Chương 80: Sát thủ đáng để kính trọng
Âu Dương Lưu Lãng
10/10/2014
Bàng Giải biến sắc, hơn ai hết
hắn hiểu được một quyền kia lợi hại
như thế nào, tuy rằng chỉ là một quyền thăm dò thực lực nhưng ít nhất lực cũng
nặng mấy trăm cân! Một khối đá lớn cũng có thể bị đập nát.
Nhưng mà hiện tại tay của mình ở trên ngực Trương Đại Thiểu lại có cảm giác đau, và không chút gây tổn thương nào đến hắn.
Lúc này Bàng Giải mới biết, người trẻ tuổi thư sinh trước mắt không thể khinh thường, hắn còn lợi hại hơn tuyệt thế cường giả là mình. Vốn là lúc cầm ảnh chụp của Trương Đại Thiểu, Bàng Giải có chút không muốn làm, lấy thân phận của mình giết người như vậy có chút mất giá trị bản thân.
Nhưng hiện tại, Bàng Giải mới biết mình có bao nhiêu sai lầm.
- Khó trách cấp trên sai tao tới giết mày, tao rốt cục giờ mới hiểu được là tại sao.
Ngay sau đó chiến ý của Bàng Giải lên cao, chậm rãi rút ra nhuyễn kiếm đeo bên hông, sắc mặt ngưng trọng, vuốt lưỡi kiếm, nói:
- Mày là một cường giả, giết được cường giả mới có hứng thú.
Trương Đại Thiểu vẫn ôm cánh tay, lười biếng nhìn Bàng Giải, chờ đợi Bàng Giải ra tay.
- Keng!
Kiếm quang hiện lên, Bàng Giải múa kiếm kín không kẽ hở, giống như bày ra một tầng bóng kiếm trước mặt Trương Đại Thiểu, bọc Trương Đại Thiểu lại, hung hăng tiếp cận Trương Đại Thiểu.
Bàng Giải biết Trương Đại Thiểu là cao thủ không kém gì mình, vừa ra tay đã ra chiêu mạnh nhất.
Trương Đại Thiểu hơi lắc lắc đầu, bộ dáng kia giống như một người thầy giáo nhìn học trò của mình học chưa tới nơi tới chốn, tùy ý nhấc tay, cánh tay phải như biến mất hóa thành một bóng dáng mơ hồ.
Trong nháy mắt, tầng bóng kiếm mà Bàng Giải tạo ra đã biến mất.
Bàng Giải sắc mặt đại biến, cầm lòng không được ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai ngón tay đã kẹp chặt kiếm của mình.
- Mày, mày có thể phá được chiêu Vạn hoa kiếm vũ của tao?
Bàng Giải khó tin thì thào nói.
Cho tới nay, Vạn hoa kiếm vũ đều là đòn sát thủ của Bàng Giải, Bàng Giải dựa vào chiêu này không biết đã giết chết bao nhiêu người cường đại, lòng tin của Bàng Giải tất cả đều dựa vào một chiêu này.
Nguyên nhân chính là vì có một chiêu này, bất luận gặp phải kẻ thù mạnh thế nào Bàng Giải cũng chưa bao giờ mất lòng tin.
Nhưng hiện tại, một chiêu này đã bị Trương Đại Thiểu phá vỡ một cách đơn giản, Bàng Giải cảm thấy lòng tin của mình như sụp đổ, không thể chấp nhận được.
Thấy sắc mặt Bàng Giải xám như tro tàn, Trương Đại Thiểu có thể cảm nhận được tâm tình của Bàng Giải, hắn nói:
- Không cần nản lòng, một chiêu này của mày quả thật rất lợi hại, trừ tao ra, không ai có thể phá được nó.
Lời nói của Trương Đại Thiểu là sự thật, Vạn hoa kiếm vũ rất lợi hại, nhưng có thể lợi hại bằng thần thức của mình sao? Lại nói, mình thắng cũng không phải về võ.
Bàng Giải không nói gì, chỉ nắm chặt nhuyễn kiếm, xuất ra toàn bộ thủ đoạn để chém giết Trương Đại Thiểu. Hắn hiện tại đã không còn tin tưởng giết được Trương Đại Thiểu như lúc trước, hắn chỉ mong có một trận chiến, mặc dù không thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng không thẹn với lương tâm.
Kiếm quang lòe lòe, kiếm phong gào thét, Bàng Giải là một đối thủ mạnh mẽ, cùng hắn liều mạng Trương Đại Thiểu cũng không có bao nhiêu thoải mái.
Nửa tiếng sau, Bàng Giải đã không còn sức chiến đấu, hắn cười khổ một tiếng, cánh tay mềm nhũn thu về, mũi kiếm cũng mềm nhũn chống trên mặt đất vang lên một tiếng kim loại, có chút chán chường.
- Là ai phái mày đến giết tao?
Trương Đại Thiểu nhẹ giọng hỏi.
- Tao sẽ không nói cho mày biết đâu.
Bàng Giải sắc mặt u ám, ánh mắt lại cực kỳ kiên định, hắn không chút do dự lắc đầu.
- Nếu giết không được mày, tao sẽ tự giết mình.
Nói xong, Bàng Giải lật cổ tay, hàn quang chợt lóe, nhắm thẳng đến trên cổ mình.
Trương Đại Thiểu làm sao có thể cho phép Bàng Giải tự sát trước mặt mình, ra tay như điện nắm lấy nhuyễn kiếm. Nhuyễn kiếm lạnh lẽo dừng lại trên da cổ của Bàng Giải, Bàng Giải làm thế nào cũng không thể chạm vào da.
Một cảm giác mệt mỏi truyền đến, Bàng Giải cả giận nói:
- Mày rốt cuộc muốn biết gì từ miệng của tao?
Trương Đại Thiểu vẫn câu hỏi cũ:
- Là ai phái mày tới?
Đồng thời khởi động Ma Đồng Thuật, nháy mắt đọc được ý nghĩ của Bàng Giải, là một người tên là Mao ca phái hắn tới.
Bàng Giải quật cường không nói gì, Trương Đại Thiểu có dùng cực hình đối với hắn, hắn cũng sẽ không bán đứng chủ của mình, đây là tố chất của một sát thủ vĩ đại.
Nhưng Trương Đại Thiểu lại nói tiếp một câu làm cho Bàng Giải lần thứ hai sợ hãi:
- Mao ca là ai?
Lúc này Bàng Giải sắc mặt đại biến, không thể tin được nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, hắn làm sao biết được mình do Mao ca phái tới? Mao ca cũng mới vừa hạ mệnh lệnh để mình giết người này, làm sao rò rĩ ra ngoài được?
- Thì ra là con nuôi của Long lão đại.
Trương Đại Thiểu bỗng nhiên hiểu ra, lầm bầm nói.
- Mày, mày rốt cuộc là ai?
Bàng Giải ngẩng đầu lên, cắn chặt hàm răng, tư tưởng của hắn lúc nào cũng cứng rắn nhưng bây giờ lại cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Giờ phút này trong mắt hắn Trương Đại Thiểu là dãy núi Himalaya, làm thế nào cũng không hiểu được.
Đối với kết quả này, Trương Đại Thiểu cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lần trước hắn phá hủy Hắc Phong Cảng của Long lão đại, Long lão đại tức giận, thề muốn tìm ra hung thủ để bầm thây vạn đoạn, nhưng được Tôn Đại Phúc che giấu nên Long lão đại cũng không tra ra mình.
Nhưng hiện tại Long lão đại lại phái người tới giết mình, chẳng lẽ bại lộ rồi sao? Trương Đại Thiểu trong lòng cảnh giác, cứng rắn hỏi:
- Mao ca tại sao phái mày tới giết tao?
Có lẽ Trương Đại Thiểu đã làm cho Bàng Giải hoàn toàn hoảng sợ, Bàng Giải biết mặc dù mình không nói cũng không thể lừa được Trương Đại Thiểu nên thành thật nói:
- Tao cũng không biết rõ, nhưng trước lúc Mao ca phái tao tới giết mày thì Long lão đại có gặp một người.
- Người nào?
Trương Đại Thiểu truy vấn.
- Tao chỉ biết hắn cũng là sát thủ, hiện tại hắn đã đổi nghề, cái khác tao cũng không biết.
Lại hỏi thêm vài câu, không có được tin tức nào có giá trị, Trương Đại Thiểu cũng không có truy vấn nữa, hắn lạnh lùng cười làm Bàng Giải có chút lạnh sống lưng:
- Long Thiên Tôn, ông đã phái người tới giết tôi, vậy đừng có trách tôi không khách khí đối với ông.
Bàng Giải nghe xong, không khỏi lo lắng cho Long Thiên Tôn, gặp phải đối thủ như Trương Đại Thiểu tuyệt đối là một tai họa.
- Mày là một đối thủ đáng được kính trọng.
Trương Đại Thiểu quay đầu nhìn Bàng Giải, thành thật nói:
- Tao sẽ không giết mày, nhưng phải phế đi một thân võ công của mày, hy vọng mày có thể thông cảm.
Bàng Giải cười chua xót, ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự khẩn thiết:
- Tao biết mày không dùng hết thực lực, có thể nói cho tao biết mày dùng mấy phần thực lực không?
- Không thể!
Trầm ngâm một lát Trương Đại Thiểu đáp, nhấc chân đá vào đan điền của Bàng Giải.
Bàng Giải thân mình chấn động, đau đớn ngã trên mặt đất, toàn thân co rút, giãy dụa nói:
- Có thể thua trên tay người như mày, là may mắn của tao.
Trương Đại Thiểu không trả lời Bàng Giải, xoay người rời đi.
Nhưng mà hiện tại tay của mình ở trên ngực Trương Đại Thiểu lại có cảm giác đau, và không chút gây tổn thương nào đến hắn.
Lúc này Bàng Giải mới biết, người trẻ tuổi thư sinh trước mắt không thể khinh thường, hắn còn lợi hại hơn tuyệt thế cường giả là mình. Vốn là lúc cầm ảnh chụp của Trương Đại Thiểu, Bàng Giải có chút không muốn làm, lấy thân phận của mình giết người như vậy có chút mất giá trị bản thân.
Nhưng hiện tại, Bàng Giải mới biết mình có bao nhiêu sai lầm.
- Khó trách cấp trên sai tao tới giết mày, tao rốt cục giờ mới hiểu được là tại sao.
Ngay sau đó chiến ý của Bàng Giải lên cao, chậm rãi rút ra nhuyễn kiếm đeo bên hông, sắc mặt ngưng trọng, vuốt lưỡi kiếm, nói:
- Mày là một cường giả, giết được cường giả mới có hứng thú.
Trương Đại Thiểu vẫn ôm cánh tay, lười biếng nhìn Bàng Giải, chờ đợi Bàng Giải ra tay.
- Keng!
Kiếm quang hiện lên, Bàng Giải múa kiếm kín không kẽ hở, giống như bày ra một tầng bóng kiếm trước mặt Trương Đại Thiểu, bọc Trương Đại Thiểu lại, hung hăng tiếp cận Trương Đại Thiểu.
Bàng Giải biết Trương Đại Thiểu là cao thủ không kém gì mình, vừa ra tay đã ra chiêu mạnh nhất.
Trương Đại Thiểu hơi lắc lắc đầu, bộ dáng kia giống như một người thầy giáo nhìn học trò của mình học chưa tới nơi tới chốn, tùy ý nhấc tay, cánh tay phải như biến mất hóa thành một bóng dáng mơ hồ.
Trong nháy mắt, tầng bóng kiếm mà Bàng Giải tạo ra đã biến mất.
Bàng Giải sắc mặt đại biến, cầm lòng không được ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai ngón tay đã kẹp chặt kiếm của mình.
- Mày, mày có thể phá được chiêu Vạn hoa kiếm vũ của tao?
Bàng Giải khó tin thì thào nói.
Cho tới nay, Vạn hoa kiếm vũ đều là đòn sát thủ của Bàng Giải, Bàng Giải dựa vào chiêu này không biết đã giết chết bao nhiêu người cường đại, lòng tin của Bàng Giải tất cả đều dựa vào một chiêu này.
Nguyên nhân chính là vì có một chiêu này, bất luận gặp phải kẻ thù mạnh thế nào Bàng Giải cũng chưa bao giờ mất lòng tin.
Nhưng hiện tại, một chiêu này đã bị Trương Đại Thiểu phá vỡ một cách đơn giản, Bàng Giải cảm thấy lòng tin của mình như sụp đổ, không thể chấp nhận được.
Thấy sắc mặt Bàng Giải xám như tro tàn, Trương Đại Thiểu có thể cảm nhận được tâm tình của Bàng Giải, hắn nói:
- Không cần nản lòng, một chiêu này của mày quả thật rất lợi hại, trừ tao ra, không ai có thể phá được nó.
Lời nói của Trương Đại Thiểu là sự thật, Vạn hoa kiếm vũ rất lợi hại, nhưng có thể lợi hại bằng thần thức của mình sao? Lại nói, mình thắng cũng không phải về võ.
Bàng Giải không nói gì, chỉ nắm chặt nhuyễn kiếm, xuất ra toàn bộ thủ đoạn để chém giết Trương Đại Thiểu. Hắn hiện tại đã không còn tin tưởng giết được Trương Đại Thiểu như lúc trước, hắn chỉ mong có một trận chiến, mặc dù không thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng không thẹn với lương tâm.
Kiếm quang lòe lòe, kiếm phong gào thét, Bàng Giải là một đối thủ mạnh mẽ, cùng hắn liều mạng Trương Đại Thiểu cũng không có bao nhiêu thoải mái.
Nửa tiếng sau, Bàng Giải đã không còn sức chiến đấu, hắn cười khổ một tiếng, cánh tay mềm nhũn thu về, mũi kiếm cũng mềm nhũn chống trên mặt đất vang lên một tiếng kim loại, có chút chán chường.
- Là ai phái mày đến giết tao?
Trương Đại Thiểu nhẹ giọng hỏi.
- Tao sẽ không nói cho mày biết đâu.
Bàng Giải sắc mặt u ám, ánh mắt lại cực kỳ kiên định, hắn không chút do dự lắc đầu.
- Nếu giết không được mày, tao sẽ tự giết mình.
Nói xong, Bàng Giải lật cổ tay, hàn quang chợt lóe, nhắm thẳng đến trên cổ mình.
Trương Đại Thiểu làm sao có thể cho phép Bàng Giải tự sát trước mặt mình, ra tay như điện nắm lấy nhuyễn kiếm. Nhuyễn kiếm lạnh lẽo dừng lại trên da cổ của Bàng Giải, Bàng Giải làm thế nào cũng không thể chạm vào da.
Một cảm giác mệt mỏi truyền đến, Bàng Giải cả giận nói:
- Mày rốt cuộc muốn biết gì từ miệng của tao?
Trương Đại Thiểu vẫn câu hỏi cũ:
- Là ai phái mày tới?
Đồng thời khởi động Ma Đồng Thuật, nháy mắt đọc được ý nghĩ của Bàng Giải, là một người tên là Mao ca phái hắn tới.
Bàng Giải quật cường không nói gì, Trương Đại Thiểu có dùng cực hình đối với hắn, hắn cũng sẽ không bán đứng chủ của mình, đây là tố chất của một sát thủ vĩ đại.
Nhưng Trương Đại Thiểu lại nói tiếp một câu làm cho Bàng Giải lần thứ hai sợ hãi:
- Mao ca là ai?
Lúc này Bàng Giải sắc mặt đại biến, không thể tin được nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, hắn làm sao biết được mình do Mao ca phái tới? Mao ca cũng mới vừa hạ mệnh lệnh để mình giết người này, làm sao rò rĩ ra ngoài được?
- Thì ra là con nuôi của Long lão đại.
Trương Đại Thiểu bỗng nhiên hiểu ra, lầm bầm nói.
- Mày, mày rốt cuộc là ai?
Bàng Giải ngẩng đầu lên, cắn chặt hàm răng, tư tưởng của hắn lúc nào cũng cứng rắn nhưng bây giờ lại cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Giờ phút này trong mắt hắn Trương Đại Thiểu là dãy núi Himalaya, làm thế nào cũng không hiểu được.
Đối với kết quả này, Trương Đại Thiểu cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lần trước hắn phá hủy Hắc Phong Cảng của Long lão đại, Long lão đại tức giận, thề muốn tìm ra hung thủ để bầm thây vạn đoạn, nhưng được Tôn Đại Phúc che giấu nên Long lão đại cũng không tra ra mình.
Nhưng hiện tại Long lão đại lại phái người tới giết mình, chẳng lẽ bại lộ rồi sao? Trương Đại Thiểu trong lòng cảnh giác, cứng rắn hỏi:
- Mao ca tại sao phái mày tới giết tao?
Có lẽ Trương Đại Thiểu đã làm cho Bàng Giải hoàn toàn hoảng sợ, Bàng Giải biết mặc dù mình không nói cũng không thể lừa được Trương Đại Thiểu nên thành thật nói:
- Tao cũng không biết rõ, nhưng trước lúc Mao ca phái tao tới giết mày thì Long lão đại có gặp một người.
- Người nào?
Trương Đại Thiểu truy vấn.
- Tao chỉ biết hắn cũng là sát thủ, hiện tại hắn đã đổi nghề, cái khác tao cũng không biết.
Lại hỏi thêm vài câu, không có được tin tức nào có giá trị, Trương Đại Thiểu cũng không có truy vấn nữa, hắn lạnh lùng cười làm Bàng Giải có chút lạnh sống lưng:
- Long Thiên Tôn, ông đã phái người tới giết tôi, vậy đừng có trách tôi không khách khí đối với ông.
Bàng Giải nghe xong, không khỏi lo lắng cho Long Thiên Tôn, gặp phải đối thủ như Trương Đại Thiểu tuyệt đối là một tai họa.
- Mày là một đối thủ đáng được kính trọng.
Trương Đại Thiểu quay đầu nhìn Bàng Giải, thành thật nói:
- Tao sẽ không giết mày, nhưng phải phế đi một thân võ công của mày, hy vọng mày có thể thông cảm.
Bàng Giải cười chua xót, ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự khẩn thiết:
- Tao biết mày không dùng hết thực lực, có thể nói cho tao biết mày dùng mấy phần thực lực không?
- Không thể!
Trầm ngâm một lát Trương Đại Thiểu đáp, nhấc chân đá vào đan điền của Bàng Giải.
Bàng Giải thân mình chấn động, đau đớn ngã trên mặt đất, toàn thân co rút, giãy dụa nói:
- Có thể thua trên tay người như mày, là may mắn của tao.
Trương Đại Thiểu không trả lời Bàng Giải, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.