Chương 158: Phong cảnh sơn động
Âu Dương Lưu Lãng
02/12/2014
Mặc dù Hàn Mộng Di
không biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cô biết là Trương Đại Thiểu hình như
sắp chết.
- Trương Thiên, anh
không thể chết được!
Hàn Mộng Di ôm chặt
Trương Đại Thiểu, cô không thể nào chấp nhận được việc nhiều lần trải qua gian
khổ đến báo nguy cho Trương Đại Thiểu là để cứu mạng hắn, ai ngờ đến bây giờ lại
phải mở to mắt nhìn hắn chết đi như vậy.
Hàn Mộng Di không cam
lòng, không thể chấp nhận được.
Nghĩ tới Trương Đại
Thiểu làm tất cả vì mình mà cô cảm thấy lòng đau như cắt.
- Trương Thiên, anh
không thể chết được, anh đã nói là sẽ cưới tôi mà.
Hàn Mộng Di khóc nức nở.
- Cô đồng ý lấy tôi
sao?
Trương Đại Thiểu yếu ớt
mở mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, giọng nói trầm xuống như ông già.
- Tôi đồng ý lấy anh!
Hàn Mộng Di liều mạng
gật đầu.
- Tôi đã sớm là người
của anh rồi, tôi không lấy anh thì còn lấy ai nữa?
- Tôi đã sớm là người
của anh rồi!
Những lời này như tảng
đá lớn nện lên đầu Trương Đại Thiểu, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Đột nhiên hắn nhớ lại
chuyện mình bị Lý Sát hạ độc, thời gian dây dưa với Hàn Mộng Di hình như hắn đã
phát hiện ra cô chính là cửu âm ngọc thể.
Cửu âm ngọc thể là một
loại thể chất cực kì đặc biệt, tại Tu chân giới chính là ước mơ song tu của
đông đảo tu giả.
Bản thân người có cửu
âm chi thể thì âm khí cực thịnh, nếu như XXOO với người thường thì khoảng chừng
2 hoặc 3 năm là chết. Thế nhưng nếu áp dụng phương pháp song tu thì lại rất có
lợi với tu giả, đối với người có cửu âm ngọc thể cũng có chỗ tốt.
Nếu muốn sống, đây là
cơ hội duy nhất.
Trương Đại Thiểu ngẩng
đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt Hàn Mộng Di, lo lắng hỏi:
- Hàn Mộng Di, cô có đồng
ý làm người con gái của tôi ngay bây giờ không?
- Hả?
Hàn Mộng Di không nhịn
được kêu thành tiếng, căn bản không nghĩ đến với tình huống này mà Trương Đại
Thiểu lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy.
Mặt cô đỏ lên.
- Khụ khụ!
Trương Đại Thiểu phun
ra một ngụm máu, biểu hiện càng suy yếu hơn, mắt nhắm lại:
- Không sao, đừng miễn
cưỡng, coi như chưa có gì đi.
- Không phải!
Hàn Mộng Di lập tức
xua hai tay, cô đã quyết định lấy hắn làm chồng, làm người con gái của hắn cũng
là chuyện sớm muộn, chỉ là với tình huống trước mắt này khiến đầu óc cô có chút
quay cuồng.
Trương Đại Thiểu không
nói gì thêm, chỉ nhắm hai mắt lại, hiện giờ hắn muốn mở mắt ra cũng là điều rất
khó khăn.
Hàn Mộng Di nhìn bộ dạng
thảm hại của Trương Đại Thiểu, cuối cùng cắn răng, vứt bỏ sự ngượng ngùng của nữ
nhi sang một bên, nói:
- Trương Thiên, tôi đồng
ý làm người con gái của anh, anh tới đi. (Hồ Ly: Đoạn này hấp dẫn à, đang suy
nghĩ là có nên cắt bớt hay không nè, haha).
Nói xong thì Hàn Mộng
Di nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người mình.
Trương Đại Thiểu giật
mình, người con gái này lại chấp nhận hy sinh vì mình, phu phục hà cầu.
Không bao lâu sau, một
cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết hiện ra trước mặt Trương Đại Thiểu.
- Hàn Mộng Di, cả đời
này em là người con gái của anh.
Trương Đại Thiểu dâng
trào cảm xúc, nhẹ nhàng vuốt mặt Hàn Mộng Di, chậm rãi ôm lấy cô.
Một cảnh tượng phong
tình đã diễn ra.
Hàn Mộng Di không còn
nhớ trước đây mình đã đau khổ bao lâu, bây giờ cô chỉ biết Trương Thiên đang
mang lại cho cô một cảm giác thoải mái, sung sướng, khiến cô ngủ say trong hưng
phấn cực độ.
Lúc cô mở mắt thì phát
hiện ra mình đã được mặc quần áo, còn Trương Đại Thiểu đang đứng dựa vào cửa động.
Hiện giờ nhìn bóng
lưng kia cô lại thấy nó vô cùng mạnh mẽ, vững vàng và rộng giống như là biển rộng
vô bờ.
- Tỉnh rồi à?
Trương Đại Thiểu xoay
người lại, mỉm cười:
- Ừ!
Không biết tại sao cô
lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, lấy tay sờ gò má của mình, có chút nóng, vội
vàng cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Trương Đại Thiểu.
- Ha ha!
Trương Đại Thiểu bật
cười, đi tới chỗ Hàn Mộng Di.
- Đã là người của anh
rồi thì còn ngại ngùng gì nữa?
Hàn Mộng Di càng cúi đầu
thấp hơn, trong giây lát chợt nhớ ra điều gì đó thì ngẩng đầu lên:
- Trương Thiên, anh
không sao chứ?
Trương Đại Thiểu nhún
vai, cười nói:
- Em nhìn xem anh có
chuyện gì sao?
Thời khắc mấu chốt
Trương Đại Thiểu bị Hàn Mộng Di phá ngang đã khiến hắn bị phản phệ nghiêm trọng,
đe dọa đến tính mạng, sau khi tiến hành song tu thì đã vượt qua được nguy hiểm,
mặc dù không đột phá được tầng thứ 2 Luyện khí kỳ, thế nhưng khoảng cách cũng
không còn quá xa nữa.
Hàn Mộng Di bước tới
bên cạnh Trương Đại Thiểu, nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui, mở to hai mắt
và không dám tin chuyện đang xảy ra:
- Anh thật sự không
sao rồi! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Đối với những chuyện xảy
ra với Trương Đại Thiểu cô căn bản không hiểu được.
Trương Đại Thiểu cười
lắc đầu, cho dù có giải thích cho Hàn Mộng Di nghe thì cô cũng không hiểu được,
suy nghĩ một lát rồi hắn nói:
- Mộng Di, vừa rồi là
em đã cứu anh, nếu không có em thì anh đã chết rồi. Anh biết em không thể hiểu
được mọi chuyện, nhưng em chỉ cần biết anh không phải người bình thường là được
rồi.
Hàn Mộng Di tuy không
hiểu nhưng cũng gật đầu, mặc dù rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng
không hỏi nhiều, chỉ nhớ lại lần mình bị bắt cóc thì hắn đã đến cứu mình, cả
người bị thương, trúng bốn viên đạn, ngã từ lầu 40 xuống mà không chết, hình như
cô cũng đã hiểu được vài phần.
- Đi thôi, anh đưa em
về nhà.
Trương Đại Thiểu đưa
tay về phía Hàn Mộng Di, ngực Hàn Mộng Di run lên, cảm giác này khiến cô bị
kích động, đưa tay nắm lấy tay của Trương Đại Thiểu.
Thấy quần áo mình bị bẩn,
cô la lên, ôm lấy mặt:
- Trên người em rất bẩn,
em làm sao gặp người khác với bộ dạng này được?
Trương Đại Thiểu bật
cười, không nói gì, bắn ra một thủy cầu thuật (quả bóng nước) lên người cô.
Bỗng nhiên Hàn Mộng Di
cảm thấy rất thoải mái, nhìn lại thì thấy người mình sạch sẽ, quần áo cũng
không còn bẩn nữa, giống như là đồ mới mua vậy.
- Này, thật sự là thần
kỳ!
Hàn Mộng Di vui sướng
kêu lên, nhìn Trương Đại Thiểu với ánh mắt vừa khâm phục vừa khó hiểu:
- Anh làm thế nào vậy?
Thật lợi hại!
- Tiểu xảo thôi mà.
Trương Đại Thiểu cười
nói rồi đưa Hàn Mộng Di ra khỏi sơn động.
Cả đoạn đường không
nói chuyện, Hàn Mộng Di khéo léo nép sát người mình vào Trương Đại Thiểu. Nhìn
họ giống như một đôi tình nhân hạnh phúc khiến người khác phải ghen tỵ.
Lúc đi đến trước cửa
biệt thự thì bỗng nhiên Hàn Mộng Di mở miệng hỏi:
- Trương Thiên, anh và
hai cô gái ở đây có quan hệ như thế nào vậy?
- Không có gì cả!
Trương Đại Thiểu đáp.
- Có quỷ mới tin anh,
Hàn Mộng Di cong môi
lên.
- Ở cùng một chỗ làm
sao mà không có chuyện gì được?
- Chuyện này...
Trương Đại Thiểu gãi đầu.
- Bình thường anh
không về nhà vào buổi tối.
- Được lắm, ở nhà đã
có hai mỹ nữ rồi mà còn ra ngoài ăn chơi trác táng!
Hàn Mộng Di hừ một
cái.
Trương Đại Thiểu nở một
nụ cười.
- Mộng Di, yên tâm đi,
anh chỉ có mình em thôi.
Trong lòng Hàn Mộng Di
vui sướng, không nói gì thêm, Trương Đại Thiểu lấy chìa khóa mở cửa nhà, kéo
Hàn Mộng Di nghênh ngang đi vào.
- Anh về rồi!
Nhìn thấy bóng dáng
Trương Đại Thiểu thì hai người Liễu Thanh Thanh và Tô Tâm Lam đồng thanh ngạc
nhiên kêu lên, nhưng khi thấy Hàn Mộng Di đứng bên cạnh hắn thì giọng nói của
hai người liền khựng lại.
Vẻ mặt của Hàn Mộng Di
lập tức tối sầm lại, nhìn Trương Đại Thiểu đầy oán giận, như vậy mà dám nói là
không có chuyện gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.