Chương 471: Không khách sáo thì làm sao
Hoa Tiến Tửu
11/02/2024
Nghĩ kỹ hơn, hành động lần này giống với Lưu Bách Căn nhiều hơn. Tề gia muốn làm khó hắn, không cần phải làm ra chút động tác nhỏ như vậy.
Ánh mắt Giang Nguyên lạnh lại. Muốn đối phó với Tê gia thần bí khó lường, năng lực của hắn còn chưa đủ. Nhưng nếu muốn giải quyết Lưu gia, chuyện này đơn giản hơn rất nhiều.
- Sư phụ, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao thì binh đến tướng chặn. Con cũng muốn nhìn xem người này là ai. Con nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão vui mừng gật đầu. Ông biết năng lực của đồ đệ. Với khả năng của hắn, nếu muốn điều tra, hẳn không phải là chuyện khó khăn gì. Cho dù tra không ra, nhưng muốn ứng phó với phiền toái của phòng khám hiện tại cũng không phải là chuyện nằm trong khả năng.
Hôm sau, Giang Nguyên gọi điện thoại cho Phó tỉnh trưởng La.
Nghe Giang Nguyên thuật lại xong, Phó tỉnh trưởng La có chút trầm ngâm, sau đó tỏ vẻ sẽ gọi cho lãnh đạo sở Y tế Vân Giang chú ý đến chuyện này.
Có câu trả lời của Phó tỉnh trưởng La, Giang Nguyên cũng thả lỏng hơn. Với uy tín của Phó tỉnh trưởng La ở Sở Nam, hơn nữa ông còn chủ quản toàn bộ hệ thống Y tế tỉnh, có ông ra mặt, lãnh đạo của sở Y tế Vân Giang sẽ chú ý đến việc này. Đến lúc đó, mặc kệ là ai đứng phía sau, không thu tay lại vài phần là không được.
Nhưng khi Giang Nguyên vừa mới gọi điện thoại xong, trở lại phòng khám khám cho vài người bệnh, bên ngoài lại truyền đến tiếng huyên náo.
Giang Nguyên đứng dậy nói với Hồ lão:
- Sư phụ, con ra ngoài xem một chút.
Hồ lão cũng nghe được tiếng ầm ï bên ngoài, trong lòng căng thẳng, vội vàng đứng dậy nói:
- Chúng ta cùng ra xem.
Dứt lời, thấy Trương Nhạc cũng định đứng dậy, ông liền nói:
- Trương Nhạc, con tiếp tục khám bệnh đi. Để ta và Giang Nguyên ra ngoài xem một chút.
- Vâng. Trương Nhạc nhìn người bệnh chung quanh, thấy có không ít. Nếu cả ba thầy trò đều ra ngoài, quả thật không được tiện lắm.
Khi Hồ lão và Giang Nguyên bước ra khỏi phòng khám, liền nhìn thấy một đám người mặc chế phục đang. đứng ngay cửa. Bác sĩ phòng khám Ngoại cũng bước ra ngoài, vẻ mặt lo lắng. Thấy Hồ lão và Giang Nguyên, bác. sĩ Lý vội vàng hỏi:
- Hồ lão, người của sở Thanh tra Y tế đã đến thật rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hồ lão cau mày nhìn Hoàng ca và Lưu tỷ đang nói chuyện đám người bên ngoài, đang định lên tiếng, Giang Nguyên đã nói trước:
- Sư phụ không cần lo lắng. Thầy trở vào khám bệnh, cứ để đó cho con.
Dứt lời, Giang Nguyên bước nhanh đến cửa.
Thấy Giang Nguyên bước ra ngoài xử lý, trong phòng khám lại còn rất nhiều người bệnh, Hồ lão nghĩ lại cũng đúng. Dù sao ông cũng không giúp được, hơn nữa có Giang Nguyên xử lý, chỉ bằng trở lại khám bệnh thì hay hơn.
Khẽ thở dài một cái, Hồ lão chỉnh lại quần áo một chút, quay đầu bước vào phòng khám.
Hoàng ca và hai y tá đang đứng ngoài cửa, đỏ mặt phẫn nộ giằng co với nhân viên của sở Thanh tra Y tế. Vừa không cho họ tiến vào, vừa tức giận nói:
- Không được. Phòng khám chúng tôi nhiều người bệnh như vậy, tuyệt đối không thể đóng cửa. Nếu đóng cửa, bệnh nhân phải làm sao?
- Không đóng cửa? Hắc hắc, anh cho rằng anh là ai chứ? Chúng tôi đã gửi thông báo ngừng hoạt động để chỉnh đốn, chẳng lẽ các người cho rằng đó chỉ là giấy chùi đít, dùng xong rồi bỏ?
Gã đầu lĩnh ánh mắt tràn đầy uy hiếp: - Tôi nói cho các người biết, các người đang chống người thi hành công vụ. Nếu tiếp tục cản trở, đừng trách chúng tôi không khách sáo.
- Không khách sáo thì làm sao? Có bản lãnh thì đánh tôi đi.
Lưu tỷ không còn biểu hiện mềm yếu nữa, mặt đỏ lên, chống nạnh đứng trước mặt gã nọ, khí thế vô cùng.
Ánh mắt Giang Nguyên lạnh lại. Muốn đối phó với Tê gia thần bí khó lường, năng lực của hắn còn chưa đủ. Nhưng nếu muốn giải quyết Lưu gia, chuyện này đơn giản hơn rất nhiều.
- Sư phụ, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao thì binh đến tướng chặn. Con cũng muốn nhìn xem người này là ai. Con nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão vui mừng gật đầu. Ông biết năng lực của đồ đệ. Với khả năng của hắn, nếu muốn điều tra, hẳn không phải là chuyện khó khăn gì. Cho dù tra không ra, nhưng muốn ứng phó với phiền toái của phòng khám hiện tại cũng không phải là chuyện nằm trong khả năng.
Hôm sau, Giang Nguyên gọi điện thoại cho Phó tỉnh trưởng La.
Nghe Giang Nguyên thuật lại xong, Phó tỉnh trưởng La có chút trầm ngâm, sau đó tỏ vẻ sẽ gọi cho lãnh đạo sở Y tế Vân Giang chú ý đến chuyện này.
Có câu trả lời của Phó tỉnh trưởng La, Giang Nguyên cũng thả lỏng hơn. Với uy tín của Phó tỉnh trưởng La ở Sở Nam, hơn nữa ông còn chủ quản toàn bộ hệ thống Y tế tỉnh, có ông ra mặt, lãnh đạo của sở Y tế Vân Giang sẽ chú ý đến việc này. Đến lúc đó, mặc kệ là ai đứng phía sau, không thu tay lại vài phần là không được.
Nhưng khi Giang Nguyên vừa mới gọi điện thoại xong, trở lại phòng khám khám cho vài người bệnh, bên ngoài lại truyền đến tiếng huyên náo.
Giang Nguyên đứng dậy nói với Hồ lão:
- Sư phụ, con ra ngoài xem một chút.
Hồ lão cũng nghe được tiếng ầm ï bên ngoài, trong lòng căng thẳng, vội vàng đứng dậy nói:
- Chúng ta cùng ra xem.
Dứt lời, thấy Trương Nhạc cũng định đứng dậy, ông liền nói:
- Trương Nhạc, con tiếp tục khám bệnh đi. Để ta và Giang Nguyên ra ngoài xem một chút.
- Vâng. Trương Nhạc nhìn người bệnh chung quanh, thấy có không ít. Nếu cả ba thầy trò đều ra ngoài, quả thật không được tiện lắm.
Khi Hồ lão và Giang Nguyên bước ra khỏi phòng khám, liền nhìn thấy một đám người mặc chế phục đang. đứng ngay cửa. Bác sĩ phòng khám Ngoại cũng bước ra ngoài, vẻ mặt lo lắng. Thấy Hồ lão và Giang Nguyên, bác. sĩ Lý vội vàng hỏi:
- Hồ lão, người của sở Thanh tra Y tế đã đến thật rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hồ lão cau mày nhìn Hoàng ca và Lưu tỷ đang nói chuyện đám người bên ngoài, đang định lên tiếng, Giang Nguyên đã nói trước:
- Sư phụ không cần lo lắng. Thầy trở vào khám bệnh, cứ để đó cho con.
Dứt lời, Giang Nguyên bước nhanh đến cửa.
Thấy Giang Nguyên bước ra ngoài xử lý, trong phòng khám lại còn rất nhiều người bệnh, Hồ lão nghĩ lại cũng đúng. Dù sao ông cũng không giúp được, hơn nữa có Giang Nguyên xử lý, chỉ bằng trở lại khám bệnh thì hay hơn.
Khẽ thở dài một cái, Hồ lão chỉnh lại quần áo một chút, quay đầu bước vào phòng khám.
Hoàng ca và hai y tá đang đứng ngoài cửa, đỏ mặt phẫn nộ giằng co với nhân viên của sở Thanh tra Y tế. Vừa không cho họ tiến vào, vừa tức giận nói:
- Không được. Phòng khám chúng tôi nhiều người bệnh như vậy, tuyệt đối không thể đóng cửa. Nếu đóng cửa, bệnh nhân phải làm sao?
- Không đóng cửa? Hắc hắc, anh cho rằng anh là ai chứ? Chúng tôi đã gửi thông báo ngừng hoạt động để chỉnh đốn, chẳng lẽ các người cho rằng đó chỉ là giấy chùi đít, dùng xong rồi bỏ?
Gã đầu lĩnh ánh mắt tràn đầy uy hiếp: - Tôi nói cho các người biết, các người đang chống người thi hành công vụ. Nếu tiếp tục cản trở, đừng trách chúng tôi không khách sáo.
- Không khách sáo thì làm sao? Có bản lãnh thì đánh tôi đi.
Lưu tỷ không còn biểu hiện mềm yếu nữa, mặt đỏ lên, chống nạnh đứng trước mặt gã nọ, khí thế vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.