Chương 39: Chương 39
Minh Khai Dạ Hợp
15/01/2018
Nếu tình cảm không thể nào cân đối, hãy để người yêu nhiều hơn là em.’
—— ‘The more loving one’ (W. H. Auden)
***
Trời sụp tối.
Mùa đông về, nắng tắt nhanh. Chỉ trong cái chớp mắt mà tà dương đã lùi về sau núi, để mây chiều vắng lặng thu dọn tàn cuộc hoang vu tiêu điều.
Cô Điền lái xe đưa Tô Nam về căn hộ ở đô thị đại học, lo lắng, nên cố ý ở lại chăm sóc cô. Không nấu cơm mà đi đến một cửa hàng sạch sẽ gần đó mua cháo, canh gà cùng ít súp lơ xanh mang về.
Tô Nam ăn không ngon miệng, chỉ uống hai muỗng canh gà và non nửa bát cháo rồi lên giường nằm nghỉ, hai tiếng sau thức dậy, cuối cùng trên mặt cũng đã có lại chút hồng hào.
Cô Điền đặt điện thoại ở chế độ im lặng ngồi chơi game bên cạnh, thấy Tô Nam trở mình mở mắt lập tức thoát khỏi trò chơi: “Đỡ hơn chút nào không?” Thấy cô gật đầu, liền rút điện thoại Tô Nam đang cắm sạc pin ra để xuống bên cạnh: “Đỡ rồi thì gọi điện cho Trần Tri Ngộ đi.”
“Không cần đâu.”
“Ít nhất cũng phải yêu cầu hắn đưa tiền bồi dưỡng chứ!” Trong lòng Cô Điền bây giờ, Trần Tri Ngộ đã té thẳng từ trên bàn thờ ‘nam thần trường đại học’ xuống thành ‘gã đàn ông trung niên cặn bã’ đùa giỡn nữ sinh, bạc tình phụ nghĩa.
Cô Điền liếc Tô Nam: “Mật mã?”
Tô Nam trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn trả lời.
Cô Điền mở khóa điện thoại, mở lịch sử cuộc gọi ra, kéo xuống, liên lạc thường xuyên nhất chính là cái tên ‘Thầy Trần’, trực tiếp bấm gọi đi.
Nghe thấy vang lên tiếng kết nối, đưa điện thoại qua cho Tô Nam.
Tô Nam miễn cưỡng nhận lấy.
“Em ăn cơm chưa?” Bên kia vọng sang âm thanh rất ồn ào.
Tô Nam ‘dạ’ một tiếng: “… Anh đang làm gì vậy?”
“Anh vẫn còn đang ăn cơm.”
“… Lại uống rượu nữa sao?”
“Anh không uống nhiều đâu, phải ngồi nghe một đống người tâng bốc nhau, thật vô vị.”
Cô Điền ngồi bên cạnh sốt ruột không chịu được, ra sức nháy mắt với Tô Nam.
Tô Nam chầm chậm hít một hơi thật sâu, lẳng lặng siết chặt ngón tay ——
“Thầy Trần…”
“Hôm nay…”
Hai người, đồng loạt lên tiếng.
Tô Nam: “Anh nói trước đi.”
Trần Tri Ngộ cười thành tiếng, thanh âm mỏi mệt không giấu được niềm vui vẻ cao hứng: “Hôm nay, anh nhận được hai giải thưởng.”
“… Giải thưởng gì vậy ạ?”
“Khuyến khích sáng tạo đổi mới môn học và chủ đề, do viện khoa học xã hội và sở giáo dục phối hợp tổ chức. Viện trưởng Tôn thèm cái này lâu lắm rồi, đã đề cử mấy năm nhưng không được chọn.”
Tô Nam im lặng đôi giây, mới khẽ ‘dạ’ một tiếng.
Yên tĩnh chốc lát, nghe thấy Trần Tri Ngộ như thở phả ra, đoán chừng có lẽ anh đang châm thuốc.
Trần Tri Ngộ: “Em tính nói gì với anh vậy?”
Giống như bị đầm trong nước ấm quá lâu, mệt lử thốt không nên lời.
Tô Nam rũ mi mắt, bỗng dưng, thôi không nói nữa: “Em tính hỏi anh có về kịp sinh nhật không.”
Trần Tri Ngộ than thở: “… Anh cũng chưa biết nữa, tiếp sau còn có mấy buổi giao lưu.”
“Không sao đâu ạ. Có gì đợi anh về bù lại cũng được…”
Cô Điền nghe loáng thoáng hai người nói chuyện, đợi Tô Nam cúp máy, thở dài một tiếng: “Sinh nhật của thầy ấy?”
“Ngày kia.” Tô Nam để điện thoại sang một bên: “Thôi quên đi. Khi nào anh ấy về tớ tìm cơ hội thích hợp nói sau.”
Bao gồm cả chuyện ra nước ngoài.
Hôm nay, quyết định giữ kín không nói lời nào, một phần do bản thân mệt mỏi rã rời, mặt khác không muốn anh cụt hứng, càng không muốn sau này hàng năm đến ngày sinh nhật, anh đều phải nhớ tới một chuyện muộn phiền không may thế này.
Cô Điền không biết phải nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, trừ chuyện xui xẻo bị ba cố tình ném ra ngoài học cách trải nghiệm cuộc sống, căn bản mọi thứ đều thuận chèo xuôi mái, trước giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, trên phương diện tình cảm hầu như không phải chịu mảy may tổn thương.
Một người con gái, từ lúc chập chững bước đi cho đến khi trưởng thành, trên đoạn đường đó, phải bao lần giẫm bụi gai sắc nhọn, cõng bao nhiêu máu me đầm đìa?
Bị phản bội, bị ngoại tình, bị vứt bỏ, bị ly hôn, bị phụ lòng, bị bội bạc, bị gông xiềng quấn thân.
Càng nhạy cảm, càng không đành lòng, càng lương thiện hiền lành, thì khi tổn thương phủ xuống cũng là trăm ngàn mũi tên cắm vào tim.
Ngoài dựa vào chính bản thân, làm sao dám mong đợi cuộc đời này đối xử với mình dịu dàng đây?
Khóe mắt Cô Điền đỏ hoe: “Tô Nam…” Ngồi bên giường, nhìn ánh sáng trắng nhẹ từ ngọn đèn sàn chiếu vào mắt cô, chỉ có miền hoang vắng phẳng lặng chẳng thể tìm thấy cảm xúc nơi đâu: “Tô Nam, cậu định thế nào?”
Tô Nam lắc đầu.
Cô cũng không biết, phải làm gì bây giờ.
Chỉ duy nhất một điều.
Người không thể sống buông mình vô vọng đến tình yêu cũng phải van xin lụy cầu.
Đêm nay, không cách nào dỗ yên giấc ngủ, giữa đôi lần bừng tỉnh, nhìn bóng cây nhẹ lay sau rèm voan cửa sổ.
Nhớ lại hồi bé.
Lên bốn lên năm, cái tuổi lẽ thường chẳng thể nào khắc sâu trong ký ức rõ rành đến vậy, nhưng riêng chuyện đó, sao cô cứ nhớ mãi chẳng quên.
Có một lần giật mình bừng tỉnh trong cơn ác mộng, nhìn quần áo treo phơi ngoài ban công ngỡ bóng con quái vật, sợ run bần bật rồi khóc thét khiến cả nhà đều bị đánh thức. Ba mẹ ngày hôm sau còn phải đi làm, dỗ dành thật lâu không được, cứ nghe cô không ngừng thút thít ‘ngoài ban công có ma’, trong lòng bực bội, dần dà mất hết kiên nhẫn, nạt lớn, ‘Còn khóc nữa là ném ra ban công bây giờ!’
Cô không dám phát ra chữ nào nữa, nửa đêm về sáng mở mắt thao láo, vừa bụm miệng khóc rưng rức, vừa âm thầm giằng co với ‘bóng ma’ đáng sợ ngoài ban công kia.
Không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được niềm vui, nỗi sợ hãi cùng bóng tối ảm đạm của bạn, giữa người với người có thể khoan dung tha thứ cho nhau cũng đã quá khó, quá khó.
Đạo lý này, cô hiểu từ rất sớm.
Sau đó, dần hình thành tích cách việc gì cũng cố không dựa vào người khác, bước vào bóng tối rồi thì cái bóng còn rời bỏ chính mình, biết tựa nhờ ai đây. Rồi cũng trở nên giấu kín trong lòng những tâm sự muộn phiền chỉ cơn gió khẽ thổi nhẹ qua cũng lay lắt cả trái tim.
Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tô Nam quờ tay lấy điện thoại để trên đầu tủ, nhận máy ‘alo’ một tiếng.
“Nam Nam…”
Mơ màng một thoáng, tỉnh táo, chống tay ngồi dậy: “Mẹ…”
“Con chưa dậy à? Lại ngủ nướng phải không.”
“Con vừa dậy…”
“Mẹ cũng nghĩ con vừa thức dậy.”
Trong điện thoại truyền tới tiếng Ninh Ninh gọi ‘bà ngoại, bà ngoại’.
“Ninh Ninh dậy sớm thế hả mẹ?”
“Sớm hơn con nhiều,” mẹ Tô cười nói: “Con lên nghiên cứu năm ba hết giờ lên lớp rồi phải không? Còn chưa được nghỉ hả con?”
“Dạ nghỉ rồi…”
“Vậy thì tranh thủ về nhà chơi.”
Tô Nam nghèn nghẹn ‘dạ’ một tiếng.
“Con nói dạo này đang tìm việc nên mẹ cũng không dám gọi điện nhiều sợ làm ảnh hưởng đến con. Mẹ xem dự báo thời tiết thấy bảo thành Đán sắp có tuyết, con nhớ mặc quần áo ấm, đừng để bị cảm.”
“… Dạ.”
Mẹ Tô cười thành tiếng: “Cái miệng đâu mà như quả bầu hồ lô, nói nhiều mấy câu không được hả con? Chị con sắp đi ra ngoài, mẹ đi trông Ninh Ninh. Con không bận việc gì thì nhớ về sớm nghen!”
Cô Điền bị đánh thức: “Ai gọi thế? Trần Tri Ngộ hả?”
Không nghe thấy tiếng trả lời.
Cô Điền xoay qua, ngẩn người.
Tô Nam giơ tay che mắt.
Im lìm, cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt lớn chảy xuống.
***
Thành phố Sùng cách thành Túc gần ba giờ lái xe. Cô Điền không biết đường, xuống nhầm đường cao tốc nên mất thêm một tiếng nữa, về tới nhà đã là giữa trưa.
Xe đậu ngoài đầu ngõ, Cô Điền xách hành lý cho Tô Nam, cẩn thận bước tránh những trũng nước lớn nhỏ trên mặt đất, rẽ ngoặt bảy tám lối, đến nhà Tô Nam.
Tô Nam lấy chìa khóa mở cổng sắt bên dưới: “Va li có nặng không? Đưa tớ cầm cho.”
“Không cần, không cần, tớ khỏe lắm, cậu lo nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Mẹ Tô đã chuẩn bị xong cơm trưa, vừa nghe thấy có tiếng tra chìa khóa vào ổ, liền mừng rỡ hô vang: “Ninh Ninh, dì nhỏ của con về rồi kìa!”
Ninh Ninh lập tức bò khỏi người Tô Tĩnh, hớn hở chạy ra cửa.
Vươn hai cánh tay bé xíu: “Dì nhỏ, dì nhỏ!” Nhào tới muốn cô ôm.
Cô Điền nhanh tay lẹ mắt, vội bước tới bế cô bé lên.
Ninh Ninh ngơ ngác dòm, thấy người lạ, mếu miệng muốn khóc.
Tô Nam vội dỗ dành: “Ninh Ninh ngoan, không khóc, đây là dì Cô…”
Tô Tĩnh đi tới đỡ lấy hành lý: “Thành Đán tuyết rơi rồi. Đường có bị đóng tuyết không? Có dễ đi không?”
Tô Nam: “Cũng tạm ạ.”
Tô Tĩnh mặc đồng phục siêu thị, bên ngoài khoác áo lông, tóc búi thấp, trang điểm nhẹ nhàng chỉ phủ một lớp phấn nền, thần sắc rất tốt, mi cong mày dài thanh tú, môi son rượu vang đỏ trầm, lộ ra vẻ chín muồi, bí ẩn.
Mang đến cảm giác mỹ nhân lạnh lùng, chẳng còn sót lại chút gì nét trẻ con cáu kỉnh đầy oán giận của ngày trước.
Tô Nam không kìm được, bất giác ngắm lâu hơn.
Tô Tĩnh lườm cô, miệng ngập ý cười, xách hành lý vào phòng ngủ: “Nhìn cái gì hả?”
“Chị, chị đẹp quá.”
“Có bị ngốc không thế.” Đưa tay chọc đầu cô.
Hồi nhỏ thường xuyên bị cô ấy chọc như thế.
Tô Nam mỉm cười.
Cơm trưa vô cùng phong phú, mẹ Tô luôn miệng cảm ơn Cô Điền không ngại vất vả đường xa đưa Tô Nam về.
“Tô Nam ngốc lắm ạ,” tuy chỉ là những món gia đình nhưng rất hợp khẩu vị Cô Điền, cô nàng ăn đến mặt mày hớn hở tươi như hoa: “Mấy hôm trước, lúc dì gọi điện, Nam Nam bị viêm dạ dày phải truyền nước cả đêm. Không dám nói với dì, sợ dì lo lắng!”
Mẹ Tô sửng sốt: “Có nghiêm trọng không con?”
“Dạ bây giờ đỡ nhiều rồi,” Cô Điền cười nói tiếp: “Nhưng phải chú ý chế độ ăn uống, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” Đồng thời giơ ngón tay liệt kê: “Không được dính nước lạnh, không ăn đồ sống nguội chua cay…”
Mẹ Tô lập tức nhìn Tô Nam: “Con, đứa nhỏ này…”
Dĩ nhiên không tránh khỏi, một chặp càm ràm.
Tô Nam không nói lời nào, nhẫn nại lắng nghe từng câu từng câu, đến cuối cùng chỉ thấy chóp mũi cay xè, hốc mắt nóng rát.
Buổi chiều, Tô Tĩnh còn phải đi làm, ăn cơm xong vội đi ngay.
Mẹ Tô thu dọn bàn ăn và nhà bếp, Tô Nam dẫn Ninh Ninh cùng Cô Điền vào phòng ngủ chơi.
“Cảm ơn cậu.”
Cô Điền biết Tô Nam cảm ơn mình vừa rồi trên bàn ăn nói đến trôi chảy mấy lời lảm nhảm kia, nhún vai: “Đổi lại là tớ, tớ cũng không dám nói với người lớn, ông già không đánh chết tớ mới lạ.”
Ý định về nhà, là sau khi nhận được điện thoại của mẹ Tô mới nhất thời trỗi dậy.
Gọi điện nói với Trần Tri Ngộ muốn về nhà sớm mấy hôm phụ giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, Trần Tri Ngộ còn phải ở lại Bắc Kinh vài ngày nên cũng không ngăn cản, chỉ bảo cô về chơi vui vẻ, đừng quên làm luận văn.
Ngày hôm sau, Cô Điền lái xe chở Tô Nam đi lang thang một vòng quanh thành Túc.
Phong trên núi Túc đã sớm cành khô lá trụi trơ mình trong giá rét, không còn gì đẹp để xem.
Bên thành phố Sùng Cô Điền còn có việc, bị mẹ Tô ngàn giữ vạn giữ cũng chỉ cố thu xếp ở lại được một hôm, cuối cùng cũng phải về.
Ban ngày, Tô Nam ở nhà giúp trông Ninh Ninh, tối đến tranh thủ thời gian viết luận văn.
Ninh Ninh rất ngoan, có thể hiểu được lời người lớn nói, ăn uống không kén chọn. Nhưng dù sao cũng vẫn còn quá nhỏ, sợ con bé leo trèo té ngã, đụng vào những thứ nguy hiểm nên không dám rời mắt khỏi con bé.
Ban ngày không làm được việc gì khác, mở máy tính lên xem phim, có khi chẳng nhìn vào màn hình chỉ loáng thoáng nghe thấy âm thanh như từ nơi nào xa lắm vọng về.
Ngồi bên cửa sổ, nhìn Ninh Ninh rồi nhìn ra trời.
Nổi gió hai đêm, sáng sớm tuyết rơi xuống.
Những mái nhà cao thấp chếch xéo, những con đường đầy lỗ trũng dơ bẩn, cả Hồng phòng nóc đỏ nổi bật đằng xa, hết thảy đều biến thành một màu trắng.
Thời gian trôi qua rất chậm, trái tim cũng trở nên tĩnh lặng.
Những xao động bất an cùng hốt hoảng lo lắng kia… dần tìm ra manh mối.
***
Trần Tri Ngộ từ Bắc Kinh trở về thành phố Sùng, phải xử lý cả núi công việc tồn đọng trong trường.
Suốt cả hai tuần chưa được gặp Tô Nam, chỉ toàn liên lạc qua điện thoại. Trong nhà cô có người, gọi điện thoại cũng bất tiện, lần nào cũng nói chưa tới hai câu, đã phải ngắt ngang đi giúp mẹ Tô làm việc nhà hoặc trông cháu.
Đêm nghe thấy tiếng gió gào thét, sáng sớm nhìn ra trời, tuyết rơi.
Mở cửa sổ, gió mang cái rét mướt đầu đông lùa vào, rèm cửa sổ hất tung lên rồi bị cuốn phập lại.
Lấy điện thoại ra gọi cho Tô Nam.
Máy thông, bên kia nhỏ giọng ‘alo’ một tiếng: “Đợi em một lát, em đi vào nhà vệ sinh.”
Nghe thấy âm thanh khua nhẹ sột soạt, tiếp theo sau là tiếng đóng cửa.
“Mọi người chưa dậy sao em?”
“Dạ chưa… Hôm nay, chị em nghỉ cả ngày.”
Trần Tri Ngộ lấy điếu thuốc ra châm, đứng bên cửa sổ, gió thổi khói thuốc bay tán loạn: “Thành Sùng tuyết rơi rồi.”
“Dạ…” thanh âm có phần bằng lặng: “Thành Túc cũng đang có tuyết.”
Trần Tri Ngộ giương mắt nhìn quanh nhà.
Ngôi nhà này rất yên tĩnh, hồi đó mua cũng vì nó yên tĩnh. Lúc trước chẳng thấy gì, bây giờ không có Tô Nam bên cạnh, cứ cảm thấy nó trống trải quá sức.
“… Anh tới đón em, đi Nam Sơn ngắm tuyết nhé.”
Bên kia im lặng.
Một lúc sau mới nghe thấy cô lên tiếng: “Anh đừng đến, mấy năm trước ngày tết em không có ra khỏi nhà, mẹ em sẽ hỏi. Qua tết được không anh?”
“Anh sẽ tự mình đến xin phép.”
“Đừng!”
Trần Tri Ngộ thoáng sửng sốt.
Chỉ nghe thấy bên kia trầm ngâm im lặng.
Qua hồi lâu: “… Gấp quá, cho em chút thời gian chuẩn bị được không anh?”
Giọng nói hết mực bình lặng không chút xáo động, vậy mà không hiểu sao trái tim anh đột nhiên thắt lại, trầm xuống trĩu nặng.
Anh cắn đầu lọc, rít mạnh một hơi: “Vậy đợi qua tết. Mùng mười, anh tới đón em.”
***
Cái tết này, trôi qua trong vô vị.
Không đón năm mới cùng Trình gia, hương vị tết cũng giảm đi một nửa. Đến tuổi này của anh, năm mới cũng chỉ là bước đệm chuyển mùa, lúc dán câu đối xuân, lúc chở người nhà đến điểm bắn pháo hoa, lúc đợi tiếng chuông mừng năm mới, trong đầu chỉ duy nhất một ý nghĩ, giá như có Tô Nam bên cạnh thì tốt biết mấy.
Những ngày cuối năm rồi đầu năm cứ trôi qua trong lơ lửng bất định, thấp thỏm mông lung, chẳng thể nói rõ vì sao.
Trần gia giao thiệp rộng, cuối năm là dịp họp mặt chuyện trò, qua qua lại lại, đến mùng tám mới ngơi nghỉ.
Cố Bội Du chịu hết nổi ồn ào, xế chiều mùng tám, từ nhà cũ trong nội thành về lại biệt thự ở ngoại ô phía tây.
Trần Tri Ngộ lái xe đưa bà về, dọc đường, Cố Bội Du cười nói: “Hôm qua, ba con bí mật hỏi mẹ chứ, rốt cuộc Tô Nam là cô bé như thế nào.”
Trần Tri Ngộ cười hỏi: “Mẹ trả lời sao ạ?”
“Mẹ nói, ông muốn gặp thì tự đi mà gặp —— đoán chừng ông lão muốn chọn một ngày thích hợp, cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Nếu mẹ chưa làm xong công tác tư tưởng cho ba, con không dám để Tô Nam ăn bữa cơm này với ông cụ đâu.”
Cố Bội Du nhìn anh: “Con lơ ông lão hai ba tháng nay không thèm để ý tới, cái đầu gỗ du cứng nhắc của ông ấy e là đã nghĩ thông suốt rồi.”
Trần Tri Ngộ bật cười nhìn Cố Bội Du: “Là ba tự nghĩ thông hay nhờ mẹ thuyết phục ạ?”
“Hôn nhân của con và Trình Uyển dù sao cũng đã xong rồi, ảnh hưởng thì cũng đã ảnh hưởng, còn có thể thế nào đây? Con từng này tuổi, gặp được một người yêu thương tốt biết bao so với đơn độc một thân một mình. Trước kia, ông ấy không quản được con, bây giờ càng vô phương. Tuy gia thế nhà Tô Nam không nổi bật, nhưng chuyện này cũng chẳng có gì trở ngại… Nhà chúng ta có thể thiếu chút tiền đó sao?”
Trần Tri Ngộ không nói gì.
“Mẹ thật sự rất thích Tô Nam, thông minh lanh lợi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện… Trước tết mẹ có gặp con bé một lần, nhưng cũng không trò chuyện được nhiều.”
“Khi nào vậy ạ?”
“Thì mấy bữa con ra nước ngoài công tác đó, mẹ sợ con bé ở nhà một mình buồn…” Cố Bội Du dừng một lúc, như sực nghĩ đến điều gì: “Con và Tô Nam vẫn luôn ở đô thị đại học sao?”
“Dạ. Chỗ đó gần công ty cô ấy thực tập.”
“Ta nói hèn chi.” Liền kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện hiểu lầm cho Trần Tri Ngộ nghe.
Trần Tri Ngộ sửng sốt: “Cô ấy đến căn hộ ở trung tâm thành phố lấy tài liệu ạ?”
Cố Bội Du nhìn anh: “Đúng rồi, sao thế?”
Trần Tri Ngộ mím môi không lên tiếng, đè nén sự nôn nóng trong lòng xuống, đưa Cố Bội Du về đến biệt thự, không dám chậm trễ, lập tức quay đầu chạy đến thành phố Túc.
***
Dọc đường, khắp mặt đất đầy những mảnh vụn giấy đỏ của xác pháo lẫn trong vết bánh xe lầy lội, dơ không thể tả.
Trần Tri Ngộ dừng xe trước đầu hẻm, nơi tình cờ gặp Tô Nam năm ngoái, xuống xe, gọi điện thoại cho cô.
Trời sụp tối, mây đen giăng đặc chân trời, gió se lạnh.
Mẹ Tô đi thăm họ hàng, Tô Nam đang đút Ninh Ninh ăn cơm, Tô Tĩnh tan làm vừa về đến nhà đang rửa mặt trong phòng tắm.
Chuông điện thoại vang lên, Tô Nam đặt cái chén nhỏ xuống bàn trà, với tay lấy điện thoại trên sofa, nhìn số gọi đến, nét mặt trĩu nặng.
“Thầy Trần.”
“Anh đang ở đầu ngõ nhà chị gái em lần trước. Em ra đây đi.”
Tô Nam sửng sốt: “… Không phải anh nói mùng mười mới tới sao ạ?”
“Ra đây đi, anh có chuyện nói với em.”
Tô Nam nhìn về phía nhà tắm: “… Bây giờ em không đi được.”
“Anh đợi em.”
Điện thoại cúp.
Tô Nam thở dài, cầm cái chén lên tiếp tục đút Ninh Ninh ăn cơm.
Tô Tĩnh tẩy trang xong từ nhà tắm đi ra, trên mặt còn vương mấy giọt nước, ngồi xuống sofa, ôm Ninh Ninh: “Đi đi.” Thấy Tô Nam kinh ngạc, tiếp tục cầm lấy cái chén trên tay cô: “Tối nào cũng lén nhắn tin gọi điện thoại, mẹ không biết, chị còn không biết sao?” Vừa nói vừa múc một muỗng cơm chan canh thịt, đưa lên miệng Ninh Ninh.
“Chị…”
“Em lớn như vậy rồi, tự mình làm chủ. Cảm thấy phù hợp thì đưa về nhà.” Vẻ mặt Tô Tĩnh bình thản.
Tô Nam mặc áo lông vào, đội mũ len, bao tay và khăn quàng cổ, giữ ấm cẩn thận đi ra cửa.
Qua cầu, từ đằng xa nhìn thấy một chiếc xe bật đèn đỗ.
Đến gần, thấy một người đang tựa vào thân xe.
Áo khoác ngoài màu đen, phong phanh. Gió cuộn làn khói xanh nhạt bay lên lãng đãng, đầu đốm lửa đỏ chợt lóe chợt tắt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Tri Ngộ ngẩng đầu lên.
Tô Nam đứng trước mặt anh, cách hai ba bước.
Trần Tri Ngộ giơ tay: “Lại đây với anh.”
Tô Nam lắc đầu: “Thầy Trần, em cũng có lời muốn nói với anh.”
Trần Tri Ngộ ném điếu thuốc, bước tới trước một bước, nắm lấy tay cô kéo vào lòng.
Rất lâu rồi không nhìn thấy.
Bao nhiêu lần muốn tới gặp cô, cô đều tránh né.
Nếu không phải Cố Bội Du nói ra, e rằng đến bây giờ anh cũng không thể nào hiểu được khoảng thời gian cuối năm này, rốt cuộc vì sao thái độ của cô cứ như gần như xa.
Cánh tay vòng quanh siết chặt cứng đến bản thân cũng không phát hiện, vùi đầu vào cổ cô ra sức hít ngửi thật sâu.
Không kìm được, ngón tay giữ cằm cô hôn xuống.
Mùi khói hăng hắc.
Bao nhiêu cảm xúc bị đè nén trong cả quãng thời gian dài, bỗng chốc tuôn trào.
Duỗi tay đẩy anh ra, không đẩy được.
Tựa như bị người ta phủ chụp xuống vạc bóng đêm rét đậm, ập vào mắt là cái buốt lạnh sâu tận xương tủy như chẳng bao giờ còn tìm thấy mặt trời.
Thương anh bao nhiêu, giờ đây trong lòng đau bấy nhiêu.
Cuối cùng, khoảnh khắc anh thở dốc, Tô Nam tìm được cơ hội cất lời: “Nam Sơn… tuyết có rơi không anh?”
Trần Tri Ngộ thoáng ngạc nhiên: “Địa hình cao, tuyết rơi suốt mùa đông.”
“Chúng ta đi ngắm tuyết đi.”
Năm trước, lần đầu cùng anh gặp gỡ.
Anh nói: ‘Mùa này, bụi mù tơ liễu, cũng không có gì để xem. Đến vào mùa đông, cảnh tuyết không tệ.’
—— ‘The more loving one’ (W. H. Auden)
***
Trời sụp tối.
Mùa đông về, nắng tắt nhanh. Chỉ trong cái chớp mắt mà tà dương đã lùi về sau núi, để mây chiều vắng lặng thu dọn tàn cuộc hoang vu tiêu điều.
Cô Điền lái xe đưa Tô Nam về căn hộ ở đô thị đại học, lo lắng, nên cố ý ở lại chăm sóc cô. Không nấu cơm mà đi đến một cửa hàng sạch sẽ gần đó mua cháo, canh gà cùng ít súp lơ xanh mang về.
Tô Nam ăn không ngon miệng, chỉ uống hai muỗng canh gà và non nửa bát cháo rồi lên giường nằm nghỉ, hai tiếng sau thức dậy, cuối cùng trên mặt cũng đã có lại chút hồng hào.
Cô Điền đặt điện thoại ở chế độ im lặng ngồi chơi game bên cạnh, thấy Tô Nam trở mình mở mắt lập tức thoát khỏi trò chơi: “Đỡ hơn chút nào không?” Thấy cô gật đầu, liền rút điện thoại Tô Nam đang cắm sạc pin ra để xuống bên cạnh: “Đỡ rồi thì gọi điện cho Trần Tri Ngộ đi.”
“Không cần đâu.”
“Ít nhất cũng phải yêu cầu hắn đưa tiền bồi dưỡng chứ!” Trong lòng Cô Điền bây giờ, Trần Tri Ngộ đã té thẳng từ trên bàn thờ ‘nam thần trường đại học’ xuống thành ‘gã đàn ông trung niên cặn bã’ đùa giỡn nữ sinh, bạc tình phụ nghĩa.
Cô Điền liếc Tô Nam: “Mật mã?”
Tô Nam trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn trả lời.
Cô Điền mở khóa điện thoại, mở lịch sử cuộc gọi ra, kéo xuống, liên lạc thường xuyên nhất chính là cái tên ‘Thầy Trần’, trực tiếp bấm gọi đi.
Nghe thấy vang lên tiếng kết nối, đưa điện thoại qua cho Tô Nam.
Tô Nam miễn cưỡng nhận lấy.
“Em ăn cơm chưa?” Bên kia vọng sang âm thanh rất ồn ào.
Tô Nam ‘dạ’ một tiếng: “… Anh đang làm gì vậy?”
“Anh vẫn còn đang ăn cơm.”
“… Lại uống rượu nữa sao?”
“Anh không uống nhiều đâu, phải ngồi nghe một đống người tâng bốc nhau, thật vô vị.”
Cô Điền ngồi bên cạnh sốt ruột không chịu được, ra sức nháy mắt với Tô Nam.
Tô Nam chầm chậm hít một hơi thật sâu, lẳng lặng siết chặt ngón tay ——
“Thầy Trần…”
“Hôm nay…”
Hai người, đồng loạt lên tiếng.
Tô Nam: “Anh nói trước đi.”
Trần Tri Ngộ cười thành tiếng, thanh âm mỏi mệt không giấu được niềm vui vẻ cao hứng: “Hôm nay, anh nhận được hai giải thưởng.”
“… Giải thưởng gì vậy ạ?”
“Khuyến khích sáng tạo đổi mới môn học và chủ đề, do viện khoa học xã hội và sở giáo dục phối hợp tổ chức. Viện trưởng Tôn thèm cái này lâu lắm rồi, đã đề cử mấy năm nhưng không được chọn.”
Tô Nam im lặng đôi giây, mới khẽ ‘dạ’ một tiếng.
Yên tĩnh chốc lát, nghe thấy Trần Tri Ngộ như thở phả ra, đoán chừng có lẽ anh đang châm thuốc.
Trần Tri Ngộ: “Em tính nói gì với anh vậy?”
Giống như bị đầm trong nước ấm quá lâu, mệt lử thốt không nên lời.
Tô Nam rũ mi mắt, bỗng dưng, thôi không nói nữa: “Em tính hỏi anh có về kịp sinh nhật không.”
Trần Tri Ngộ than thở: “… Anh cũng chưa biết nữa, tiếp sau còn có mấy buổi giao lưu.”
“Không sao đâu ạ. Có gì đợi anh về bù lại cũng được…”
Cô Điền nghe loáng thoáng hai người nói chuyện, đợi Tô Nam cúp máy, thở dài một tiếng: “Sinh nhật của thầy ấy?”
“Ngày kia.” Tô Nam để điện thoại sang một bên: “Thôi quên đi. Khi nào anh ấy về tớ tìm cơ hội thích hợp nói sau.”
Bao gồm cả chuyện ra nước ngoài.
Hôm nay, quyết định giữ kín không nói lời nào, một phần do bản thân mệt mỏi rã rời, mặt khác không muốn anh cụt hứng, càng không muốn sau này hàng năm đến ngày sinh nhật, anh đều phải nhớ tới một chuyện muộn phiền không may thế này.
Cô Điền không biết phải nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, trừ chuyện xui xẻo bị ba cố tình ném ra ngoài học cách trải nghiệm cuộc sống, căn bản mọi thứ đều thuận chèo xuôi mái, trước giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, trên phương diện tình cảm hầu như không phải chịu mảy may tổn thương.
Một người con gái, từ lúc chập chững bước đi cho đến khi trưởng thành, trên đoạn đường đó, phải bao lần giẫm bụi gai sắc nhọn, cõng bao nhiêu máu me đầm đìa?
Bị phản bội, bị ngoại tình, bị vứt bỏ, bị ly hôn, bị phụ lòng, bị bội bạc, bị gông xiềng quấn thân.
Càng nhạy cảm, càng không đành lòng, càng lương thiện hiền lành, thì khi tổn thương phủ xuống cũng là trăm ngàn mũi tên cắm vào tim.
Ngoài dựa vào chính bản thân, làm sao dám mong đợi cuộc đời này đối xử với mình dịu dàng đây?
Khóe mắt Cô Điền đỏ hoe: “Tô Nam…” Ngồi bên giường, nhìn ánh sáng trắng nhẹ từ ngọn đèn sàn chiếu vào mắt cô, chỉ có miền hoang vắng phẳng lặng chẳng thể tìm thấy cảm xúc nơi đâu: “Tô Nam, cậu định thế nào?”
Tô Nam lắc đầu.
Cô cũng không biết, phải làm gì bây giờ.
Chỉ duy nhất một điều.
Người không thể sống buông mình vô vọng đến tình yêu cũng phải van xin lụy cầu.
Đêm nay, không cách nào dỗ yên giấc ngủ, giữa đôi lần bừng tỉnh, nhìn bóng cây nhẹ lay sau rèm voan cửa sổ.
Nhớ lại hồi bé.
Lên bốn lên năm, cái tuổi lẽ thường chẳng thể nào khắc sâu trong ký ức rõ rành đến vậy, nhưng riêng chuyện đó, sao cô cứ nhớ mãi chẳng quên.
Có một lần giật mình bừng tỉnh trong cơn ác mộng, nhìn quần áo treo phơi ngoài ban công ngỡ bóng con quái vật, sợ run bần bật rồi khóc thét khiến cả nhà đều bị đánh thức. Ba mẹ ngày hôm sau còn phải đi làm, dỗ dành thật lâu không được, cứ nghe cô không ngừng thút thít ‘ngoài ban công có ma’, trong lòng bực bội, dần dà mất hết kiên nhẫn, nạt lớn, ‘Còn khóc nữa là ném ra ban công bây giờ!’
Cô không dám phát ra chữ nào nữa, nửa đêm về sáng mở mắt thao láo, vừa bụm miệng khóc rưng rức, vừa âm thầm giằng co với ‘bóng ma’ đáng sợ ngoài ban công kia.
Không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được niềm vui, nỗi sợ hãi cùng bóng tối ảm đạm của bạn, giữa người với người có thể khoan dung tha thứ cho nhau cũng đã quá khó, quá khó.
Đạo lý này, cô hiểu từ rất sớm.
Sau đó, dần hình thành tích cách việc gì cũng cố không dựa vào người khác, bước vào bóng tối rồi thì cái bóng còn rời bỏ chính mình, biết tựa nhờ ai đây. Rồi cũng trở nên giấu kín trong lòng những tâm sự muộn phiền chỉ cơn gió khẽ thổi nhẹ qua cũng lay lắt cả trái tim.
Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tô Nam quờ tay lấy điện thoại để trên đầu tủ, nhận máy ‘alo’ một tiếng.
“Nam Nam…”
Mơ màng một thoáng, tỉnh táo, chống tay ngồi dậy: “Mẹ…”
“Con chưa dậy à? Lại ngủ nướng phải không.”
“Con vừa dậy…”
“Mẹ cũng nghĩ con vừa thức dậy.”
Trong điện thoại truyền tới tiếng Ninh Ninh gọi ‘bà ngoại, bà ngoại’.
“Ninh Ninh dậy sớm thế hả mẹ?”
“Sớm hơn con nhiều,” mẹ Tô cười nói: “Con lên nghiên cứu năm ba hết giờ lên lớp rồi phải không? Còn chưa được nghỉ hả con?”
“Dạ nghỉ rồi…”
“Vậy thì tranh thủ về nhà chơi.”
Tô Nam nghèn nghẹn ‘dạ’ một tiếng.
“Con nói dạo này đang tìm việc nên mẹ cũng không dám gọi điện nhiều sợ làm ảnh hưởng đến con. Mẹ xem dự báo thời tiết thấy bảo thành Đán sắp có tuyết, con nhớ mặc quần áo ấm, đừng để bị cảm.”
“… Dạ.”
Mẹ Tô cười thành tiếng: “Cái miệng đâu mà như quả bầu hồ lô, nói nhiều mấy câu không được hả con? Chị con sắp đi ra ngoài, mẹ đi trông Ninh Ninh. Con không bận việc gì thì nhớ về sớm nghen!”
Cô Điền bị đánh thức: “Ai gọi thế? Trần Tri Ngộ hả?”
Không nghe thấy tiếng trả lời.
Cô Điền xoay qua, ngẩn người.
Tô Nam giơ tay che mắt.
Im lìm, cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt lớn chảy xuống.
***
Thành phố Sùng cách thành Túc gần ba giờ lái xe. Cô Điền không biết đường, xuống nhầm đường cao tốc nên mất thêm một tiếng nữa, về tới nhà đã là giữa trưa.
Xe đậu ngoài đầu ngõ, Cô Điền xách hành lý cho Tô Nam, cẩn thận bước tránh những trũng nước lớn nhỏ trên mặt đất, rẽ ngoặt bảy tám lối, đến nhà Tô Nam.
Tô Nam lấy chìa khóa mở cổng sắt bên dưới: “Va li có nặng không? Đưa tớ cầm cho.”
“Không cần, không cần, tớ khỏe lắm, cậu lo nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Mẹ Tô đã chuẩn bị xong cơm trưa, vừa nghe thấy có tiếng tra chìa khóa vào ổ, liền mừng rỡ hô vang: “Ninh Ninh, dì nhỏ của con về rồi kìa!”
Ninh Ninh lập tức bò khỏi người Tô Tĩnh, hớn hở chạy ra cửa.
Vươn hai cánh tay bé xíu: “Dì nhỏ, dì nhỏ!” Nhào tới muốn cô ôm.
Cô Điền nhanh tay lẹ mắt, vội bước tới bế cô bé lên.
Ninh Ninh ngơ ngác dòm, thấy người lạ, mếu miệng muốn khóc.
Tô Nam vội dỗ dành: “Ninh Ninh ngoan, không khóc, đây là dì Cô…”
Tô Tĩnh đi tới đỡ lấy hành lý: “Thành Đán tuyết rơi rồi. Đường có bị đóng tuyết không? Có dễ đi không?”
Tô Nam: “Cũng tạm ạ.”
Tô Tĩnh mặc đồng phục siêu thị, bên ngoài khoác áo lông, tóc búi thấp, trang điểm nhẹ nhàng chỉ phủ một lớp phấn nền, thần sắc rất tốt, mi cong mày dài thanh tú, môi son rượu vang đỏ trầm, lộ ra vẻ chín muồi, bí ẩn.
Mang đến cảm giác mỹ nhân lạnh lùng, chẳng còn sót lại chút gì nét trẻ con cáu kỉnh đầy oán giận của ngày trước.
Tô Nam không kìm được, bất giác ngắm lâu hơn.
Tô Tĩnh lườm cô, miệng ngập ý cười, xách hành lý vào phòng ngủ: “Nhìn cái gì hả?”
“Chị, chị đẹp quá.”
“Có bị ngốc không thế.” Đưa tay chọc đầu cô.
Hồi nhỏ thường xuyên bị cô ấy chọc như thế.
Tô Nam mỉm cười.
Cơm trưa vô cùng phong phú, mẹ Tô luôn miệng cảm ơn Cô Điền không ngại vất vả đường xa đưa Tô Nam về.
“Tô Nam ngốc lắm ạ,” tuy chỉ là những món gia đình nhưng rất hợp khẩu vị Cô Điền, cô nàng ăn đến mặt mày hớn hở tươi như hoa: “Mấy hôm trước, lúc dì gọi điện, Nam Nam bị viêm dạ dày phải truyền nước cả đêm. Không dám nói với dì, sợ dì lo lắng!”
Mẹ Tô sửng sốt: “Có nghiêm trọng không con?”
“Dạ bây giờ đỡ nhiều rồi,” Cô Điền cười nói tiếp: “Nhưng phải chú ý chế độ ăn uống, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” Đồng thời giơ ngón tay liệt kê: “Không được dính nước lạnh, không ăn đồ sống nguội chua cay…”
Mẹ Tô lập tức nhìn Tô Nam: “Con, đứa nhỏ này…”
Dĩ nhiên không tránh khỏi, một chặp càm ràm.
Tô Nam không nói lời nào, nhẫn nại lắng nghe từng câu từng câu, đến cuối cùng chỉ thấy chóp mũi cay xè, hốc mắt nóng rát.
Buổi chiều, Tô Tĩnh còn phải đi làm, ăn cơm xong vội đi ngay.
Mẹ Tô thu dọn bàn ăn và nhà bếp, Tô Nam dẫn Ninh Ninh cùng Cô Điền vào phòng ngủ chơi.
“Cảm ơn cậu.”
Cô Điền biết Tô Nam cảm ơn mình vừa rồi trên bàn ăn nói đến trôi chảy mấy lời lảm nhảm kia, nhún vai: “Đổi lại là tớ, tớ cũng không dám nói với người lớn, ông già không đánh chết tớ mới lạ.”
Ý định về nhà, là sau khi nhận được điện thoại của mẹ Tô mới nhất thời trỗi dậy.
Gọi điện nói với Trần Tri Ngộ muốn về nhà sớm mấy hôm phụ giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, Trần Tri Ngộ còn phải ở lại Bắc Kinh vài ngày nên cũng không ngăn cản, chỉ bảo cô về chơi vui vẻ, đừng quên làm luận văn.
Ngày hôm sau, Cô Điền lái xe chở Tô Nam đi lang thang một vòng quanh thành Túc.
Phong trên núi Túc đã sớm cành khô lá trụi trơ mình trong giá rét, không còn gì đẹp để xem.
Bên thành phố Sùng Cô Điền còn có việc, bị mẹ Tô ngàn giữ vạn giữ cũng chỉ cố thu xếp ở lại được một hôm, cuối cùng cũng phải về.
Ban ngày, Tô Nam ở nhà giúp trông Ninh Ninh, tối đến tranh thủ thời gian viết luận văn.
Ninh Ninh rất ngoan, có thể hiểu được lời người lớn nói, ăn uống không kén chọn. Nhưng dù sao cũng vẫn còn quá nhỏ, sợ con bé leo trèo té ngã, đụng vào những thứ nguy hiểm nên không dám rời mắt khỏi con bé.
Ban ngày không làm được việc gì khác, mở máy tính lên xem phim, có khi chẳng nhìn vào màn hình chỉ loáng thoáng nghe thấy âm thanh như từ nơi nào xa lắm vọng về.
Ngồi bên cửa sổ, nhìn Ninh Ninh rồi nhìn ra trời.
Nổi gió hai đêm, sáng sớm tuyết rơi xuống.
Những mái nhà cao thấp chếch xéo, những con đường đầy lỗ trũng dơ bẩn, cả Hồng phòng nóc đỏ nổi bật đằng xa, hết thảy đều biến thành một màu trắng.
Thời gian trôi qua rất chậm, trái tim cũng trở nên tĩnh lặng.
Những xao động bất an cùng hốt hoảng lo lắng kia… dần tìm ra manh mối.
***
Trần Tri Ngộ từ Bắc Kinh trở về thành phố Sùng, phải xử lý cả núi công việc tồn đọng trong trường.
Suốt cả hai tuần chưa được gặp Tô Nam, chỉ toàn liên lạc qua điện thoại. Trong nhà cô có người, gọi điện thoại cũng bất tiện, lần nào cũng nói chưa tới hai câu, đã phải ngắt ngang đi giúp mẹ Tô làm việc nhà hoặc trông cháu.
Đêm nghe thấy tiếng gió gào thét, sáng sớm nhìn ra trời, tuyết rơi.
Mở cửa sổ, gió mang cái rét mướt đầu đông lùa vào, rèm cửa sổ hất tung lên rồi bị cuốn phập lại.
Lấy điện thoại ra gọi cho Tô Nam.
Máy thông, bên kia nhỏ giọng ‘alo’ một tiếng: “Đợi em một lát, em đi vào nhà vệ sinh.”
Nghe thấy âm thanh khua nhẹ sột soạt, tiếp theo sau là tiếng đóng cửa.
“Mọi người chưa dậy sao em?”
“Dạ chưa… Hôm nay, chị em nghỉ cả ngày.”
Trần Tri Ngộ lấy điếu thuốc ra châm, đứng bên cửa sổ, gió thổi khói thuốc bay tán loạn: “Thành Sùng tuyết rơi rồi.”
“Dạ…” thanh âm có phần bằng lặng: “Thành Túc cũng đang có tuyết.”
Trần Tri Ngộ giương mắt nhìn quanh nhà.
Ngôi nhà này rất yên tĩnh, hồi đó mua cũng vì nó yên tĩnh. Lúc trước chẳng thấy gì, bây giờ không có Tô Nam bên cạnh, cứ cảm thấy nó trống trải quá sức.
“… Anh tới đón em, đi Nam Sơn ngắm tuyết nhé.”
Bên kia im lặng.
Một lúc sau mới nghe thấy cô lên tiếng: “Anh đừng đến, mấy năm trước ngày tết em không có ra khỏi nhà, mẹ em sẽ hỏi. Qua tết được không anh?”
“Anh sẽ tự mình đến xin phép.”
“Đừng!”
Trần Tri Ngộ thoáng sửng sốt.
Chỉ nghe thấy bên kia trầm ngâm im lặng.
Qua hồi lâu: “… Gấp quá, cho em chút thời gian chuẩn bị được không anh?”
Giọng nói hết mực bình lặng không chút xáo động, vậy mà không hiểu sao trái tim anh đột nhiên thắt lại, trầm xuống trĩu nặng.
Anh cắn đầu lọc, rít mạnh một hơi: “Vậy đợi qua tết. Mùng mười, anh tới đón em.”
***
Cái tết này, trôi qua trong vô vị.
Không đón năm mới cùng Trình gia, hương vị tết cũng giảm đi một nửa. Đến tuổi này của anh, năm mới cũng chỉ là bước đệm chuyển mùa, lúc dán câu đối xuân, lúc chở người nhà đến điểm bắn pháo hoa, lúc đợi tiếng chuông mừng năm mới, trong đầu chỉ duy nhất một ý nghĩ, giá như có Tô Nam bên cạnh thì tốt biết mấy.
Những ngày cuối năm rồi đầu năm cứ trôi qua trong lơ lửng bất định, thấp thỏm mông lung, chẳng thể nói rõ vì sao.
Trần gia giao thiệp rộng, cuối năm là dịp họp mặt chuyện trò, qua qua lại lại, đến mùng tám mới ngơi nghỉ.
Cố Bội Du chịu hết nổi ồn ào, xế chiều mùng tám, từ nhà cũ trong nội thành về lại biệt thự ở ngoại ô phía tây.
Trần Tri Ngộ lái xe đưa bà về, dọc đường, Cố Bội Du cười nói: “Hôm qua, ba con bí mật hỏi mẹ chứ, rốt cuộc Tô Nam là cô bé như thế nào.”
Trần Tri Ngộ cười hỏi: “Mẹ trả lời sao ạ?”
“Mẹ nói, ông muốn gặp thì tự đi mà gặp —— đoán chừng ông lão muốn chọn một ngày thích hợp, cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Nếu mẹ chưa làm xong công tác tư tưởng cho ba, con không dám để Tô Nam ăn bữa cơm này với ông cụ đâu.”
Cố Bội Du nhìn anh: “Con lơ ông lão hai ba tháng nay không thèm để ý tới, cái đầu gỗ du cứng nhắc của ông ấy e là đã nghĩ thông suốt rồi.”
Trần Tri Ngộ bật cười nhìn Cố Bội Du: “Là ba tự nghĩ thông hay nhờ mẹ thuyết phục ạ?”
“Hôn nhân của con và Trình Uyển dù sao cũng đã xong rồi, ảnh hưởng thì cũng đã ảnh hưởng, còn có thể thế nào đây? Con từng này tuổi, gặp được một người yêu thương tốt biết bao so với đơn độc một thân một mình. Trước kia, ông ấy không quản được con, bây giờ càng vô phương. Tuy gia thế nhà Tô Nam không nổi bật, nhưng chuyện này cũng chẳng có gì trở ngại… Nhà chúng ta có thể thiếu chút tiền đó sao?”
Trần Tri Ngộ không nói gì.
“Mẹ thật sự rất thích Tô Nam, thông minh lanh lợi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện… Trước tết mẹ có gặp con bé một lần, nhưng cũng không trò chuyện được nhiều.”
“Khi nào vậy ạ?”
“Thì mấy bữa con ra nước ngoài công tác đó, mẹ sợ con bé ở nhà một mình buồn…” Cố Bội Du dừng một lúc, như sực nghĩ đến điều gì: “Con và Tô Nam vẫn luôn ở đô thị đại học sao?”
“Dạ. Chỗ đó gần công ty cô ấy thực tập.”
“Ta nói hèn chi.” Liền kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện hiểu lầm cho Trần Tri Ngộ nghe.
Trần Tri Ngộ sửng sốt: “Cô ấy đến căn hộ ở trung tâm thành phố lấy tài liệu ạ?”
Cố Bội Du nhìn anh: “Đúng rồi, sao thế?”
Trần Tri Ngộ mím môi không lên tiếng, đè nén sự nôn nóng trong lòng xuống, đưa Cố Bội Du về đến biệt thự, không dám chậm trễ, lập tức quay đầu chạy đến thành phố Túc.
***
Dọc đường, khắp mặt đất đầy những mảnh vụn giấy đỏ của xác pháo lẫn trong vết bánh xe lầy lội, dơ không thể tả.
Trần Tri Ngộ dừng xe trước đầu hẻm, nơi tình cờ gặp Tô Nam năm ngoái, xuống xe, gọi điện thoại cho cô.
Trời sụp tối, mây đen giăng đặc chân trời, gió se lạnh.
Mẹ Tô đi thăm họ hàng, Tô Nam đang đút Ninh Ninh ăn cơm, Tô Tĩnh tan làm vừa về đến nhà đang rửa mặt trong phòng tắm.
Chuông điện thoại vang lên, Tô Nam đặt cái chén nhỏ xuống bàn trà, với tay lấy điện thoại trên sofa, nhìn số gọi đến, nét mặt trĩu nặng.
“Thầy Trần.”
“Anh đang ở đầu ngõ nhà chị gái em lần trước. Em ra đây đi.”
Tô Nam sửng sốt: “… Không phải anh nói mùng mười mới tới sao ạ?”
“Ra đây đi, anh có chuyện nói với em.”
Tô Nam nhìn về phía nhà tắm: “… Bây giờ em không đi được.”
“Anh đợi em.”
Điện thoại cúp.
Tô Nam thở dài, cầm cái chén lên tiếp tục đút Ninh Ninh ăn cơm.
Tô Tĩnh tẩy trang xong từ nhà tắm đi ra, trên mặt còn vương mấy giọt nước, ngồi xuống sofa, ôm Ninh Ninh: “Đi đi.” Thấy Tô Nam kinh ngạc, tiếp tục cầm lấy cái chén trên tay cô: “Tối nào cũng lén nhắn tin gọi điện thoại, mẹ không biết, chị còn không biết sao?” Vừa nói vừa múc một muỗng cơm chan canh thịt, đưa lên miệng Ninh Ninh.
“Chị…”
“Em lớn như vậy rồi, tự mình làm chủ. Cảm thấy phù hợp thì đưa về nhà.” Vẻ mặt Tô Tĩnh bình thản.
Tô Nam mặc áo lông vào, đội mũ len, bao tay và khăn quàng cổ, giữ ấm cẩn thận đi ra cửa.
Qua cầu, từ đằng xa nhìn thấy một chiếc xe bật đèn đỗ.
Đến gần, thấy một người đang tựa vào thân xe.
Áo khoác ngoài màu đen, phong phanh. Gió cuộn làn khói xanh nhạt bay lên lãng đãng, đầu đốm lửa đỏ chợt lóe chợt tắt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Tri Ngộ ngẩng đầu lên.
Tô Nam đứng trước mặt anh, cách hai ba bước.
Trần Tri Ngộ giơ tay: “Lại đây với anh.”
Tô Nam lắc đầu: “Thầy Trần, em cũng có lời muốn nói với anh.”
Trần Tri Ngộ ném điếu thuốc, bước tới trước một bước, nắm lấy tay cô kéo vào lòng.
Rất lâu rồi không nhìn thấy.
Bao nhiêu lần muốn tới gặp cô, cô đều tránh né.
Nếu không phải Cố Bội Du nói ra, e rằng đến bây giờ anh cũng không thể nào hiểu được khoảng thời gian cuối năm này, rốt cuộc vì sao thái độ của cô cứ như gần như xa.
Cánh tay vòng quanh siết chặt cứng đến bản thân cũng không phát hiện, vùi đầu vào cổ cô ra sức hít ngửi thật sâu.
Không kìm được, ngón tay giữ cằm cô hôn xuống.
Mùi khói hăng hắc.
Bao nhiêu cảm xúc bị đè nén trong cả quãng thời gian dài, bỗng chốc tuôn trào.
Duỗi tay đẩy anh ra, không đẩy được.
Tựa như bị người ta phủ chụp xuống vạc bóng đêm rét đậm, ập vào mắt là cái buốt lạnh sâu tận xương tủy như chẳng bao giờ còn tìm thấy mặt trời.
Thương anh bao nhiêu, giờ đây trong lòng đau bấy nhiêu.
Cuối cùng, khoảnh khắc anh thở dốc, Tô Nam tìm được cơ hội cất lời: “Nam Sơn… tuyết có rơi không anh?”
Trần Tri Ngộ thoáng ngạc nhiên: “Địa hình cao, tuyết rơi suốt mùa đông.”
“Chúng ta đi ngắm tuyết đi.”
Năm trước, lần đầu cùng anh gặp gỡ.
Anh nói: ‘Mùa này, bụi mù tơ liễu, cũng không có gì để xem. Đến vào mùa đông, cảnh tuyết không tệ.’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.