Chương 46: Đừng dùng dao với lão tử
Âu Dương Lưu Lãng
25/08/2014
Thứ Vị Đầu dừng lại ở trước quán rượu, giải Trương Đại Thiểu vào một phòng VIP, bốn gã đàn ông đứng đối diện hai bên, nhìn giống như thần giữ cửa.
Thần thức Trương Đại Thiểu đảo qua, thắt lưng của họ đều có súng.
Rõ ràng là Thứ Vị Đầu có chút kiêng nể với bốn người đàn ông kia, cúi đầu chào từng người rồi mới giải Trương Đại Thiểu vào trong phòng.
Trong phòng có một thanh niên đang ngồi bắt chéo chân, ngồi chễm chệ, hai bên có hai vệ sĩ vạm vỡ đứng.
- Lão đại, người đã mang đến.
Thứ Vị Đầu vừa nói xong câu đó thì không hiểu sao bỗng nhiên Trương Đại Thiểu duỗi tay và con dao trong tay Thứ Vị Đầu lại xuất hiện trong tay Trương Đại Thiểu.
Không nói lời nào, đâm một dao vào bên tay phải của Thứ Vị Đầu.
- AAAAAAAAA!
Thứ Vị Đầu không tin nổi, trợn mắt nhìn Trương Đại Thiểu, sửng sốt mất một lúc rồi mới kêu la thảm thiết.
- Tao đã nói với mày từ sớm là đừng có dùng dao với tao rồi.
Trương Đại Thiểu bình chân như vại, vỗ vỗ hai tay, giống như là vừa làm một việc nhỏ nhặt vậy.
Thứ Vị Đầu kêu la thảm thiết khiến hai tên vệ sĩ giật mình, cùng lúc cầm lấy khẩu súng lục ra, cực kì cảnh giác.
Còn gã thanh niên kia thì ngẩn người ra, hắn thật không ngờ Trương Đại Thiểu lại có dũng khí như vậy, trước mặt mình mà không chút kiêng kỵ nào đâm cả người của mình, tất nhiên là không xem hắn ra gì rồi.
Hắn chưa gặp qua ai phách lối và kiêu ngạo như vậy.
- Con mẹ nó, dám đâm tao à?
Thứ Vị Đầu tức giận gào lên, đau đến nhe răng trợn mắt, rút cái dao trong tay mình ra, hung hăng chạy đến đâm vào bụng Trương Đại Thiểu.
- Ầm!
Ánh sáng con dao lóe lên, không ai thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng con dao của Thứ Vị Đầu lại một lần nữa xuất hiện trong tay Trương Đại Thiểu.
Thứ Vị Đầu đứng tại chỗ trợn tròn mắt, giờ phút này hắn mới ý thức được là Trương Đại Thiểu lợi hại, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt Trương Đại Thiểu giơ tay đâm xuống, con dao đâm vào đùi Thứ Vị Đầu khiến hắn nằm ngã nhào xuống mặt đất, kêu la thảm thiết.
Gã thanh niên kia mở to hai mắt, thoáng cái liền ngồi thẳng lên, vô cùng ngạc nhiên, bị mấy khẩu súng chĩa vào mà người này không chút kiêng dè, cứ vậy ra tay sao?
Còn một điều quan trọng hơn mà tên này vừa phát hiện ra, Trương Đại Thiểu không phải là một người đơn giản, thân thủ rất cao, hai vệ sĩ kim bài của mình cũng nhất định không thể đoạt được con dao một cách kì quái như vậy được.
- Hạ súng xuống!
Sửng sốt, sau đó người thanh niên này mở miệng nói.
Người này dám ngang ngược như vậy chắc chắn là có chỗ để dựa vào, cứ tìm hiểu trước, không nên làm loạn.
Tuy nhiên tên này đã nói quá muộn, hai người vệ sĩ kim bài đã động thủ, bọn họ phối hợp hết sức ăn ý, nhanh như gió rút súng ra nhắm vào hai bả vai Trương Đại Thiểu và nổ súng.
Bọn họ muốn phế Trương Đại Thiểu trước.
- Muốn chết!
Sắc mặt Trương Đại Thiểu bỗng nhiên phát lạnh, bàn tay mở ra, linh khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, vận dụng chiến thuật hút đơn giản nhất.
Mọi người xung quanh còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cảm thấy trong tay nhẹ đi, súng ống đã biến mất.
Ngẩng đầu lên thì cực kì hoảng sợ, súng của mình lại đang nằm trong tay Trương Đại Thiểu!
- Cầm cục sắt này mà muốn đối phó với tao à? Đúng là buồn cười.
Trương Đại Thiểu đưa thứ trong tay mình lên, khinh thường, cười, nhìn lướt qua khẩu súng lục.
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, không dám cử động, người này đúng là đáng sợ, làm thế nào mà trong nháy mắt hai khẩu súng của hai vệ sĩ lại nằm trong tay hắn vậy?
Thân thủ cỡ này đúng là dọa người rồi.
Gã thanh niên kia thấy mồ hôi vã ra như tắm, cũng không ngồi yên một chỗ nữa, chậm rãi đứng dậy, há hốc miệng, đến tột cùng thì mình đã bắt về một tên quái thai sao?
Lúc này Trương Đại Thiểu tiện tay ném xuống đất một khẩu súng, giữ lại một cái, không nói lời nào quay lại nã súng vào hai người vệ sĩ.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, ở cổ tay mỗi người có một vết thương, từ nay về sau có lẽ họ sẽ không cầm nổi súng nữa.
Tiếng súng vừa vang lên thì mấy người bên ngoài trông chừng đứng không yên, phát súng đầu tiên vừa nổ thì đã phá cửa vào, thế nhưng còn chưa kịp phản ứng thì mình đã trúng đạn, súng trong ta cũng rơi xuống mặt đất loảng xoảng.
Chưa đầy 10 giây sau thì những gã xông vào đều bị Trương Đại Thiểu phế đi.
Không gian bên trong yên tĩnh đến đáng sợ, không ai dám nhúc nhích, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ.
Gã thanh niên há hốc miệng, sững sốt không nói nên lời. Kỹ thuật bắn súng đến trình độ này đúng là khiến hắn bị chấn động.
- Đại ca, tiểu đệ Tôn Đại Phúc có mắt như mù đã đắc tội với đại ca, xin đại ca thứ tội.
Lúc này thì cuối cùng gã thanh niên kia cũng hồi phục lại tinh thần, chạy đến bên người Trương Đại Thiểu, khom lưng nói.
Giọng nói của Trương Đại Thiểu rất bình tĩnh.
- Mày phải cho tao một câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì hậu quả không nhỏ đâu.
Trương Đại Thiểu lạnh lùng nói, biểu hiện càng lạnh hơn, áp lực tỏa ra khiến Tôn Đại Phúc đổ mồ hôi như tắm.
Hắn không dám chậm trễ, thành thật trả lời:
- Bến tàu của Long lão đại bị hủy, những người trông coi bến tàu cũng bị bắt, Long lão đại tức giận, mấy ngày nay điều tra chuyện này, chúng ta chỉ là những bang phái nhỏ, chỉ là đi tìm người giúp Long lão đại mà thôi.
Trương Đại Thiểu nhíu mày, lúc đó không ai biết mình, hơn nữa đều không chạy trốn được mà bị bắt vào trụ sở cảnh sát.
Nhanh như vậy mà Long lão đại đã tìm ra mình, lão già này có năng lực cũng không nhỏ đâu.
- Là Long lão đại kêu mày đến bắt tao?
Trương Đại Thiểu nhỏ giọng hỏi, ánh mắt sắc bén.
- Không, không phải.
Tôn Đại Phúc lắc đầu liên tục, vội giải thích:
- Long lão đại còn chưa điều tra ra là do ai làm, là tôi điều tra ra được ở cảng Hắc Phong xảy ra chuyện Hoàng Khải Cường bắt cóc Trịnh Thiểu, tôi đoán có thể là có người của Trịnh gia đến cứu Trịnh Thiểu và đến bến tàu chặn Hoàng Khải Cường lại khiến bến tàu của Long lão đại bị vạ lây.
Trương Đại Thiểu liền gật đầu, Tôn Đại Phúc cũng có chút bản lĩnh, những gì hắn đoán đều là sự thật.
- Tôi đã điều tra ra được trước khi bến tàu Long lão đại bị hủy, Trịnh Thành Danh đã từng đến một biệt thự ở tiểu khu Tây Hồ.
Tôn Đại Phúc lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Trương Đại Thiểu, thấp thỏm lo lắng.
- Vậy nên mới mời đại ca qua đây, nhưng đại ca yên tâm, chuyện này Long lão đại không biết, và tôi cũng sẽ không nói cho ông ấy biết đâu.
Nhìn Tôn Đại Phúc, trong mắt Trương Đại Thiểu hiện lên sự sắc bén khiến Tôn Đại Phúc rùng mình một cái.
Thần thức Trương Đại Thiểu đảo qua, thắt lưng của họ đều có súng.
Rõ ràng là Thứ Vị Đầu có chút kiêng nể với bốn người đàn ông kia, cúi đầu chào từng người rồi mới giải Trương Đại Thiểu vào trong phòng.
Trong phòng có một thanh niên đang ngồi bắt chéo chân, ngồi chễm chệ, hai bên có hai vệ sĩ vạm vỡ đứng.
- Lão đại, người đã mang đến.
Thứ Vị Đầu vừa nói xong câu đó thì không hiểu sao bỗng nhiên Trương Đại Thiểu duỗi tay và con dao trong tay Thứ Vị Đầu lại xuất hiện trong tay Trương Đại Thiểu.
Không nói lời nào, đâm một dao vào bên tay phải của Thứ Vị Đầu.
- AAAAAAAAA!
Thứ Vị Đầu không tin nổi, trợn mắt nhìn Trương Đại Thiểu, sửng sốt mất một lúc rồi mới kêu la thảm thiết.
- Tao đã nói với mày từ sớm là đừng có dùng dao với tao rồi.
Trương Đại Thiểu bình chân như vại, vỗ vỗ hai tay, giống như là vừa làm một việc nhỏ nhặt vậy.
Thứ Vị Đầu kêu la thảm thiết khiến hai tên vệ sĩ giật mình, cùng lúc cầm lấy khẩu súng lục ra, cực kì cảnh giác.
Còn gã thanh niên kia thì ngẩn người ra, hắn thật không ngờ Trương Đại Thiểu lại có dũng khí như vậy, trước mặt mình mà không chút kiêng kỵ nào đâm cả người của mình, tất nhiên là không xem hắn ra gì rồi.
Hắn chưa gặp qua ai phách lối và kiêu ngạo như vậy.
- Con mẹ nó, dám đâm tao à?
Thứ Vị Đầu tức giận gào lên, đau đến nhe răng trợn mắt, rút cái dao trong tay mình ra, hung hăng chạy đến đâm vào bụng Trương Đại Thiểu.
- Ầm!
Ánh sáng con dao lóe lên, không ai thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng con dao của Thứ Vị Đầu lại một lần nữa xuất hiện trong tay Trương Đại Thiểu.
Thứ Vị Đầu đứng tại chỗ trợn tròn mắt, giờ phút này hắn mới ý thức được là Trương Đại Thiểu lợi hại, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt Trương Đại Thiểu giơ tay đâm xuống, con dao đâm vào đùi Thứ Vị Đầu khiến hắn nằm ngã nhào xuống mặt đất, kêu la thảm thiết.
Gã thanh niên kia mở to hai mắt, thoáng cái liền ngồi thẳng lên, vô cùng ngạc nhiên, bị mấy khẩu súng chĩa vào mà người này không chút kiêng dè, cứ vậy ra tay sao?
Còn một điều quan trọng hơn mà tên này vừa phát hiện ra, Trương Đại Thiểu không phải là một người đơn giản, thân thủ rất cao, hai vệ sĩ kim bài của mình cũng nhất định không thể đoạt được con dao một cách kì quái như vậy được.
- Hạ súng xuống!
Sửng sốt, sau đó người thanh niên này mở miệng nói.
Người này dám ngang ngược như vậy chắc chắn là có chỗ để dựa vào, cứ tìm hiểu trước, không nên làm loạn.
Tuy nhiên tên này đã nói quá muộn, hai người vệ sĩ kim bài đã động thủ, bọn họ phối hợp hết sức ăn ý, nhanh như gió rút súng ra nhắm vào hai bả vai Trương Đại Thiểu và nổ súng.
Bọn họ muốn phế Trương Đại Thiểu trước.
- Muốn chết!
Sắc mặt Trương Đại Thiểu bỗng nhiên phát lạnh, bàn tay mở ra, linh khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, vận dụng chiến thuật hút đơn giản nhất.
Mọi người xung quanh còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cảm thấy trong tay nhẹ đi, súng ống đã biến mất.
Ngẩng đầu lên thì cực kì hoảng sợ, súng của mình lại đang nằm trong tay Trương Đại Thiểu!
- Cầm cục sắt này mà muốn đối phó với tao à? Đúng là buồn cười.
Trương Đại Thiểu đưa thứ trong tay mình lên, khinh thường, cười, nhìn lướt qua khẩu súng lục.
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, không dám cử động, người này đúng là đáng sợ, làm thế nào mà trong nháy mắt hai khẩu súng của hai vệ sĩ lại nằm trong tay hắn vậy?
Thân thủ cỡ này đúng là dọa người rồi.
Gã thanh niên kia thấy mồ hôi vã ra như tắm, cũng không ngồi yên một chỗ nữa, chậm rãi đứng dậy, há hốc miệng, đến tột cùng thì mình đã bắt về một tên quái thai sao?
Lúc này Trương Đại Thiểu tiện tay ném xuống đất một khẩu súng, giữ lại một cái, không nói lời nào quay lại nã súng vào hai người vệ sĩ.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, ở cổ tay mỗi người có một vết thương, từ nay về sau có lẽ họ sẽ không cầm nổi súng nữa.
Tiếng súng vừa vang lên thì mấy người bên ngoài trông chừng đứng không yên, phát súng đầu tiên vừa nổ thì đã phá cửa vào, thế nhưng còn chưa kịp phản ứng thì mình đã trúng đạn, súng trong ta cũng rơi xuống mặt đất loảng xoảng.
Chưa đầy 10 giây sau thì những gã xông vào đều bị Trương Đại Thiểu phế đi.
Không gian bên trong yên tĩnh đến đáng sợ, không ai dám nhúc nhích, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ.
Gã thanh niên há hốc miệng, sững sốt không nói nên lời. Kỹ thuật bắn súng đến trình độ này đúng là khiến hắn bị chấn động.
- Đại ca, tiểu đệ Tôn Đại Phúc có mắt như mù đã đắc tội với đại ca, xin đại ca thứ tội.
Lúc này thì cuối cùng gã thanh niên kia cũng hồi phục lại tinh thần, chạy đến bên người Trương Đại Thiểu, khom lưng nói.
Giọng nói của Trương Đại Thiểu rất bình tĩnh.
- Mày phải cho tao một câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì hậu quả không nhỏ đâu.
Trương Đại Thiểu lạnh lùng nói, biểu hiện càng lạnh hơn, áp lực tỏa ra khiến Tôn Đại Phúc đổ mồ hôi như tắm.
Hắn không dám chậm trễ, thành thật trả lời:
- Bến tàu của Long lão đại bị hủy, những người trông coi bến tàu cũng bị bắt, Long lão đại tức giận, mấy ngày nay điều tra chuyện này, chúng ta chỉ là những bang phái nhỏ, chỉ là đi tìm người giúp Long lão đại mà thôi.
Trương Đại Thiểu nhíu mày, lúc đó không ai biết mình, hơn nữa đều không chạy trốn được mà bị bắt vào trụ sở cảnh sát.
Nhanh như vậy mà Long lão đại đã tìm ra mình, lão già này có năng lực cũng không nhỏ đâu.
- Là Long lão đại kêu mày đến bắt tao?
Trương Đại Thiểu nhỏ giọng hỏi, ánh mắt sắc bén.
- Không, không phải.
Tôn Đại Phúc lắc đầu liên tục, vội giải thích:
- Long lão đại còn chưa điều tra ra là do ai làm, là tôi điều tra ra được ở cảng Hắc Phong xảy ra chuyện Hoàng Khải Cường bắt cóc Trịnh Thiểu, tôi đoán có thể là có người của Trịnh gia đến cứu Trịnh Thiểu và đến bến tàu chặn Hoàng Khải Cường lại khiến bến tàu của Long lão đại bị vạ lây.
Trương Đại Thiểu liền gật đầu, Tôn Đại Phúc cũng có chút bản lĩnh, những gì hắn đoán đều là sự thật.
- Tôi đã điều tra ra được trước khi bến tàu Long lão đại bị hủy, Trịnh Thành Danh đã từng đến một biệt thự ở tiểu khu Tây Hồ.
Tôn Đại Phúc lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Trương Đại Thiểu, thấp thỏm lo lắng.
- Vậy nên mới mời đại ca qua đây, nhưng đại ca yên tâm, chuyện này Long lão đại không biết, và tôi cũng sẽ không nói cho ông ấy biết đâu.
Nhìn Tôn Đại Phúc, trong mắt Trương Đại Thiểu hiện lên sự sắc bén khiến Tôn Đại Phúc rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.