Chương 287: Tắc nghẽn cơ tim
Hoa Tiến Tửu
25/01/2024
Hơn nữa, lời nói của Giang Nguyên cũng chẳng có gì đặc biệt. Tuy nói rất có đạo lý, nhưng người này lại không chịu hiểu đạo lý, tại sao Giang
Nguyên vừa mới nói thì lại thông?
Không chỉ có Hồ lão và Trương Nhạc nghỉ hoặc, ngay cả những người bệnh bên cạnh vẻ mặt cũng tràn đầy mơ hồ. Cuối cùng có người cảm thán nói:
- Khí thế của bác sĩ Giang thật là mạnh. Anh ta vừa rồi còn hò hét bức người, ai nói cũng không chịu nghe, vậy mà lại bị hai câu nói của bác sĩ Giang thuyết phục.
Máy đo điện tim của phòng khám Khánh Nguyên rất hiện đại. Ít nhất Hồ lão rất chịu bỏ tiền đầu tư cho phương diện này. Rất nhanh, điện tâm đồ đã được thực. hiện xong, cho ra kết quả.
Giang Nguyên tùy ý liếc nhìn kết quả của điện tâm đồ, mày liền nhướng lên, sau đó nhìn vào biểu đồ gợn sóng.
Tuy nói máy tính có thể tự động đưa ra kết quả, nhưng đôi khi cũng có thể đưa ra kết quả sai lầm. Cho nên, các bác sĩ đều phải phân tích lại biểu đồ điện tim một lần nữa rồi mới đưa ra kết quả cuối cùng.
Giang Nguyên cũng giống như vậy. Hắn cẩn thận xem qua vài lần, khe khế thở dài. Quả nhiên là không sai.
Người đàn ông họ Trương cũng đã mặc lại áo, ngồi xuống, có chút khẩn trương nhìn Giang Nguyên. Dù sao Giang Nguyên cũng đã nói nếu không có vấn đề gì, sẽ không thu tiền khám của y. Nhưng trong lòng y vẫn có chút không yên.
- Bác sĩ...bác sĩ Giang...như thế nào rồi?
Giang Nguyên cười khổ, sau đó đưa tờ giấy điện tim cho y, nói:
- Anh xem đi. Nhìn sắc mặt không tốt lắm của Giang Nguyên, người đàn ông họ Trương cũng cảm thấy căng thẳng, vội vàng tiếp nhận tờ giấy điện tim.
Mặc dù y xem không hiểu mấy cái gợn sóng này, nhưng phía sau có kết quả chẩn đoán.
Bên trên có viết: Tắc nghẽn cơ tim tâm thất trái. Mặc dù người đàn ông họ Trương không hiểu nó có ý gì, nhưng y cũng phát hiện được sự không ổn, sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Nguyên.
- Cơ tim của anh bị nghẽn.
Giang Nguyên thở hắt ra:
- Anh ngồi ở đây đừng đi đâu. Tôi xe gọi xe cứu thương đưa anh đến bệnh viện. Anh hãy kiểm tra lại một lần ở đó. Nếu như chính xác, vậy hãy mau dùng thuốc. Nếu may mắn, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Cái gì? Nghe Giang Nguyên nói muốn gọi xe cứu thương, sắc mặt người đàn ông hoàn toàn tái xanh: - Bác sĩ Giang, cậu đừng hù tôi chứ? Giang Nguyên bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Tôi hù anh làm gì. Anh ở đây đừng nhúc nhích. Nếu hoạt động quá nhiều, lại càng khiến cơ tim tắc nghẽn thêm. Anh hãy mau gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ chuẩn bị đến bệnh viện với anh.
- Được được, để tôi gọi, để tôi gọi.
Nếu không phải người đàn ông họ Trương nghe Giang Nguyên nói, chỉ cần vận khí không kém, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ lúc này đã bị dọa đến hôn mê rồi, lập tức hai tay run run lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại về nhà.
Giang Nguyên bước ra ngoài, nói với anh Hoàng ở phòng thuốc:
- Anh Hoàng, nhờ anh gọi giùm một cuộc điện thoại đến bệnh viện số 1, nói có người bị tắc nghến cơ tim, muốn bọn họ đến tiếp nhận.
Nghe xong, anh Hoàng vội vàng gật đầu. Đối với những chuyện như vậy, y xử lý rất thuần thục, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này, người bên trong phòng khám cũng nghe được lời nói của Giang Nguyên, đợi sau khi Giang Nguyên bước vào phòng khám bệnh, Trương Nhạc nhảy. ra, khẩn trương hỏi:
- Giang Nguyên, là tim có vấn đề phải không?
- Vâng, là tắc nghẽn cơ tim.
Giang Nguyên gật đầu nói:
- Tôi đã bảo anh ta thông báo cho người nhà, rồi gọi điện thoại cho bệnh viện số 1 đến đưa người đi cấp cứu.
Nghe Giang Nguyên nói xong, Trương Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải tim có vấn đề, thể diện của y sẽ mất hết. Dù sao cũng là y khẳng định tim của người đàn ông họ Trương có vấn đề.
- Cũng may là chúng ta không để cho anh ta đi. Nếu không, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì...
Hồ lão vui mừng nhìn Giang Nguyên, gật đầu nói:
- Giang Nguyên, bây giờ con hãy theo dõi anh ta một chút, tránh cho sự việc không hay phát sinh.
- Vâng, sư phụ, để con sang bên phòng theo dõi anh ấy chút.
Nhìn Giang Nguyên xoay người bước ra ngoài, một bệnh nhân đến tái khám cảm thán nói:
- Hồ y sư, bác sĩ Tiểu Giang thật sự càng lúc càng lợi hại. Kỹ thuật khám bệnh của phòng khám ông cũng càng lúc càng cao. Hơn nữa còn rất có trách nhiệm với người bệnh. Sau này việc kinh doanh sẽ càng lúc càng tốt.
Hồ lão gật đầu nói: - Đúng vậy, Trương Nhạc và Giang Nguyên đều là những bác sĩ trẻ tuổi, nhưng thực lực không tệ. Có được đồ đệ như vậy, tôi coi như cảm thấy mỹ mãn rồi.
Không chỉ có Hồ lão và Trương Nhạc nghỉ hoặc, ngay cả những người bệnh bên cạnh vẻ mặt cũng tràn đầy mơ hồ. Cuối cùng có người cảm thán nói:
- Khí thế của bác sĩ Giang thật là mạnh. Anh ta vừa rồi còn hò hét bức người, ai nói cũng không chịu nghe, vậy mà lại bị hai câu nói của bác sĩ Giang thuyết phục.
Máy đo điện tim của phòng khám Khánh Nguyên rất hiện đại. Ít nhất Hồ lão rất chịu bỏ tiền đầu tư cho phương diện này. Rất nhanh, điện tâm đồ đã được thực. hiện xong, cho ra kết quả.
Giang Nguyên tùy ý liếc nhìn kết quả của điện tâm đồ, mày liền nhướng lên, sau đó nhìn vào biểu đồ gợn sóng.
Tuy nói máy tính có thể tự động đưa ra kết quả, nhưng đôi khi cũng có thể đưa ra kết quả sai lầm. Cho nên, các bác sĩ đều phải phân tích lại biểu đồ điện tim một lần nữa rồi mới đưa ra kết quả cuối cùng.
Giang Nguyên cũng giống như vậy. Hắn cẩn thận xem qua vài lần, khe khế thở dài. Quả nhiên là không sai.
Người đàn ông họ Trương cũng đã mặc lại áo, ngồi xuống, có chút khẩn trương nhìn Giang Nguyên. Dù sao Giang Nguyên cũng đã nói nếu không có vấn đề gì, sẽ không thu tiền khám của y. Nhưng trong lòng y vẫn có chút không yên.
- Bác sĩ...bác sĩ Giang...như thế nào rồi?
Giang Nguyên cười khổ, sau đó đưa tờ giấy điện tim cho y, nói:
- Anh xem đi. Nhìn sắc mặt không tốt lắm của Giang Nguyên, người đàn ông họ Trương cũng cảm thấy căng thẳng, vội vàng tiếp nhận tờ giấy điện tim.
Mặc dù y xem không hiểu mấy cái gợn sóng này, nhưng phía sau có kết quả chẩn đoán.
Bên trên có viết: Tắc nghẽn cơ tim tâm thất trái. Mặc dù người đàn ông họ Trương không hiểu nó có ý gì, nhưng y cũng phát hiện được sự không ổn, sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Nguyên.
- Cơ tim của anh bị nghẽn.
Giang Nguyên thở hắt ra:
- Anh ngồi ở đây đừng đi đâu. Tôi xe gọi xe cứu thương đưa anh đến bệnh viện. Anh hãy kiểm tra lại một lần ở đó. Nếu như chính xác, vậy hãy mau dùng thuốc. Nếu may mắn, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Cái gì? Nghe Giang Nguyên nói muốn gọi xe cứu thương, sắc mặt người đàn ông hoàn toàn tái xanh: - Bác sĩ Giang, cậu đừng hù tôi chứ? Giang Nguyên bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Tôi hù anh làm gì. Anh ở đây đừng nhúc nhích. Nếu hoạt động quá nhiều, lại càng khiến cơ tim tắc nghẽn thêm. Anh hãy mau gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ chuẩn bị đến bệnh viện với anh.
- Được được, để tôi gọi, để tôi gọi.
Nếu không phải người đàn ông họ Trương nghe Giang Nguyên nói, chỉ cần vận khí không kém, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ lúc này đã bị dọa đến hôn mê rồi, lập tức hai tay run run lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại về nhà.
Giang Nguyên bước ra ngoài, nói với anh Hoàng ở phòng thuốc:
- Anh Hoàng, nhờ anh gọi giùm một cuộc điện thoại đến bệnh viện số 1, nói có người bị tắc nghến cơ tim, muốn bọn họ đến tiếp nhận.
Nghe xong, anh Hoàng vội vàng gật đầu. Đối với những chuyện như vậy, y xử lý rất thuần thục, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này, người bên trong phòng khám cũng nghe được lời nói của Giang Nguyên, đợi sau khi Giang Nguyên bước vào phòng khám bệnh, Trương Nhạc nhảy. ra, khẩn trương hỏi:
- Giang Nguyên, là tim có vấn đề phải không?
- Vâng, là tắc nghẽn cơ tim.
Giang Nguyên gật đầu nói:
- Tôi đã bảo anh ta thông báo cho người nhà, rồi gọi điện thoại cho bệnh viện số 1 đến đưa người đi cấp cứu.
Nghe Giang Nguyên nói xong, Trương Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải tim có vấn đề, thể diện của y sẽ mất hết. Dù sao cũng là y khẳng định tim của người đàn ông họ Trương có vấn đề.
- Cũng may là chúng ta không để cho anh ta đi. Nếu không, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì...
Hồ lão vui mừng nhìn Giang Nguyên, gật đầu nói:
- Giang Nguyên, bây giờ con hãy theo dõi anh ta một chút, tránh cho sự việc không hay phát sinh.
- Vâng, sư phụ, để con sang bên phòng theo dõi anh ấy chút.
Nhìn Giang Nguyên xoay người bước ra ngoài, một bệnh nhân đến tái khám cảm thán nói:
- Hồ y sư, bác sĩ Tiểu Giang thật sự càng lúc càng lợi hại. Kỹ thuật khám bệnh của phòng khám ông cũng càng lúc càng cao. Hơn nữa còn rất có trách nhiệm với người bệnh. Sau này việc kinh doanh sẽ càng lúc càng tốt.
Hồ lão gật đầu nói: - Đúng vậy, Trương Nhạc và Giang Nguyên đều là những bác sĩ trẻ tuổi, nhưng thực lực không tệ. Có được đồ đệ như vậy, tôi coi như cảm thấy mỹ mãn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.