Chương 564: Chỉ cần đám nhỏ còn ở đó, nhất định tôi sẽ cứu được chúng
Hoa Tiến Tửu
11/02/2024
- Trước mắt, tình huống đại khái của huyện Hổ Mạc và huyện Khiêu Sơn đã thăm dò được. Hai huyện này tổn thất rất lớn, tỷ lệ kiến trúc sụp đổ trên sáu mươi lăm phần trăm. Dân chúng thương vong thảm trọng... Tôi đã cố hết sức điều bộ đội và cảnh sát vũ trang tới, hẳn là †rong vòng mười mấy giờ có thể tới nơi, nối thông đường đến huyện Hổ Mạc...
Trong phòng họp bộ chỉ huy cách đó trăm mét, sắc mặt Vu tổng nghiêm túc đứng trước một bộ sa bàn trên mặt bàn, nghe một vị tướng quân giải thích tình huống. Xung quanh là lãnh đạo địa phương và quân đội, đang đứng nghe chờ chỉ thị.
~ Vậy huyện Lỗ Sơn và huyện Văn Kỳ thì sao? Vu tổng cau mày hỏi.
- Hiện tại đã có hai đội tiền trạm tiến về hướng huyện Văn Kỳ nhưng trực thăng không cách nào tới được. Đội tiền trạm mặt đất dự kiến phải năm sáu giờ nữa mới có thể truyền tin trở về!
~ Về phần huyện Lỗ Sơn tâm chấn, địa thế cực cao, trên mực nước biển hơn bốn nghìn mét, căn bản không có biện pháp tiếp cận. Địa từ quấy nhiễu nghiêm trọng trên không trung, trực thăng không thể tới gần. Cho nên chúng ta đã chuẩn bị tốt tình huống khẩn cấp, chuẩn bị máy bay vận chuyển tiến hành cho nhảy dù từ trên năm nghìn mét. Một tổ lính dù sẽ nhảy xuống, điều tra sơ bộ tình huống của huyện Lỗ Sơn...
Vụ tổng chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn về phía vị tướng quân kia, trầm giọng nói:
~ Nhảy từ trên cao năm nghìn mét có phải rất nguy. hiểm không? Cụ thể bao giờ tiến hành?
- Kế hoạch đã bắt đầu, sau gần một tiếng nữa, máy bay vận chuyển sẽ xuất phát!
Nói tới đây, vị tướng kia chần chừ một chút, sau đó mới trầm giọng đáp:
~ Nhảy dù có tỷ lệ nguy hiểm nhất định, nhưng chúng †a đều tuyển chọn lính dù ưu tú nhất, hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Hơn nữa bọn họ cũng rất tích cực, tỏ vẻ nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời. Hiện tại đã là lúc các anh em binh lính báo đáp nhân dân, bọn họ cũng đã lập giấy cam kết sinh tử, tỏ vẻ không sợ nguy. hiểm, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!
Nghe đến đo, Vu tổng ngẩng đầu một lát, sau đó rốt cục chậm rãi gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Được, để tôi tiễn các chiến sĩ trước khi xuất phát!
Báo cáo công việc xong rất nhanh, đại đa số quân quan đều tản đi, chỉ còn lại mấy quan chức cấp cao và hai vị tướng quân đội đi cạnh Vu tổng, bàn luận chỉ tiết một số vấn đề trong đó.
Lúc này, một nhân viên công vụ đi tới cạnh Vu tổng, hạ giọng nói vài câu.
- Hả?
Vu tổng nhíu nhíu mày, nghỉ hoặc nói;
- Rốt cục lão Dương muốn làm gì? Đây là chuyện mất mạng đấy!
Mặc dù nghỉ hoặc nhưng Vu tổng thoáng trầm ngâm một chút, sau đó liền gật đầu nói:
- Được, anh cho người sắp xếp đi.
- Vâng...
- Giang Nguyên... Cha tôi đã đồng ý với yêu cầu của cậu, cũng đã liên hệ tốt với bên này rồi. Ông ấy nói nhất định cậu phải chú ý an toàn!
Dương Vân Dương bất đắc dĩ nói ở đầu kia.
Giang Nguyên gật đầu đáp:
~ Xin Dương lão và trưởng ban yên tâm. Nhất định tôi sẽ trở về bình an. Xin trưởng ban thay mặt tôi cảm ơn
Dương lão!
Dứt lời xong, Giang Nguyên liền ngắt điện thoại, nói với Vương Cường một bên:
~ Tổ trưởng Vương, xin mang tôi đi chuẩn bị. Tôi nghĩ mệnh lệnh sẽ tới rất nhanh thôi!
Trong một căn phòng trống trải, vuốt bộ trang phục xanh biếc mê người trên mình, trong lòng Giang Nguyên âm thầm cảm thán:
- Đã bao lâu không mặc thứ này rồi?
Sờ sờ quần áo trên người, Giang Nguyên lại ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm:
- Ky Đầu... Yên tâm đi. Hiện giờ tôi sẽ đi tới. Chỉ cần đám nhỏ còn ở đó, nhất định tôi sẽ cứu được chúng!
Lúc này bên cạnh cũng có mười mấy chiến sĩ, cũng đã chuẩn bị tốt trang bị và ba lô, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nghỉ hoặc nhìn về hướng Giang Nguyên.
Mười mấy người bọn họ là lính dù ưu tú nhất trong quân khu, cho nên mới tham dự nhiệm vụ vinh quang mà nguy hiểm này. Nhưng người thanh niên trước mắt này từ đâu chui ra chứ?
Chẳng qua Biên Học Đạo đều là binh lính có tố chất huấn luyện, dù nghỉ hoặc nhưng cũng không ai hỏi tại sao, chỉ yên lặng mang theo trang bị ngồi một bên, chuẩn bị chờ lệnh xuất phát.
Lúc này Giang Nguyên cũng chuẩn bị ba lô của mình tốt rồi. Trên người hắn cũng không mang nhiều thứ, trừ nhân sâm núi già mang tới từ Yên Kinh ra thì cũng chỉ có một bó châm bạc lớn, còn lại là nước và lương khô của quân đội, thêm chút thuốc trừ độc và cấp cứu.
Chẳng qua theo yêu cầu của huyện Lỗ Sơn, quân đội chuẩn bị cho hắn một túi hàng không trong đó có một hòm đồ cấp cứu ngoại khoa và một số thức ăn cùng nước. Túi hàng không lớn như vậy cũng phải thông qua thả dù, nhưng là đi xuống sau, mặc dù có trang bị định vị, hơn nữa còn cố ý chuẩn bị ba cái, nhưng Giang Nguyên có tìm được hay không thì còn phải xem vận may của hẳn.
- Tổ đội, chuẩn bị xuất phát!
Lúc này một sĩ quan xuất quát. tại cửa, trâm giọng
~ Xoạt...
Mười mấy chiến sĩ lưng mang ba lô, nhanh chóng đứng thành một hàng. Mà lúc này động tác Giang Nguyên cũng không chậm chút nào, đeo ba lô đúng ở đầu tiên bên phải của đội ngũ, ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như vốn là thành viên của đội ngũ này vậy.
Sĩ quan kia hơi kinh ngạc nhìn Giang Nguyên đứng thẳng tắp ở đầu bên phải của đội ngũ, sau đó gật đầu, lại quát:
- Toàn thể đội ngũ, bên trái quay, chạy bộ tới trước! - Rầm rập rầm rập...
Một tiểu đội mười mấy người bước chạy chỉnh tề, tiến về phía trước.
Bên cạnh một chiếc máy bay quân sự màu xanh biếc, lúc này một vị tướng và mấy giáo quan đang đứng chờ, nhìn đội ngũ đang chạy chỉnh tề tới này, hài lòng gật đầu.
~ Hồ Cương, còn vị đi nhờ máy bay đâu? Thủ trưởng sắp tới rồi, tốt nhất bảo hắn nhanh chóng lên máy bay đi!
Trong phòng họp bộ chỉ huy cách đó trăm mét, sắc mặt Vu tổng nghiêm túc đứng trước một bộ sa bàn trên mặt bàn, nghe một vị tướng quân giải thích tình huống. Xung quanh là lãnh đạo địa phương và quân đội, đang đứng nghe chờ chỉ thị.
~ Vậy huyện Lỗ Sơn và huyện Văn Kỳ thì sao? Vu tổng cau mày hỏi.
- Hiện tại đã có hai đội tiền trạm tiến về hướng huyện Văn Kỳ nhưng trực thăng không cách nào tới được. Đội tiền trạm mặt đất dự kiến phải năm sáu giờ nữa mới có thể truyền tin trở về!
~ Về phần huyện Lỗ Sơn tâm chấn, địa thế cực cao, trên mực nước biển hơn bốn nghìn mét, căn bản không có biện pháp tiếp cận. Địa từ quấy nhiễu nghiêm trọng trên không trung, trực thăng không thể tới gần. Cho nên chúng ta đã chuẩn bị tốt tình huống khẩn cấp, chuẩn bị máy bay vận chuyển tiến hành cho nhảy dù từ trên năm nghìn mét. Một tổ lính dù sẽ nhảy xuống, điều tra sơ bộ tình huống của huyện Lỗ Sơn...
Vụ tổng chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn về phía vị tướng quân kia, trầm giọng nói:
~ Nhảy từ trên cao năm nghìn mét có phải rất nguy. hiểm không? Cụ thể bao giờ tiến hành?
- Kế hoạch đã bắt đầu, sau gần một tiếng nữa, máy bay vận chuyển sẽ xuất phát!
Nói tới đây, vị tướng kia chần chừ một chút, sau đó mới trầm giọng đáp:
~ Nhảy dù có tỷ lệ nguy hiểm nhất định, nhưng chúng †a đều tuyển chọn lính dù ưu tú nhất, hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Hơn nữa bọn họ cũng rất tích cực, tỏ vẻ nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời. Hiện tại đã là lúc các anh em binh lính báo đáp nhân dân, bọn họ cũng đã lập giấy cam kết sinh tử, tỏ vẻ không sợ nguy. hiểm, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!
Nghe đến đo, Vu tổng ngẩng đầu một lát, sau đó rốt cục chậm rãi gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Được, để tôi tiễn các chiến sĩ trước khi xuất phát!
Báo cáo công việc xong rất nhanh, đại đa số quân quan đều tản đi, chỉ còn lại mấy quan chức cấp cao và hai vị tướng quân đội đi cạnh Vu tổng, bàn luận chỉ tiết một số vấn đề trong đó.
Lúc này, một nhân viên công vụ đi tới cạnh Vu tổng, hạ giọng nói vài câu.
- Hả?
Vu tổng nhíu nhíu mày, nghỉ hoặc nói;
- Rốt cục lão Dương muốn làm gì? Đây là chuyện mất mạng đấy!
Mặc dù nghỉ hoặc nhưng Vu tổng thoáng trầm ngâm một chút, sau đó liền gật đầu nói:
- Được, anh cho người sắp xếp đi.
- Vâng...
- Giang Nguyên... Cha tôi đã đồng ý với yêu cầu của cậu, cũng đã liên hệ tốt với bên này rồi. Ông ấy nói nhất định cậu phải chú ý an toàn!
Dương Vân Dương bất đắc dĩ nói ở đầu kia.
Giang Nguyên gật đầu đáp:
~ Xin Dương lão và trưởng ban yên tâm. Nhất định tôi sẽ trở về bình an. Xin trưởng ban thay mặt tôi cảm ơn
Dương lão!
Dứt lời xong, Giang Nguyên liền ngắt điện thoại, nói với Vương Cường một bên:
~ Tổ trưởng Vương, xin mang tôi đi chuẩn bị. Tôi nghĩ mệnh lệnh sẽ tới rất nhanh thôi!
Trong một căn phòng trống trải, vuốt bộ trang phục xanh biếc mê người trên mình, trong lòng Giang Nguyên âm thầm cảm thán:
- Đã bao lâu không mặc thứ này rồi?
Sờ sờ quần áo trên người, Giang Nguyên lại ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm:
- Ky Đầu... Yên tâm đi. Hiện giờ tôi sẽ đi tới. Chỉ cần đám nhỏ còn ở đó, nhất định tôi sẽ cứu được chúng!
Lúc này bên cạnh cũng có mười mấy chiến sĩ, cũng đã chuẩn bị tốt trang bị và ba lô, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nghỉ hoặc nhìn về hướng Giang Nguyên.
Mười mấy người bọn họ là lính dù ưu tú nhất trong quân khu, cho nên mới tham dự nhiệm vụ vinh quang mà nguy hiểm này. Nhưng người thanh niên trước mắt này từ đâu chui ra chứ?
Chẳng qua Biên Học Đạo đều là binh lính có tố chất huấn luyện, dù nghỉ hoặc nhưng cũng không ai hỏi tại sao, chỉ yên lặng mang theo trang bị ngồi một bên, chuẩn bị chờ lệnh xuất phát.
Lúc này Giang Nguyên cũng chuẩn bị ba lô của mình tốt rồi. Trên người hắn cũng không mang nhiều thứ, trừ nhân sâm núi già mang tới từ Yên Kinh ra thì cũng chỉ có một bó châm bạc lớn, còn lại là nước và lương khô của quân đội, thêm chút thuốc trừ độc và cấp cứu.
Chẳng qua theo yêu cầu của huyện Lỗ Sơn, quân đội chuẩn bị cho hắn một túi hàng không trong đó có một hòm đồ cấp cứu ngoại khoa và một số thức ăn cùng nước. Túi hàng không lớn như vậy cũng phải thông qua thả dù, nhưng là đi xuống sau, mặc dù có trang bị định vị, hơn nữa còn cố ý chuẩn bị ba cái, nhưng Giang Nguyên có tìm được hay không thì còn phải xem vận may của hẳn.
- Tổ đội, chuẩn bị xuất phát!
Lúc này một sĩ quan xuất quát. tại cửa, trâm giọng
~ Xoạt...
Mười mấy chiến sĩ lưng mang ba lô, nhanh chóng đứng thành một hàng. Mà lúc này động tác Giang Nguyên cũng không chậm chút nào, đeo ba lô đúng ở đầu tiên bên phải của đội ngũ, ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như vốn là thành viên của đội ngũ này vậy.
Sĩ quan kia hơi kinh ngạc nhìn Giang Nguyên đứng thẳng tắp ở đầu bên phải của đội ngũ, sau đó gật đầu, lại quát:
- Toàn thể đội ngũ, bên trái quay, chạy bộ tới trước! - Rầm rập rầm rập...
Một tiểu đội mười mấy người bước chạy chỉnh tề, tiến về phía trước.
Bên cạnh một chiếc máy bay quân sự màu xanh biếc, lúc này một vị tướng và mấy giáo quan đang đứng chờ, nhìn đội ngũ đang chạy chỉnh tề tới này, hài lòng gật đầu.
~ Hồ Cương, còn vị đi nhờ máy bay đâu? Thủ trưởng sắp tới rồi, tốt nhất bảo hắn nhanh chóng lên máy bay đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.