Chương 320: Cậu tha cho tôi đi
Hoa Tiến Tửu
11/02/2024
Cảm giác hô hấp của Từ Thanh Linh dần dần khôi phục lại bình thường, Giang Nguyên thoáng thở phào. một hơi, sau đó quay lại lạnh lùng nhìn hai người đang ôm bụng, thỉnh thoảng nhìn thoáng ra ngoài cửa.
Nhìn ánh mắt phát lạnh của Giang Nguyên, Lưu Ba sợ run, vội vàng chỉ vào Dương Thiếu Cát bên cạnh, lắp. bắp nói:
- Là anh ta, là anh ta. Đều là anh ta sai tôi. Chuyện không liên quan đến tôi.
- Cậu...
Dương Thiếu Cát quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn Lưu Ba, khiến toàn thân Lưu Ba run lên, lúc này mới nhớ đến bản thân vì quá sợ hãi, chỉ lo trốn tránh trách nhiệm mà quên mất người này không dễ đắc tội.
Giang Nguyên lạnh lùng cười, sau đó dùng tay lấy điện thoại ở đầu giường, sau khi bấm bấm một chút liền
bỏ vào trong túi, sau đó bước đến chỗ Lưu Ba.
Trong ánh mắt sợ hãi của Lưu Ba, Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, sau đó đá mạnh sang.
- A
Gương mặt Lưu Ba trắng bệch, sau đó ôm lấy bắp đùi của mình, kêu lên thảm thiết.
Nhưng hiệu quả cách âm của khách sạn Tử Uyển vô cùng tốt, Giang Nguyên không chút để ý, phất tay một cái, chém thẳng xuống cổ Lưu Ba.
Lưu Ba hét lên một tiếng rồi ngã gục, không một tiếng động. Truyện Hệ Thống
Làm xong hết thảy, Giang Nguyên quay sang nhìn Dương Thiếu Cát. Bị ánh mắt không chút tình cảm của Giang Nguyên nhìn chằm chằm, trong lòng Dương Thiếu Cát hoảng hốt. Nhìn Lưu Ba đã bị đánh gãy bắp đùi ngất đi, sắc mặt Dương Thiếu Cát trắng bệch, kinh hãi nói:
- Mày không được xằng bậy. Ba của tao là Phó tỉnh trưởng thường vụ Dương Lợi Ích, nếu mày có gan làm gì †ao, ba của ta sẽ không bỏ qua cho mày.
Nghe Dương Thiếu Cát nói, Giang Nguyên chậm rãi ngồi xổm xuống, lãnh đạm nói:
- Phó tỉnh trưởng thường vụ? Quan lớn quá nhỉ?
Nhìn Giang Nguyên mặc dù mỉm cười, nhưng ý lạnh ngày càng dày đặc trong mắt, trong lòng Dương Thiếu Cát lại càng hoảng hốt, biết Giang Nguyên không sợ, lập tức nói:
- Tôi biết tôi sai rồi. Cậu tha cho tôi đi. Tôi sẽ bồi thường, bồi thường rất nhiều tiền. Năm vạn. Năm vạn được không?
- Năm vạn không đủ? Vậy thì mười vạn? Mười vạn thế nào?
Dương Thiếu Cát chờ mong nhìn Dương Thiếu Cát, lấy lòng nói.
Chỉ là lời còn chưa nói hết, Dương Thiếu Cát đã cảm thấy mắt hoa lên. Một cái tát hung hăng đánh vào mặt.
- A
Dương Thiếu Cát kêu lên, sau đó phun ra hai cái răng trong miệng. Nhìn hai cái răng đầy máu, vừa mới kịp phản ứng lại, lại bốp một tiếng, thêm một cái tát xuống má phải. Người nào đó ra tay có vẻ quá nặng.
Dương thiếu từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh đến hôn mê.
Nhìn Dương đại thiếu ngã xuống đất, Giang Nguyên chậm rãi bước qua, sau đó luồn tay vào chiếc áo khoác, tại một điểm nào đó cách rốn vào tấc bấm nhẹ một chút. Một luồng khí lạnh từ tay của hắn truyền vào bên trong.
Sau khi làm xong hết thảy, Giang Nguyên lạnh lùng cười, sau đó đứng dậy ôm Từ Thanh Linh, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Nhìn ánh mắt phát lạnh của Giang Nguyên, Lưu Ba sợ run, vội vàng chỉ vào Dương Thiếu Cát bên cạnh, lắp. bắp nói:
- Là anh ta, là anh ta. Đều là anh ta sai tôi. Chuyện không liên quan đến tôi.
- Cậu...
Dương Thiếu Cát quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn Lưu Ba, khiến toàn thân Lưu Ba run lên, lúc này mới nhớ đến bản thân vì quá sợ hãi, chỉ lo trốn tránh trách nhiệm mà quên mất người này không dễ đắc tội.
Giang Nguyên lạnh lùng cười, sau đó dùng tay lấy điện thoại ở đầu giường, sau khi bấm bấm một chút liền
bỏ vào trong túi, sau đó bước đến chỗ Lưu Ba.
Trong ánh mắt sợ hãi của Lưu Ba, Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, sau đó đá mạnh sang.
- A
Gương mặt Lưu Ba trắng bệch, sau đó ôm lấy bắp đùi của mình, kêu lên thảm thiết.
Nhưng hiệu quả cách âm của khách sạn Tử Uyển vô cùng tốt, Giang Nguyên không chút để ý, phất tay một cái, chém thẳng xuống cổ Lưu Ba.
Lưu Ba hét lên một tiếng rồi ngã gục, không một tiếng động. Truyện Hệ Thống
Làm xong hết thảy, Giang Nguyên quay sang nhìn Dương Thiếu Cát. Bị ánh mắt không chút tình cảm của Giang Nguyên nhìn chằm chằm, trong lòng Dương Thiếu Cát hoảng hốt. Nhìn Lưu Ba đã bị đánh gãy bắp đùi ngất đi, sắc mặt Dương Thiếu Cát trắng bệch, kinh hãi nói:
- Mày không được xằng bậy. Ba của tao là Phó tỉnh trưởng thường vụ Dương Lợi Ích, nếu mày có gan làm gì †ao, ba của ta sẽ không bỏ qua cho mày.
Nghe Dương Thiếu Cát nói, Giang Nguyên chậm rãi ngồi xổm xuống, lãnh đạm nói:
- Phó tỉnh trưởng thường vụ? Quan lớn quá nhỉ?
Nhìn Giang Nguyên mặc dù mỉm cười, nhưng ý lạnh ngày càng dày đặc trong mắt, trong lòng Dương Thiếu Cát lại càng hoảng hốt, biết Giang Nguyên không sợ, lập tức nói:
- Tôi biết tôi sai rồi. Cậu tha cho tôi đi. Tôi sẽ bồi thường, bồi thường rất nhiều tiền. Năm vạn. Năm vạn được không?
- Năm vạn không đủ? Vậy thì mười vạn? Mười vạn thế nào?
Dương Thiếu Cát chờ mong nhìn Dương Thiếu Cát, lấy lòng nói.
Chỉ là lời còn chưa nói hết, Dương Thiếu Cát đã cảm thấy mắt hoa lên. Một cái tát hung hăng đánh vào mặt.
- A
Dương Thiếu Cát kêu lên, sau đó phun ra hai cái răng trong miệng. Nhìn hai cái răng đầy máu, vừa mới kịp phản ứng lại, lại bốp một tiếng, thêm một cái tát xuống má phải. Người nào đó ra tay có vẻ quá nặng.
Dương thiếu từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh đến hôn mê.
Nhìn Dương đại thiếu ngã xuống đất, Giang Nguyên chậm rãi bước qua, sau đó luồn tay vào chiếc áo khoác, tại một điểm nào đó cách rốn vào tấc bấm nhẹ một chút. Một luồng khí lạnh từ tay của hắn truyền vào bên trong.
Sau khi làm xong hết thảy, Giang Nguyên lạnh lùng cười, sau đó đứng dậy ôm Từ Thanh Linh, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.