Chương 154: Bữa tiệc không cam lòng
Âu Dương Lưu Lãng
02/12/2014
Mang theo lửa giận cùng nghi hoặc, Cục trưởng Triệu cúi đầu nhìn lướt
qua khế ước kia, tuy rằng không có thấy rõ ràng nội dung bên trong, nhưng mấy
chữ to "Khế ước cược mệnh" với chữ ký cùng dấu tay của đứa con bảo bối
của mình cũng thấy rõ ràng.
- Đây là cái gì?
Cục trưởng Triệu sắc mặt đại biến, đang muốn cầm lấy để xem cho rõ nhưng khế ước lại bị Trương Đại Thiểu rút về.
- Cục trưởng Triệu, tôi đến để nói cho ông một tiếng, con ông, nợ tôi một cái mạng.
Trương Đại Thiểu thu hồi khế ước, giống như đã dự tính trước, nói:
- Ông cũng nói, tôi là kẻ trộm, kẻ trộm sẽ làm gì, chắc ông cũng rõ ràng.
- Trương Thiên , tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có làm bậy.
Bây giờ cuối cùng Cục trưởng Triệu cũng hiểu được câu nói "Đến lấy mạng" của Trương Đại Thiểu là có ý gì, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Uy hiếp, đây là công khai uy hiếp.
Cảnh sát trong bữa tiệc đều há hốc mồm nhìn người ta uy hiếp Cục trưởng Cục Công an, người này thật sự quá kiêu ngạo! Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi. Bọn họ đã gặp qua người lớn gan, nhưng lại chưa thấy qua người gan lớn đến mức này.
- Buồn cười, thật sự là quá kiêu ngạo!
Một cán bộ hói nửa đầu ngồi bên bàn, là Trưởng phòng bộ phận chống ma túy, vỗ mạnh bàn rồi đứng dậy, chỉ vào Trương Đại Thiểu nổi giận gầm lên một tiếng.
Trương Đại Thiểu mỉm cười với cán bộ hói nửa đầu kia:
- Kiêu ngạo không vi phạm pháp luật.
Nói xong rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Theo thông tin điều tra được thì Cục trưởng Triệu cưng chiều Triệu Vân Đông vô cùng, lúc này đây, lão già kia hẳn là đã hiểu được vấn đề. Hắn là một người khôn khéo, biết nên làm thế nào.
- Các vị, thật là ngại quá, tôi có việc xin phép đi trước.
Trương Đại Thiểu đi rồi, Cục trưởng Triệu làm sao còn tâm tư ở nơi này ăn cơm, cùng mọi người chào hỏi rồi cũng vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi, việc đầu tiên Cục trưởng Triệu làm là gọi điện cho Triệu Vân Đông, điện thoại trong chốc lát được kết nối, Cục trưởng Triệu không khỏi thở dài một hơi.
Nhưng giọng nói trong điện thoại giống như là đưa Cục trưởng Triệu vào hầm băng vậy.
- Cục trưởng Triệu, trước kia tôi gọi điện thoại cho ông, ông cũng không có phản ứng, không thể tưởng tượng được hôm nay ông lại chủ động gọi đến đây.
Tôn Đại Phúc nhẹ nhàng cười trong điện thoại.
- Tôn Đại Phúc, cậu có biết cậu đang làm cái gì không?
Cục trưởng Triệu gầm rú lên, lo lắng vạn phần:
- Dám bắt cóc con tôi, cậu không muốn sống nữa có phải không?
- Cục trưởng Triệu, ông nói gì tôi nghe không hiểu.
Tôn Đại Phúc hừ nói:
- Là con của ông cược mạng với đại ca tôi, đem mạng cho đại ca của tôi, nếu ông không tin thì có thể hỏi con ông.
Nói xong Tôn Đại Phúc đem điện thoại đến trước mặt Triệu Vân Đông, Triệu Vân Đông lập tức gào khóc:
- Ba, mau tới cứu con!
- Xem đức hạnh của mày kìa.
Tôn Đại Phúc khinh miệt một tiếng, lấy điện thoại về, không nhanh không chậm nói:
- Cục trưởng Triệu, đại ca của tôi nói, cái mạng của con ông tạm thời hắn không có hứng thú, nếu ông muốn chuộc mạng cho con ông cũng không phải là không thể, nhưng phải xem ông có thành ý hay không.
Nói xong, Tôn Đại Phúc không do dự ngắt máy.
Tay Cục trưởng Triệu nắm di động không ngừng run run, sắc mặt trắng bệch, thở dồn dập, sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, gọi điện thoại lần thứ hai:
- Tôn Đại Phúc, cậu chuyển lời cho Trương Thiên, buổi tối hôm nay tôi mời hắn ăn cơm ở Đáo Toàn Tụ Đức!
- Tôi sẽ chuyển lời của Cục trưởng Triệu, nhưng mà đại ca có đi hay không tôi cũng không biết, ha ha ha.
Tôn Đại Phúc vui sướng ngửa mặt lên trời cười to, lại ngắt điện thoại, lập tức báo cho Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu nhận được tin báo của Tôn Đại Phúc, dặn dò vài câu rồi trở lại biệt thự tắm giặt sạch sẽ, ngủ một lát đã sắp tới thời gian hẹn.
Vừa mới tới Đáo Toàn Tụ Đức, còn chưa kịp vào cửa đã có một cô gái xinh đẹp mặc lễ phục đi tới trước mặt Trương Đại Thiểu, mang theo nụ cười ấm áp, lễ phép hỏi:
- Xin hỏi ngài là Trương Thiên tiên sinh sao?
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, cô gái hơi hơi khom người, nói:
- Trương tiên sinh, xin đi theo tôi.
Đưa Trương Đại Thiểu đi đến phòng chữ Thiên, tay nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng bước chân vang lên, thân hình Cục trưởng Triệu xuất hiện trước mặt Trương Đại Thiểu.
- Trương Thiên, vào đi.
Mặt Cục trưởng Triệu không chút thay đổi nói.
- Cục trưởng Triệu, đây không phải là Hồng Môn Yến chứ?
Trương Đại Thiểu cười ha ha, cũng không do dự gì, bước vào.
Sắc mặt Cục trưởng Triệu hơi đổi, lại nhanh chóng khôi phục như thường, ngẩng đầu lên mặt không chút thay đổi, nói:
- Trương Thiên, con tôi ở trong tay cậu, cậu còn sợ cái gì?
Nói xong thì ngồi xuống, rót cho Trương Đại Thiểu một chén rượu, Trương Đại Thiểu cũng không khách khí, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, khen:
- Rượu ngon! Uống thật thích.
Thấy bộ dạng uống rượu của Trương Đại Thiểu, Cục trưởng Triệu liền cảm thấy tức giận trong lòng, hắn kìm lại lửa giận trong lòng, hỏi:
- Con tôi thế nào?
- Con ông tốt lắm.
Trương Đại Thiểu nói, gọi điện thoại cho Tôn Đại Phúc, sau đó được gửi đến một video, trên di động liền xuất hiện thân ảnh của Triệu Vân Đông.
Triệu Vân Đông giống như là phạm nhân bị treo lên, cũng không có thương tổn gì, thấy như vậy Triệu cục trưởng cũng yên lòng.
- Trương Thiên, cậu có biết hậu quả của việc làm này không?
Cục trưởng Triệu nhìn Trương Đại Thiểu thật sâu:
- Cậu đang đùa với lửa, làm không tốt sẽ vạn kiếp bất phục.
Trương Đại Thiểu thu tay lại, làm như không sao cả, nói:
- Điều này thì không cần Triệu cục trưởng phải lo lắng, tôi chỉ muốn biết, ông có muốn cầm lại thứ này không thôi.
Nói xong, lần nữa lấy khế ước ra, đặt thật mạnh lên bàn.
Nhìn thấy khế ước, đồng tử Cục trưởng Triệu co rút lại, mặc dù hắn là người lão luyện vô cùng, cũng không khỏi cảm thấy kích động, dù sao, việc này cũng liên quan đến cái mạng nhỏ của con mình.
- Nói đi, cậu có điều kiện gì?
Cục trưởng Triệu nói thẳng vào vấn đề.
- Cục trưởng Triệu không phải là người hồ đồ, sao cứ phải giả làm người hồ đồ chứ!
Trương Đại Thiểu ý tứ sâu xa bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.
- Điều kiện của tôi, ông chắc hẳn là biết chứ.
Cục trưởng Triệu có chút nhức đầu, mình đã từng giao thiệp với rất nhiều nhân vật lớn, nhưng chưa từng đối mặt với một người thanh niên nào như vậy, cảm thấy áp lực không giải thích nổi, hắn luôn luôn dự tính trước mọi việc cũng cảm thấy không có nắm chắc.
Cục trưởng Triệu cũng uống một chén rượu để che giấu sự thất thần trong nháy mắt của mình.
- Lý gia, không dễ nịnh bợ như vậy đâu.
Vừa mới buông chén rượu, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên nói ra một câu.
- Cùng hợp tác với Lý gia, không khác gì bảo hổ lột da, Cục trưởng Triệu, ông mới là người đang đùa với lửa.
Nét mặt già nua của Cục trưởng Triệu ngại ngùng, nịnh bợ Lý gia cũng không phải mất mặt, nhưng bị người khác châm chọc ngay trước mặt, nét mặt già nua của hắn vẫn không nhịn được, mạnh mẽ nói:
- Cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu.
- Ha ha.
Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng cười.
- Lần này người Lý gia phái tới là ai?
Cục trưởng Triệu hừ một tiếng, cũng không trả lời Trương Đại Thiểu, hồi tưởng lại năng lượng cường đại của "Vị kia", Cục trưởng Triệu càng cảm thấy mình làm đúng, lại cơ hội ngàn năm có một này, cũng không phải người bình thường có thể gặp được.
- Lý quản gia, đúng không?
Trương Đại Thiểu buông chén rượu, nhẹ nhàng phun ra một câu, đối với Cục trưởng Triệu mà nói, không khác gì kinh động lòng người.
- Cậu, cậu nói cái gì?
Cục trưởng Triệu hoảng sợ hỏi, suýt nữa là đứng luôn dậy, thân phận Lý quản gia cực kỳ bí ẩn, ngoại trừ mình căn bản không có người nào biết, Trương Thiên này làm sao mà biết được?
- Đây là cái gì?
Cục trưởng Triệu sắc mặt đại biến, đang muốn cầm lấy để xem cho rõ nhưng khế ước lại bị Trương Đại Thiểu rút về.
- Cục trưởng Triệu, tôi đến để nói cho ông một tiếng, con ông, nợ tôi một cái mạng.
Trương Đại Thiểu thu hồi khế ước, giống như đã dự tính trước, nói:
- Ông cũng nói, tôi là kẻ trộm, kẻ trộm sẽ làm gì, chắc ông cũng rõ ràng.
- Trương Thiên , tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có làm bậy.
Bây giờ cuối cùng Cục trưởng Triệu cũng hiểu được câu nói "Đến lấy mạng" của Trương Đại Thiểu là có ý gì, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Uy hiếp, đây là công khai uy hiếp.
Cảnh sát trong bữa tiệc đều há hốc mồm nhìn người ta uy hiếp Cục trưởng Cục Công an, người này thật sự quá kiêu ngạo! Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi. Bọn họ đã gặp qua người lớn gan, nhưng lại chưa thấy qua người gan lớn đến mức này.
- Buồn cười, thật sự là quá kiêu ngạo!
Một cán bộ hói nửa đầu ngồi bên bàn, là Trưởng phòng bộ phận chống ma túy, vỗ mạnh bàn rồi đứng dậy, chỉ vào Trương Đại Thiểu nổi giận gầm lên một tiếng.
Trương Đại Thiểu mỉm cười với cán bộ hói nửa đầu kia:
- Kiêu ngạo không vi phạm pháp luật.
Nói xong rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Theo thông tin điều tra được thì Cục trưởng Triệu cưng chiều Triệu Vân Đông vô cùng, lúc này đây, lão già kia hẳn là đã hiểu được vấn đề. Hắn là một người khôn khéo, biết nên làm thế nào.
- Các vị, thật là ngại quá, tôi có việc xin phép đi trước.
Trương Đại Thiểu đi rồi, Cục trưởng Triệu làm sao còn tâm tư ở nơi này ăn cơm, cùng mọi người chào hỏi rồi cũng vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi, việc đầu tiên Cục trưởng Triệu làm là gọi điện cho Triệu Vân Đông, điện thoại trong chốc lát được kết nối, Cục trưởng Triệu không khỏi thở dài một hơi.
Nhưng giọng nói trong điện thoại giống như là đưa Cục trưởng Triệu vào hầm băng vậy.
- Cục trưởng Triệu, trước kia tôi gọi điện thoại cho ông, ông cũng không có phản ứng, không thể tưởng tượng được hôm nay ông lại chủ động gọi đến đây.
Tôn Đại Phúc nhẹ nhàng cười trong điện thoại.
- Tôn Đại Phúc, cậu có biết cậu đang làm cái gì không?
Cục trưởng Triệu gầm rú lên, lo lắng vạn phần:
- Dám bắt cóc con tôi, cậu không muốn sống nữa có phải không?
- Cục trưởng Triệu, ông nói gì tôi nghe không hiểu.
Tôn Đại Phúc hừ nói:
- Là con của ông cược mạng với đại ca tôi, đem mạng cho đại ca của tôi, nếu ông không tin thì có thể hỏi con ông.
Nói xong Tôn Đại Phúc đem điện thoại đến trước mặt Triệu Vân Đông, Triệu Vân Đông lập tức gào khóc:
- Ba, mau tới cứu con!
- Xem đức hạnh của mày kìa.
Tôn Đại Phúc khinh miệt một tiếng, lấy điện thoại về, không nhanh không chậm nói:
- Cục trưởng Triệu, đại ca của tôi nói, cái mạng của con ông tạm thời hắn không có hứng thú, nếu ông muốn chuộc mạng cho con ông cũng không phải là không thể, nhưng phải xem ông có thành ý hay không.
Nói xong, Tôn Đại Phúc không do dự ngắt máy.
Tay Cục trưởng Triệu nắm di động không ngừng run run, sắc mặt trắng bệch, thở dồn dập, sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, gọi điện thoại lần thứ hai:
- Tôn Đại Phúc, cậu chuyển lời cho Trương Thiên, buổi tối hôm nay tôi mời hắn ăn cơm ở Đáo Toàn Tụ Đức!
- Tôi sẽ chuyển lời của Cục trưởng Triệu, nhưng mà đại ca có đi hay không tôi cũng không biết, ha ha ha.
Tôn Đại Phúc vui sướng ngửa mặt lên trời cười to, lại ngắt điện thoại, lập tức báo cho Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu nhận được tin báo của Tôn Đại Phúc, dặn dò vài câu rồi trở lại biệt thự tắm giặt sạch sẽ, ngủ một lát đã sắp tới thời gian hẹn.
Vừa mới tới Đáo Toàn Tụ Đức, còn chưa kịp vào cửa đã có một cô gái xinh đẹp mặc lễ phục đi tới trước mặt Trương Đại Thiểu, mang theo nụ cười ấm áp, lễ phép hỏi:
- Xin hỏi ngài là Trương Thiên tiên sinh sao?
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, cô gái hơi hơi khom người, nói:
- Trương tiên sinh, xin đi theo tôi.
Đưa Trương Đại Thiểu đi đến phòng chữ Thiên, tay nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng bước chân vang lên, thân hình Cục trưởng Triệu xuất hiện trước mặt Trương Đại Thiểu.
- Trương Thiên, vào đi.
Mặt Cục trưởng Triệu không chút thay đổi nói.
- Cục trưởng Triệu, đây không phải là Hồng Môn Yến chứ?
Trương Đại Thiểu cười ha ha, cũng không do dự gì, bước vào.
Sắc mặt Cục trưởng Triệu hơi đổi, lại nhanh chóng khôi phục như thường, ngẩng đầu lên mặt không chút thay đổi, nói:
- Trương Thiên, con tôi ở trong tay cậu, cậu còn sợ cái gì?
Nói xong thì ngồi xuống, rót cho Trương Đại Thiểu một chén rượu, Trương Đại Thiểu cũng không khách khí, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, khen:
- Rượu ngon! Uống thật thích.
Thấy bộ dạng uống rượu của Trương Đại Thiểu, Cục trưởng Triệu liền cảm thấy tức giận trong lòng, hắn kìm lại lửa giận trong lòng, hỏi:
- Con tôi thế nào?
- Con ông tốt lắm.
Trương Đại Thiểu nói, gọi điện thoại cho Tôn Đại Phúc, sau đó được gửi đến một video, trên di động liền xuất hiện thân ảnh của Triệu Vân Đông.
Triệu Vân Đông giống như là phạm nhân bị treo lên, cũng không có thương tổn gì, thấy như vậy Triệu cục trưởng cũng yên lòng.
- Trương Thiên, cậu có biết hậu quả của việc làm này không?
Cục trưởng Triệu nhìn Trương Đại Thiểu thật sâu:
- Cậu đang đùa với lửa, làm không tốt sẽ vạn kiếp bất phục.
Trương Đại Thiểu thu tay lại, làm như không sao cả, nói:
- Điều này thì không cần Triệu cục trưởng phải lo lắng, tôi chỉ muốn biết, ông có muốn cầm lại thứ này không thôi.
Nói xong, lần nữa lấy khế ước ra, đặt thật mạnh lên bàn.
Nhìn thấy khế ước, đồng tử Cục trưởng Triệu co rút lại, mặc dù hắn là người lão luyện vô cùng, cũng không khỏi cảm thấy kích động, dù sao, việc này cũng liên quan đến cái mạng nhỏ của con mình.
- Nói đi, cậu có điều kiện gì?
Cục trưởng Triệu nói thẳng vào vấn đề.
- Cục trưởng Triệu không phải là người hồ đồ, sao cứ phải giả làm người hồ đồ chứ!
Trương Đại Thiểu ý tứ sâu xa bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.
- Điều kiện của tôi, ông chắc hẳn là biết chứ.
Cục trưởng Triệu có chút nhức đầu, mình đã từng giao thiệp với rất nhiều nhân vật lớn, nhưng chưa từng đối mặt với một người thanh niên nào như vậy, cảm thấy áp lực không giải thích nổi, hắn luôn luôn dự tính trước mọi việc cũng cảm thấy không có nắm chắc.
Cục trưởng Triệu cũng uống một chén rượu để che giấu sự thất thần trong nháy mắt của mình.
- Lý gia, không dễ nịnh bợ như vậy đâu.
Vừa mới buông chén rượu, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên nói ra một câu.
- Cùng hợp tác với Lý gia, không khác gì bảo hổ lột da, Cục trưởng Triệu, ông mới là người đang đùa với lửa.
Nét mặt già nua của Cục trưởng Triệu ngại ngùng, nịnh bợ Lý gia cũng không phải mất mặt, nhưng bị người khác châm chọc ngay trước mặt, nét mặt già nua của hắn vẫn không nhịn được, mạnh mẽ nói:
- Cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu.
- Ha ha.
Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng cười.
- Lần này người Lý gia phái tới là ai?
Cục trưởng Triệu hừ một tiếng, cũng không trả lời Trương Đại Thiểu, hồi tưởng lại năng lượng cường đại của "Vị kia", Cục trưởng Triệu càng cảm thấy mình làm đúng, lại cơ hội ngàn năm có một này, cũng không phải người bình thường có thể gặp được.
- Lý quản gia, đúng không?
Trương Đại Thiểu buông chén rượu, nhẹ nhàng phun ra một câu, đối với Cục trưởng Triệu mà nói, không khác gì kinh động lòng người.
- Cậu, cậu nói cái gì?
Cục trưởng Triệu hoảng sợ hỏi, suýt nữa là đứng luôn dậy, thân phận Lý quản gia cực kỳ bí ẩn, ngoại trừ mình căn bản không có người nào biết, Trương Thiên này làm sao mà biết được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.