Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 685: Chúng ta cũng nên về thôi

Hoa Tiến Tửu

11/02/2024

Ở Cửu Tứ thành này, có thể được người ta chào hỏi nhiệt tình như vậy, còn được gọi là Viên thiếu, dĩ nhiên chỉ có một người.

Cho nên, mọi người vừa nghe, liên hơi căng thẳng nhìn về phía Giang Nguyên. Mọi người biết Giang Nguyên và Viên thiếu này có mày thì không có tao, có †ao thì không có mày, giống như kẻ thù sinh tử.

Có điều khi họ nhìn về phía Giang Nguyên thì thấy Giang Nguyên vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười. Còn Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cũng rất bình tĩnh, dường như không hề căng thẳng vì sự xuất hiện của Viên thiếu này.

Lúc này mấy người cũng chú ý thấy nét bình tĩnh trên mặt Phan Hiểu Hiểu, họ không biết hai ngày trước, Giang Nguyên đã đánh cho Viên đại thiếu mà trong mắt người khác là không ai dám trêu chọc này một trận.

Mấy người thấy hai người này bình tĩnh như vậy, gần như không coi Viên đại thiếu là gì thì nhìn nhau, rồi cũng bình tĩnh lại. Chỉ có Phan Nghị là thỉnh thoảng lại nhìn chăm chằm bà chị mình mấy cái, không biết bà chị mình sao hôm nay lại bình tĩnh vậy, chẳng lế không lo lắng Giang Nguyên và Viên Nhất Chương lại xảy ra xung đột sao?

Lúc này Viên đại thiếu đang ôm một cô nàng cùng hai người khác đi đến, cũng ngồi lên chiếc ghế mềm đối diện, nhưng không hề chú ý đến đám người bàn Giang Nguyên.

Nhìn thấy không khí trên bàn hơi quái dị Giang Nguyên liền mỉm cười, sau đó nâng ly lên nói:

- Nào nào... mọi người uống rượu...

Nhờ hành động này của Giang Nguyên, không khí trên bàn lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người cùng nâng ly rượu lên, cùng Giang Nguyên chạm ly... cùng nhau hô:

- Chúc mừng! Sau đó, mọi người đều lần lượt ngửa đầu uống cạn.

Lúc này Viên Nhất Chương ngồi đối diện vừa mới chọn đồ uống xong, nghe thấy âm thanh ồn ào bên kia liền nhíu mày, nhìn sang bên này. Sau khi gã vừa nhìn qua liền thấy gương mặt khiến người ta chán ghét và căng thẳng lại vô cùng quen thuộc dưới ánh đèn vàng lờ mờ.

- Viên thiếu? Sao thế?

Cô nàng bên cạnh cảm thấy Viên đại thiếu đột nhiên cứng đờ vội vàng hỏi.

- Không có gì, không có gì... Uống rượu, nào uống rượu...

Viên Nhất Chương cười lạnh thoáng nhìn Giang Nguyên đối diện, sau đó đưa tay ôm lấy cô nàng bên cạnh, bưng ly rượu lên, cười nói với anh chàng công tử trẻ tuổi bên cạnh kia:



- Nào, uống...

- Được... Hiếm khi Viên thiếu hăng hái như vậy. Uống rượu, uống rượu...

Vị công tử này ban nãy cũng nhận ra Giang Nguyên ện, dĩ nhiên trong lòng hiểu rõ. Gã biết giờ Viên đại thiếu hình như rất kiêng ky Giang Nguyên, dĩ nhiên gã cũng không lên tiếng, chỉ lo bồi Viên đại thiếu uống rượu vui vẻ.

Còn đám Giang Nguyên bên này dĩ nhiên cũng thỉnh thoảng lén nhìn bên Viên đại thiếu mấy lần, cũng phát hiện giờ Viên đại thiếu hẳn đã biết sự tồn tại của họ nhưng không hề có biểu hiện gì thì trong lòng cũng thâm bình tĩnh.

'Thầm nghĩ: “Xem ra Viên Nhất Chương này lần trước thật sự bị Giang Nguyên đánh cho sợ rồi, không cả lên tiếng cũng chẳng dám...”

Không bị ảnh hưởng của Viên Nhất Chương, lúc này không khí uống rượu của mọi người cũng càng lúc càng tốt hơn, rất nhanh đã cạn sạch hai ba chai rượu.

- Giang Nguyên... nào nào... chúng ta uống thêm ly nữa...

Lúc này tâm tình của Phan Nghị cũng tương đối tốt, bưng ly rượu lên cùng uống với Giang Nguyên thêm một ly.

So với không khí của đám Giang Nguyên bên này, bên Viên Nhất Chương trầm mặc hơn nhiều. Ngoại trừ hai cô gái thỉnh thoảng bồi hai người uống rượu, Viên Nhất Chương và chàng công tử kia căn bản chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu, sau đó buồn bực uống rượu.có điều hai chai rượu cũng cứ thế uống hết, dần dân sự buồn bực trong lòng Viên Nhất Chương cũng tiêu tan, không khí cũng dần náo nhiệt hơn.

Lúc này đám Giang Nguyên cũng đã uống kha khá, cảm thấy đầu đã hơi choáng váng. Giang Nguyên móc điện thoại ra nhìn giờ, thấy đã mười một giờ, liền cười nói:

- Được rồi, ngồi cũng lâu rồi đấy, chúng ta cũng nên về thôi!

Mọi người nghe thấy Giang Nguyên nói vậy đều gật Bên Giang Nguyên vẫy gọi bồi bàn tính tiên...

Viên Nhất Chương đối diện rõ ràng đã uống khá nhiều, ngẩng đầu lên thấy Giang Nguyên chuẩn bị đi tính tiền, lúc này cũng cười đứng dậy, nhìn Giang Nguyên, lớn tiếng nói:

- Giang Nguyên... mày đắc ý lắm à!



Giang Nguyên đang khoác tay Phan Hiểu Hiểu chuẩn bị rời đi nghe Viên Nhất Chương nói vậy, mày khế nhíu lại, sau đó quay người liếc mắt nhìn Viên Nhất Chương một cái.

- Haha... Giang Nguyên... mày đừng có trừng tao...

Viên Nhất Chương hắc hắc cười lạnh nhìn Giang Nguyên, nói:

- Mày đừng tưởng rằng ông đây thật sự sợ mày... hừ... mày sẽ không đắc ý được lâu nữa đâu!

Công tử phía sau thấy Viên đại thiếu uống rượu xong bắt đầu nổi bão với Giang Nguyên thì vọi vàng chạy lên đỡ Viên Nhất Chương, sợ Viên Nhất Chương lại trêu chọc sát tinh này, vội vàng khuyên nhủ:

- Viên thiếu... nào, nào, chúng ta uống rượu, uống rượu đi...

- Đợi chút... đợi chút...

Viên Nhất Chương phất tay đuổi chàng công tử kia đi, sau đó chỉ vào Giang Nguyên tiếp tục cười lạnh kêu lên:

- Mày chờ đó... mày chờ đó... mày đừng tưởng có người chống cho mày, để mày làm trung tá là giỏi lắm... hừ hừ... Bọn họ cũng chẳng đứng vững được lâu nữa đâu... haha...

- Bổn thiếu tao sẽ đợi ngày mày quỳ dưới đất cầu xin †ao...

Viên Nhất Chương lúc này mượn rượu gan lì, nghĩ đến chuyện ông ngoại nói với mình, trong lòng càng thêm hưng phấn, cười lạnh nói với Giang Nguyên.

Còn công tử đứng phía sau Viên Nhất Chương lúc này vừa kinh ngạc vừa sợ, sợ Giang Nguyên xông lên đánh cho Viên thiếu một cái.

Giang Nguyên nhìn vẻ đắc ý của Viên Nhất Chương trong lòng gần như hiểu ra gì đó, lúc này hắn lạnh lùng cười, xoay người rời đi, không để ý thêm đến Viên Nhất Chương.

- Hừ... Viên Nhất Chương này ỷ thế ông ngoại hắn, ở ngoài hoành hành bá đạo... Nhưng đụng phải Giang Nguyên anh cũng chỉ có thể mượn rượu để rống lên...

Ra cửa, Phan Nghị lạnh giọng cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Phẩm Thiên Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook