Tuyết Rơi Mùa Hè

Chương 44

Sheryl Nome

16/05/2013

Bước ra Ruby Plaza, Hạo Thiên tiến đến chiếc xe đang đậu trước mặt, bỗng ánh mắt dừng lại nơi cột đèn giao thông, một bé trai 7, 8 tuổi đang bưng mặt khóc, tiếng khóc thảm thiết khản đặc chìm lẫn vào mớ tiếng động ồn ào nơi đô thị.

Thiên nhíu mày, anh đóng cửa xe lại, tiến đến gần cậu bé đang quay lưng về phía anh “Này nhóc…!” Thầm nghĩ chắc lại bị lạc mất mẹ đây mà.

Tiếng gọi của anh cũng bị những tiếng xe ồn ào khỏa lấp mất, anh sốt ruột bước nhanh đến gần. cậu bé kia không nghe thấy tiếng anh gọi nên đã vừa khóc vừa đặt chân xuống lòng đường chật ních xe cộ, tiếng còi xe vang lên khiến nó càng hoảng sợ hơn.

“Nhóc ơi….!”

Một chiếc ô tô tải lao đến.

“Này, cẩn thận…!!!” Thiên hoảng hốt chạy xuống lòng đường, cản cậu bé kia lại.

Ánh đèn của chiếc xe rọi thẳng vào mặt anh, Thiên nheo mắt lại, đứa bé trong vòng tay anh gào khóc thảm thiết.

Người tài xế của Thiên vội mở cửa xe, lao ra.

“Thiếu gia!!!!!!!!!!!!!!!!"

Nếu lần này cả anh cũng đi…Ông trời, rốt cuộc ông có mắt không? Đôi mắt tinh anh của ông mà nhân gian vẫn thường sùng bái mù hết rồi sao?

Người tài xế hoảng hốt gào lên, tiếng thét xé cổ họng nhanh chóng bị chìm lấp trong tiếng còi xe giục giã, bóng Hạo Thiên nhòe đi trong ánh đèn xe rọi tới.

“Thiếu giaaaaaaaaaaaaaa”



*Choang*

Băng Hạ giật mình ngưng tay, ngước lên. Bảo Vy vừa làm bể lọ hoa trên bàn.

“Cẩn thận chứ!” Long chau mày, đẩy Vy ra khỏi chỗ mảnh vỡ văng tung tóe trên sàn.

“Em còn chưa kịp động vào nó” Vy làu bàu

“Còn cãi à, không động thì tự nó nhảy xuống chắc?”

“Ơ thì….”

Vy chưa kịp hoàn thành xong câu nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Nhận ra đó là điện thoại của mình, Long vội nhắc Bảo Vy ra ngoài gọi lễ tân đến dọn chỗ mảnh vỡ, còn mình thì nhanh tay bấm nút nghe.

“A lô?”

“…”

“Cái gì?” Sắc mặt Long chuyển qua xanh mét, Bảo Vy đang định bước ra cửa chợt khựng lại. Băng Hạ cũng nhanh chóng ngẩng lên vì dự tính được điều không hay.

“Vâng, tôi đến ngay!” Long cúp máy, quay lại nhìn Bảo Vy và Băng Hạ. Vy nhìn mặt anh không còn chút máu nào.

“Thiếu gia bị tai nạn trên Quảng trường Mỹ nhân ngư…..”

Chỉ chờ có thế, Băng Hạ chết lặng. Vội túm lấy mảnh giấy chưa kịp hoàn thiện, cô lao như bay ra khỏi phòng VIP của bar Bubble, đẩy cánh cửa đập vào tường “Rầm” một cái.

“Băng Hạ!” Vy vội vàng chạy theo bạn, Nhật Long cũng nhanh chóng lao ra sau đó.



Bàn tay vò gần như nát tờ giấy vừa cầm ra, móng tay cắm sâu vào da thịt, khuôn mặt Băng Hạ đã chuyển qua trắng bệch từ bao giờ, nhưng cố che đậy bằng cái mặt nạ bình thản một cách vụng về.

Một bàn tay đặt lên mu bàn tay Hạ, cô ngước lên, Vy nhìn cô trấn an, đôi đồng tử màu nâu dịu dàng tĩnh lặng.

“Long! Anh đi nhanh hơn chút đi!” Vy quay mặt lên giục Long.

“Anh cũng đang cố đây!”

Và quả thực đúng là anh đang rất cố gắng, vì giữa không gian đông nghẹt trên đường vào buổi tối Valentine thế này, việc nhích chiếc xe Limo dài phóng như bay quả thực không phải điều dễ dàng.

Băng Hạ cắn môi thật mạnh, để cho những dự cảm không lành trong người bay biến.

Hạo Thiên, anh không được phép có mệnh hệ gì đấy, nhất định không được phép có mệnh hệ gì. Anh đã hứa với em, tối nay sẽ có bất ngờ dành cho em, vì vậy tuyệt đối không được xảy ra chuyện.

Gần mười một năm trước, đúng vào cái thời khắc mà cô được ra đời này, chính ba mẹ cô cũng đã rời bỏ cô mà đi.

Hôm nay, là ngày giỗ của hai người.



Băng Hạ ngồi chống cằm bên chiếc bàn đã bày sẵn bánh kem, nến và đồ ăn, chốc chốc lại ngước mặt lên chiếc đồng hồ trên tường nhìn chiếc kim đồng hồ đang nặng nề nhích từng ly từng tí một, đôi lông mày nhỏ xíu thỉnh thoảng lại chau lại.

14 – 2, mọi người thường bảo đó là ngày Lễ tình nhân, nhưng Băng Hạ bé nhỏ chỉ biết đến nó là ngày sinh nhật của mình, ngày mà mẹ Khiết Bội đã nói rằng, “vào ngày đó đã có một Thiên Sứ xinh đẹp đáp xuống trần gian và trao con vào tay ba mẹ”.

Trước đó hai ngày, ba nói mẹ có một show diễn bên nước ngoài, mà sức khỏe mẹ không được tốt, lại không thể bỏ, cho nên ba sẽ đưa mẹ đi, và hứa với Hạ rằng sẽ về kịp lúc để đón sinh nhật cùng cô bé.

Nhưng….đã muộn lắm rồi. Băng Hạ cảm thấy ruột gan mình như nóng dần lên.

Cánh cửa nhẹ mở, Băng Hạ giật mình đứng bật dậy, nhưng lại ngay lập tức, cô bé thất vọng. Là quản gia Triệu Tuấn.

“Tiểu thư, có lẽ chuyến bay sẽ đáp muộn, chúng ta đón sinh nhật trước thôi nào” Ông cười và tiến đến gần Hạ.

“Không, cháu chờ ba mẹ” Cô bé kiên quyết.

“Nhưng muộn lắm rồi” Ông quản gia ái ngại “Ngày mai cô còn phải đi học”

“Không” Cô bé lặp lại, ánh mắt sắt đá cứng cỏi “Cháu cần phải chờ ba mẹ, ba mẹ đã hứa sẽ về kịp”

Trong phút giây ấy, không hiểu sao lại có một suy nghĩ lướt qua đầu Băng Hạ, rằng nếu lần này không được đón sinh nhật cùng ba mẹ, thì mãi mãi về sau sẽ không còn cơ hội nữa.

“Bác Tuấn!” Từ cánh cửa vừa hé mở, một chàng trai trẻ ngó mặt vào gọi khẽ, cả Băng Hạ và ông Tuấn đều quay lại “Bác Huỳnh có chuyện cần nói”

“Tôi ra ngay!” Ông quản gia gật đầu, vội quay người bước ra như chạy.

Cánh cửa khép lại….trước khi nó được Băng Hạ mở ra lần nữa. cô bé nhìn theo dáng đi của hai người vừa rời khỏi. đôi lông mày chau lại, hoang mang. Cô bé nhè nhẹ bước theo.

Qua khe cửa nhỏ, Băng Hạ cẩn trọng nhòm vào, con mắt nhìn qua lỗ hổng đầy cảnh giác.

“Ông Tuấn, Chủ tịch và Phu nhân gặp chuyện rồi!”

“Cái gì?” Mặt quản gia biến sắc. “Chuyện gì?”

“Cảnh sát vừa gọi điện đến, Chủ tịch và Phu nhân…họ tử vong ngay trên đường đến bệnh viện”

“Hả? họ bị làm sao?”

Hô hấp của Băng Hạ bị ngắt quãng, cô bé bám chặt vào cánh cửa gỗ lạnh toát, chỉ thấy ông Huỳnh ghé vào tai quản gia nói gì đó, và sau khi nghe xong, mặt ông quản gia chợt trắng bệch.

“Tạm thời đừng nói cho Tiểu thư biết, đợi đến bệnh viện xem có đúng là Chủ tịch và Phu nhân không đã” Ông quản gia cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng nói thì rõ ràng là đang run lên.

“Tiểu thư!” Chợt có tiếng một cô giúp việc hoảng hốt bên ngoài, ông Tuấn và ông Huỳnh không hẹn cùng quay ra.

“Quản gia, tiểu thư bị ngất rồi!” Cô bé giúp việc ngó đầu vào, vừa nói vừa khóc.

Ba, mẹ, ba mẹ ra đi vào đúng ngày sinh nhật của con sao? vào đúng ngày mà “…có một Thiên Sứ xinh đẹp đã xuống trần và trao con vào tay ba mẹ”?

Và gần mười một năm sau, vào đúng ngày này, lại có một người mà con yêu thương sẽ phải ra đi?

Ông trời ạ, người thật biết trêu đùa nhân gian. Con biết con là đứa mang lại điều không may mà, biết mình là đứa mang lại chết chóc mà, đã biết vậy rồi mà còn yêu anh, còn đáp lại tình cảm của anh, còn hại anh.

Ông trời à, nếu con là một đứa không may, con xin chịu đi theo ba mẹ, con xin chịu sự trừng phạt của Thượng Đế, vì con sinh ra đã là một điều xui xẻo, vì ngay thời khắc con sinh ra cũng khiến ba mẹ con ra đi.

Nhưng, tại sao ông còn đưa đẩy, còn để anh đến với con? Tại sao ông lại để anh là người duy nhất nhìn thấy con khóc, là người duy nhất chạm đến đáy lòng con, là người duy nhất ôm con bằng cái vòng tay ấm áp và vững chãi, vòng tay mà sau bao nhiêu năm, con mới lại được tựa vào. Tại sao ông lại để anh yêu con, để anh đến với con, sưởi ấm con trong sự giá lạnh của hận thù, để anh là người đầu tiên mà giây phút con nhìn vào mắt anh, con đã từng quên mất đi lý do mình tồn tại trên thế gian này, mà chỉ muốn được ở bên anh mãi mãi.

Dương Băng Hạ, tại sao mày biết mà lại còn đến với anh? đáng ra ngày ấy, khi anh nói yêu, mày phải thẳng thừng từ chối, phải biết kìm nén tình cảm, việc và trước giờ mày luôn làm tốt. mày là đứa rõ hơn ai hết, bản thân chỉ là một mầm họa không may.

Giờ thì, mày đã thấy hậu quả chưa?

Ông trời à, nếu ông muốn con chết, đơn giản thôi mà, con không có gì nuối tiếc, khi chết cũng không ai thương tiếc cho con, nhưng tại sao lại luôn làm hại tới những người con yêu thương? Làm ơn….

Ông đã lấy đi của con quá nhiều thứ rồi, và giờ là lúc cần dừng lại.

Nếu lần này cả anh cũng đi…Ông trời, rốt cuộc ông có mắt không? Đôi mắt tinh anh của ông mà nhân gian vẫn thường sùng bái mù hết rồi sao?

Ông có thể lấy đi tất cả của con, có thể lấy đi hạnh phúc của con, để con mãi mãi bất hạnh và đau khổ cũng được, nhưng xin ông, trả lại anh…

Con có thể đổi cho ông cả mạng sống của mình, xin ông, hãy giữ anh lại…

Xin ông, chỉ cần anh bình yên, hãy lấy mạng con đi, ngay lập tức…

Hãy để con được đi theo ba mẹ con, đó là tất cả những gì con có thể làm được cho anh, người đã dùng cả trái tim để sưởi ấm con. Hãy để anh ở lại…

Cảm nhận móng tay đã cắm sâu vào da thịt đến nỗi bật máu, Băng Hạ vẫn đăm đăm nhìn về phía trước. đường phố toàn người và người, cản trở tầm nhìn. Chưa bao giờ cô thấy sợ mất một ai như thế này…





*Kétttttttt*

Tiếng phanh gấp của xe nghe rợn người, Quảng trường Mỹ nhân ngư đã hiện ra trước mắt, Băng Hạ không nói không rằng, lao đến nhanh như chớp, mở bật cửa xe và phóng ra ngoài trước khi chiếc Limo kịp dừng hẳn. Bảo Vy và Nhật Long cũng nhanh chóng lao ra khỏi xe ngay sau đó.

Bảo Vy bước ra khỏi xe, chết sững.

*Bùm Bùm*

Trên nền trời một phút trước còn một màu đen kịt, nay đã được bắn tỏa lên muôn ngàn bông pháo hoa rực rỡ. từng đường pháo hoa đủ các màu đan vào nhau, sáng rực lên trên Quảng trường.

Ánh sáng rực rỡ nhiều màu làm nổi lên làn da nhợt nhạt trắng bệch của Băng Hạ.

*Bùm*

“Happy Birthday, Bang Ha”

Dòng chữ lung linh huyền ảo hiện lên lấp lánh trong đôi mắt Bảo Vy.

Trước mặt Băng Hạ đang đứng như tượng ngoài xe, một Hạo Thiên bằng xương bằng thịt, một Hạo Thiên cao ngạo và lạnh lùng, một Hạo Thiên cao quý vững mạnh như vị thần mặt trời Apollo, một Hạo Thiên với mái tóc màu hạt dẻ và chiếc khuyên tai thánh giá bạc, làn da trắng nổi bật dưới nền trời đen kịt, huyền ảo và ma quái. Anh đứng đó, mỉm cười nhìn Băng Hạ.

Quảng trường Mỹ nhân ngư vắng tanh, gió đông lạnh buốt nhè nhẹ thổi, chỉ có những đợt pháo hoa vẫn không ngừng bung mình trên cao.

Mái tóc Băng Hạ khẽ bay, tạo nên cảm giác u buồn thê lương, trái ngược với khung cảnh lộng lẫy.

“Băng Hạ, chúc mừng sinh nhật em!”

Bảo Vy ôm lấy lồng ngực đang thắt lại, trút một tiếng thở nhẹ nhõm.

“Anh…không sao?” Băng Hạ như đờ đẫn, cô nhìn anh, đôi môi trắng nhợt, mấp máy.

Hạo Thiên mỉm cười nhìn cô, anh khẽ gật.

Bảo Vy nhìn quanh, toàn bộ Quảng trường đẹp lung linh nhưng vắng tanh, không một bóng người, hoàn toàn không có dấu hiệu của một vụ tai nạn.

“Anh…lừa em?” Băng Hạ nghiêng đầu, đôi mắt chớp nhẹ, mờ mịt. trong đôi đồng tử màu xám lạnh, Hạo Thiên có thể nhìn thấy sự hoang mang và đau khổ vỡ òa.

“Anh…không…”

*Bốp*

Nhật Long trợn mắt kinh ngạc.

Bảo Vy che miệng.

Gió đông lại thổi qua cào xé trái tim con người, trên nền trời, pháo hoa đã ngưng dần.

Khuôn mặt Hạo Thiên lệch sang một bên, tròng mắt xanh lục nổi lên vài gợn sóng xao động sau đó lại yên bình như mặt hồ phẳng lặng.

Một bông pháo hoa bắn lên, bung mình thành ánh sáng đỏ rực, soi vào đôi mắt màu xám.

“Anh lừa em?” Cô nhắc lại, đôi lông mày nhướn lên, bàn tay vừa đánh anh run run, cảm giác đau xót len vào tận trái tim “Anh dám lừa em?”

Hạo Thiên im lặng.

“Anh có biết em đã lo lắng thế nào? Em lo sợ thế nào? Tại sao lại nhẫn tâm lừa em?”

Đôi lông mày chau lại, và dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng một dòng nước vẫn len qua hàng mi và rơi xuống.

“Em đã lại tưởng anh ra đi giống họ, em đã hoảng sợ … “ Giọng cô khản đặc “Em đã lo lắng cho anh biết bao, để rồi bây giờ anh lừa em?”

Giọng nói cao vút, cô gào lên.

Hạo Thiên quay mặt lại, ánh sáng từ chiếc khuyên tai bỗng u ám, đôi mắt xanh nhìn cô buồn da diết, trong lòng anh, sự day dứt và thương xót cô không ngừng cào xé, anh tự trách mình sao đã không để ý đến tâm trạng của cô.

“Sao anh có thể làm thế? Sao có thể đối xử với em như thế?” Băng Hạ khóc, lần đầu tiên anh thấy cô khóc nhiều như thế, mà lại là vì anh, do anh.

Bảo Vy quay mặt đi, cắn môi. Khẽ nhắm mắt lại cho nước mắt chảy xuống.

Nhật Long đưa mắt ra chỗ khác.

Hạo Thiên tiến đến, anh nhìn cô, trong đôi mắt có thể thấy được sự nhói buốt tận tâm can. Anh vòng tay, ôm lấy cô, siết lấy cô thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Rơi Mùa Hè

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook