Chương 183: Không sao đấy chứ
Hoa Tiến Tửu
23/01/2024
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Hồ lão y sư thấy Giang Nguyên bước vào, vội vàng hỏi.
Giang Nguyên cười khổ, nói:
- Có một đứa trẻ bị thương khá rắc rối, phẫu thuật rất khó làm, hơi nguy hiểm. Nhưng trong nhà chỉ có hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, lại chỉ có hai trăm tệ, cho nên không muốn đi bệnh viện...
- Rất khó làm? Có nguy hiểm?
Hồ lão y sư nghe Giang Nguyên nói như vậy cũng nhíu mày. Với những tình hình như thế này, Hồ lão y sư vốn tuân theo quy tắc, tiền không phải vấn đề, nhưng có thể chữa được hay không mới là vấn đề.
Giang Nguyên trầm giọng nói:
- Thầy, con muốn bác sĩ Lý làm trợ thủ cho con, con sẽ làm...
- Con làm?
Dĩ nhiên Hồ lão y sư biết năng lực của Giang Nguyên. Nhưng Giang Nguyên đã nói rất rắc rối, có nguy hiểm thì dĩ nhiên lúc làm sẽ có nguy hiểm nhất định. Ông lập tức trầm giọng nói:
- Có nắm chắc không?
Giang Nguyên trầm mặc một chút, sau đó gật đầu, nói:
- Bảy mươi phần trăm ạt!
Hồ lão y sư nghe Giang Nguyên nói bảy mươi phần trăm liền hít sâu một hơi, nói:
- Được... Cho dù thế nào, nhất định phải đảm bảo đứa bé không xảy ra chuyện, tiền không thành vấn đề!
- Chuyện này không thành vấn đề. Giang Nguyên gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Các bệnh nhân khác đứng bên cạnh đang chờ Giang Nguyên khám bệnh cũng ngẩn người. Họ không ngờ bác sĩ Giang vốn chỉ đi xem thử một chút, sao giờ lại biến thành bác sĩ mổ chính ngoại khoa rồi?
- Hồ y sư, chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Giang biết cả ngoại khoa à?
Rốt cục có người không nhịn được nghỉ hoặc, nghiêm túc hỏi Hồ lão y sư.
Hồ lão y sư nghe bệnh nhân hỏi vậy, cười cười, hơi kiêu ngạo gật đầu:
- Đúng... Trình độ ngoại khoa của Giang Nguyên cũng khá tốt, nói ra cũng được coi là một dao mổ của khoa ngoại phòng khám chúng tôi...
- A... bác sĩ Tiểu Giang này lợi hại quá. Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi mà cả khoa nội khoa ngoại như vậy chứ...
- Đúng vậy... Đúng là thần y...
Những bệnh nhân này nghe thấy Hồ lão y sư nói vậy liền xôn xao bàn luận và cảm thán. Lần đầu họ gặp một bác sĩ giỏi đến như vậy.
Giang Nguyên đi vào phòng chữa trị, lúc này chị y tá Lưu và bác sĩ Lý đã đến. Giang Nguyên thấy bác sĩ Lý cố ý gọi y tá Lưu có kinh nghiệm vào hỗ rợ, hơn nữa cũng đã truyền dịch cho đứa trẻ, hắn hơi yên lòng. Nếu giờ có xuất huyết quá nhiều, có y tá này chắc chắn có thể ổn định được, bằng không sẽ nguy hiểm thêm một chút.
- Được rồi... Bắt đầu thôi...
Giang Nguyên vừa nói xong, bác sĩ Lý vội vàng bắt tay xử lý tiền kỳ. Anh ta cắt quần của cậu bé này ra, chị Lưu đứng bên cạnh thì trấn an đứa bé đang không ngừng la khóc.
Giang Nguyên nhìn thấy bác sĩ Lý nhanh nhẹn cắt quần cậu bé, sau đó bắt đầu dùng nước muối sinh lý rửa xung quanh miệng vết thương liền gật dầu. Sau đó hắn đưa tay sang cái hộp bên cạnh lấy ngân châm ra, rồi lại lấy vài cây tăm sát trùng, đi đến trước giường chữa trị trong ánh mắt nghi hoặc của chị Lưu. Hắn đưa tay sờ chỗ cổ đứa trẻ, giống như đang định vị, sau đó dùng tăm bông sát trùng xoa lên cổ cậu bé rồi lấy một cây châm dài ra. Nhân lúc cậu bé chưa kịp phản ứng, hẳn dùng một cây châm nhẹ nhàng đâm xuống.
Chị Lưu thấy Giang Nguyên cắm cây châm dài vào. sâu một nửa thì càng thêm hoảng sợ. Nhưng đứa trẻ này đột nhiên không khóc nữa, điều này khiến chị Lưu giật mình.
- Giang Nguyên... không sao đấy chứ
Chị Lưu nhìn thấy đứa trẻ đột nhiên bất động, vội nói.
Giang Nguyên cười lắc đầu nói:
- Không sao... Em chỉ cho cậu bé ngủ thôi... Nếu không tí nữa em không thể phẫu thuật được!
- Ờ,.. chỉ ngủ thôi, vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Chị Lưu nghe Giang Nguyên nói vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Lúc này bác sĩ Lý đã làm sạch xong miệng vết thương, đang bắt đầu dùng bông khử trùng.
Có điều, lúc này Giang Nguyên cũng không nhàn rỗi. Hắn lại dùng tắm bông khử trùng để khử trùng đùi cậu bé, lại đâm xuống bốn ngân châm.
Bác sĩ Lý nhìn động tác của Giang Nguyên, không khỏi tò mò nói:
- Bác sĩ Giang, cậu đang gây mê à? Giang Nguyên cười cười nói:
- Bốn kim này có tác dụng gây mê, nhưng chủ yếu vẫn là cầm máu, có thể làm chậm tốc độ chảy máu ở bắp đùi...
Đương nhiên, Giang Nguyên cũng không nói rõ ràng lắm. Thực sự thì một kim ngay cổ mới thật sự có tác. dụng gây mê toàn thân.
Lúc này Giang Nguyên mới đưa tay đeo bao tay vô khuẩn vào, sau đó đứng sang bên cạnh, đợi bác sĩ Lý khử trùng xong. Sau khi anh ta phủ khăn lên lập tức tiến hành phẫu thuật.
Lúc này bác sĩ Lý khá căng thằng. Tuy lúc anh ta học bồi dưỡng ở bệnh viện cũng từng làm những phẫu thuật như thế này, nhưng khi đó bên cạnh anh ta có một giáo sư chỉ dẫn. Hơn nữa, bệnh nhân là người lớn, đồng thời còn có không ít máu ở bên cạnh, lỡ như có xảy ra vấn đề thì bất cứ lúc nào cũng có thể truyền máu.
Còn bây giờ, tuy Giang Nguyên là tay mổ chính, nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng. Chỉ cần thật sự xảy ra vấn đề, tuy phòng khám sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Giang Nguyên vẫn chưa có giấy phép hành nghề, còn anh ta là bác sĩ ngoại khoa, chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan.
Hồ lão y sư thấy Giang Nguyên bước vào, vội vàng hỏi.
Giang Nguyên cười khổ, nói:
- Có một đứa trẻ bị thương khá rắc rối, phẫu thuật rất khó làm, hơi nguy hiểm. Nhưng trong nhà chỉ có hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, lại chỉ có hai trăm tệ, cho nên không muốn đi bệnh viện...
- Rất khó làm? Có nguy hiểm?
Hồ lão y sư nghe Giang Nguyên nói như vậy cũng nhíu mày. Với những tình hình như thế này, Hồ lão y sư vốn tuân theo quy tắc, tiền không phải vấn đề, nhưng có thể chữa được hay không mới là vấn đề.
Giang Nguyên trầm giọng nói:
- Thầy, con muốn bác sĩ Lý làm trợ thủ cho con, con sẽ làm...
- Con làm?
Dĩ nhiên Hồ lão y sư biết năng lực của Giang Nguyên. Nhưng Giang Nguyên đã nói rất rắc rối, có nguy hiểm thì dĩ nhiên lúc làm sẽ có nguy hiểm nhất định. Ông lập tức trầm giọng nói:
- Có nắm chắc không?
Giang Nguyên trầm mặc một chút, sau đó gật đầu, nói:
- Bảy mươi phần trăm ạt!
Hồ lão y sư nghe Giang Nguyên nói bảy mươi phần trăm liền hít sâu một hơi, nói:
- Được... Cho dù thế nào, nhất định phải đảm bảo đứa bé không xảy ra chuyện, tiền không thành vấn đề!
- Chuyện này không thành vấn đề. Giang Nguyên gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Các bệnh nhân khác đứng bên cạnh đang chờ Giang Nguyên khám bệnh cũng ngẩn người. Họ không ngờ bác sĩ Giang vốn chỉ đi xem thử một chút, sao giờ lại biến thành bác sĩ mổ chính ngoại khoa rồi?
- Hồ y sư, chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Giang biết cả ngoại khoa à?
Rốt cục có người không nhịn được nghỉ hoặc, nghiêm túc hỏi Hồ lão y sư.
Hồ lão y sư nghe bệnh nhân hỏi vậy, cười cười, hơi kiêu ngạo gật đầu:
- Đúng... Trình độ ngoại khoa của Giang Nguyên cũng khá tốt, nói ra cũng được coi là một dao mổ của khoa ngoại phòng khám chúng tôi...
- A... bác sĩ Tiểu Giang này lợi hại quá. Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi mà cả khoa nội khoa ngoại như vậy chứ...
- Đúng vậy... Đúng là thần y...
Những bệnh nhân này nghe thấy Hồ lão y sư nói vậy liền xôn xao bàn luận và cảm thán. Lần đầu họ gặp một bác sĩ giỏi đến như vậy.
Giang Nguyên đi vào phòng chữa trị, lúc này chị y tá Lưu và bác sĩ Lý đã đến. Giang Nguyên thấy bác sĩ Lý cố ý gọi y tá Lưu có kinh nghiệm vào hỗ rợ, hơn nữa cũng đã truyền dịch cho đứa trẻ, hắn hơi yên lòng. Nếu giờ có xuất huyết quá nhiều, có y tá này chắc chắn có thể ổn định được, bằng không sẽ nguy hiểm thêm một chút.
- Được rồi... Bắt đầu thôi...
Giang Nguyên vừa nói xong, bác sĩ Lý vội vàng bắt tay xử lý tiền kỳ. Anh ta cắt quần của cậu bé này ra, chị Lưu đứng bên cạnh thì trấn an đứa bé đang không ngừng la khóc.
Giang Nguyên nhìn thấy bác sĩ Lý nhanh nhẹn cắt quần cậu bé, sau đó bắt đầu dùng nước muối sinh lý rửa xung quanh miệng vết thương liền gật dầu. Sau đó hắn đưa tay sang cái hộp bên cạnh lấy ngân châm ra, rồi lại lấy vài cây tăm sát trùng, đi đến trước giường chữa trị trong ánh mắt nghi hoặc của chị Lưu. Hắn đưa tay sờ chỗ cổ đứa trẻ, giống như đang định vị, sau đó dùng tăm bông sát trùng xoa lên cổ cậu bé rồi lấy một cây châm dài ra. Nhân lúc cậu bé chưa kịp phản ứng, hẳn dùng một cây châm nhẹ nhàng đâm xuống.
Chị Lưu thấy Giang Nguyên cắm cây châm dài vào. sâu một nửa thì càng thêm hoảng sợ. Nhưng đứa trẻ này đột nhiên không khóc nữa, điều này khiến chị Lưu giật mình.
- Giang Nguyên... không sao đấy chứ
Chị Lưu nhìn thấy đứa trẻ đột nhiên bất động, vội nói.
Giang Nguyên cười lắc đầu nói:
- Không sao... Em chỉ cho cậu bé ngủ thôi... Nếu không tí nữa em không thể phẫu thuật được!
- Ờ,.. chỉ ngủ thôi, vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Chị Lưu nghe Giang Nguyên nói vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Lúc này bác sĩ Lý đã làm sạch xong miệng vết thương, đang bắt đầu dùng bông khử trùng.
Có điều, lúc này Giang Nguyên cũng không nhàn rỗi. Hắn lại dùng tắm bông khử trùng để khử trùng đùi cậu bé, lại đâm xuống bốn ngân châm.
Bác sĩ Lý nhìn động tác của Giang Nguyên, không khỏi tò mò nói:
- Bác sĩ Giang, cậu đang gây mê à? Giang Nguyên cười cười nói:
- Bốn kim này có tác dụng gây mê, nhưng chủ yếu vẫn là cầm máu, có thể làm chậm tốc độ chảy máu ở bắp đùi...
Đương nhiên, Giang Nguyên cũng không nói rõ ràng lắm. Thực sự thì một kim ngay cổ mới thật sự có tác. dụng gây mê toàn thân.
Lúc này Giang Nguyên mới đưa tay đeo bao tay vô khuẩn vào, sau đó đứng sang bên cạnh, đợi bác sĩ Lý khử trùng xong. Sau khi anh ta phủ khăn lên lập tức tiến hành phẫu thuật.
Lúc này bác sĩ Lý khá căng thằng. Tuy lúc anh ta học bồi dưỡng ở bệnh viện cũng từng làm những phẫu thuật như thế này, nhưng khi đó bên cạnh anh ta có một giáo sư chỉ dẫn. Hơn nữa, bệnh nhân là người lớn, đồng thời còn có không ít máu ở bên cạnh, lỡ như có xảy ra vấn đề thì bất cứ lúc nào cũng có thể truyền máu.
Còn bây giờ, tuy Giang Nguyên là tay mổ chính, nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng. Chỉ cần thật sự xảy ra vấn đề, tuy phòng khám sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Giang Nguyên vẫn chưa có giấy phép hành nghề, còn anh ta là bác sĩ ngoại khoa, chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.