Chương 111: Là tôi không cẩn thận
Âu Dương Lưu Lãng
07/10/2014
Máu, từng giọt từng giọt
rơi xuống, gã kim cương thứ nhất mở to mắt, tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm
vào Trương Đại Thiểu. Bất luận là như thế nào thì hắn cũng không thể tin nổi là
Trương Đại Thiểu lại bẻ được mũi đao đi.
- Không thể như vậy được...
Hắn muốn hỏi Trương Đại
Thiểu tại sao lại như vậy nhưng lại nói không nên lời, hai chân mềm nhũn ra, từ
từ ngã xuống đất.
Cả người hắn cứ như vậy
bị Trương Đại Thiểu phế đi.
- Lão Đại!
Ba vị kim cương còn lại
cực kì sợ hãi.
- Đại Long.
Bỗng nhiên Long Thiên
Tôn ngồi dậy, trên mặt đầy phẫn nộ, hai tay siết chặt lại. Vốn hắn cho rằng để
Tứ đại kim cương liên thủ lại, dù cho không địch lại thì cũng không đến nỗi
nào.
Long Thiên Tôn trăm
triệu lần không thể nào dự liệu được là Đại Long lại bị phế như vậy.
Tứ đại kim cương đã
theo hắn nhiều năm như vậy, chính là phụ tá đắc lực, không thể thiếu của hắn.
Ngoại trừ A Mao ra thì
Tứ đại kim cương chính là tâm phúc đắc lực, quan trọng nhất với Long Thiên Tôn.
Hắn định giao Tứ đại kim cương và Long bang cho A Mao, có Tứ đại kim cương thì
có thể đảm bảo Long bang trong vài chục năm tới không thể suy yếu được.
Nhưng bây giờ, Đại
Long đã chết. Đại Long chết, trừ khi là giết chết Trương Đại Thiểu, bằng không
thì những người còn lại của nhóm kim cương sẽ không dừng tay.
- Tao giết mày!
Đại Long chết, những vị
kim cương khác liền xông lên. Nếu ngay lúc đầu mấy vị kim cương này khiến cho mọi
người khiếp sợ thì lúc này ba vị kim cương khiến người ta sợ vì lửa giận của họ.
Cơn giận của kim cương,
không phải là ai cũng có thể gánh nổi.
- Trương Thiên, mày đã
chọc giận đến kim cương, mày tự rước họa vào thân rồi.
Long Thiên Tôn có chút
dữ tợn, nhìn chằm chằm vào màn hình:
- Đại Long, mặc dù cậu
chết nhưng cũng đáng.
- Ôi, tức giận kìa!
Trương Đại Thiểu nhìn
ba vị kim cương kia như sắp bốc khói thì liền chớp mắt một cái:
- Tức giận cũng chẳng
được ích gì, lão tử vẫn sẽ giết chết các người.
Còn chưa dứt lời thì
Trương Đại Thiểu nhấc chân lên khỏi mặt đất. Hất cây đao ngay chỗ Đại Long nằm,
hắn đưa tay bắt lại, phóng như gió về phía ba vị kim cương.
Cùng lúc đó Trương Đại
Thiểu không biết xuất quỷ nhập thần thế nào mà phát ra một luồng gió.
Trước mặt một vị kim
cương xuất hiện không khí lạnh bất thường, hình như là có tiếng xé gió truyền đến,
thế nhưng lại không nhìn thấy bất cứ vật gì. Còn đang nghi ngờ thì bỗng nhiên cảm
thấy một mối nguy hiểm đang lao đến. Đó là một bản năng, một loại bản năng mà một
người vào sinh ra tử trường kì mới có được.
Dường như là theo bản
năng, vị kim cương kia lùi về sau một bước, cơ thể hơi nghiêng về sau.
Trận chiến thay đổi
trong nháy mắt, việc nghiêng người này đúng là sự phòng thủ tốt không thể chê
vào đâu được của vị kim cương kia nhưng trên người hắn lại xuất hiện một lỗ thủng.
Lúc này vết thủng đó đối với người bình thường mà nói thì không sao, thế nhưng
với Trương Đại Thiểu thì nó đủ giết chết một vị cao thủ.
- Đi tìm cái chết đi!
Trương Đại Thiểu khẽ
quát lên một tiếng, giơ tay chém xuống, máu văng tung tóe, thêm một gã kim
cương bị đánh vỡ đan điền, ngã xuống đất.
Yên lặng! Chết mà
không có một tiếng động nào!
Không ai ngờ, trước
cơn giận của kim cương vậy mà Trương Đại Thiểu lại dễ dàng giết chết thêm một
người nữa.
Hai vị kim cường còn
sót lại đều dại ra, nói gì thì họ cũng không thể tin nổi chuyện trước mắt này. Bọn
họ rất muốn hỏi Trương Đại Thiểu một câu, mày là ai?
Nhưng bây giờ tất cả mọi
chuyện đều không còn quan trọng nữa. Quan trọng là Tứ đại kim cương đã bị phế
đi hai người, kim cương và Trương Đại Thiểu, chưa chết thì chưa kết thúc.
Hai vị kim cương thét lên,
nhất tề vung đao lên hướng về phía Trương Đại Thiểu, còn Trương Đại Thiểu cũng
phát ra hai luồng Phong Nhận như lúc trước, khiến cho chiêu thức gần như hoàn mỹ
của hai vị kim cương kia xuất hiện một kẽ hở, kẽ hở đó chỉ thoáng qua trong chớp
mắt rồi khép lại, sau đó luồng gió chém vào hai lưỡi đao.
Hai cây đao của hai vị
kim cương còn sót lại đã bị Trương Đại Thiểu giải quyết hết.
- Mày, rốt cuộc mày là
ai?
Một gã kim cương lảo đảo,
té lên té xuống, chạy đến trước mặt Trương Đại Thiểu, nắm chặt tay Trương Đại
Thiểu, mắt trừng to:
- Trên đời này không thể
có loại cao thủ như thế này được.
- Tao là Trương Thiên.
Trương Đại Thiểu cúi người,
suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tao cũng không phải
đánh nhau bằng bản lĩnh thật sự, mà tao dùng một loại ám khí vô thanh vô tức,
thực ra tao không lợi hại như vậy đâu.
Trương Đại Thiểu không
nói dối, nếu như hắn không dùng Phong Nhận để đánh lén thì cũng không thể giải
quyết Tứ đại kim cương dễ dàng như vậy.
Dù sao tình huống lần này
so với Bàng Giải trước đây là khác nhau, đối phó với Bàng Giải thì hắn có thể
đường đường chính chính mà đánh một trận. Nhưng lúc này cứu người là trên hết
nên không cần phải....
- Thì ra là vậy.
Ánh mắt của vị kim cương
kia lộ vẻ đã hiểu, mặc dù khó có thể giải thích được đến tột cùng ám khí kia là
gì nhưng nhìn vào ánh mắt của Trương Đại Thiểu thì hắn tin là Trương Đại Thiểu
nói thật.
- Ha ha, Long Thiên Tôn,
làm cho kim cương tức giận thì mọi việc càng thêm thuận lợi nha.
Trương Đại Thiểu đứng dậy,
quay về phía camera và giơ ngón tay giữa lên một lần nữa.
- Không thể như vậy được!
Long Thiên Tôn không có
cách nào giữ được bình tĩnh, giận đến run người, hắn mở to mắt nhìn Tứ đại kim
cương cứ như vậy bị phế đi, lúc này lại còn bị Trương Đại Thiểu chế giễu, mấy
chục năm qua, đây là lần đầu tiên Long Thiên Tôn có sát khí nồng nặc đến như vậy.
- Cha nuôi, để các huynh
đệ bắn chết hắn đi!
A Mao cũng tức giận la
to lên:
- Hắn có lợi hại hơn nữa
thì con cũng không tin là hắn có thể đỡ được đạn.
Long Thiên Tôn vung
tay lên, cả người nhìn sắc bén như lưỡi đao, trong mắt lóe sáng lên khiến không
một ai dám nhìn thẳng vào.
- A Mao, không cần
nóng vội, tiểu tử này ta sẽ không bỏ qua. Nếu hắn muốn chơi thì ta sẽ vui đùa với
hắn một chút, lẽ nào Long Thiên Tôn ta lại không bằng một tên tiểu tử chưa mọc
đủ lông đủ cánh sao?
Bấm vào nút micro dưới
mật thất, Long Thiên Tôn khẽ cười, nói:
- Trương Thiên, dựa
theo quy ước của chúng ta thì cậu có thể mang người phụ nữ của mình đi rồi.
Trương Đại Thiểu hừ lạnh
một cái, không để ý đến Long Thiên Tôn, đi nhanh đến trước mặt Liễu Thanh
Thanh, tự trách mình:
- Thanh Thanh, xin lỗi,
là tôi đã khiến cô gặp phiền phức, bây giờ tôi sẽ đưa cô về.
Vừa nói vừa bước lên,
cúi xuống ôm lấy người Liễu Thanh Thanh.
Trước màn hình, khóe
miệng Long Thiên Tôn không khỏi xuất hiện một nụ cười gian xảo.
- Ai da!
Một tiếng kêu sợ hãi
vang lên, bỗng nhiên cơ thể Trương Đại Thiểu nghiêng qua một bên, giống như là
đạp phải một vật gì đó, không cẩn thận trượt chân ngã nhào xuống đất làm rơi Liễu
Thanh Thanh xuống đất. Khuỷu tay hắn đè vào cổ Liễu Thanh Thanh.
Chỉ nghe cô ấy kêu đau
một tiếng, thân thể run lên rồi cả người bất động.
Một lúc lâu sau máu
tươi chảy ra dưới đất.
- Thanh Thanh, cô
không sao chứ?
Trương Đại Thiểu sợ
hãi nâng Liễu Thanh Thanh dậy, tay đặt ở động mạch cổ kiểm tra, sắc mặt liền
thay đổi, mặt xám như tro tàn:
- Cột sống bị gãy! Liễu
Thanh Thanh, xin lỗi nha, là tôi không cẩn thận khiến cô bị thương rồi.
- Cạch cạch!
Đúng lúc này tiếng
súng lên cò vang lên, ngay chỗ Tô Tâm Lam đang nằm bỗng nhiên có họng súng đen
ngòm từ dưới đất đưa lên bắn về phía Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu khinh
thường đá một phát, khẩu súng lục bị đá bay trúng vào trần nhà, Tô Tâm Lam cũng
bị Trương Đại Thiểu đá bay đi.
Sau đó vọt tới bóp cổ
Tô Tâm Lam, Trương Đại Thiểu nhìn vào camera khinh bỉ:
- Long Thiên Tôn, lẽ
nào ông chỉ biết dùng đến thủ đoạn này thôi sao? Ông cho rằng tôi không nhận ra
được hai người này là giả sao? Tôi khinh! Cái gì mà lão Đại trùm xã hội đen ở
Tĩnh Hải, đúng là hư danh.
- Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang
lên, tất nhiên là cột sống của người giả mạo Tô Tâm Lam cũng đã bị phế. Tên đó
và người giả Liễu Thanh Thanh từ giờ về sau sẽ trở thành người tàn phế.
Trương Đại Thiểu làm
ra vẻ vô tội, nói với tâm tình bị kích động, vô tình gây ra việc đau lòng này:
- Không có ý gì đâu,
là do tôi không cẩn thận giết chết bọn họ, ông cũng thấy mà.
Trương Đại Thiểu cười
lạnh một tiếng rồi tiện tay ném "Tô Tâm Lam" qua một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.