Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 122: Anh Trương, thì ra là anh!

Âu Dương Lưu Lãng

20/10/2014

Lưu ba sửng sốt, thu hồi còng tay, lại lấy ra cây côn bên người, mắng to:

- Mẹ nó, thằng điên nào đó, dám nói chuyện như vậy với lão tử!

Miệng mắng, tay vẫn múa cây côn, muốn hung hăng dạy dỗ cái tên điên không có đầu óc dám uy hiếp mình kia.

Nhưng một khắc Lưu Ba xoay người sang chỗ khác lại nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi, Lưu Ba thân hình chấn động, cây côn rơi xuống đất một cái cạch.

- Anh Trương, thì ra là anh!

Giống như là một con tắc kè hoa, vẻ mặt Lưu Ba lúc nãy còn đằng đằng sát khí, nháy mắt liền tươi cười giống như gió xuân. Trong nụ cười kia, mang một chút a dua lấy lòng, còn có một chút kiêng kị.

Trong lòng hắn bây giờ đều đem mười tám đời tổ tông của Lý Đại Minh ra mắng, vốn nghĩ mình có khả năng đại triển thần uy kiếm thêm thu nhập, ai ngờ lại đụng phải sát tinh này. (Hồ Ly: sao lại không có cảnh hắn tè ra quần nhỉ?).

Trời ơi, nếu hỏi người Lưu Ba không muốn nhìn thấy nhất là ai, thì phỉa là Trương Đại Thiểu. Vừa thấy nụ cười vô hại của Trương Đại Thiểu, Lưu Ba lại cảm thấy sợ.

- Tôi không tin, tình huống gì đây?

Mọi người ở đây lại lần nữa hóa đá, chỉ ngây ngốc nhìn Lưu Ba, không thể tin vào hai mắt của mình.

Nhất là Lý Đại Minh, càng hoài nghi là mình nhìn lầm, đường đường là Đội trưởng đội Cảnh sát thành phố Tĩnh Hải, thế nhưng lại ăn nói khép nép lấy lòng một thằng nhóc? Thằng nhóc kia, rốt cục là ai?

- Anh tới bắt tôi sao?

Trương Đại Thiểu thản nhiên nhìn quét qua Lưu Ba một cái, lại làm cho trong lòng Lưu Ba lộp bộp một tiếng.

Lưu Ba vội vàng liên tục lắc đầu:

- Không phải đâu anh Trương, tôi nhận được điện báo nơi này có người ác hành hung làm bị thương người, thì dẫn người lại đây xem ... Báo lầm, tuyện đối là báo lầm!

Trong tình thế cấp bách, Lưu Ba nghĩ ra cái cớ tuyệt vời như vậy, vỗ mạnh đùi, kêu lên.

- Cái đó không phải báo lầm đâu.

Một ngón tay của Trương Đại Thiểu chỉ vào Trần Thế Hoa mặt mũi bầm dập trên mặt đất:

- Tôi đúng là hành hung làm bị thương người, anh xem người này bị tôi đánh, rất thảm đấy.

- Ách...

Lưu Ba gấp đến độ vò đầu bứt tai, không rõ ý của Trương Đại Thiểu là gì.

Nhưng Lưu Ba trăm triệu lần không dám chơi đùa với Trương Đại Thiểu, không lâu trước vị tổ tông này bị Tứ Thiểu chơi đùa, không phải là mới có vài ngày đã được thả ra sao?

Mà Tứ Thiểu, lại bị người bí ẩn nào đó đánh cho thê thảm. Gia tộc Tứ Thiểu cũng ầm ầm sụp đổ.

Lưu Ba nghi ngờ, hết thảy những việc này đều có quan hệ với Trương Đại Thiểu.



- Tiểu Ba, cháu đang làm cái gì vậy?

Lý Đại Minh ở một bên nhìn không nổi nữa, hắn lại chỉ vào dấu chân trên người mình, nói:

- Thằng nhóc này chút nữa là đánh chết dượng, cháu phải đem hắn về Cục cảnh sát đi, còn thất thần đó làm cái gì?

- Vị đồng chí này.

Lưu Ba rất không hài lòng, âm thầm trách cứ dượng lại đem cho mình một phiền toái.

- Chúng tôi là cảnh sát đang phá án, dượng không cần nói xen vào.

- ...

Lý Đại Minh nhất thời chán nản, tức giận đến thiếu chút nữa nghẹt thở, một câu đều nói không được, đây là người thân của mình sao?

Những người khác trong phòng đều không hé răng, đều ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, người là là thần thánh phương nào mà làm cho Lưu Ba sợ như vậy?

Hai người Tống Giai cùng Diêu Tích Tuyết ánh mắt chớp động, bọn họ phát hiện càng ngày càng nhìn không thấu người thanh niên này.

- Lý Đại Minh không có báo lầm, người này tôi đánh, anh nếu là một người chấp pháp thì nên làm việc theo quy củ.

Trương Đại Thiểu lại mở miệng nói:

- Nhưng mà tại sao tôi đánh người, chút nữa anh sẽ biết.

Nói xong, Trương Đại Thiểu lấy ra một cái di động ở góc tường của một cửa hàng đưa cho Lưu Ba, bên trên đang phát một đoạn video.

Lưu Ba vừa thấy, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, đồng thời trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, hắn lập tức đứng thẳng tắp, cung kính với Trương Đại Thiểu:

- Tiên sinh, nội dung trên chiếc di động này là vật chứng rất quan trọng, xin cho tôi mang về Cục cảnh sát, đồng thời, cũng mời tiên sinh theo tôi đi đến cục cảnh sát một chuyến, làm ghi chép đơn giản.

Thái độ Lưu Ba chuyển biến, làm cho Lý Đại Minh có một loại cảm giác không ổn.

- Tiểu Ba, rốt cuộc là sao vậy?

Lý Đại Minh thật sự nhịn không được, thật cẩn thận mở miệng hỏi.

- Vị đồng chí này, xin gọi tôi là sĩ quan!

Sắc mặt Lưu Ba đột nhiên trầm xuống, chỉ một ngón tay vào Lý Đại Minh:

- Bắt lấy, giải đi!

Cảnh sát trong phòng giống như lọt vào trong sương mù, Lưu Ba đây là vì việc nước quên đi tình nhà? Bây giờ làm cái gì! Bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cũng không biết phải làm thế nào.



- Còn thất thần làm cái gì! Giải đi!

Lưu Ba lại hét lớn một tiếng, cái này đều làm mọi người hiểu được, Lưu Ba thật sự là vì việc nước quên tình nhà, hai người lập tức đi ra đem Lý Đại Minh giải đi.

- Còn hắn nữa, cũng mang đi!

Lưu Ba lại chỉ vào Trần Thế Hoa nằm trên mặt đất kêu to.

- Trương Thiên, anh đưa cho sĩ quan cái gì vậy?

Tống Giai ở một bên nhỏ giọng hỏi.

Trương Đại Thiểu cười hắc hắc:

- Tôi đã quay lại mọi việc vừa xảy ra.

- Thì ra là như vậy!

Tống Giai chợt hiểu, vui mừng quá đỗi, mới vừa rồi bất luận là Trần Thế Hoa hay Lý Đại Minh đều đã chính miệng thừa nhận có mưu hại Tiểu Cầm, có đoạn ghi hình kia, bọn họ đừng nghĩ có thể thoát được.

Tống Giai cùng Trương Đại Thiểu đều đi theo Lưu Ba về Cục cảnh sát để ghi chép, đối với những lời khai của Tống Giai, nhóm cảnh sát cũng cảm thấy khiếp sợ cùng oán giận.

Ra khỏi Cục cảnh sát, Tống Giai vẻ mặt cảm kích nắm lấy tay của Trương Đại Thiểu:

- Trương Thiên, cảm ơn anh, không có anh, tôi thật không biết làm thế nào.

Trương Đại Thiểu cũng cầm lại bàn tay mềm mại như không xương của Tống Giai:

- Không cần khách khí.

Đột nhiên bừng tỉnh thấy hành động của mình hình như có chút quá, Tống Giai lập tức đỏ mặt tới tận cổ, vội vàng rút tay về. Mãi cho đến khi về nhà, vẫn cảm thấy trên mặt rất nóng.

Trương Đại Thiểu cũng dùng thuật ẩn thân lẻn vào phòng thẩm vấn.

- Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ phá hủy Cục cảnh sát.

Trong phòng thẩm vấn, Trần Thế Hoa rất kiêu ngạo, căn bản là không xem cảnh sát ra gì.

Trương Đại Thiểu lặng yên không một tiếng động đánh một đạo linh khí vào người Trần Thế Hoa, xong yên lặng chuồn ra khỏi Cục cảnh sát. Quá trình này, không có ai thấy được, dù là bản thân Trần Thế Hoa cũng không phát hiện được.

Chẳng qua là bảy ngày sau, Trần Thế Hoa đột nhiên tê liệt, biến thành một người ngu ngốc, không ai có thể điều tra ra là chuyện gì xảy ra, trừ phi hắn cũng là một người tu chân.

Dựa vào ý nghĩ của Trần Thế Hoa, Trương Đại Thiểu biết được sau lưng Trần Thế Hoa là tổ chức quái vật lớn thế nào, nhưng với tình thế này hắn không muốn trêu chọc họ.

Nhưng Trần Thế Hoa từng nói sẽ tìm mình và Tống Giai để báo thù, mình thì không sao cả, nhưng Tống Giai sẽ gặp phiền toái. Cho nên Trương Đại Thiểu lựa chọn thủ đoạn này diệt trừ Trần Thế Hoa, để tránh hắn hại người.

Làm xong chuyện này, Trương Đại Thiểu lại đến chỗ Tôn Đại Phúc, nhìn thấy Tôn Đại Phúc đem mọi việc sắp xếp đâu vào đấy, Trương Đại Thiểu mới yên tâm trở về biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Phẩm Tiên Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook