Chương 5
Sheryl Nome
16/05/2013
_Thiếu gia!_Nhật Long đứng trước mặt Hạo Thiên, cúi đầu.
Hạo Thiên liếc mắt nhìn những người còn lại ở trong lớp.
_Ra ngoài hết đi.
Tuy ko muốn nhưng cũng ko thể làm trái lời Thiếu gia, những người trong lớp hậm hực bỏ ra ngoài.
_Nói!_Hạo Thiên ngả người ra sau ghế, 2 chân gác lên bàn chờ đợi.
_Cô ta, Dương Băng Hạ vừa bị nhóm Gossip Girl đánh.
_Chỉ thế thôi?_Hạo Thiên vẫn ko nhìn Nhật Long, biểu cảm trên gương mặt ko thay đổi. Cái anh mong chờ ko phải việc Băng Hạ bị đánh mà là 1 điều gì đó hơn thế.
_......_Ngập ngừng 1 lát, Nhật Long nói tiếp_Gossip Girl bị cô ta đánh cho tơi tả.
Hạo Thiên mỉm cười. Phải thế chứ, đây chính là cái anh mong đợi. Một kẻ dám dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn anh, quả nhiên sẽ ko khuất phục dễ dàng như vậy.
_Đc rồi, ra ngoài đi!
Nhật Long cúi đầu chào Hạo Thiên rồi bước ra ngoài. Để lại anh với nụ cười ẩn chứa nét thú vị.
Vì trên người Băng Hạ đầy vết thương, nên cô ko thể lên lớp học tiếp đc, ca học buổi chiều cũng vì thế mà phải nghỉ theo.
Phòng y tế khắp nơi phủ một màu trắng toát này càng làm cho Băng Hạ cảm thấy ngột ngạt, ảm đạm. Từ nhỏ Băng Hạ đã rất sợ bệnh viện, ko biết vì sao, nhưng ngoại trừ việc cô sinh ra trong bệnh viện, thì trong tiềm thức của cô, chưa bao giờ cô đặt chân vào cái nơi đáng sợ này.
Kể cả ngày ba mẹ cô mất........!
Băng Hạ bước xuống giường, tuy biết Tiểu Vy sẽ cằn nhằn, nhưng so với việc bắt cô nằm trong cái phòng y tế này, thì giết cô đi có lẽ còn dễ chịu hơn.
Cô rảo bước ra phía sau sân trường, nhìn mấy cành Bằng Lăng tím khẽ đu đưa theo gió. Loài hoa này, ngay cả khi mới nở đã nhợt nhạt rồi.
Điện thoại rung.
"A new messsage"
"Mình nghe nói bạn bị đánh, có đau ko? Khỏe chưa?"_Là Hạ Tiểu Nhã?
"Mình khỏe rồi, cảm ơn bạn."_Băng Hạ Reply.
"Sending...."
_Vẫn còn hứng thú ra đây ngắm hoa?
Băng Hạ cất điện thoại vào túi, mỉm cười. Chủ nhân của giọng nói lạnh băng ko cảm xúc này, chỉ có thể là.........
_Thiếu gia mà cúp học ko hay đâu.
_Vậy sao, tôi nghe nói có người vừa bị đánh nên ra thăm thôi.
Băng Hạ nghiêng đầu:
_Có vẻ như hơi thất vọng rồi nhỉ? Trông tôi ko thảm hại như anh mong đợi.
_So với việc cô đánh lại Gossip Girl, thì cho dù cô có bị liệt giường, tôi vẫn sẽ chúc mừng.
Hạo Thiên lướt qua những vết băng trắng trên tay Băng Hạ, trong lòng bỗng trào dâng 1 cảm xúc khó hiểu.
_Vậy sao? Tôi có thể cho đó là 1 chiến công ko đây?
_Tùy cô._Hạo Thiên nhún vai.
Băng Hạ mỉm cười quay gót bước đi. Nhưng đc vài bước thì bị Hạo Thiên dùng tay kéo lại.
_Cô đi đâu thế?
Khuôn mặt Băng Hạ chợt đanh lại:
_Có liên quan đến anh sao? Buông tôi ra. Ghê tởm.
Hạo Thiên bất giác thả tay Băng Hạ ra. Cô lườm anh 1 cái sắc lạnh rồi bỏ đi.
"Ghê tởm? Cô còn chưa thấy hết sự ghê tởm của tôi đâu."
_Chán bạn quá, bị thương mà vẫn thích đi lung tung, chắc mình phải đi mua cái xích về mới đc._Tiểu Vy cau mày thở dài.
_Ở trong phòng y tế chán lắm.
Băng Hạ thả mình xuống chiếc giường, đôi mắt khép lại.
Tiểu Vy cắn nhẹ môi. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Băng Hạ là người bảo vệ cho cô, nhưng thực chất, cô mới chính là người bảo vệ và che chở cho Băng Hạ. Vì sâu trong tâm hồn của con người lạnh lùng, kiêu ngạo ấy, là 1 trái tim yếu đuối, cực kì yếu đuối.
Cách đây 10 năm...........
Dương Băng Hạ khi ấy là 1 cô bé 6 tuổi, hồn nhiên, vô tư, tinh nghịch, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn thời trang nổi tiếng Dương Dương.
Triệu Vy khi ấy là con gái của bác Triệu, quản gia của nhà Băng Hạ, 2 người bằng tuổi nhau, nhưng vì mặc cảm nên Tiểu Vy ko bao giờ nói chuyện với Băng Hạ.
Một ngày mùa hè.......
Khi bắt gặp Tiểu Vy đứng khóc ngoài vườn vì bị ba mắng, Băng Hạ đã đưa chiếc kẹo bông của mình cho Tiểu Vy, đôi mắt trong veo nhìn Tiểu Vy ko chớp, miệng nở 1 nụ cười thánh thiện.
_Sao bạn lại khóc?
_Mình....hix......bị ba mắng....!
_Thôi đừng khóc nữa, tí vào mình sẽ phạt bác Triệu.
_Ko ko_Tiểu Vy xua tay rối rít_Đừng phạt ba mình, tại mình làm vỡ lọ hoa nên ba mình mới mắng_Giọng Tiểu Vy nhỏ dần.
_Ừ, mình chỉ đùa thôi_Băng Hạ cười, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xíu bên trong._Tụi mình làm bạn nhé?
_Ừ._Tiểu Vy gật đầu.
Và thế là một Băng Hạ hồn nhiên, tinh nghịch, một Tiểu Vy ngây thơ, nhí nhảnh, cả 2 cô nhóc đã cùng hợp sức lại tạo ra biết bao trò đùa nghịch tai quái cho tất cả mọi người. Băng Hạ bị ba mắng, Tiểu Vy cũng bị bác Triệu mắng. Trước mặt người lớn thì tỏ ra ăn năn, hối lỗi, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Mọi người trong nhà phải học cách tập sống chung với những trò đùa tai quái này, vì ở đâu cũng tiềm ẩn "nguy hiểm" rình rập.
Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi yên bình, nhưng các bạn biết đấy, định mệnh là 1 chuỗi những bất ngờ, và thảm kịch xảy ra năm Băng Hạ lên 8 tuổi đã đưa cuộc sống của cô sang 1 bước ngoặt mới, cướp đi nụ cười và sự hồn nhiên của cô.
Ba mẹ Băng Hạ gặp tai nạn máy bay........
Ra đi..........
Để lại đứa con gái nhỏ sống 1 mình trên cõi đời......
Những người họ hàng của Băng Hạ, lúc trước đã ko ưa gì ba mẹ cô, nay thấy họ chết, đều nhảy vào tranh giành Dương Dương.
Cả những tập đoàn đối thủ với Dương Dương cũng chớp lấy cơ hội này mà chặn tất cả các đường, ko cho Dương Dương khôi phục.
Dương Dương phá sản......
Ba mẹ đã mất.......
Mọi thứ vụt qua tầm tay Băng Hạ nhanh đến nỗi cô ko thể nắm lấy, cũng ko kịp thích nghi......
Những đau khổ, mất mát này, liệu có phải là quá sức đối với 1 cô bé lên 8 hay ko?
Mọi người trong lớp đều xa lánh Băng Hạ, ko ai cho cô lấy 1 lời an ủi, ko ai cho cô lấy 1 sự sẻ chia. Cô cũng chỉ cười, cuộc sống này đúng là đầy rẫy những toan tính, mọi thứ đều là giả dối. Những người bác của cô, lúc ba mẹ cô còn sống, đều xun xoe nịnh nọt, vậy mà khi ba mẹ cô mất, chính những người ấy đã lao vào cấu xé Dương Dương. Có khác những người bạn của cô hay ko, khi mà cô còn là thiên kim tiểu thư giàu có, thì bọn chúng đều vây lấy cô, nở những nụ cười giả tạo mà nói những lời có cánh?
Hóa ra tình bạn cũng chỉ rẻ vậy thôi, tình bạn cũng chỉ dựa vào sự tồn tại của 1 công ty. Khi công ty ấy làm ăn tốt đẹp, thì tình bạn cũng vì thế mà đơm hoa kết trái, còn khi công ty phá sản, thì tình bạn còn lí do gì để ở lại cơ chứ?
Đám tang ba mẹ cô, người đến cũng khá đông, nước mắt cũng khá nhiều, nhưng cô chẳng thể nào nhận ra những người ấy đến vì muốn xem ba mẹ cô đã chết thật chưa, gia đình cô thảm hại đến mức nào, hay chỉ đơn thuần là cười vào mặt linh hồn ba mẹ cô đã yên nghỉ nơi chín suối?
Cô choáng ngợp, cô lẻ loi, cô đơn độc. Dần dần cô đã quên mất cách cười như thế nào, cách yêu thương ra sao. Mà cũng chẳng cần 2 thứ thừa thãi đó, cuộc sống của cô đâu có chỗ cho chúng?
Người ở duy nhất bên cạnh Băng Hạ đến phút cuối cùng là Tiểu Vy. Tiểu Vy cũng chính là người chứng kiến hết sự thay đổi trong trái tim Băng Hạ, từ hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng đã trở thành lạnh lùng, vô cảm, mà cũng đúng thôi, cả đời ba mẹ Băng Hạ đã cả tin, nhân hậu, mà phút cuối cùng cũng có tốt đẹp gì đâu?
Đám tang ba mẹ, Băng Hạ ko khóc, ko biết có phải vì đau khổ quá ko thể khóc ra nước mắt nữa rồi hay ko?
Con người thường phán đoán mọi việc theo những gì có sẵn trong đầu. Trong suy nghĩ của họ, khi cha mẹ mất, làm con là phải chạy ngay đến bên cạnh linh cữu, mà gào, mà khóc, mà kêu hét thảm thiết. Vì vậy khi thấy Băng Hạ ngồi bên quan tài, khuôn mặt thờ ơ, mỗi người họ đều sửng sốt mà theo đuổi những ý kiến khác nhau.
Có người nói cô thật độc ác, là ác quỷ.
Có người nói cô kiên cường.
Có người nói cô đã chai lì với cuộc sống.
Tiểu Vy thì thấy cô thật yếu đuối. Vì sao ư? Đau....mà ko thể khóc đc ra, ko phải là yếu đuối sao? Đau...mà ko thể tìm đc 1 bờ vai để dựa vào, ko phải là yếu đuối sao? Đau....mà ko thể gục xuống, phải cố tỏ ra kiên cường đứng dậy, ko phải là yếu đuối sao?
Họ nói Băng Hạ là ác quỷ, vậy giữa 1 kẻ chỉ nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng trong lòng cười thầm, và 1 người ko thể khóc đc ra, nhưng trong lòng chết đi từng bộ phận, thì ai là người đau lòng hơn ai?
.............
Băng Hạ phải đến sống nhờ nhà của Tiểu Vy, vì ngôi nhà Băng Hạ đang sống cũng bị mất. Ông Triệu Tuấn- ba của Tiểu Vy, vì lúc trước đã tùng mang ơn ba Băng Hạ, nên đã cưu mang cô, cho cô ăn học, yêu thương cô ko kém gì con gái mình. Băng Hạ phải chuyển trường, vì ông Triệu Tuấn ko đủ sức lo tiền học cho cô ở ngôi trường quý tộc lúc trước. Ở đây, Băng Hạ phải sống một cuộc sống ko còn là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng như trước nữa. Nhưng Băng Hạ kể cả khi là tiểu thư cũng ko bao giờ cư xử cao ngạo, luôn đúng mực, làm việc gì cũng tự lập, ko cần ai hầu hạ. Nên cô hoàn toàn ko bị mất cân bằng khi hoàn cảnh sống thay đổi.
Và cứ thế, cuộc sống trôi dần........
..............
Khẽ lau dòng nước mắt vừa trào ra và gấp lại 1 trang kí ức đau buồn, Tiểu Vy lấy chăn lại đắp cho người đang ngủ trên giường.
Liệu cô có thể thay đổi đc Băng Hạ, có thể giúp Băng Hạ tìm lại đc nụ cười, sự hồn nhiên như 10 năm trước, và giúp trái tim băng giá của cô tan chảy hay ko???????
Tiểu Vy bước ra ngoài, khép cửa........
Hạo Thiên liếc mắt nhìn những người còn lại ở trong lớp.
_Ra ngoài hết đi.
Tuy ko muốn nhưng cũng ko thể làm trái lời Thiếu gia, những người trong lớp hậm hực bỏ ra ngoài.
_Nói!_Hạo Thiên ngả người ra sau ghế, 2 chân gác lên bàn chờ đợi.
_Cô ta, Dương Băng Hạ vừa bị nhóm Gossip Girl đánh.
_Chỉ thế thôi?_Hạo Thiên vẫn ko nhìn Nhật Long, biểu cảm trên gương mặt ko thay đổi. Cái anh mong chờ ko phải việc Băng Hạ bị đánh mà là 1 điều gì đó hơn thế.
_......_Ngập ngừng 1 lát, Nhật Long nói tiếp_Gossip Girl bị cô ta đánh cho tơi tả.
Hạo Thiên mỉm cười. Phải thế chứ, đây chính là cái anh mong đợi. Một kẻ dám dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn anh, quả nhiên sẽ ko khuất phục dễ dàng như vậy.
_Đc rồi, ra ngoài đi!
Nhật Long cúi đầu chào Hạo Thiên rồi bước ra ngoài. Để lại anh với nụ cười ẩn chứa nét thú vị.
Vì trên người Băng Hạ đầy vết thương, nên cô ko thể lên lớp học tiếp đc, ca học buổi chiều cũng vì thế mà phải nghỉ theo.
Phòng y tế khắp nơi phủ một màu trắng toát này càng làm cho Băng Hạ cảm thấy ngột ngạt, ảm đạm. Từ nhỏ Băng Hạ đã rất sợ bệnh viện, ko biết vì sao, nhưng ngoại trừ việc cô sinh ra trong bệnh viện, thì trong tiềm thức của cô, chưa bao giờ cô đặt chân vào cái nơi đáng sợ này.
Kể cả ngày ba mẹ cô mất........!
Băng Hạ bước xuống giường, tuy biết Tiểu Vy sẽ cằn nhằn, nhưng so với việc bắt cô nằm trong cái phòng y tế này, thì giết cô đi có lẽ còn dễ chịu hơn.
Cô rảo bước ra phía sau sân trường, nhìn mấy cành Bằng Lăng tím khẽ đu đưa theo gió. Loài hoa này, ngay cả khi mới nở đã nhợt nhạt rồi.
Điện thoại rung.
"A new messsage"
"Mình nghe nói bạn bị đánh, có đau ko? Khỏe chưa?"_Là Hạ Tiểu Nhã?
"Mình khỏe rồi, cảm ơn bạn."_Băng Hạ Reply.
"Sending...."
_Vẫn còn hứng thú ra đây ngắm hoa?
Băng Hạ cất điện thoại vào túi, mỉm cười. Chủ nhân của giọng nói lạnh băng ko cảm xúc này, chỉ có thể là.........
_Thiếu gia mà cúp học ko hay đâu.
_Vậy sao, tôi nghe nói có người vừa bị đánh nên ra thăm thôi.
Băng Hạ nghiêng đầu:
_Có vẻ như hơi thất vọng rồi nhỉ? Trông tôi ko thảm hại như anh mong đợi.
_So với việc cô đánh lại Gossip Girl, thì cho dù cô có bị liệt giường, tôi vẫn sẽ chúc mừng.
Hạo Thiên lướt qua những vết băng trắng trên tay Băng Hạ, trong lòng bỗng trào dâng 1 cảm xúc khó hiểu.
_Vậy sao? Tôi có thể cho đó là 1 chiến công ko đây?
_Tùy cô._Hạo Thiên nhún vai.
Băng Hạ mỉm cười quay gót bước đi. Nhưng đc vài bước thì bị Hạo Thiên dùng tay kéo lại.
_Cô đi đâu thế?
Khuôn mặt Băng Hạ chợt đanh lại:
_Có liên quan đến anh sao? Buông tôi ra. Ghê tởm.
Hạo Thiên bất giác thả tay Băng Hạ ra. Cô lườm anh 1 cái sắc lạnh rồi bỏ đi.
"Ghê tởm? Cô còn chưa thấy hết sự ghê tởm của tôi đâu."
_Chán bạn quá, bị thương mà vẫn thích đi lung tung, chắc mình phải đi mua cái xích về mới đc._Tiểu Vy cau mày thở dài.
_Ở trong phòng y tế chán lắm.
Băng Hạ thả mình xuống chiếc giường, đôi mắt khép lại.
Tiểu Vy cắn nhẹ môi. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Băng Hạ là người bảo vệ cho cô, nhưng thực chất, cô mới chính là người bảo vệ và che chở cho Băng Hạ. Vì sâu trong tâm hồn của con người lạnh lùng, kiêu ngạo ấy, là 1 trái tim yếu đuối, cực kì yếu đuối.
Cách đây 10 năm...........
Dương Băng Hạ khi ấy là 1 cô bé 6 tuổi, hồn nhiên, vô tư, tinh nghịch, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn thời trang nổi tiếng Dương Dương.
Triệu Vy khi ấy là con gái của bác Triệu, quản gia của nhà Băng Hạ, 2 người bằng tuổi nhau, nhưng vì mặc cảm nên Tiểu Vy ko bao giờ nói chuyện với Băng Hạ.
Một ngày mùa hè.......
Khi bắt gặp Tiểu Vy đứng khóc ngoài vườn vì bị ba mắng, Băng Hạ đã đưa chiếc kẹo bông của mình cho Tiểu Vy, đôi mắt trong veo nhìn Tiểu Vy ko chớp, miệng nở 1 nụ cười thánh thiện.
_Sao bạn lại khóc?
_Mình....hix......bị ba mắng....!
_Thôi đừng khóc nữa, tí vào mình sẽ phạt bác Triệu.
_Ko ko_Tiểu Vy xua tay rối rít_Đừng phạt ba mình, tại mình làm vỡ lọ hoa nên ba mình mới mắng_Giọng Tiểu Vy nhỏ dần.
_Ừ, mình chỉ đùa thôi_Băng Hạ cười, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xíu bên trong._Tụi mình làm bạn nhé?
_Ừ._Tiểu Vy gật đầu.
Và thế là một Băng Hạ hồn nhiên, tinh nghịch, một Tiểu Vy ngây thơ, nhí nhảnh, cả 2 cô nhóc đã cùng hợp sức lại tạo ra biết bao trò đùa nghịch tai quái cho tất cả mọi người. Băng Hạ bị ba mắng, Tiểu Vy cũng bị bác Triệu mắng. Trước mặt người lớn thì tỏ ra ăn năn, hối lỗi, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Mọi người trong nhà phải học cách tập sống chung với những trò đùa tai quái này, vì ở đâu cũng tiềm ẩn "nguy hiểm" rình rập.
Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi yên bình, nhưng các bạn biết đấy, định mệnh là 1 chuỗi những bất ngờ, và thảm kịch xảy ra năm Băng Hạ lên 8 tuổi đã đưa cuộc sống của cô sang 1 bước ngoặt mới, cướp đi nụ cười và sự hồn nhiên của cô.
Ba mẹ Băng Hạ gặp tai nạn máy bay........
Ra đi..........
Để lại đứa con gái nhỏ sống 1 mình trên cõi đời......
Những người họ hàng của Băng Hạ, lúc trước đã ko ưa gì ba mẹ cô, nay thấy họ chết, đều nhảy vào tranh giành Dương Dương.
Cả những tập đoàn đối thủ với Dương Dương cũng chớp lấy cơ hội này mà chặn tất cả các đường, ko cho Dương Dương khôi phục.
Dương Dương phá sản......
Ba mẹ đã mất.......
Mọi thứ vụt qua tầm tay Băng Hạ nhanh đến nỗi cô ko thể nắm lấy, cũng ko kịp thích nghi......
Những đau khổ, mất mát này, liệu có phải là quá sức đối với 1 cô bé lên 8 hay ko?
Mọi người trong lớp đều xa lánh Băng Hạ, ko ai cho cô lấy 1 lời an ủi, ko ai cho cô lấy 1 sự sẻ chia. Cô cũng chỉ cười, cuộc sống này đúng là đầy rẫy những toan tính, mọi thứ đều là giả dối. Những người bác của cô, lúc ba mẹ cô còn sống, đều xun xoe nịnh nọt, vậy mà khi ba mẹ cô mất, chính những người ấy đã lao vào cấu xé Dương Dương. Có khác những người bạn của cô hay ko, khi mà cô còn là thiên kim tiểu thư giàu có, thì bọn chúng đều vây lấy cô, nở những nụ cười giả tạo mà nói những lời có cánh?
Hóa ra tình bạn cũng chỉ rẻ vậy thôi, tình bạn cũng chỉ dựa vào sự tồn tại của 1 công ty. Khi công ty ấy làm ăn tốt đẹp, thì tình bạn cũng vì thế mà đơm hoa kết trái, còn khi công ty phá sản, thì tình bạn còn lí do gì để ở lại cơ chứ?
Đám tang ba mẹ cô, người đến cũng khá đông, nước mắt cũng khá nhiều, nhưng cô chẳng thể nào nhận ra những người ấy đến vì muốn xem ba mẹ cô đã chết thật chưa, gia đình cô thảm hại đến mức nào, hay chỉ đơn thuần là cười vào mặt linh hồn ba mẹ cô đã yên nghỉ nơi chín suối?
Cô choáng ngợp, cô lẻ loi, cô đơn độc. Dần dần cô đã quên mất cách cười như thế nào, cách yêu thương ra sao. Mà cũng chẳng cần 2 thứ thừa thãi đó, cuộc sống của cô đâu có chỗ cho chúng?
Người ở duy nhất bên cạnh Băng Hạ đến phút cuối cùng là Tiểu Vy. Tiểu Vy cũng chính là người chứng kiến hết sự thay đổi trong trái tim Băng Hạ, từ hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng đã trở thành lạnh lùng, vô cảm, mà cũng đúng thôi, cả đời ba mẹ Băng Hạ đã cả tin, nhân hậu, mà phút cuối cùng cũng có tốt đẹp gì đâu?
Đám tang ba mẹ, Băng Hạ ko khóc, ko biết có phải vì đau khổ quá ko thể khóc ra nước mắt nữa rồi hay ko?
Con người thường phán đoán mọi việc theo những gì có sẵn trong đầu. Trong suy nghĩ của họ, khi cha mẹ mất, làm con là phải chạy ngay đến bên cạnh linh cữu, mà gào, mà khóc, mà kêu hét thảm thiết. Vì vậy khi thấy Băng Hạ ngồi bên quan tài, khuôn mặt thờ ơ, mỗi người họ đều sửng sốt mà theo đuổi những ý kiến khác nhau.
Có người nói cô thật độc ác, là ác quỷ.
Có người nói cô kiên cường.
Có người nói cô đã chai lì với cuộc sống.
Tiểu Vy thì thấy cô thật yếu đuối. Vì sao ư? Đau....mà ko thể khóc đc ra, ko phải là yếu đuối sao? Đau...mà ko thể tìm đc 1 bờ vai để dựa vào, ko phải là yếu đuối sao? Đau....mà ko thể gục xuống, phải cố tỏ ra kiên cường đứng dậy, ko phải là yếu đuối sao?
Họ nói Băng Hạ là ác quỷ, vậy giữa 1 kẻ chỉ nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng trong lòng cười thầm, và 1 người ko thể khóc đc ra, nhưng trong lòng chết đi từng bộ phận, thì ai là người đau lòng hơn ai?
.............
Băng Hạ phải đến sống nhờ nhà của Tiểu Vy, vì ngôi nhà Băng Hạ đang sống cũng bị mất. Ông Triệu Tuấn- ba của Tiểu Vy, vì lúc trước đã tùng mang ơn ba Băng Hạ, nên đã cưu mang cô, cho cô ăn học, yêu thương cô ko kém gì con gái mình. Băng Hạ phải chuyển trường, vì ông Triệu Tuấn ko đủ sức lo tiền học cho cô ở ngôi trường quý tộc lúc trước. Ở đây, Băng Hạ phải sống một cuộc sống ko còn là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng như trước nữa. Nhưng Băng Hạ kể cả khi là tiểu thư cũng ko bao giờ cư xử cao ngạo, luôn đúng mực, làm việc gì cũng tự lập, ko cần ai hầu hạ. Nên cô hoàn toàn ko bị mất cân bằng khi hoàn cảnh sống thay đổi.
Và cứ thế, cuộc sống trôi dần........
..............
Khẽ lau dòng nước mắt vừa trào ra và gấp lại 1 trang kí ức đau buồn, Tiểu Vy lấy chăn lại đắp cho người đang ngủ trên giường.
Liệu cô có thể thay đổi đc Băng Hạ, có thể giúp Băng Hạ tìm lại đc nụ cười, sự hồn nhiên như 10 năm trước, và giúp trái tim băng giá của cô tan chảy hay ko???????
Tiểu Vy bước ra ngoài, khép cửa........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.