranh đó đáng tin chứ?
~ Haha...
Nghe ông cụ nhắc tới chuyện này, ông cụ Dương sửng ra một chút rồi nở nụ cười.
Ông cụ thấy ông cụ Dương cười đến mức kỳ quái như vậy thì ngạc nhiên nói:
- Lão Dương anh làm gì đó? Thằng nhãi đó không phải lại xảy ra sai sót gì đấy chứ?
- Không có không có. Ông cụ Dương cười ha hả nói:
- Có điều, tôi đúng là dự liệu sai rồi, cậu ấy không phải người của Thiên Y việt
- Không phải Thiên Y viện? Ông cụ hơi sửng sốt, trong mắt thoáng lộ một tia thất vọng, có điều tia thất vọng này chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất, sau đó cười nói:
~ Không phải cũng không sao, chỉ cần cậu ta có năng lực là được. người bên dưới đã cho quân hàm trung tá, hơn nữa còn cho cậu ta kiêm nhiệm hai chức Phó chủ nhiệm rồi.
- Haha, tôi cũng vừa mới nghe nói. Có điều thằng nhãi này chắc giờ rất bực bội. Cậu ta ghét nhất là bị ràng buộc. Ngài để cậu ta giữ chức Phó chủ nhiệm ở bệnh viện là được rồi, còn để cậu ấy kiêm Phó chủ nhiệm Học viện y. Giờ chắc cậu ta đang ngồi ở đâu đó tức giận rồi!
Ông cụ Dương cầm ly trà cười tủm tỉm uống nói. Ông cụ nghe thấy cụ Dương nói vậy cũng cười, nói:
- Cậu thanh niên này để cậu ấy làm nhiều việc như vậy là vì cậu ta có năng lực nên phải gánh nhiều trách nhiệm một chút. Y thuật của cậu ấy giỏi như vậy, hơn nữa lần này đi Lỗ Sơn cũng đã chứng minh năng lực cấp cứu ngoại thương của cậu ấy xuất chúng như vậy, sao có thể không giao cho Học viện y để bồi dưỡng ra vài quân y giỏi chứ!
- Hóa ra ngài có ý định này. Tôi nói mà, bằng không hai chức Phó chủ nhiệm này cũng thực sự hơi quá.
Lúc này cụ Dương cũng cười.
Có điều, sau khi hai người cười một lúc, ánh mắt cụ Dương lại nghiêm túc trở lại, chậm rãi nói:
~ Thằng nhóc này tuy không phải người của Thiên Y viện, nhưng gần đây cậu ấy đã nhận được lời mời của Thiên Y viện.
- Lời mời của Thiên Y viện?
Ông cụ hơi sửng sốt, có chút không tin nhìn về phía cụ Dương nói:
- Anh chắc chắn?
~ Ngài cũng biết chuyện Thiên Y viện có cuộc khảo hạch ở Lỗ Sơn chứ.
Theo đúng như lời Khâu Dương Nguyên nói, Phó chủ nhiệm Giang Nguyên nhận chức buổi chiều này đi theo. đồng chí Chủ nhiệm Khâu quan sát học Viện xong, sau đó thì uống trà trò chuyện, nói về những chuyện thú vị trong trường.
Một buổi chiều cứ thế trôi qua.
Mặc dù Giang Nguyên cảm thấy không thú vị, thời gian trôi qua như vậy thật sự quá lãng phí, nhưng ít nhất cũng không quá nhàm chán. Chủ nhiệm Khâu là một đối tượng tán gẫu rất tốt, hơn nữa còn rất biết kể chuyện. Giang Nguyên nghe cũng không cảm thấy chán lắm.
Lúc này ông cụ Dương cũng đang ở trong văn phòng Hoài Nhân Đường cùng trò chuyện với một người.
~ Tình hình ở Lỗ Sơn cuối cùng đã có chuyển biến tốt. Mấy hôm nữa tôi cũng phải đến đó một chuyến.
Một ông cụ khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm ngôi trên sa lon, cười khổ thở dài nói.
Ông cụ Dương thấy ông cụ cười khổ liền gật đầu, nói:
- Gần đây lão Vu cực khổ rồi, cuối cùng cũng đã ổn định được tình hình Lỗ Sơn. Hiện giờ cứu viện ở các mặt cũng đã tiến hành rất trật tự, hơn nữa cũng ít xảy ra dư chấn, ngài đi cũng được rồi!
~ Haizz, nạn xong hưng thịnh, giờ chỉ cần có thể dùng những lời như vậy để an ủi dân chúng thôi.
Ông cụ bất đắc dĩ cười cười, khuôn mặt đầy uể oải nói:
- Chỉ khổ cho lão Vu.
- Ngài ở nhà chủ trì đại cục, ổn định tình thế cũng không dễ dàng gì. Giờ tình thế đã ổn định, ngài ở nhà tọa †rấn, cũng không thể nào phân thân được.
Lúc này ông cụ Dương mỉm cười nói.
- Haha, lão Dương anh đúng là biết an ủi người khác.
Ông cụ nâng ly trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nói:
- Chuyện bên đó của anh xử lý thế nào rồi? - Cũng gần xong rồi. Mấy năm nay lão Hồ cũng không dễ dàng gì, để ông ấy an tâm lui xuống đi. Có điều bên Tiểu Lý vẫn cần ngài nói một câu.
Ông cụ Dương như lơ đãng nói rồi cũng mỉm cười nâng ly trà lên nhấp mọt ngụm, sau đó khen một tiếng:
~ Trà ngon.
~ Thích thì tí nữa cầm một ít đi.
Ông cụ cười ha hả, nâng ly trà lên lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nói:
~ Tiểu Lý cũng không tệ.
Ông cụ Dương nghe ông cụ nói câu này trong lòng cũng buông lỏng, sau đó mỉm cười nói:
- Vậy được, tôi cũng không khách khí với ngài nữa, lát nữa sẽ cầm một cân về.
- Một cân? Ông cụ trợn mắt lên, hừ giọng nói:
- Tổng cộng tôi chỉ có hai cân hơn, cùng lắm chỉ cho. anh nửa cân thôi.
- Nửa cân thì nửa cân. Ông cụ Dương cười ha hả. Nói:
- Ngài đúng là hơi hẹp hòi đấy, chẳng phải sang năm bên Thiên Y viện lại tặng tiếp sao.
- Đó là sang năm. Cái thứ này uống chút nào thì ít đi chút đó.
Ông cụ nhẹ nhàng thở dài, nghĩ lại mình đã đồng ý cho nửa cân trà, trong lòng bắt đầu xót của.
Xót thì xót vậy. Ông đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sau đó nhìn sang ông cụ Dương nói:
- Anh nói thằng ranh đó đáng tin chứ?
~ Haha...
Nghe ông cụ nhắc tới chuyện này, ông cụ Dương sửng ra một chút rồi nở nụ cười.
Ông cụ thấy ông cụ Dương cười đến mức kỳ quái như vậy thì ngạc nhiên nói:
- Lão Dương anh làm gì đó? Thằng nhãi đó không phải lại xảy ra sai sót gì đấy chứ?
- Không có không có. Ông cụ Dương cười ha hả nói:
- Có điều, tôi đúng là dự liệu sai rồi, cậu ấy không phải người của Thiên Y việt
- Không phải Thiên Y viện? Ông cụ hơi sửng sốt, trong mắt thoáng lộ một tia thất vọng, có điều tia thất vọng này chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất, sau đó cười nói:
~ Không phải cũng không sao, chỉ cần cậu ta có năng lực là được. người bên dưới đã cho quân hàm trung tá, hơn nữa còn cho cậu ta kiêm nhiệm hai chức Phó chủ nhiệm rồi.
- Haha, tôi cũng vừa mới nghe nói. Có điều thằng nhãi này chắc giờ rất bực bội. Cậu ta ghét nhất là bị ràng buộc. Ngài để cậu ta giữ chức Phó chủ nhiệm ở bệnh viện là được rồi, còn để cậu ấy kiêm Phó chủ nhiệm Học viện y. Giờ chắc cậu ta đang ngồi ở đâu đó tức giận rồi!
Ông cụ Dương cầm ly trà cười tủm tỉm uống nói. Ông cụ nghe thấy cụ Dương nói vậy cũng cười, nói:
- Cậu thanh niên này để cậu ấy làm nhiều việc như vậy là vì cậu ta có năng lực nên phải gánh nhiều trách nhiệm một chút. Y thuật của cậu ấy giỏi như vậy, hơn nữa lần này đi Lỗ Sơn cũng đã chứng minh năng lực cấp cứu ngoại thương của cậu ấy xuất chúng như vậy, sao có thể không giao cho Học viện y để bồi dưỡng ra vài quân y giỏi chứ!
- Hóa ra ngài có ý định này. Tôi nói mà, bằng không hai chức Phó chủ nhiệm này cũng thực sự hơi quá.
Lúc này cụ Dương cũng cười.
Có điều, sau khi hai người cười một lúc, ánh mắt cụ Dương lại nghiêm túc trở lại, chậm rãi nói:
~ Thằng nhóc này tuy không phải người của Thiên Y viện, nhưng gần đây cậu ấy đã nhận được lời mời của Thiên Y viện.
- Lời mời của Thiên Y viện?
Ông cụ hơi sửng sốt, có chút không tin nhìn về phía cụ Dương nói:
- Anh chắc chắn?
~ Ngài cũng biết chuyện Thiên Y viện có cuộc khảo hạch ở Lỗ Sơn chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.