Chương 62
Sheryl Nome
16/05/2013
Nắng vàng trong suốt như pha lê, thảnh thơi trải dài trên con đường trải nhựa.
Những thân cây nâu sẫm khẳng khiu đã bắt đầu may cho mình chiếc áo xanh sau mùa đông lạnh lẽo, từng chồi non bé xíu khẽ bướng bỉnh cựa mình như những đứa trẻ xinh xắn đáng yêu hiếu kì muốn nhìn thấy mặt trời.
Nắng nhẹ nhàng xuyên thấm qua ô cửa kính trong suốt, hắt vào bên trong quán café, Băng Hạ miệng ngậm ống hút sữa, chống cằm mơ màng nhìn ra ngoài trời, nắng ôm lấy đôi vai mỏng manh.
Hạo Thiên cầm chiếc muỗng nhỏ, nhẹ nhàng khuấy café. Mặc dù từ khi nó được gọi ra, anh vẫn khuấy liên tục như thế.
Ánh mắt hướng về phía Băng Hạ.
Tâm trạng giống như kẻ dối trá, luôn lo sợ sự thực sẽ bị phơi bày trắng trợn.
Cái đôi mắt trong veo màu tro của cô, hòa lẫn một chút sắc vàng của nắng đầu xuân, nó khiến anh cảm thấy vô cùng tội lỗi khi hình ảnh mình phản chiếu trong đó.
Kẻ trâng tráo như anh, đã biết gia đình anh có lỗi với cô như thế nào, vậy mà vẫn câm như hến, giấu hết mọi sự thực để được ở bên cô.
Kẻ trâng tráo như anh, đã biết cô mong muốn tìm được sự thực vì cái chết của cha mẹ như thế nào, vậy mà vẫn giấu giếm để nhìn cô ngày ngày xoay sở trong sự dằn vặt.
Cô yêu anh nhiều đến như thế, vậy mà bản thân lại đang tâm lừa dối cô. Thực sự anh chẳng còn tư cách để ngồi đối diện cô như thế này nữa.
Ánh nắng rót vào mắt cô long lanh, đôi má ửng hồng như đóa tường vi e thẹn ngại ngùng.
Làn da cô trắng sáng, cùng với chiếc áo khoác thể thao trắng muốt, dưới ánh nắng trong suốt như bức tượng thạch cao tinh túy và mĩ lệ.
Thật buồn cười, khi nó càng làm anh trở nên thấp hèn và bé nhỏ. Thiếu gia cao quý như anh, cũng có lúc trở nên tàn tạ trước sự cắn rứt của lương tâm thế này.
Nghe chính ba mình kể, ông đã sát hại ba mẹ cô như thế nào, lòng anh đau như dao cứa, những cơn sóng phẫn nộ cùng xót xa dâng trào khi kẻ gây ra bi kịch chia ly và đẩy cô vào thân phận cô nhi, sống trong cô độc và tuyệt vọng trong suốt ngần ấy năm lại chính là cha mình.
Cảm giác chua xót, trớ trêu làm sao khi ông trời khéo léo sắp đặt.
Trong lòng anh, thi nhau bị giày vò bởi những tội lỗi cha mình đã gây ra cho người con gái mình yêu, mỗi khi nhìn thấy cô, ở một nơi nào đó khuất sau lớp vỏ bọc bình thản là sự cắn rứt đau xót, sự trong sáng và vẻ đẹp thánh thiện vô tình hiện rõ của cô lại như xát muối vào lòng anh.
Anh biết, nụ cười đó của cô, đã thiếu đi sự ngây thơ, vô tư trong suốt hơn mười năm trời. Nếu như ngày đó, ba anh không làm việc tội lỗi như vậy, người con gái mà anh gặp đầu tiên, chắc chắn sẽ mang đôi mắt ngây thơ sáng trong, chứ không vô cảm, lạnh lùng như chiếc bóng gầy mảnh khảnh đứng cô độc trong canteen cùng đôi mắt bướng bỉnh thách thức của ngày nào.
Cô vốn dĩ, không được sự bao bọc của tình yêu thương từ cha mẹ, nên bản thân mới trở nên gai góc khó bảo.
“Thiên..!”
“Hả?” Anh như bừng tỉnh sau cơn mê.
Băng Hạ nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng, đôi môi như hai cánh hoa anh đào mỏng manh, ướt át vị sữa.
“Anh gọi em ra đây mà không nói gì hết à?” Cô chống cằm, đôi mắt xám tro phản chiếu ánh nắng vàng, một màu vàng ngọt ngào, đặc quánh như mật ong.
Tách café đã nguội lạnh.
Anh mỉm cười, nụ cười buồn, phảng phất nét mệt mỏi.
“Chỉ muốn nhìn thấy em thôi.”
Đôi môi kéo dãn, cô cười, đưa hai tay về phía trước, áp đôi bàn tay mát lạnh lên má anh.
Ánh nắng vàng ngọt.
Tất cả mọi người trong tiệm đều ngẩn ngơ ngắm nhìn đôi nam nữ nọ. trong tiệm café đông người bất chợt như chẳng còn ai, ánh sáng từ hai người ấy tỏa ra đã che lấp toàn bộ vẻ đẹp trên cả thế gian này.
Ánh nắng ưu ái đọng trên đôi môi hồng sắc hoa đào của cô gái, trên đôi mi cong dài, và trên làn da mượt mà.
Ánh nắng tinh nghịch ôm lấy khuôn mặt chàng trai, đậu trên những lọn tóc màu hạt dẻ lòa xòa và chiếc mũi thẳng tắp như tượng tạc.
Anh nhìn cô.
Đáy mắt ánh lên nỗi buồn vô hạn.
Nhẹ nhàng, anh đẩy tay cô ra.
Đôi bàn tay cô hụt hẫng lơ lửng giữa không trung.
Viễn cảnh đẹp đẽ biến mất.
Cô nhìn anh, mỉm cười, trong nụ cười xinh đẹp có chút bẽ bàng.
Anh không thể nói được cho cô sự thật, hay nói đúng hơn, là không dám nói.
Anh sợ cô sẽ hận anh, sẽ hận gia đình anh. Sự hận thù của một con người, mãnh liệt đến mức có thể che lấp tất cả tình yêu thương.
Anh không can đảm, không thể can đảm để có thể nói với anh, chính ba anh là kẻ độc ác năm ấy.
Chắc chắn cô sẽ không vứt bỏ tình cảm gia đình mà tiếp tục yêu anh, nếu như thế, sẽ chẳng còn là cô nữa.
Anh sợ rằng tình cảm anh trao cho cô suốt thời gian qua vẫn chưa đủ để xóa nhòa đi cái gọi là hận thù, rằng mối thù gia đình trong tim cô chỉ như ngọn lửa tàn âm ỉ, và giờ đây đang hăm dọa sẽ bùng cháy lên mãnh liệt.
Nếu như biết được sự thật, thì cô sẽ rời bỏ anh.
Nếu như thế…
Vậy thì…
Vậy thì anh sẽ phải sống ra sao nếu thiếu cô?
Một bi kịch tăm tối mà anh không đủ can đảm để tưởng tượng ra, chứ đừng nói là đối mặt.
Ánh nắng bên ngoài ấm áp hơn.
Băng Hạ mái tóc phủ xuống mắt, đuôi tóc hơi xoăn khẽ bay, chiếc áo khoác thể thao không che lấp đi được vẻ cô độc.
Khiến anh liên tưởng đến cô gái áo trắng trong giấc mộng của anh hôm trước.
“Tránh xa, biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi! Tôi hận cha mẹ anh, hận cả anh nữa! Tại các người mà cha mẹ tôi phải chết!!! Tôi căm thù các người!!! Tôi hận các người!!! Tôi cầu cho các người không được sống yên ổn!!!”
Trái tim anh thắt chặt đau buốt.
“Đừng có giả nhân giả nghĩa!” Tiếng cô gái hét lên the thé “Tôi không cần anh bố thí tình thương! Anh có trả lại ba mẹ cho tôi được không? Có trả lại tuổi thơ cho tôi được không? Trả lại quá khứ đẹp đẽ cho tôi? Không chứ gì???”
Sống mũi cay, anh ngoảnh mặt đi, tiếng cô gái áo trắng vang lên văng vẳng, lặp đi lặp lại trùng trùng điệp điệp trong tâm thức, xoáy vào anh mũi nhọn của sự oán trách.
“Ba tôi chết rồi! Mẹ tôi chết rồi! Gia đình tôi tan nát rồi! Tôi trở thành cô nhi! Anh nói xem tôi phải làm sao???”
Gió đầu xuân ngọt lạnh.
Anh làm sao có thể nói được với em, gia đình anh chính là kẻ đứng sau bức màn ấy, bức màn bí mật và thấm đẫm máu của quá khứ tội lỗi ?
Ở một chỗ rất xa.
Hàn Phong đang đứng đó, anh nhìn Băng Hạ và Hạo Thiên đi cùng nhau dưới ánh nắng trong suốt vàng ngọt như ngọc lưu ly tinh khiết.
Sự thật tất yếu sẽ được phơi bày dưới ánh sáng, nhưng ai là kẻ sẽ đau đớn nhất ?
Có những chuyện, người mong mỏi nhất là chính là người bẽ bàng nhất.
Những thân cây nâu sẫm khẳng khiu đã bắt đầu may cho mình chiếc áo xanh sau mùa đông lạnh lẽo, từng chồi non bé xíu khẽ bướng bỉnh cựa mình như những đứa trẻ xinh xắn đáng yêu hiếu kì muốn nhìn thấy mặt trời.
Nắng nhẹ nhàng xuyên thấm qua ô cửa kính trong suốt, hắt vào bên trong quán café, Băng Hạ miệng ngậm ống hút sữa, chống cằm mơ màng nhìn ra ngoài trời, nắng ôm lấy đôi vai mỏng manh.
Hạo Thiên cầm chiếc muỗng nhỏ, nhẹ nhàng khuấy café. Mặc dù từ khi nó được gọi ra, anh vẫn khuấy liên tục như thế.
Ánh mắt hướng về phía Băng Hạ.
Tâm trạng giống như kẻ dối trá, luôn lo sợ sự thực sẽ bị phơi bày trắng trợn.
Cái đôi mắt trong veo màu tro của cô, hòa lẫn một chút sắc vàng của nắng đầu xuân, nó khiến anh cảm thấy vô cùng tội lỗi khi hình ảnh mình phản chiếu trong đó.
Kẻ trâng tráo như anh, đã biết gia đình anh có lỗi với cô như thế nào, vậy mà vẫn câm như hến, giấu hết mọi sự thực để được ở bên cô.
Kẻ trâng tráo như anh, đã biết cô mong muốn tìm được sự thực vì cái chết của cha mẹ như thế nào, vậy mà vẫn giấu giếm để nhìn cô ngày ngày xoay sở trong sự dằn vặt.
Cô yêu anh nhiều đến như thế, vậy mà bản thân lại đang tâm lừa dối cô. Thực sự anh chẳng còn tư cách để ngồi đối diện cô như thế này nữa.
Ánh nắng rót vào mắt cô long lanh, đôi má ửng hồng như đóa tường vi e thẹn ngại ngùng.
Làn da cô trắng sáng, cùng với chiếc áo khoác thể thao trắng muốt, dưới ánh nắng trong suốt như bức tượng thạch cao tinh túy và mĩ lệ.
Thật buồn cười, khi nó càng làm anh trở nên thấp hèn và bé nhỏ. Thiếu gia cao quý như anh, cũng có lúc trở nên tàn tạ trước sự cắn rứt của lương tâm thế này.
Nghe chính ba mình kể, ông đã sát hại ba mẹ cô như thế nào, lòng anh đau như dao cứa, những cơn sóng phẫn nộ cùng xót xa dâng trào khi kẻ gây ra bi kịch chia ly và đẩy cô vào thân phận cô nhi, sống trong cô độc và tuyệt vọng trong suốt ngần ấy năm lại chính là cha mình.
Cảm giác chua xót, trớ trêu làm sao khi ông trời khéo léo sắp đặt.
Trong lòng anh, thi nhau bị giày vò bởi những tội lỗi cha mình đã gây ra cho người con gái mình yêu, mỗi khi nhìn thấy cô, ở một nơi nào đó khuất sau lớp vỏ bọc bình thản là sự cắn rứt đau xót, sự trong sáng và vẻ đẹp thánh thiện vô tình hiện rõ của cô lại như xát muối vào lòng anh.
Anh biết, nụ cười đó của cô, đã thiếu đi sự ngây thơ, vô tư trong suốt hơn mười năm trời. Nếu như ngày đó, ba anh không làm việc tội lỗi như vậy, người con gái mà anh gặp đầu tiên, chắc chắn sẽ mang đôi mắt ngây thơ sáng trong, chứ không vô cảm, lạnh lùng như chiếc bóng gầy mảnh khảnh đứng cô độc trong canteen cùng đôi mắt bướng bỉnh thách thức của ngày nào.
Cô vốn dĩ, không được sự bao bọc của tình yêu thương từ cha mẹ, nên bản thân mới trở nên gai góc khó bảo.
“Thiên..!”
“Hả?” Anh như bừng tỉnh sau cơn mê.
Băng Hạ nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng, đôi môi như hai cánh hoa anh đào mỏng manh, ướt át vị sữa.
“Anh gọi em ra đây mà không nói gì hết à?” Cô chống cằm, đôi mắt xám tro phản chiếu ánh nắng vàng, một màu vàng ngọt ngào, đặc quánh như mật ong.
Tách café đã nguội lạnh.
Anh mỉm cười, nụ cười buồn, phảng phất nét mệt mỏi.
“Chỉ muốn nhìn thấy em thôi.”
Đôi môi kéo dãn, cô cười, đưa hai tay về phía trước, áp đôi bàn tay mát lạnh lên má anh.
Ánh nắng vàng ngọt.
Tất cả mọi người trong tiệm đều ngẩn ngơ ngắm nhìn đôi nam nữ nọ. trong tiệm café đông người bất chợt như chẳng còn ai, ánh sáng từ hai người ấy tỏa ra đã che lấp toàn bộ vẻ đẹp trên cả thế gian này.
Ánh nắng ưu ái đọng trên đôi môi hồng sắc hoa đào của cô gái, trên đôi mi cong dài, và trên làn da mượt mà.
Ánh nắng tinh nghịch ôm lấy khuôn mặt chàng trai, đậu trên những lọn tóc màu hạt dẻ lòa xòa và chiếc mũi thẳng tắp như tượng tạc.
Anh nhìn cô.
Đáy mắt ánh lên nỗi buồn vô hạn.
Nhẹ nhàng, anh đẩy tay cô ra.
Đôi bàn tay cô hụt hẫng lơ lửng giữa không trung.
Viễn cảnh đẹp đẽ biến mất.
Cô nhìn anh, mỉm cười, trong nụ cười xinh đẹp có chút bẽ bàng.
Anh không thể nói được cho cô sự thật, hay nói đúng hơn, là không dám nói.
Anh sợ cô sẽ hận anh, sẽ hận gia đình anh. Sự hận thù của một con người, mãnh liệt đến mức có thể che lấp tất cả tình yêu thương.
Anh không can đảm, không thể can đảm để có thể nói với anh, chính ba anh là kẻ độc ác năm ấy.
Chắc chắn cô sẽ không vứt bỏ tình cảm gia đình mà tiếp tục yêu anh, nếu như thế, sẽ chẳng còn là cô nữa.
Anh sợ rằng tình cảm anh trao cho cô suốt thời gian qua vẫn chưa đủ để xóa nhòa đi cái gọi là hận thù, rằng mối thù gia đình trong tim cô chỉ như ngọn lửa tàn âm ỉ, và giờ đây đang hăm dọa sẽ bùng cháy lên mãnh liệt.
Nếu như biết được sự thật, thì cô sẽ rời bỏ anh.
Nếu như thế…
Vậy thì…
Vậy thì anh sẽ phải sống ra sao nếu thiếu cô?
Một bi kịch tăm tối mà anh không đủ can đảm để tưởng tượng ra, chứ đừng nói là đối mặt.
Ánh nắng bên ngoài ấm áp hơn.
Băng Hạ mái tóc phủ xuống mắt, đuôi tóc hơi xoăn khẽ bay, chiếc áo khoác thể thao không che lấp đi được vẻ cô độc.
Khiến anh liên tưởng đến cô gái áo trắng trong giấc mộng của anh hôm trước.
“Tránh xa, biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi! Tôi hận cha mẹ anh, hận cả anh nữa! Tại các người mà cha mẹ tôi phải chết!!! Tôi căm thù các người!!! Tôi hận các người!!! Tôi cầu cho các người không được sống yên ổn!!!”
Trái tim anh thắt chặt đau buốt.
“Đừng có giả nhân giả nghĩa!” Tiếng cô gái hét lên the thé “Tôi không cần anh bố thí tình thương! Anh có trả lại ba mẹ cho tôi được không? Có trả lại tuổi thơ cho tôi được không? Trả lại quá khứ đẹp đẽ cho tôi? Không chứ gì???”
Sống mũi cay, anh ngoảnh mặt đi, tiếng cô gái áo trắng vang lên văng vẳng, lặp đi lặp lại trùng trùng điệp điệp trong tâm thức, xoáy vào anh mũi nhọn của sự oán trách.
“Ba tôi chết rồi! Mẹ tôi chết rồi! Gia đình tôi tan nát rồi! Tôi trở thành cô nhi! Anh nói xem tôi phải làm sao???”
Gió đầu xuân ngọt lạnh.
Anh làm sao có thể nói được với em, gia đình anh chính là kẻ đứng sau bức màn ấy, bức màn bí mật và thấm đẫm máu của quá khứ tội lỗi ?
Ở một chỗ rất xa.
Hàn Phong đang đứng đó, anh nhìn Băng Hạ và Hạo Thiên đi cùng nhau dưới ánh nắng trong suốt vàng ngọt như ngọc lưu ly tinh khiết.
Sự thật tất yếu sẽ được phơi bày dưới ánh sáng, nhưng ai là kẻ sẽ đau đớn nhất ?
Có những chuyện, người mong mỏi nhất là chính là người bẽ bàng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.