Chương 90: Mày lăn ra đây cho tao!
Âu Dương Lưu Lãng
10/10/2014
Trên thực tế, lời Trịnh Thiệu Minh nói là sự
thật, phòng đó là hắn đặt cho Trương Đại Thiểu.
Với hắn mà nói, Trương Đại Thiểu chính là người bạn quan trọng nhất. Nếu không phải là để cho Trương Đại Thiểu, hắn làm sao có thể đắc tội với Lý Sát chứ.
- Tôi hỏi lại một lần nữa, anh có nhường phòng cho tôi không?
Lý Sát từng bước ép sát hỏi.
Trịnh Thiệu Minh lắc đầu, lấy một giọng chắc chắn từ chối Lý Sát:
- Thực xin lỗi Lý Thiểu, phòng kia tôi thực sự không thể nhường.
- Không biết điều.
Lý Sát giận dữ, nếu không cố kỵ thân phận, hắn đã sớm xông lên đánh cho Trịnh Thiệu Minh vài phát.
- Người dám không để mặt mũi cho tôi, anh là người đầu tiên đấy.
Mọi người ở đây hứng thú quan sát muốn xem trò hay, trong lòng mù mịt, làm sao cũng không hiểu, Trịnh Thiểu là một người khôn khéo, hôm nay tại sao lại hồ đồ như vậy, vậy mà lại tranh cãi với Lý Thiểu.
- Lý Thiểu, nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin đi trước.
Trịnh Thiệu Minh sắc mặt không chút thay đổi nói với Lý Sát, nếu đã muốn không để thể diện vậy thì không phải nói chuyện khách khí nữa.
Trịnh Thiệu Minh vừa mới xoay người thì nghe tiếng cười trào phúng của Lý Sát:
- Người không để mặt mũi cho tôi, tôi cũng sẽ không cho người đó mặt mũi.
Nói xong, Lý Thiểu bỗng nhiên duỗi tay phải ra.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một người đàn ông cao lớn từ phía sau Lý Thiểu bước đến chỗ Trịnh Thiệu Minh, vỗ một cái trên vai Trịnh Thiệu Minh.
Bốp!
Trịnh Thiệu Minh vừa quay đầu lại, người kia đã hung hăng đấm vào mặt Trịnh Thiệu Minh. Người kia chính là cận vệ của Lý Sát, là cao thủ hiếm thấy, cú đấm của hắn vô cùng mạnh làm Trịnh Thiệu Minh lảo đảo ngã trên mặt đất.
- Phụt!
Trịnh Thiệu Minh phun ra một ngụm máu, ngoài ra còn có một cái răng.
Trong đại sảnh im ắng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trịnh Thiệu Minh, có người vui sướng, có người âm thầm lo lắng, nhưng có nhiều người là oán trách cùng khó hiểu, Trịnh Thiểu bị làm sao vậy, làm sao phải cùng đôi co với Lý Thiểu làm gì.
Lý Thiểu kia, là người dễ đối phó sao?
- Trịnh Thiểu!
- Trịnh Thiểu!
Nhiều người xung quanh như vậy mà chỉ có Liễu Thanh Thanh cùng Tô Tâm Lam chạy tới đỡ Trịnh Thiệu Minh dậy.
- Ha ha, tôi không sao.
Trịnh Thiệu Minh nhổ một ngụm nước miếng, cười với hai người Liễu Thanh Thanh, sau đó đứng dậy, giống như chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, giống như không có chuyện gì đi tới trước mặt Lý Sát.
- Lý Thiểu, một cú đấm này, tôi sẽ nhớ kỹ.
Trịnh Thiệu Minh bình thản nói rồi xoay người rời đi.
- Tiểu B, Trịnh Thiểu đã nhường lại phòng cho tôi, anh hiện tại đi sắp xếp đi.
Lý Thiểu làm như không để chuyện đó ở trong lòng, ngược lại hắn càng thêm cao ngạo.
Khoe khoang nhìn Liễu Thanh Thanh với ánh mắt quyến rũ, như muốn nói: nhìn thấy chưa, đây là công tử ở Tĩnh Hải đấy, lão tử nói đánh là đánh, ai dám phản kháng?
- Dạ, Lý Thiểu!
Anh B lại hấp ta hấp tấp chạy đi.
- Người đẹp, bây giờ cô có phòng của mình rồi, cô có thể tùy ý sử dụng.
Lý Sát lại khôi phục bộ dáng quý ông, nói với Liễu Thanh Thanh:
- Tôi còn có vài người bạn cần tiếp đãi, bây giờ cần phải đi, hẹn gặp lại cô.
Đến khi Lý Sát rời đi rồi mọi người ở đây vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Thanh Thanh, không thể tin được người cao quý như Lý Thiểu lại coi trọng cô gái này như vậy? Lão nương kém cô ta ở chỗ nào?
- Liễu Thanh Thanh tiểu thư, không nghĩ tới cô lại lọt vào mắt xanh của Lý Thiểu, thật sự làm người khác hâm mộ, tự giới thiệu một chút, tôi là ông chủ tập đoàn Nghiễm Viên, rất vui khi được biết cô.
...
Liễu Thanh Thanh lập tức bị vây lại, nàng trở thành đối tượng thứ hai được mọi người nịnh bợ. Tất cả mọi người đều nghĩ, nếu nịnh bợ Lý Thiểu không được thì nịnh bợ người phụ nữ của Lý Thiểu, chẳng phải đều giống nhau sao?
Liễu Thanh Thanh bị mọi người chào đón nhiệt tình, sợ hãi kéo Tô Tâm Lam chạy đi.
- Trương Thiên đẹp trai!
Tô Tâm Lam phát hiện Trương Đại Thiểu từ phía sau khoan thai đi đến, quơ cánh tay vui sướng kêu lên.
- Tâm Lam, Thanh Thanh, anh biết hai người chắc chắn sẽ ở đây.
Trương Đại Thiểu cười đi tới, nhưng lại phát hiện có rất nhiều người chú ý tới mình.
- Sao lại thế này? Chẳng lẽ mọi người tức giận vì sự đẹp trai hấp dẫn của anh sao?
Trương Đại Thiểu nghĩ, nhưng lúc này hắn lại phát hiện Liễu Thanh Thanh cùng Tô Tâm Lam có chút ấp úng, giống như muốn nói cho mình một việc, nhưng lại do sự không biết nói thế nào.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Đại Thiểu nghiêm túc hỏi, hắn biết, lúc trước mình đã bỏ lỡ việc gì đó.
Dưới sự truy hỏi của Trương Đại Thiểu, Tô Tâm Lam thêm mắm dặm muối kể lại sự việc từ đầu đến cuối cho Trương Đại Thiểu nghe.
- Lý Sát, thì ra là mày!
Trương Đại Thiểu lạnh lùng cười, khó trách mình vừa mới tới thì đã có người nhìn chằm chằm vào mình, hiện tại hắn mới hiểu người được mọi người chú ý không phải là mình mà là Liễu Thanh Thanh.
Mình cùng với Liễu Thanh Thanh đi gần nhau mới khiến cho mọi người chú ý.
Thần thức đảo qua, Trương Đại Thiểu nhanh chóng phát hiện bóng dáng của Trịnh Thiệu Minh, trên mặt Trịnh Thiệu Minh là một dấu vết đỏ tươi chói mắt.
Thở dài, Trương Đại Thiểu nhanh chóng đi tới chỗ Trịnh Thiệu Minh.
- Trương Thiên?
Trịnh Thiệu Minh ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngoài ý muốn, mình chỉ mới vừa bị đánh, Trương Thiên tại sao lại tìm đến đây nhanh như vậy?
- Một cái phòng mà thôi, hắn muốn thì cậu nhường cho hắn là được mà!
Trương Đại Thiểu lắc đầu thở dài.
Trịnh Thiệu Minh lắc đầu nói:
- Vì cái gì phải nhường cho hắn, đó là của cậu mà.
Trương Đại Thiểu làm rõ ý tứ của Trịnh Thiệu Minh, chỉ một câu nói như vậy đã thể hiện rõ thái độ của Trịnh Thiệu Minh đối với mình. Trương Đại Thiểu cảm thấy rất vui, có được người bạn như vậy cũng không uổng phí kết giao.
- Tôi sẽ không để cậu bị đánh oan ức như vậy, không ai có thể ức hiếp bạn bè của tôi.
Trương Đại Thiểu thản nhiên nói, xoay người bước từng bước mạnh mẽ đi xuống lầu.
Đồng thời nói thêm ở trong lòng:
- Lý Sát, hai người chúng ta, cũng lâu rồi không gặp.
...
Trong phòng số 1, vang lên một trận tiếng cười hoan hô.
Lý Sát, Lưu Thiểu mỗi người đều ôm một cô em xinh tươi vô cùng, cái bụng và cặp đùi không có gì che đậy. Trên thân thể mỹ nữ, một bàn tay du tẩu trên cặp đùi trắng bóng, một bàn tay khác đang cầm ly rượu vang đắt tiền.
Mà anh B thì cúi đầu khom lưng ở trước mặt hai người, lo lắng bất an, khi thấy hai ly rượu trống rỗng thì lập tức rót vào, dường như đã trở thành một người hầu bàn.
- Lý Thiểu, ngài thật đúng là khí phách.
Anh B vẻ mặt sùng bái ngẩng đầu nhìn Lý Sát, đối với cha mình cũng không có nhiệt tình như vậy.
- Trịnh Thiểu ở Tĩnh Hải là một trong tam công tử, nhưng ngài đánh hắn một cú, hắn ngay cả rắm cũng không dám phóng!
Lý Sát rất thích sự sùng bái gã B dành cho mình, càng thêm hưởng thụ mỹ nhân nằm trong ngực, mỹ nữ hận không thể lập tức hiến thân cho mình, hai chân bắt chéo, dương dương tự đắc nói:
- Cái tên Trịnh gì đó thật là không biết thân biết phận, ở trước mặt lão tử hắn chẳng qua chỉ là một cái rắm!
- Lý Thiểu thật oai phong!
Anh B khen.
- Lý Sát, mày lăn ra đây cho tao!
Lý Sát vừa mới nói xong câu kia, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
Với hắn mà nói, Trương Đại Thiểu chính là người bạn quan trọng nhất. Nếu không phải là để cho Trương Đại Thiểu, hắn làm sao có thể đắc tội với Lý Sát chứ.
- Tôi hỏi lại một lần nữa, anh có nhường phòng cho tôi không?
Lý Sát từng bước ép sát hỏi.
Trịnh Thiệu Minh lắc đầu, lấy một giọng chắc chắn từ chối Lý Sát:
- Thực xin lỗi Lý Thiểu, phòng kia tôi thực sự không thể nhường.
- Không biết điều.
Lý Sát giận dữ, nếu không cố kỵ thân phận, hắn đã sớm xông lên đánh cho Trịnh Thiệu Minh vài phát.
- Người dám không để mặt mũi cho tôi, anh là người đầu tiên đấy.
Mọi người ở đây hứng thú quan sát muốn xem trò hay, trong lòng mù mịt, làm sao cũng không hiểu, Trịnh Thiểu là một người khôn khéo, hôm nay tại sao lại hồ đồ như vậy, vậy mà lại tranh cãi với Lý Thiểu.
- Lý Thiểu, nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin đi trước.
Trịnh Thiệu Minh sắc mặt không chút thay đổi nói với Lý Sát, nếu đã muốn không để thể diện vậy thì không phải nói chuyện khách khí nữa.
Trịnh Thiệu Minh vừa mới xoay người thì nghe tiếng cười trào phúng của Lý Sát:
- Người không để mặt mũi cho tôi, tôi cũng sẽ không cho người đó mặt mũi.
Nói xong, Lý Thiểu bỗng nhiên duỗi tay phải ra.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một người đàn ông cao lớn từ phía sau Lý Thiểu bước đến chỗ Trịnh Thiệu Minh, vỗ một cái trên vai Trịnh Thiệu Minh.
Bốp!
Trịnh Thiệu Minh vừa quay đầu lại, người kia đã hung hăng đấm vào mặt Trịnh Thiệu Minh. Người kia chính là cận vệ của Lý Sát, là cao thủ hiếm thấy, cú đấm của hắn vô cùng mạnh làm Trịnh Thiệu Minh lảo đảo ngã trên mặt đất.
- Phụt!
Trịnh Thiệu Minh phun ra một ngụm máu, ngoài ra còn có một cái răng.
Trong đại sảnh im ắng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trịnh Thiệu Minh, có người vui sướng, có người âm thầm lo lắng, nhưng có nhiều người là oán trách cùng khó hiểu, Trịnh Thiểu bị làm sao vậy, làm sao phải cùng đôi co với Lý Thiểu làm gì.
Lý Thiểu kia, là người dễ đối phó sao?
- Trịnh Thiểu!
- Trịnh Thiểu!
Nhiều người xung quanh như vậy mà chỉ có Liễu Thanh Thanh cùng Tô Tâm Lam chạy tới đỡ Trịnh Thiệu Minh dậy.
- Ha ha, tôi không sao.
Trịnh Thiệu Minh nhổ một ngụm nước miếng, cười với hai người Liễu Thanh Thanh, sau đó đứng dậy, giống như chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, giống như không có chuyện gì đi tới trước mặt Lý Sát.
- Lý Thiểu, một cú đấm này, tôi sẽ nhớ kỹ.
Trịnh Thiệu Minh bình thản nói rồi xoay người rời đi.
- Tiểu B, Trịnh Thiểu đã nhường lại phòng cho tôi, anh hiện tại đi sắp xếp đi.
Lý Thiểu làm như không để chuyện đó ở trong lòng, ngược lại hắn càng thêm cao ngạo.
Khoe khoang nhìn Liễu Thanh Thanh với ánh mắt quyến rũ, như muốn nói: nhìn thấy chưa, đây là công tử ở Tĩnh Hải đấy, lão tử nói đánh là đánh, ai dám phản kháng?
- Dạ, Lý Thiểu!
Anh B lại hấp ta hấp tấp chạy đi.
- Người đẹp, bây giờ cô có phòng của mình rồi, cô có thể tùy ý sử dụng.
Lý Sát lại khôi phục bộ dáng quý ông, nói với Liễu Thanh Thanh:
- Tôi còn có vài người bạn cần tiếp đãi, bây giờ cần phải đi, hẹn gặp lại cô.
Đến khi Lý Sát rời đi rồi mọi người ở đây vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Thanh Thanh, không thể tin được người cao quý như Lý Thiểu lại coi trọng cô gái này như vậy? Lão nương kém cô ta ở chỗ nào?
- Liễu Thanh Thanh tiểu thư, không nghĩ tới cô lại lọt vào mắt xanh của Lý Thiểu, thật sự làm người khác hâm mộ, tự giới thiệu một chút, tôi là ông chủ tập đoàn Nghiễm Viên, rất vui khi được biết cô.
...
Liễu Thanh Thanh lập tức bị vây lại, nàng trở thành đối tượng thứ hai được mọi người nịnh bợ. Tất cả mọi người đều nghĩ, nếu nịnh bợ Lý Thiểu không được thì nịnh bợ người phụ nữ của Lý Thiểu, chẳng phải đều giống nhau sao?
Liễu Thanh Thanh bị mọi người chào đón nhiệt tình, sợ hãi kéo Tô Tâm Lam chạy đi.
- Trương Thiên đẹp trai!
Tô Tâm Lam phát hiện Trương Đại Thiểu từ phía sau khoan thai đi đến, quơ cánh tay vui sướng kêu lên.
- Tâm Lam, Thanh Thanh, anh biết hai người chắc chắn sẽ ở đây.
Trương Đại Thiểu cười đi tới, nhưng lại phát hiện có rất nhiều người chú ý tới mình.
- Sao lại thế này? Chẳng lẽ mọi người tức giận vì sự đẹp trai hấp dẫn của anh sao?
Trương Đại Thiểu nghĩ, nhưng lúc này hắn lại phát hiện Liễu Thanh Thanh cùng Tô Tâm Lam có chút ấp úng, giống như muốn nói cho mình một việc, nhưng lại do sự không biết nói thế nào.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Đại Thiểu nghiêm túc hỏi, hắn biết, lúc trước mình đã bỏ lỡ việc gì đó.
Dưới sự truy hỏi của Trương Đại Thiểu, Tô Tâm Lam thêm mắm dặm muối kể lại sự việc từ đầu đến cuối cho Trương Đại Thiểu nghe.
- Lý Sát, thì ra là mày!
Trương Đại Thiểu lạnh lùng cười, khó trách mình vừa mới tới thì đã có người nhìn chằm chằm vào mình, hiện tại hắn mới hiểu người được mọi người chú ý không phải là mình mà là Liễu Thanh Thanh.
Mình cùng với Liễu Thanh Thanh đi gần nhau mới khiến cho mọi người chú ý.
Thần thức đảo qua, Trương Đại Thiểu nhanh chóng phát hiện bóng dáng của Trịnh Thiệu Minh, trên mặt Trịnh Thiệu Minh là một dấu vết đỏ tươi chói mắt.
Thở dài, Trương Đại Thiểu nhanh chóng đi tới chỗ Trịnh Thiệu Minh.
- Trương Thiên?
Trịnh Thiệu Minh ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngoài ý muốn, mình chỉ mới vừa bị đánh, Trương Thiên tại sao lại tìm đến đây nhanh như vậy?
- Một cái phòng mà thôi, hắn muốn thì cậu nhường cho hắn là được mà!
Trương Đại Thiểu lắc đầu thở dài.
Trịnh Thiệu Minh lắc đầu nói:
- Vì cái gì phải nhường cho hắn, đó là của cậu mà.
Trương Đại Thiểu làm rõ ý tứ của Trịnh Thiệu Minh, chỉ một câu nói như vậy đã thể hiện rõ thái độ của Trịnh Thiệu Minh đối với mình. Trương Đại Thiểu cảm thấy rất vui, có được người bạn như vậy cũng không uổng phí kết giao.
- Tôi sẽ không để cậu bị đánh oan ức như vậy, không ai có thể ức hiếp bạn bè của tôi.
Trương Đại Thiểu thản nhiên nói, xoay người bước từng bước mạnh mẽ đi xuống lầu.
Đồng thời nói thêm ở trong lòng:
- Lý Sát, hai người chúng ta, cũng lâu rồi không gặp.
...
Trong phòng số 1, vang lên một trận tiếng cười hoan hô.
Lý Sát, Lưu Thiểu mỗi người đều ôm một cô em xinh tươi vô cùng, cái bụng và cặp đùi không có gì che đậy. Trên thân thể mỹ nữ, một bàn tay du tẩu trên cặp đùi trắng bóng, một bàn tay khác đang cầm ly rượu vang đắt tiền.
Mà anh B thì cúi đầu khom lưng ở trước mặt hai người, lo lắng bất an, khi thấy hai ly rượu trống rỗng thì lập tức rót vào, dường như đã trở thành một người hầu bàn.
- Lý Thiểu, ngài thật đúng là khí phách.
Anh B vẻ mặt sùng bái ngẩng đầu nhìn Lý Sát, đối với cha mình cũng không có nhiệt tình như vậy.
- Trịnh Thiểu ở Tĩnh Hải là một trong tam công tử, nhưng ngài đánh hắn một cú, hắn ngay cả rắm cũng không dám phóng!
Lý Sát rất thích sự sùng bái gã B dành cho mình, càng thêm hưởng thụ mỹ nhân nằm trong ngực, mỹ nữ hận không thể lập tức hiến thân cho mình, hai chân bắt chéo, dương dương tự đắc nói:
- Cái tên Trịnh gì đó thật là không biết thân biết phận, ở trước mặt lão tử hắn chẳng qua chỉ là một cái rắm!
- Lý Thiểu thật oai phong!
Anh B khen.
- Lý Sát, mày lăn ra đây cho tao!
Lý Sát vừa mới nói xong câu kia, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.