Chương 107: Long Thiên Tôn, tôi đến đây
Âu Dương Lưu Lãng
06/10/2014
- Đi đi A Mao, rồi con sẽ biết tất cả.
Thấy A Mao mặt nghệt ra, Long Thiên Tôn vỗ vỗ bả vai A Mao, khóe miệng mỉm cười.
- Cha nuôi!
A Mao không thể tin được, Long Thiên Tôn phải sử dụng đến Tứ đại kim cương.
- Thằng nhóc kia thực sự lợi hại như vậy sao?
Hắn không phục, mình từ nhỏ đã nhận được sự huấn luyện tàn khốc nhất, bất luận là mưu lược, bản lĩnh cũng các phương diện khác, A Mao đều nổi tiếng.
Long Thiên Tôn lựa chọn hắn làm người thừa kế của bang phái, trong Long Bang tất cả đều tâm phục khẩu phục.
Một số lực lượng không phục cũng đã sớm bị A Mao xử lý.
A Mao cố gắng như vậy, ngoại trừ giúp Long Bang làm việc bên ngoài, hắn còn cố gắng đuổi theo bước chân của Long Thiên Tôn. Hắn hy vọng, mình một ngày có thể trở thành người giống như Long Thiên Tôn.
Tuy Long Thiên Tôn không nói ra, nhưng A Mao biết mình vẫn chưa đạt được tới mức mà Long Thiên Tôn hy vọng. Có thể có được một câu tán thưởng của Long Thiên Tôn đó cũng là mục đích theo đuổi của A Mao.
Nhưng Long Thiên Tôn, chưa bao giờ khen mình. Tất nhiên, ở trong mắt Long Thiên Tôn, Trương Thiên ưu tú hơn mình nhiều.
- Cha nuôi, cha cẩn thận một chút, bây giờ con đi mời Tứ đại kim cương.
Sửng sốt một lát, A Mao không nói thêm gì nữa, để sự không phục ở trong lòng, cung kính lui ra.
Long Thiên Tôn nhìn theo bóng dáng biến mất của A Mao, bùi ngùi thở dài:
- A Mao, tiểu tử kia im hơi lặng tiếng hủy đi Hắc Phong Cảng của ta, lại im hơi lặng tiếng trở thành bá chủ Bắc Nhai, tất cả những điều này hắn đều trở tay một cái là xong. Con so với hắn, kém quá nhiều.
Nói xong, Long Thiên Tôn đến bến cạnh lan can, phóng mắt nhìn Tĩnh Hải, chỉ thấy toàn nhà cao tầng, trong lòng bỗng nhiên mở rộng hơn.
- Cha nuôi, thời gian đến rồi.
Qua chừng nửa giờ, A Mao lại một lần nữa xuất hiện trên tầng thượng, thoáng cúi đầu, mặt hướng Long Thiên Tôn:
- Cha thực sự muốn đích thân trấn thủ sao?
Long Thiên Tôn không biết từ đâu lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, nhìn thấy thời gian đã là hai giờ ba mươi phút, hắn thở dài một tiếng:
- Thời quan qua mau thật, nhớ đến năm nào, ta cũng bằng tuổi con bây giờ, đi theo lão Đại chinh chiến đông tây, gầy dựng được cơ nghiệp to lớn như vậy ở Tĩnh Hải. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, lão Đại đã chết 18 năm, ta cũng đã già rồi.
Lắc lắc đầu, trên mặt Long Thiên Tôn có một loại tiêu điều, hắn cất đồng hồ, đồng thời cũng thu lại suy nghĩ, nháy mắt biến thành một bá chủ mạnh mẽ vang dội, nói:
- Đi thôi, con đi trước, ta trấn thủ ở phía sau, ta muốn đích thân gặp Trương Thiên.
A Mao không nói nữa, lập tức cung kính chạy tới đỡ Long Thiên Tôn, một già một trẻ chậm rãi từ từ đi vào lầu hai.
Nơi này chính là hội sở Tam Hòa Viên.
Trong hội sở cực kỳ xa hoa, thảm dùng xa hoa cùng với trần nhà tôn quý khiến cho đại sảnh tráng lệ đến chói mắt. Nhưng mà ba gã cao lớn vẻ mặt lạnh lùng kia đứng ở đó làm người ta không rét mà run.
- Lão đại, anh Mao!
Ba gã áo đen đứng như cây cột điện kia ngay lúc hai người đi vào thì khom người chào hỏi.
Long Thiên Tôn không nói gì, tự đi đến chiếc ghế ở giữa trung tâm ngồi xuống, A Mao cung kính theo sát phía sau Long Thiên Tôn, sau khi Long Thiên Tôn ngồi xuống thì khoát khoát tay, ba gã cao to kia lập tức đứng thẳng lên.
Nếu có người chú ý thì sẽ thấy lúc bọn họ khom người, quần áo bên hông có nhô ra cái gì đó, hiển nhiên, trong người giấu toàn vũ khí sắc bén.
- A Mao, sắp xếp thế nào rồi?
Long Thiên Tôn nhìn đồng hồ, híp hai mắt lại, hỏi.
- Cha nuôi, cha yên tâm, mọi việc sắp xếp ổn thỏa rồi, thần tiên đến đây có cánh cũng không thoát nổi.
A Mao tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực lên.
Lần hành động này chính là do Long Thiên Tôn tự tay bày mưu tính kế, thiết kế thiên la địa võng chờ Trương Đại Thiểu, ngay cả A Mao nhìn thấy cũng phát hoảng.
A Mao tin tưởng, người nọ chết chắc rồi. Nghĩ lại Long Thiên Tôn coi trọng người kia như vậy, A Mao trong lòng tức giận, hắn bĩu môi hừ nói:
- Chỉ sợ thằng nhóc kia nhát gan không dám đến!
- A Mao, người này rất nặng tình nghĩa, hắn sẽ đến.
Long Thiên Tôn mười phần khẳng định nói.
A Mao tuy không nói gì nhưng biểu tình khinh thường trên mặt đã nói lên tất cả, hắn căn bản không tin Trương Đại Thiểu sẽ đến. Vì hai người phụ nữ mà cùng đối nghịch với Long Thiên Tôn, hắn không tin trên thế giới có kẻ ngốc như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt đã là hai giờ năm mươi chín phút, hình bóng Trương Đại Thiểu vẫn như trước không xuất hiện, điều này làm cho vẻ mặt cười nhạo của A Mao càng đậm hơn.
- Cha nuôi.
A Mao cúi người xuống:
- Con xem ra...
A Mao còn chưa nói xong, Long Thiên Tôn vốn đang nằm trên ghế bỗng nhiên mở choàng mắt, thân mình cũng ngồi thẳng dậy, mắt nhìn phía trước, thấp giọng nói:
- Đến rồi.
- Long Thiên Tôn, tôi đến đây!
Một giọng nói vang dội từ ngoài cửa truyền đến.
A Mao thân mình chấn động, ngẩng đầu lên nhìn quả thấy thân hình một người trẻ tuổi đang từng bước một đi tới.
Bóng dáng kia nhìn cũng không cao lớn uy mãnh, trên gương mặt cũng không có cái gì thần kỳ, bộ dáng bình thường phổ thông như sinh viên.
Điều duy nhất không giống chính là, ánh mắt người này rất có thần, giống như ánh sao trên bầu trời đêm.
- Đây là Trương Thiên?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu A Mao, hắn có cảm giác rất thất vọng, người kia được cha nuôi khen ngợi, hình như là hữu danh vô thực. Có cơ hội, mình phải hung hăng đem hắn dẫm nát dưới chân để chứng minh với Long Thiên Tôn, mình mạnh hơn hắn!
- Trương Thiên, tôi biết cậu sẽ đến.
Long Thiên Tôn chậm rãi từ ghế nằm đứng lên, trong mắt lóe ra ánh sáng, nhìn thẳng vào Trương Đại Thiểu. Vẻ mặt trịnh trọng.
Chỉ có người như Long Thiên Tôn mới có thể hiểu được trình độ đích thực của Trương Đại Thiểu.
- Long Thiên Tôn, thả người.
Trương Đại Thiểu cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp mở miệng nói:
- Thả người ra, muốn làm gì ông cứ làm, tôi sẽ tiếp toàn bộ.
- Láo xược!
A Mao giận tím mặt, hắn không cho phép có người dám nói chuyện với Long Thiên Tôn như vậy, lập tức rút súng ra chỉ lên đầu Trương Đại Thiểu.
Một chút tàn khốc hiện lên trong mắt Trương Đại Thiểu.
Long Thiên Tôn biến sắc, hắn tinh tường thấy được sự sắc bén kia trong mắt Trương Đại Thiểu.
Nguyên nhân như thế nên hắn mới càng thấy khiếp sợ, chút ý sắc bén kia còn mang theo sát khí, hờ hững mà lạnh lùng, chỉ có người căn bản xem mạng người là cỏ rác, là ma đầu mới có thể có được loại sắc bén này.
- A Mao, lui ra!
Long Thiên Tôn hét lớn một tiếng, cổ tay vừa nâng, nháy mắt đã ngăn A Mao lại, sau đó tay run lên cho A Mao một cái tát.
- Đây là lúc để con nói chuyện sao?
A Mao ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Long Thiên Tôn, không thể tin được, người cha nuôi luôn luôn bảo vệ mình thế mà lúc này lại đánh mình.
Oan ức, giận dữ, không cam lòng đan xen trong lòng A Mao, đối với A Mao mà nói, Long Thiên Tôn chính là sự tồn tại của thần, hắn không dám làm trái, đem hết thảy mọi việc hóa thành oán độc nồng đậm, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Đại Thiểu một cái.
Nhưng A Mao lại không biết rằng chính một cái tát kia của Long Thiên Tôn đã cứu cái mạng của mình.
P/s: Sao không thấy ai bình luận, nhận xét gì hết vậy ta? Buồn.............
Thấy A Mao mặt nghệt ra, Long Thiên Tôn vỗ vỗ bả vai A Mao, khóe miệng mỉm cười.
- Cha nuôi!
A Mao không thể tin được, Long Thiên Tôn phải sử dụng đến Tứ đại kim cương.
- Thằng nhóc kia thực sự lợi hại như vậy sao?
Hắn không phục, mình từ nhỏ đã nhận được sự huấn luyện tàn khốc nhất, bất luận là mưu lược, bản lĩnh cũng các phương diện khác, A Mao đều nổi tiếng.
Long Thiên Tôn lựa chọn hắn làm người thừa kế của bang phái, trong Long Bang tất cả đều tâm phục khẩu phục.
Một số lực lượng không phục cũng đã sớm bị A Mao xử lý.
A Mao cố gắng như vậy, ngoại trừ giúp Long Bang làm việc bên ngoài, hắn còn cố gắng đuổi theo bước chân của Long Thiên Tôn. Hắn hy vọng, mình một ngày có thể trở thành người giống như Long Thiên Tôn.
Tuy Long Thiên Tôn không nói ra, nhưng A Mao biết mình vẫn chưa đạt được tới mức mà Long Thiên Tôn hy vọng. Có thể có được một câu tán thưởng của Long Thiên Tôn đó cũng là mục đích theo đuổi của A Mao.
Nhưng Long Thiên Tôn, chưa bao giờ khen mình. Tất nhiên, ở trong mắt Long Thiên Tôn, Trương Thiên ưu tú hơn mình nhiều.
- Cha nuôi, cha cẩn thận một chút, bây giờ con đi mời Tứ đại kim cương.
Sửng sốt một lát, A Mao không nói thêm gì nữa, để sự không phục ở trong lòng, cung kính lui ra.
Long Thiên Tôn nhìn theo bóng dáng biến mất của A Mao, bùi ngùi thở dài:
- A Mao, tiểu tử kia im hơi lặng tiếng hủy đi Hắc Phong Cảng của ta, lại im hơi lặng tiếng trở thành bá chủ Bắc Nhai, tất cả những điều này hắn đều trở tay một cái là xong. Con so với hắn, kém quá nhiều.
Nói xong, Long Thiên Tôn đến bến cạnh lan can, phóng mắt nhìn Tĩnh Hải, chỉ thấy toàn nhà cao tầng, trong lòng bỗng nhiên mở rộng hơn.
- Cha nuôi, thời gian đến rồi.
Qua chừng nửa giờ, A Mao lại một lần nữa xuất hiện trên tầng thượng, thoáng cúi đầu, mặt hướng Long Thiên Tôn:
- Cha thực sự muốn đích thân trấn thủ sao?
Long Thiên Tôn không biết từ đâu lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, nhìn thấy thời gian đã là hai giờ ba mươi phút, hắn thở dài một tiếng:
- Thời quan qua mau thật, nhớ đến năm nào, ta cũng bằng tuổi con bây giờ, đi theo lão Đại chinh chiến đông tây, gầy dựng được cơ nghiệp to lớn như vậy ở Tĩnh Hải. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, lão Đại đã chết 18 năm, ta cũng đã già rồi.
Lắc lắc đầu, trên mặt Long Thiên Tôn có một loại tiêu điều, hắn cất đồng hồ, đồng thời cũng thu lại suy nghĩ, nháy mắt biến thành một bá chủ mạnh mẽ vang dội, nói:
- Đi thôi, con đi trước, ta trấn thủ ở phía sau, ta muốn đích thân gặp Trương Thiên.
A Mao không nói nữa, lập tức cung kính chạy tới đỡ Long Thiên Tôn, một già một trẻ chậm rãi từ từ đi vào lầu hai.
Nơi này chính là hội sở Tam Hòa Viên.
Trong hội sở cực kỳ xa hoa, thảm dùng xa hoa cùng với trần nhà tôn quý khiến cho đại sảnh tráng lệ đến chói mắt. Nhưng mà ba gã cao lớn vẻ mặt lạnh lùng kia đứng ở đó làm người ta không rét mà run.
- Lão đại, anh Mao!
Ba gã áo đen đứng như cây cột điện kia ngay lúc hai người đi vào thì khom người chào hỏi.
Long Thiên Tôn không nói gì, tự đi đến chiếc ghế ở giữa trung tâm ngồi xuống, A Mao cung kính theo sát phía sau Long Thiên Tôn, sau khi Long Thiên Tôn ngồi xuống thì khoát khoát tay, ba gã cao to kia lập tức đứng thẳng lên.
Nếu có người chú ý thì sẽ thấy lúc bọn họ khom người, quần áo bên hông có nhô ra cái gì đó, hiển nhiên, trong người giấu toàn vũ khí sắc bén.
- A Mao, sắp xếp thế nào rồi?
Long Thiên Tôn nhìn đồng hồ, híp hai mắt lại, hỏi.
- Cha nuôi, cha yên tâm, mọi việc sắp xếp ổn thỏa rồi, thần tiên đến đây có cánh cũng không thoát nổi.
A Mao tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực lên.
Lần hành động này chính là do Long Thiên Tôn tự tay bày mưu tính kế, thiết kế thiên la địa võng chờ Trương Đại Thiểu, ngay cả A Mao nhìn thấy cũng phát hoảng.
A Mao tin tưởng, người nọ chết chắc rồi. Nghĩ lại Long Thiên Tôn coi trọng người kia như vậy, A Mao trong lòng tức giận, hắn bĩu môi hừ nói:
- Chỉ sợ thằng nhóc kia nhát gan không dám đến!
- A Mao, người này rất nặng tình nghĩa, hắn sẽ đến.
Long Thiên Tôn mười phần khẳng định nói.
A Mao tuy không nói gì nhưng biểu tình khinh thường trên mặt đã nói lên tất cả, hắn căn bản không tin Trương Đại Thiểu sẽ đến. Vì hai người phụ nữ mà cùng đối nghịch với Long Thiên Tôn, hắn không tin trên thế giới có kẻ ngốc như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt đã là hai giờ năm mươi chín phút, hình bóng Trương Đại Thiểu vẫn như trước không xuất hiện, điều này làm cho vẻ mặt cười nhạo của A Mao càng đậm hơn.
- Cha nuôi.
A Mao cúi người xuống:
- Con xem ra...
A Mao còn chưa nói xong, Long Thiên Tôn vốn đang nằm trên ghế bỗng nhiên mở choàng mắt, thân mình cũng ngồi thẳng dậy, mắt nhìn phía trước, thấp giọng nói:
- Đến rồi.
- Long Thiên Tôn, tôi đến đây!
Một giọng nói vang dội từ ngoài cửa truyền đến.
A Mao thân mình chấn động, ngẩng đầu lên nhìn quả thấy thân hình một người trẻ tuổi đang từng bước một đi tới.
Bóng dáng kia nhìn cũng không cao lớn uy mãnh, trên gương mặt cũng không có cái gì thần kỳ, bộ dáng bình thường phổ thông như sinh viên.
Điều duy nhất không giống chính là, ánh mắt người này rất có thần, giống như ánh sao trên bầu trời đêm.
- Đây là Trương Thiên?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu A Mao, hắn có cảm giác rất thất vọng, người kia được cha nuôi khen ngợi, hình như là hữu danh vô thực. Có cơ hội, mình phải hung hăng đem hắn dẫm nát dưới chân để chứng minh với Long Thiên Tôn, mình mạnh hơn hắn!
- Trương Thiên, tôi biết cậu sẽ đến.
Long Thiên Tôn chậm rãi từ ghế nằm đứng lên, trong mắt lóe ra ánh sáng, nhìn thẳng vào Trương Đại Thiểu. Vẻ mặt trịnh trọng.
Chỉ có người như Long Thiên Tôn mới có thể hiểu được trình độ đích thực của Trương Đại Thiểu.
- Long Thiên Tôn, thả người.
Trương Đại Thiểu cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp mở miệng nói:
- Thả người ra, muốn làm gì ông cứ làm, tôi sẽ tiếp toàn bộ.
- Láo xược!
A Mao giận tím mặt, hắn không cho phép có người dám nói chuyện với Long Thiên Tôn như vậy, lập tức rút súng ra chỉ lên đầu Trương Đại Thiểu.
Một chút tàn khốc hiện lên trong mắt Trương Đại Thiểu.
Long Thiên Tôn biến sắc, hắn tinh tường thấy được sự sắc bén kia trong mắt Trương Đại Thiểu.
Nguyên nhân như thế nên hắn mới càng thấy khiếp sợ, chút ý sắc bén kia còn mang theo sát khí, hờ hững mà lạnh lùng, chỉ có người căn bản xem mạng người là cỏ rác, là ma đầu mới có thể có được loại sắc bén này.
- A Mao, lui ra!
Long Thiên Tôn hét lớn một tiếng, cổ tay vừa nâng, nháy mắt đã ngăn A Mao lại, sau đó tay run lên cho A Mao một cái tát.
- Đây là lúc để con nói chuyện sao?
A Mao ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Long Thiên Tôn, không thể tin được, người cha nuôi luôn luôn bảo vệ mình thế mà lúc này lại đánh mình.
Oan ức, giận dữ, không cam lòng đan xen trong lòng A Mao, đối với A Mao mà nói, Long Thiên Tôn chính là sự tồn tại của thần, hắn không dám làm trái, đem hết thảy mọi việc hóa thành oán độc nồng đậm, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Đại Thiểu một cái.
Nhưng A Mao lại không biết rằng chính một cái tát kia của Long Thiên Tôn đã cứu cái mạng của mình.
P/s: Sao không thấy ai bình luận, nhận xét gì hết vậy ta? Buồn.............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.