Chương 125: Lửa giận của Long Thiên Tôn
Âu Dương Lưu Lãng
22/10/2014
Dùng sức xoa xoa con mắt, tỉ mỉ xem xét cô gái trong video và cô gái
kiều diễm trong lòng Long Thiên Tôn đang cười lúm đồng tiền như hoa kia, các vị lão đại ở đây rốt cuộc kinh hồn bạt vía xác định chuyện này là
thật: người trong video chính là vợ sắp cưới của Long Thiên Tôn.
Nháy mắt khi xác định được chuyện này, trong lòng tất cả lão đại đều run lên, nhanh chóng thu lại di động, giả vờ như không có chuyện gì.
Chỉ là trong lòng sóng gió động trời lại không thể bình tĩnh lại được, xem ra, sẽ có người đối phó Long Thiên Tôn! Nhưng là ai?
- A Mao, phía dưới xảy ra chuyện gì vậy, tại sao tất cả mọi người lại nhìn di động?
Long Thiên Tôn vốn đang vui tươi hớn hở hưởng thụ lời chúc phúc của mọi người, bỗng nhiên phát hiện, tại thời khắc nghiêm túc thế này nhưng có người lại nhìn di động! Một hai người thì cũng thôi, nhưng mà nhiều người như vậy cùng nhìn di động.
Long Thiên Tôn rất không vui, đồng thời trong lòng lại có một cảm giác bất an, hắn lờ mờ cảm thấy tiệc mừng thọ của mình sắp xảy ra chuyện.
- Cha nuôi, con xuống xem thử.
A Mao xoay người đi vào trong đám người, đi đến trước mặt một tâm phúc của mình, sắc mặt không hài lòng quát lớn hai câu, tâm phúc kia hoảng sợ đưa di động của mình ra.
- Nhìn mày kìa, mọi việc đều phải bình tĩnh, tao thường nói với mày thế nào hả?
A Mao cầm lấy di động, nhìn thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ kia của đàn em, nhịn không được mở miệng răn dạy, không chút để ý đến di động.
- A! A! Dùng sức!
Trong video xuất hiện cảnh ân ái mãnh liệt, tay A Mao lập tức run run, nháy mắt hóa đá, khó tin ngẩng đầu nhìn vài lần, người này, người này không phải là người ngồi trong ngực cha nuôi sao?
Lòng bàn tay A Mao bắt đầu đổ mồ hôi, khó trách các vị lão đại kia lại có biểu hiện như vậy, thật sự là một tin tức có nội dung chấn động lòng người.
Gần như không cần nghĩ nhiều, A Mao đã nghĩ tới Trương Đại Thiểu rồi.
Nghĩ lại bản lĩnh cao cường của Trương Đại Thiểu lì lợm ở trong mật thất mà không chết, nghĩ lại buổi tối Trương Đại Thiểu xuất hiện trong phòng mình, A Mao liền thông minh lên, người đàn ông này, thật đáng sợ.
- Nhớ kỹ, xem như việc này chưa từng xảy ra, hiểu chưa?
A Mao nghiêm túc dặn dò tâm phúc của mình, nhanh chóng trở lại trước mặt Long Thiên Tôn, trên mặt đã mang theo ý cười.
- Cha nuôi, là tiểu Quỷ Tử này dặn mọi người chuẩn bị sẵn sàng quà mừng thọ để chuẩn bị tặng.
A Mao vô cùng xảo quyệt, trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ ra một lý do hợp lý hợp tình.
Tảng đá lớn trong đáy lòng kia, cùng với cảm giác bất an không giải thích được, giống như theo một câu kia của A Mao mà biến mất, trong lòng Long Thiên Tôn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Nhưng ...
Trong lòng Long Thiên Tôn, cô gái kiều diễm vô cùng thân thiết ôm cổ Long Thiên Tôn, xem thường nhìn A Mao:
- Anh Long là ai? Ở Tĩnh Hải này, ai mà không dùng trăm phương nghìn kế nịnh bợ anh Long! Cậu là thuộc hạ, làm việc thật là ngây thơ.
- Ha ha ha.
A Mao xấu hổ cười, không có nói tiếp, ở trong Long Bang làm ra buổi tiệc này, người phụ nữ này dám nói chuyện với mình như vậy?
- Con điếm này, để cho cô kiêu ngạo một lúc, rồi để cho cô khóc sau.
Trong ánh mắt của A Mao hiện lên chút lãnh khốc, A Mao ngầm hạ quyết định, đợi cho Long Thiên Tôn xong đời, nhất định phải hiếp con điếm kia.
- Cha nuôi, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, con đi sắp xếp.
A Mao nói với Long Thiên Tôn một tiếng rồi vội đi.
A Mao đi rồi, Long Thiên Tôn vốn đang lười nhác, ánh mắt bỗng nhiên hiên lên một chút ánh sáng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của A Mao ở phía xa, thì thào nói:
- A Mao, con đi theo ta hai mươi năm, Long Bang này, sớm muộn gì cũng là của con, ta hy vọng con không có lựa chọn sai lầm gì.
Tuy rằng A Mao lấy lý do rất cẩn thận, cũng phù hợp với tính tình của thuộc hạ Quỷ Tử của A Mao, nhưng Long Thiên Tôn là ai, hắn vẫn minh mẫn sâu sắc nhận thấy được A Mao có chút không tự nhiên.
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ không để ý, nhưng Long Thiên Tôn là người cẩn thận lại đa nghi, hắn không tin bất cứ kẻ nào. Cũng là dựa vào điều này nên hắn có thể có địa vị như ngày hôm nay.
- A Mỵ, em đi xuống trước đi.
Trầm ngâm một lát, Long Thiên Tôn đẩy cô gái kiều diễm ra, lấy di động ra gửi một tin nhắn.
Dãy số trên tin nhắn, ngay cả A Mao cũng không biết.
Sau đó, Long Thiên Tôn vẫy tay với một gã đàn ông mặc áo đen giống như người chết đang đứng trước cửa, gã đó lập tức đi nhanh đến chỗ Long Thiên Tôn.
- Đi thăm dò coi lúc nãy xảy ra chuyện gì.
Long Thiên Tôn không nhanh không chậm nói, nhưng bên không lời nói có chứa một khí chất thượng vị giả không lẫn vào đâu được.
Gã đó khom người rờiđi, không lâu sau lại cầm theo một chiếc di động quay lại, giao cho Long Thiên Tôn.
Long Thiên Tôn vừa nhìn thấy video, chỉ cảm thấy một cơm tức ập đến suýt nữa làm mình nghẹn chết, vẻ mặt tức giận đến run rẩy cả người.
- Rầm!
Long Thiên Tôn nổi giận đùng đùng vỗ mạnh vào ghế, lập tức đứng thẳng dậy, đôi mắt giống như là muốn ăn thịt người.
Sát khí không gì ngăn chặn được thoát ra từ người Long Thiên Tôn, thân thể khô gầy kia của Long Thiên Tôn giống như là ẩn chứa một lực lượng không gì sánh kịp.
Đại sảnh đang náo nhiệt, sau một cái vỗ tay của Long Thiên Tôn, nháy mắt trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Long Thiên Tôn.
Long Thiên Tôn bị lửa giận bao phủ còn chưa có nhận ra.
- Lão đại.
Gã đàn ông trước mặt thấp giọng kêu một câu Long Thiên Tôn mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn tới ánh mắt mọi người trong đại sảnh bốn phương tám hướng đổ tới, khóe miệng run rẩy hai cái, sắc mặt bắt đầu khôi phục lại.
- Các vị!
Long Thiên Tôn giống như trở thành một người khác, trên mặt đã treo lên nụ cười tươi rói:
- Cảm ơn mọi người đã tới tham gia đại thọ năm mươi của tôi. Đối với tôi mà nói, hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, tôi rất vui, nói tóm lại, mọi người ăn tốt, uống tốt, chơi tốt đi!
- Long lão đại quá khách khí rồi!
- Chúc mừng Long lão đại!
Trong đại sảnh lập tức vang lên nhiều tiếng đáp lại, Long Thiên Tôn cũng phất tay chào hỏi mọi người một phen, mọi người lại bắt đầu vui chơi giải trí.
Nhưng thật tâm mọi người vẫn giả ngu, vậy không biết được rồi. Dù sao, cái tin nhắn kia vẫn còn trong di động.
- Là ai, đến tột cùng là ai?
Giờ phút này Long Thiên Tôn đã khôi phục lý trí, hắn nằm ở ghế thái sư xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc là ai có gan lớn làm nên việc kia.
Bỗng nhiên thân mình Long Thiên Tôn chấn động, ngồi thẳng dậy, trong đầu hiện lên bóng dáng một người trẻ tuổi:
- Chẳng lẽ là hắn! Hắn còn chưa có chết?
Vừa này ra ý nghĩ này, thì nó lại giống như sông Hoàng Hà vỡ đê ngăn chặn không được.
Tuy Long Thiên Tôn cũng không tin dưới tình huống như vậy còn có người có thể sống sót, nhưng trừ người trẻ tuổi kia ra, hắn không nghĩ được ở Tĩnh Hải có nhân vật như vậy.
Nháy mắt khi xác định được chuyện này, trong lòng tất cả lão đại đều run lên, nhanh chóng thu lại di động, giả vờ như không có chuyện gì.
Chỉ là trong lòng sóng gió động trời lại không thể bình tĩnh lại được, xem ra, sẽ có người đối phó Long Thiên Tôn! Nhưng là ai?
- A Mao, phía dưới xảy ra chuyện gì vậy, tại sao tất cả mọi người lại nhìn di động?
Long Thiên Tôn vốn đang vui tươi hớn hở hưởng thụ lời chúc phúc của mọi người, bỗng nhiên phát hiện, tại thời khắc nghiêm túc thế này nhưng có người lại nhìn di động! Một hai người thì cũng thôi, nhưng mà nhiều người như vậy cùng nhìn di động.
Long Thiên Tôn rất không vui, đồng thời trong lòng lại có một cảm giác bất an, hắn lờ mờ cảm thấy tiệc mừng thọ của mình sắp xảy ra chuyện.
- Cha nuôi, con xuống xem thử.
A Mao xoay người đi vào trong đám người, đi đến trước mặt một tâm phúc của mình, sắc mặt không hài lòng quát lớn hai câu, tâm phúc kia hoảng sợ đưa di động của mình ra.
- Nhìn mày kìa, mọi việc đều phải bình tĩnh, tao thường nói với mày thế nào hả?
A Mao cầm lấy di động, nhìn thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ kia của đàn em, nhịn không được mở miệng răn dạy, không chút để ý đến di động.
- A! A! Dùng sức!
Trong video xuất hiện cảnh ân ái mãnh liệt, tay A Mao lập tức run run, nháy mắt hóa đá, khó tin ngẩng đầu nhìn vài lần, người này, người này không phải là người ngồi trong ngực cha nuôi sao?
Lòng bàn tay A Mao bắt đầu đổ mồ hôi, khó trách các vị lão đại kia lại có biểu hiện như vậy, thật sự là một tin tức có nội dung chấn động lòng người.
Gần như không cần nghĩ nhiều, A Mao đã nghĩ tới Trương Đại Thiểu rồi.
Nghĩ lại bản lĩnh cao cường của Trương Đại Thiểu lì lợm ở trong mật thất mà không chết, nghĩ lại buổi tối Trương Đại Thiểu xuất hiện trong phòng mình, A Mao liền thông minh lên, người đàn ông này, thật đáng sợ.
- Nhớ kỹ, xem như việc này chưa từng xảy ra, hiểu chưa?
A Mao nghiêm túc dặn dò tâm phúc của mình, nhanh chóng trở lại trước mặt Long Thiên Tôn, trên mặt đã mang theo ý cười.
- Cha nuôi, là tiểu Quỷ Tử này dặn mọi người chuẩn bị sẵn sàng quà mừng thọ để chuẩn bị tặng.
A Mao vô cùng xảo quyệt, trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ ra một lý do hợp lý hợp tình.
Tảng đá lớn trong đáy lòng kia, cùng với cảm giác bất an không giải thích được, giống như theo một câu kia của A Mao mà biến mất, trong lòng Long Thiên Tôn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Nhưng ...
Trong lòng Long Thiên Tôn, cô gái kiều diễm vô cùng thân thiết ôm cổ Long Thiên Tôn, xem thường nhìn A Mao:
- Anh Long là ai? Ở Tĩnh Hải này, ai mà không dùng trăm phương nghìn kế nịnh bợ anh Long! Cậu là thuộc hạ, làm việc thật là ngây thơ.
- Ha ha ha.
A Mao xấu hổ cười, không có nói tiếp, ở trong Long Bang làm ra buổi tiệc này, người phụ nữ này dám nói chuyện với mình như vậy?
- Con điếm này, để cho cô kiêu ngạo một lúc, rồi để cho cô khóc sau.
Trong ánh mắt của A Mao hiện lên chút lãnh khốc, A Mao ngầm hạ quyết định, đợi cho Long Thiên Tôn xong đời, nhất định phải hiếp con điếm kia.
- Cha nuôi, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, con đi sắp xếp.
A Mao nói với Long Thiên Tôn một tiếng rồi vội đi.
A Mao đi rồi, Long Thiên Tôn vốn đang lười nhác, ánh mắt bỗng nhiên hiên lên một chút ánh sáng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của A Mao ở phía xa, thì thào nói:
- A Mao, con đi theo ta hai mươi năm, Long Bang này, sớm muộn gì cũng là của con, ta hy vọng con không có lựa chọn sai lầm gì.
Tuy rằng A Mao lấy lý do rất cẩn thận, cũng phù hợp với tính tình của thuộc hạ Quỷ Tử của A Mao, nhưng Long Thiên Tôn là ai, hắn vẫn minh mẫn sâu sắc nhận thấy được A Mao có chút không tự nhiên.
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ không để ý, nhưng Long Thiên Tôn là người cẩn thận lại đa nghi, hắn không tin bất cứ kẻ nào. Cũng là dựa vào điều này nên hắn có thể có địa vị như ngày hôm nay.
- A Mỵ, em đi xuống trước đi.
Trầm ngâm một lát, Long Thiên Tôn đẩy cô gái kiều diễm ra, lấy di động ra gửi một tin nhắn.
Dãy số trên tin nhắn, ngay cả A Mao cũng không biết.
Sau đó, Long Thiên Tôn vẫy tay với một gã đàn ông mặc áo đen giống như người chết đang đứng trước cửa, gã đó lập tức đi nhanh đến chỗ Long Thiên Tôn.
- Đi thăm dò coi lúc nãy xảy ra chuyện gì.
Long Thiên Tôn không nhanh không chậm nói, nhưng bên không lời nói có chứa một khí chất thượng vị giả không lẫn vào đâu được.
Gã đó khom người rờiđi, không lâu sau lại cầm theo một chiếc di động quay lại, giao cho Long Thiên Tôn.
Long Thiên Tôn vừa nhìn thấy video, chỉ cảm thấy một cơm tức ập đến suýt nữa làm mình nghẹn chết, vẻ mặt tức giận đến run rẩy cả người.
- Rầm!
Long Thiên Tôn nổi giận đùng đùng vỗ mạnh vào ghế, lập tức đứng thẳng dậy, đôi mắt giống như là muốn ăn thịt người.
Sát khí không gì ngăn chặn được thoát ra từ người Long Thiên Tôn, thân thể khô gầy kia của Long Thiên Tôn giống như là ẩn chứa một lực lượng không gì sánh kịp.
Đại sảnh đang náo nhiệt, sau một cái vỗ tay của Long Thiên Tôn, nháy mắt trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Long Thiên Tôn.
Long Thiên Tôn bị lửa giận bao phủ còn chưa có nhận ra.
- Lão đại.
Gã đàn ông trước mặt thấp giọng kêu một câu Long Thiên Tôn mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn tới ánh mắt mọi người trong đại sảnh bốn phương tám hướng đổ tới, khóe miệng run rẩy hai cái, sắc mặt bắt đầu khôi phục lại.
- Các vị!
Long Thiên Tôn giống như trở thành một người khác, trên mặt đã treo lên nụ cười tươi rói:
- Cảm ơn mọi người đã tới tham gia đại thọ năm mươi của tôi. Đối với tôi mà nói, hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, tôi rất vui, nói tóm lại, mọi người ăn tốt, uống tốt, chơi tốt đi!
- Long lão đại quá khách khí rồi!
- Chúc mừng Long lão đại!
Trong đại sảnh lập tức vang lên nhiều tiếng đáp lại, Long Thiên Tôn cũng phất tay chào hỏi mọi người một phen, mọi người lại bắt đầu vui chơi giải trí.
Nhưng thật tâm mọi người vẫn giả ngu, vậy không biết được rồi. Dù sao, cái tin nhắn kia vẫn còn trong di động.
- Là ai, đến tột cùng là ai?
Giờ phút này Long Thiên Tôn đã khôi phục lý trí, hắn nằm ở ghế thái sư xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc là ai có gan lớn làm nên việc kia.
Bỗng nhiên thân mình Long Thiên Tôn chấn động, ngồi thẳng dậy, trong đầu hiện lên bóng dáng một người trẻ tuổi:
- Chẳng lẽ là hắn! Hắn còn chưa có chết?
Vừa này ra ý nghĩ này, thì nó lại giống như sông Hoàng Hà vỡ đê ngăn chặn không được.
Tuy Long Thiên Tôn cũng không tin dưới tình huống như vậy còn có người có thể sống sót, nhưng trừ người trẻ tuổi kia ra, hắn không nghĩ được ở Tĩnh Hải có nhân vật như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.