Chương 64
Sheryl Nome
16/05/2013
Mưa…
Lách tách rơi, từng hạt, từng hạt, trong suốt đẹp đẽ như pha lê, trượt dài trên cửa kính.
Thời tiết thật lạ, mới đây còn trời xanh mây trắng, giờ đã lất phất mưa. Băng Hạ nhấp một ngụm Capuchino nóng, thầm nghĩ, nàng tiên xuân đang lầm tưởng mình là mùa hạ hay sao mà đỏng đảnh đến thế.
Hơi Capuchino phảng phất vị ngọt, bám trên mặt kính mờ. Hạ mơ hồ đưa tay miết lên đó dòng chữ “Hạ Thiên” cùng hình trái tim hơi chút méo mó.
“Hạ Thiên” – Bầu trời mùa hạ…!
Băng Hạ bật cười tự giễu mình, con người cô đã trở nên sến súa thế này từ khi nào. Toan đưa tay lau đi, hơi nước mờ đã tan biến nhanh như bong bóng xà phòng, mang theo dòng chữ của cô gái vừa ngẫu hứng viết lên.
Bên ngoài, mưa ngày một nặng hạt.
…
Thấp thoáng phía cánh cửa kính lớn trong suốt của tiệm café, có một chiếc ô màu đen.
Chiếc ô ướt sũng, bóng nước được cụp vào. Hàn Phong hào hoa đẹp đẽ như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Ánh mắt lạnh lùng kiếm tìm, anh nhận ra Băng Hạ ở chiếc bàn gần cửa sổ đang mơ màng ngắm mưa. Đôi môi hơi mỉm cười, anh tiến đến, như một cơn gió lạ, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô.
“Em thích mưa à?”
Ánh mắt cô như bao phủ lớp hơi nước mờ, cô mỉm cười, nhẹ lắc đầu.
“Không, em ghét mưa. Chỉ là không bắt trời đừng mưa được nên mới buộc phải nhìn.”
Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu thích được những cơn mưa ồn ào và dai dẳng, bẩn thỉu và ướt lạnh.
Cô gái phục vụ xinh xắn mang tờ menu cho Hàn Phong, anh không nhìn menu, mỉm cười với cô gái.
“Café.”
Cô gái ngây người, đôi má hơi ửng hồng, mỉm cười ngại ngùng quay đi.
Băng Hạ đã uống gần hết ly Capuchino.
Hơi nóng khiến môi cô ửng đỏ, ướt át, thoang thoảng vị Capuchino ngọt lịm. Hàn Phong nhìn cô không rời mắt, chợt suy nghĩ, nếu đặt môi lên đôi môi kia, hẳn sẽ bị vị ngọt ngào ấy hút mất cả linh hồn.
Mưa vẫn dai dẳng đập vào cửa kính, rồi lại trượt xuống.
Ly café được mang ra, xen giữa hơi nóng bốc lên, Hạ lên tiếng.
“Anh gọi em có việc gì?”
Phong nhìn cô, sau đó lại cúi xuống khuấy tách café.
Rõ ràng đã dặn lòng rằng mình không làm gì sai, thế nhưng trước ánh mắt trong như ngọc thạch của cô, trong thâm tâm anh bỗng dưng dao động.
Ánh mắt cô sáng trong như pha lê, mượt mà êm dịu như con suối mát lành. Cô nhìn anh, không chút nghi ngờ, trong vắt, không dao động, thậm chí không gợn chút bụi trần.
Cô đã coi anh là bạn, vậy mà anh nỡ làm cô đau lòng…
Ánh mắt cô xoáy vào anh tia nhìn hiếu kì, điều đó càng làm anh trở nên khó xử. Từng tế bào trong cơ thể xấu xa như đang bị đôi mắt thánh thiện của cô khoét rỗng, mọi suy nghĩ bị rút sạch không còn chút nào. Những điều cần nói, cần hé mở cho cô biết về một quá khứ tối tăm, đã bị ánh sáng từ cô thiêu rụi. Anh thực sự muốn bóc trần cái ảo mộng cô đang ôm lấy, đánh thức cô về mối thù của gia đình, nhưng rồi lại sợ cô bị tổn thương, sợ cô đau lòng và tuyệt vọng bởi tình yêu đầu đời bị tan vỡ.
Suy cho cùng thì, anh cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.
Nhưng nếu cứ tiếp tục, có phải là cách hay? Đúng như bà nội nói, cô ấy đau khổ, còn có anh. Bản thân anh có thể tin rằng sự chân thành trong tim anh có thể phần nào hàn gắn giúp cô vết thương lòng. Đây là chuyện của gia đình cô, cô cần được biết, đó là lẽ đương nhiên.
Hơn nữa, cho dù cô có đau lòng đến mấy, sự thật vẫn là sự thật, cũng như cho dù sự thật có tàn khốc đến đâu, với con người của cô, chắc chắn sẽ dám dứt bỏ tình cảm mà quay lưng với Hạo Thiên.
Chắc chắn…
“Hàn Phong…!”
“Hả?” Anh giật mình.
Lại cái đôi mắt trong veo ấy.
Nó tỏa ra từng quầng ánh sáng, xoáy vào anh như đang tha thiết muốn anh đừng nói.
Anh cắn môi “Anh có chuyện liên quan đến gia đình em.”
Cô hơi nhíu mày, rồi lại dãn ra “Chuyện gì?”
Anh hít nhẹ một hơi.
“Anh biết ai là thủ phạm giết ba mẹ em.”
Một cách dữ dội, mưa ngoài trời đột ngột gào thét điên dại. Bên ngoài cánh cửa kính, tấm thảm trắng xóa bao phủ, lạnh lẽo.
“Sao anh biết?”
Giọng cô bỗng trở nên ngang phè, lạnh tanh. Đôi mắt bỗng trở nên tối sầm, ánh sáng vừa thấp thoáng trong mắt cô khi nãy đã tắt phụt.
“Ba anh…biết tất cả mọi chuyện. Nhưng không muốn nói cho em.”
Bàn tay Hạ lạnh ngắt như nước đá, máu trong huyết quản đang từng giây từng phút đông cứng lại. Hóa ra mọi chuyện chỉ đơn giản như thế, tấm màn của quá khứ chỉ cần một chiếc chìa khóa là có thể mở được. Chẳng qua là vì cô không thể tìm ra chiếc chìa khóa ấy sớm hơn một chút, nên mới phải sống ngập ngụa trong sự thù hận day dứt khôn nguôi mà thôi.
“Ai….????!!!!! Là ai???”
Bàn tay bấu chặt vào cạnh bàn, ngón tay trắng bệch, đôi mắt của cô dường như cũng trở nên trắng xóa, vô cùng đáng sợ.
Hàn Phong nắm chặt quai của tách café, lưỡi như cứng lại không thể nói lên lời. Đã đến nước này, anh sao có thể rút lại được lời đã nói ra. Thế nhưng nhìn biểu cảm của cô, lòng anh lại không ngừng giằng xé nhau. Hận thù trong lòng cô cho dù có được Hạo Thiên sưởi ấm bằng thứ tình cảm yêu đương, thì cũng chỉ như ngọn lửa nhỏ âm ỉ dưới tầng tầng lớp lớp vỏ bọc, chỉ cần một mồi lửa ném vào, nó sẽ đột ngột bùng cháy lên dữ dội không kiểm soát, sẽ đốt cháy tất cả những thứ xung quanh, những thứ mà cô đã ngỡ rằng mình không thể sống thiếu. Chỉ cần một câu nói của anh, tất cả sẽ bị ngọn lửa hận thù trong cô thiêu cháy thành tro bụi.
Anh có nên không…?
Tại sao đã đến gần đích, bản thân anh lại do dự, giống như con người đã đến gần ranh giới của cái chết, bản năng sinh tồn lại đột ngột vùng dậy? Muốn quay đầu, nhưng không phải lúc nào cũng có thể.
Đã muộn rồi… Đã bước đi, là không được phép quay đầu lại…
“Là ai???!!!!”
Tiếng mưa nức nở không che lấp được giọng nói đầy kích động.
“Là Trịnh Hùng, ba Hạo Thiên.”
Đôi mắt xanh của anh nhìn cô đầy tha thiết.
*Đoàng!!!*
Một tia chớp sáng loáng rạch ngang bầu trời những đường ngoằn nghoèo đau đớn. Mưa, rồi lại mưa, như những giọt máu đỏ tươi ngập ngụa nhân gian.
Đèn trong tiệm café phụt tắt, nhân viên trong quán lao xao ồn ào.
Ngoài trời, mưa ngày càng to, tham lam muốn cuốn phăng mọi thứ bằng sự phẫn nộ của từng giọt mưa nặng trĩu. Tấm màn giăng kết bằng nước trắng xóa bủa vây không gian, mơ hồ có một mùi tanh của máu phảng phất. Sấm sét tiếp tục rạch nát bầu trời bằng lưỡi kiếm tàn nhẫn không chút nương tay. Trong màn mưa trắng xóa như có những linh hồn đang gào thét.
Tiệm café tối om.
Ánh sáng từ ngoài khung cửa sổ hắt vào, mặt Băng Hạ trắng bệch như giấy, dưới lớp da có thể nhìn thấy từng mạch máu nhỏ li ti, đôi mắt trống rỗng, đồng tử gần như không còn, hốc mắt tối om không nhìn thấy được chút ánh sáng nào.
“Băng Hạ!!!”
Hàn Phong vội gọi, anh đau đớn khi thấy cô thế này, con người cô luôn khác lạ, sự đau đớn cũng không thể hiện rõ. Nó mơ hồ khiến anh khó nắm bắt. Trước giờ anh chưa từng sống như cô, anh không hiểu nỗi đau cô phải chịu, cớ sao lại lỡ lòng nào đập tan giấc mộng yêu đương đẹp đẽ cô vun đắp gìn giữ mà nhờ nó, cô mới chính thức được sống như một con người? Cô hạnh phúc còn chưa bằng được một góc của sự đau thương bấy nhiêu năm, anh là gì mà bắt cô lại phải chìm trong sự đau đớn ấy thêm lần nữa?
Anh căm hận mình đã quá tàn nhẫn.
Khuôn mặt cô xám xanh, chút hơi ấm bay biến, như một xác chết, cô đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi tiệm café.
“Băng Hạ!”
Mặc cho tiếng Hàn Phong gọi đằng sau, cô như bị thôi miên, lao đầu vào màn mưa trắng xóa lạnh lẽo.
Sự thật mở ra rồi, cái sự thật bám bụi cũ kĩ bấy nhiêu năm cuối cùng cũng đã mở ra được rồi, cô hạnh phúc quá, cô đã tìm thấy nguyên nhân cái chết của cha mẹ, vui sướng quá, cuối cùng cuối đường hầm tối tăm dài dằng dặc cũng có lấy chút ánh sáng và lối ra.
Thế nhưng, giờ cô đang chạy trốn nó đây, tìm thấy lối ra rồi thì lại chạy ngược trở lại.
Vì nó không phải thứ ánh sáng mà cô muốn thấy. Không phải thứ ánh sáng sạch sẽ cứu rỗi linh hồn, không phải thứ ánh sáng yên bình dịu ngọt, không phải thứ ánh sáng huyền ảo trong những giấc mơ về một ngày mai tươi sáng rực rỡ, lại càng không phải thứ ánh sáng tinh khôi của cầu vồng sau mỗi cơn giông.
Nó là thứ ánh sáng mơ hồ đẫm sương lạnh, phảng phất vị tanh nồng của máu tươi, nó là thứ ánh sáng le lói chập chờn, sau đó sẽ dập tắt nhanh chóng để bản thân cô lại chìm trong bóng tối cô liêu.
Tại sao cứ qua mỗi chặng đường gian nan, lại càng mệt mỏi thêm khi nhìn thấy phía trước lại là con đường dài gấp trăm ngàn lần con đường cũ, giống như vòng tròn luẩn quẩn, cứ đi mải miết rồi chẳng bao giờ có điểm dừng…!
Trong một căn phòng tối tăm lạnh lẽo, dùng mọi sức lực cuối cùng cũng mở được cánh cửa duy nhất để bước ra ngoài, rồi lại chết lặng khi phía sau cánh cửa này lại là một căn phòng khác, trong căn phòng khác lại là cánh cửa dẫn sang căn phòng khác nữa. Không đủ sức để bước qua…..bật khóc khi sức lực đã chẳng còn….!
Cha của người cô yêu hại chết cha mẹ cô, còn sự thật nào tàn khốc và phũ phàng hơn thế…?
*Đoàng!!!*
Sấm sét ngang dọc, từng bước chạy sũng nước mang theo nỗi đau rỉ máu.
Thế mà cô đã lầm tưởng rằng hạnh phúc thực sự đã mỉm cười với bản thân, tình yêu từ anh sẽ làm cô quên đi những tháng ngày mình sống trong đau đớn tủi nhục. Ấy thế mà, bàn tay của số phận vẫn không ngừng bóp nát tất cả, che đi ánh sáng ban mai của một ngày nắng.
Tất cả cũng chỉ như ảo mộng phù du, phía sau cánh cửa là bức màn tăm tối cùng hàng ngàn con rắn độc lao vào cắn xé cô.
…
Màn mưa trắng xóa.
Tập đoàn Trịnh Âu nằm sừng sững trong mưa.
Băng Hạ buông một câu “Dương Băng Hạ” khi cô lễ tân hỏi tên.
Trịnh Âu hào nhoáng hoa lệ mở rộng trước mắt, thế nhưng đâu đâu cô cũng nhìn thấy toàn máu là máu.
Cánh cửa bật mở.
Trịnh Hùng ngồi sau bàn làm việc, nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Thân người ướt sũng nước mưa, làn da trắng bệch, thân hình mỏng manh đang run lên vì lạnh.
Đôi môi đỏ rực.
Cô nhếch môi cười, đôi mắt tối tăm, đồng tử như đã bị móc mất.
Đây rồi, kẻ đã ra tay giết cha mẹ cô, giờ đây sống trong nhung lụa ngọc ngà lại ngồi đó nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Cô tiến đến gần, từ người tỏa ra sự đáng sợ khiến Trịnh Hùng bất an.
“Băng Hạ, cháu đến đây…”
“Câm miệng!”
Như một hồn ma, Băng Hạ bước đến, nhẹ bẫng, lạnh ngắt.
“Đừng gọi tên tôi bằng cái miệng dơ bẩn đó…!”
Giọng nói ướp hơi lạnh vang lên.
Sống lưng Trịnh Hùng lạnh buốt, ông sửng sốt.
“Sao cháu lại…! Băng Hạ, có chuyện gì có thể từ từ nói….!”
“Ông không biết sao?”
Băng Hạ hơi nhướn mày, tuyệt nhiên đôi mắt chẳng có chút thần khí.
“Không…!” Trịnh Hùng lắc đầu.
“Phải rồi…” Hạ bật cười trong tuyệt vọng “Kẻ làm việc ác thì làm sao biết được mình đã làm gì chứ…!”
*Đoàng!!!*
Sấm sét vẫn không chịu buông tha cho bầu trời đáng thương.
Băng Hạ chợt ngã xuống, cô ôm lấy ngực, ho lên sù sụ, làn da trắng bệch như xác chết, đôi môi đỏ rực như máu, tiếng ho từ trong phổi như muốn cào xé tan nát lồng ngực. Cô ôm lấy ngực, cảm giác như máu từ trong cổ họng đang phun trào.
Trịnh Hùng hoảng hốt đứng dậy, lao đến.
“Buông ra!!!” Băng Hạ hét lên, át cả tiếng mưa “Đừng dùng bàn tay đã dính máu của cha mẹ tôi để chạm vào người tôi!!!”
Bàn tay trơ trọi giữa không trung. Trịnh Hùng trợn mắt.
Mưa…như chẳng bao giờ tạnh, hạt mưa dữ dội cuốn phăng mọi hạnh phúc.
Băng Hạ đứng đó, hốc mắt trào ra những giọt nước trong vắt.
“Ông là đồ độc ác, tàn nhẫn, không chút tình người! Đồ đạo đức giả!”
Trịnh Hùng không phản ứng.
Ông đã biết trước sẽ có ngày này, nhưng cớ sao nó lại đến nhanh và đột ngột đến thế. Cứ ngỡ rằng ông trời sẽ cho phép ông được bù đắp lại tội lỗi vương máu tanh của mình trong quá khứ, rồi mới để cho cô bé biết sự thật, đến lúc đó cho dù Băng Hạ có hận ông đến tận xương tủy, ông vẫn sẽ chấp nhận, vì bản thân mình đáng bị như thế, nhưng có điều sẽ cảm thấy thanh thản hơn, vì ít nhiều ông cũng đã trả được phần nào món nợ cho cha mẹ cô nơi chín suối.
Vậy mà cuối cùng, ông trời vẫn không cho phép ông được toại nguyện. Là không muốn Băng Hạ chịu sự bù đắp đầy ghê tởm từ ông, hay thực sự tội lỗi của ông cần bị cô ngàn lần nguyền rủa?
Băng Hạ lao đến.
Đẩy ngã Trịnh Hùng, bằng tất cả sự oán hận căm hờn. Giây phút yếu mềm này, đó là hành động duy nhất cô có thể làm được.
“Nói cho tôi biết” – Hạ nắm lấy áo ông, mái tóc bết nước – “Tại sao lại giết cha mẹ tôi????”
Câm lặng.
Ông nhắm mắt lại, dồn nén xuống sự đau lòng. Có thể bắt ông chịu bất cứ hình phạt nào, cho dù là tàn khốc nhất, ông cũng chấp nhận, nhưng làm ơn đừng tra khảo ông về tội lỗi trong quá khứ…
Bao nhiêu năm qua, đã chẳng lúc nào ông thực sự dám đối mặt với nó.
“Cháu có thể giết ta”. Trịnh Hùng lặng lẽ nói, vô cùng thật lòng, có chút cầu xin khẩn khoản.
Sự giải thoát tốt nhất dành cho con người là chết. Kết thúc cái cảm giác tội lỗi này, chỉ cần một nhát cắt đứt sự sống là xong.
Nước mưa bám trên da mặt, trộn lẫn với mồ hôi bết dính, Băng Hạ cười.
“Sao tôi lại giết ông dễ thế được? Ông chết rồi, ba mẹ tôi có sống lại không? Một mạng của ông có thể đổi được mạng của ba mẹ tôi sao?”
Sấm chớp bên ngoài thi thoảng lại lóe lên.
Nước mắt lách tách chảy, mang theo cả máu.
“Ba mẹ tôi đã làm gì ông sao? Tại sao ông lại giết họ? Gia đình đẹp đẽ của tôi sao ông nỡ hủy hoại?”
Bao nhiêu năm qua, mỗi khi nghĩ đến kẻ đã sát hại ba mẹ, Băng Hạ luôn sôi sục lòng căm hận, mường tượng được ra ánh mắt thù hằn mình dành cho kẻ đó, nhìn thấy trước được những hành động trả thù tàn bạo nhất mình dành cho kẻ đã thô bạo cướp đi hạnh phúc gia đình thiêng liêng mà cô của mười năm trước hoàn toàn đáng được nhận.
Thế nhưng giờ đây, khi đã thực sự đối mặt, sự thật lại tàn khốc quá, độc ác quá, lý trí bấp bênh và chênh vênh quá, cô chẳng biết làm thế nào cho phải. Như bị một bức màn đen trùm vào người, cô chỉ biết hoảng loạn giãy dụa mà không biết làm thế nào để thoát ra.
Luôn tưởng tượng ra trước hành động như một sự phòng bị để đến lúc đó không bị bỡ ngỡ, là một sai lầm của con người. Hành động mặc định trong đầu, cho đến khi rơi vào hoàn cảnh không giống như mình đã lầm tưởng, nó lại càng chới với và không biết phải làm thế nào.
Phải rồi, mười năm trước, cái ngày tâm hồn ngây thơ trong sáng của cô bé sáu tuổi bị vấy bẩn bởi máu tanh trên xác cha mẹ cùng sự hận thù loang lổ đen ngòm đáng sợ, Băng Hạ làm sao có thể ngờ được, kẻ gieo rắc cái đó lên đầu mình lại chính là cha của người mà sau này cô trót yêu…?
Nghiệt ngã…
Vỏ bọc gì nữa, vỡ tan cả rồi. Hy vọng dập tắt, đau đớn và mệt mỏi đến mức chẳng đủ để nuôi sống cái vỏ vô nghĩa ấy nữa.
Trước kẻ thù của gia đình, nước mắt yếu đuối còn không kiềm được, thì sao có thể giết được kẻ đó?
Quá ảo tưởng rồi, Băng Hạ, nên thừa nhận đi, cho dù có căm hận đến mức nào, mày vẫn là một con bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn 16 năm ngắn ngủi, 16 năm vô nghĩa với cái vỏ bọc khô khan. Tuổi thơ héo úa trôi qua trong câm lặng, chẳng để lại chút ấn tượng nào. Có chăng chỉ là sự cảm kích nghèo nàn từ trái tim, về tình người mà cha nuôi và em gái nuôi đã cưu mang. Vốn dĩ đã sống như một cái bóng ma xám ngắt, đến trái tim còn không nuôi nổi cho nó tươi màu, thì lấy cái gì để nuôi nổi lòng thù hận? Vốn dĩ đã không thể cầm dao giết kẻ đó, vậy thì ngày xưa đã ôm mối thù này để làm gì? Để bây giờ đứng đây bất lực trong đắng cay vậy ư?
Oan nghiệt…
Ông trời thật khéo sắp đặt để trêu đùa nhân sinh, khi giờ phút này, kẻ mà cô muốn giết lại chính là bản thân mình.
“Băng Hạ, xin lỗi cháu. Dù biết một lời xin lỗi chẳng thể làm được gì, nhưng giờ đây, ta chỉ có thể nói xin lỗi cháu…”
Đầu gối chạm đất. Trịnh Hùng quỳ xuống.
Băng Hạ lạnh lùng nhìn ông, ánh mắt căm hờn đỏ ngầu, nước mắt lẫn cùng nước mưa, mặn đắng.
…
Hòa mình vào tấm màn mưa dày và lạnh căm, Hàn Phong hoảng hốt kiếm tìm bóng hình Băng Hạ đã biến mất trong màn mưa nhòe nhoẹt.
Giờ thấy hối hận có phải đã quá muộn màng? Bí mật gia đình cô, đáng lý nên để nó nguyên như vậy. Nhìn thấy cái bóng trắng như trong suốt của cô liêu xiêu phóng vào màn mưa buốt giá, anh hiểu mình đã làm người con gái ấy đau khổ đến nhường nào.
Mưa vẫn điên cuồng gào thét, trong mưa có lẫn cả những giọt nước mắt của thiên sứ.
…
“Đấy là thứ tình yêu ông đã dành cho mẹ tôi?”
Băng Hạ hơi nhướn mày, bật cười, đôi mắt uể oải mệt mỏi, chẳng mảy may dấu hiệu tức giận.
Hóa ra tội lỗi sản sinh ra từ tình yêu, hận thù cũng sản sinh ra từ tình yêu. Và đôi lúc, tình yêu cũng sản sinh ra từ hận thù và tội lỗi. Cô nhếch mép cười, hóa ra cái gọi là tình yêu thiêng liêng được mọi người tôn thờ nó cũng bẩn thỉu quá chứ, có thể được sinh ra ở bất cứ thứ gì.
Ít ra thì cũng có chút an ủi đấy chứ, ba mẹ cô bị mất lại vì lý do đơn giản là sự thanh cao thánh thiện của bà đã cướp đi trái tim của một kẻ vô nhân tính, lý do này cũng có thể tạm chấp nhận so với những lý do khác được rồi.
“Ta biết cháu rất hận ta, ta cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với vợ chồng Dương Trung. Ta đã quá yêu mẹ cháu, để dẫn đến việc không kiểm soát được hành động bản thân. Phải, ta ganh ghét với thứ tình cảm của cha mẹ cháu dành cho nhau….”
Trịnh Hùng nhìn Băng Hạ, ánh mắt tội lỗi. Giọng ông khàn khàn như đang bị nghẹn lại bởi một thứ gì đó.
“Thế là ông giết họ?”
Đôi mắt Băng Hạ như hoảng loạn, hoảng sợ cùng cực, lại có thêm chút yếu mềm sợ hãi. Từng mảng kí ức nhuốm máu tanh, hình ảnh ba mẹ trắng toát nằm trên chiếc băng ca thẫm đỏ máu ồ ạt kéo về xoay vần trong tâm trí cô.
Trịnh Hùng im lặng. Sàn nhà bóng loáng soi rõ thân ảnh tội lỗi.
Nước mắt không ngừng rơi, nghĩ đến những giọt nước mắt đau đớn của mẹ rơi ra vào cái đêm định mệnh ấy, cùng những giọt máu của ba lằn trên vết đòn roi, cả thế giới trước mắt cô như chao đảo.
Đêm sinh nhật, cũng là đêm Valentine, nước mắt chan hòa cùng máu.
“Ông đã biết tôi là con của người mà ông đã giết, vậy mà vẫn tỏ ra vẻ bình thản. Hóa ra đây chính là lý do ông bằng lòng cho tôi và Hạo Thiên đến với nhau?”
Ngoài cửa sổ, ánh chớp dai dẳng lóe lên.
Trịnh Hùng nhắm mắt. Đến nước này rồi, ông còn có thể nói được gì nữa đây. Ông chỉ muốn bù đắp cho cô bé thứ tình cảm mà ông trời đã ngẫu nhiên sắp đặt trói buộc cô và con trai ông. Nỗi đau mất cha mẹ, để bù đắp bằng tình cảm nam nữ thì thật khập khiễng, nhưng tất cả những thứ ông có thể trả lại cho cô bé chỉ có thế. Ông không thể trả lại cho Hạ quá khứ tươi đẹp được bao bọc bởi tình yêu thương của cha mẹ, không thể trả lại những nụ cười ngây thơ đã cướp mất trên gương mặt thánh thiện của cô. Hoàn toàn không thể. Cái một con người đã phạm tội lỗi không thể gột rửa như ông có thể trả lại, chỉ có thể là niềm hạnh phúc của hiện tại và tương lai.
Dẫu rằng, ông biết cô không cam tâm nhận sự bù đắp ấy nếu biết sự thật…
“Ông nghĩ….tôi có thể tiếp tục yêu anh ấy khi biết được ông chính lả kẻ mà tôi đã kiếm tìm suốt bao nhiêu năm qua? Là kẻ đã cướp đi cha mẹ, hạnh phúc và gia đình của tôi?”
Băng Hạ hỏi nhỏ, tiếng nói nghèn nghẹt lại, trái tim xiết lại đau đớn. Nước mắt chảy dài hai bên gò má. Trong đôi mắt u ám có thể thấy được sự đau khổ tột cùng.
Phải bắt buộc chấp nhận một sự thật phũ phàng.
Tiếng thổn thức của trái tim, Băng Hạ cảm nhận rất rõ. Bên ngoài, tiếng mưa phùn như thở dài não nề đồng cảm với những con người bất lực với sự trêu đùa của số phận trái ngang.
“…Làm sao có thể…”
Phải rồi…làm sao có thể….
Trịnh Hùng ngước mặt lên.
Khuôn mặt Gia Khiết Bội thời son trẻ như đang hiển hiện trước mắt.
“Băng Hạ…” Ông đứng lên “…Ta biết bản thân ta không có tư cách nói ra điều này…”
Giọt nước mắt to tròn miết nhẹ trên làn da, vỡ tan dưới sàn đá lạnh. Ánh mắt cô lạnh lùng sắt đá.
“…Nhưng chuyện ngày xưa, là ta có lỗi với ba mẹ cháu….Cháu và cả ba mẹ cháu trừng phạt ta thế nào cũng được…thậm chí bắt ta chết cũng được….Nhưng con trai ta…Hạo Thiên không có tội gì cả, nó cũng giống như cháu….ngày ấy chỉ mới 7 tuổi, nó không biết gì hết…” Trịnh Hùng khẩn khoản van nài “Cháu làm ơn đừng đối xử quá tàn nhẫn với nó…ta cầu xin cháu….”
Trịnh Hùng tiến đến, đôi tay lạnh ngắt nắm lấy bàn tay Băng Hạ. Cô lạnh lùng đẩy ra.
“…Tất cả mọi chuyện này Hạo Thiên đều không hề hay biết…cháu hãy nghĩ đến tình cảm của hai đứa mà ở bên nó được không…Ta cầu xin cháu….Rồi cháu muốn ta xuống đó chuộc lỗi với ba mẹ cháu, ta cũng đồng ý…”
“Ông im đi!!!”
*Đoàng*
Sấm chớp bất ngờ lại phẫn nộ nổi lên.
“Ông chết bây giờ thì có ý nghĩa gì chứ? Ba mẹ tôi đã nằm dưới mồ lạnh hơn chục năm nay rồi!!! “
Băng Hạ gào lên, nước mắt vỡ òa trên gương mặt trắng toát.
“Tôi căm thù cả gia đình ông, đáng lý ra tôi phải giết tất cả các người! Giờ ông nói tôi tiếp tục ở bên Hạo Thiên ư?”
Chút ánh sáng nơi đáy mắt Trịnh Hùng vụt tắt như ngọn nến trước cơn gió mạnh.
“Phải, Hạo Thiên không giết cha mẹ tôi, anh ấy không có tội gì hết, anh ấy không đáng bị tôi căm hận. Nhưng ngày đó tôi cũng đã có lỗi gì? Tôi đã có lỗi gì với ông hay không? Cả ba mẹ tôi nữa, họ chỉ có lỗi là trót đem lòng yêu nhau, tình yêu cũng có tội đúng không????”
Số phận xoay vòng mang theo nỗi đau và những giọt nước mắt không đếm được hết.
“Vậy…ông có tha cho ba mẹ tôi không?”
Câu hỏi nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng mang một lưỡi dao bén ngót đâm thẳng vào trái tim Trịnh Hùng.
“Không đúng không? Vậy ông lấy cái gì để nói tôi vẫn tiếp tục yêu thương Hạo Thiên cho được. Anh ấy đã quá sung sướng, còn tôi, những ngày nhớ ba mẹ, nước mắt chan cơm, sống trong nghèo khó, có ai thương tôi hay không? Có ai cứu tôi hay không?”
“Nhưng…cháu cũng yêu Hạo Thiên…làm như thế…chẳng phải chính bản thân mình cũng khổ hay sao?” Ông đau xót nhìn cô.
“Tôi chấp nhận! Tôi yêu anh ấy, nhưng giờ thì tôi cũng căm hận không kém. Tôi căm hận tất cả các người !!!”
Trịnh Hùng xót xa nhìn Băng Hạ, đôi mắt màu xám tro ấy, đỏ rực lên sự oán hận không gì sánh nổi, nó làm ông nhớ đến ánh mắt của Gia Khiết Bội ngày nào.
Mất bình tĩnh, cô xô đổ xấp giấy trên bàn, xô đổ lọ hoa. Lọ hoa pha lê vỡ tan tành, thứ chất lỏng trong suốt tràn ra sàn, trong ánh sáng le lói từ những cơn sấm chớp giật nháy liên hồi bên ngoài cửa sổ, nó như có màu đỏ thẩm….nhớp nháp…tanh tưởi…
*Choang* *Xoảng*
Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?”
Băng Hạ như có sự giải thoát, cô lao đến cánh cửa, mở bừng nó ra, phóng nhanh ra khỏi căn phòng đó mặc cho ánh mắt sửng sốt của cô thư kí.
Căn phòng bừa bộn.
Trịnh Hùng khẽ nhắm mắt. “Không sao.”
Ông từ từ cúi xuống, nhặt nhạnh những mảnh vỡ của lọ hoa pha lê.
Một giọt nước rơi ra từ mắt của ông, hòa vào vũng nước trên sàn.
Mảnh vỡ đâm vào tay, một giọt máu nhỏ xuống, loang ra vũng nước.
Trên mặt nước, loang loáng hình ảnh Gia Khiết Bội đang khóc.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa tạnh….
Lách tách rơi, từng hạt, từng hạt, trong suốt đẹp đẽ như pha lê, trượt dài trên cửa kính.
Thời tiết thật lạ, mới đây còn trời xanh mây trắng, giờ đã lất phất mưa. Băng Hạ nhấp một ngụm Capuchino nóng, thầm nghĩ, nàng tiên xuân đang lầm tưởng mình là mùa hạ hay sao mà đỏng đảnh đến thế.
Hơi Capuchino phảng phất vị ngọt, bám trên mặt kính mờ. Hạ mơ hồ đưa tay miết lên đó dòng chữ “Hạ Thiên” cùng hình trái tim hơi chút méo mó.
“Hạ Thiên” – Bầu trời mùa hạ…!
Băng Hạ bật cười tự giễu mình, con người cô đã trở nên sến súa thế này từ khi nào. Toan đưa tay lau đi, hơi nước mờ đã tan biến nhanh như bong bóng xà phòng, mang theo dòng chữ của cô gái vừa ngẫu hứng viết lên.
Bên ngoài, mưa ngày một nặng hạt.
…
Thấp thoáng phía cánh cửa kính lớn trong suốt của tiệm café, có một chiếc ô màu đen.
Chiếc ô ướt sũng, bóng nước được cụp vào. Hàn Phong hào hoa đẹp đẽ như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Ánh mắt lạnh lùng kiếm tìm, anh nhận ra Băng Hạ ở chiếc bàn gần cửa sổ đang mơ màng ngắm mưa. Đôi môi hơi mỉm cười, anh tiến đến, như một cơn gió lạ, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô.
“Em thích mưa à?”
Ánh mắt cô như bao phủ lớp hơi nước mờ, cô mỉm cười, nhẹ lắc đầu.
“Không, em ghét mưa. Chỉ là không bắt trời đừng mưa được nên mới buộc phải nhìn.”
Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu thích được những cơn mưa ồn ào và dai dẳng, bẩn thỉu và ướt lạnh.
Cô gái phục vụ xinh xắn mang tờ menu cho Hàn Phong, anh không nhìn menu, mỉm cười với cô gái.
“Café.”
Cô gái ngây người, đôi má hơi ửng hồng, mỉm cười ngại ngùng quay đi.
Băng Hạ đã uống gần hết ly Capuchino.
Hơi nóng khiến môi cô ửng đỏ, ướt át, thoang thoảng vị Capuchino ngọt lịm. Hàn Phong nhìn cô không rời mắt, chợt suy nghĩ, nếu đặt môi lên đôi môi kia, hẳn sẽ bị vị ngọt ngào ấy hút mất cả linh hồn.
Mưa vẫn dai dẳng đập vào cửa kính, rồi lại trượt xuống.
Ly café được mang ra, xen giữa hơi nóng bốc lên, Hạ lên tiếng.
“Anh gọi em có việc gì?”
Phong nhìn cô, sau đó lại cúi xuống khuấy tách café.
Rõ ràng đã dặn lòng rằng mình không làm gì sai, thế nhưng trước ánh mắt trong như ngọc thạch của cô, trong thâm tâm anh bỗng dưng dao động.
Ánh mắt cô sáng trong như pha lê, mượt mà êm dịu như con suối mát lành. Cô nhìn anh, không chút nghi ngờ, trong vắt, không dao động, thậm chí không gợn chút bụi trần.
Cô đã coi anh là bạn, vậy mà anh nỡ làm cô đau lòng…
Ánh mắt cô xoáy vào anh tia nhìn hiếu kì, điều đó càng làm anh trở nên khó xử. Từng tế bào trong cơ thể xấu xa như đang bị đôi mắt thánh thiện của cô khoét rỗng, mọi suy nghĩ bị rút sạch không còn chút nào. Những điều cần nói, cần hé mở cho cô biết về một quá khứ tối tăm, đã bị ánh sáng từ cô thiêu rụi. Anh thực sự muốn bóc trần cái ảo mộng cô đang ôm lấy, đánh thức cô về mối thù của gia đình, nhưng rồi lại sợ cô bị tổn thương, sợ cô đau lòng và tuyệt vọng bởi tình yêu đầu đời bị tan vỡ.
Suy cho cùng thì, anh cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.
Nhưng nếu cứ tiếp tục, có phải là cách hay? Đúng như bà nội nói, cô ấy đau khổ, còn có anh. Bản thân anh có thể tin rằng sự chân thành trong tim anh có thể phần nào hàn gắn giúp cô vết thương lòng. Đây là chuyện của gia đình cô, cô cần được biết, đó là lẽ đương nhiên.
Hơn nữa, cho dù cô có đau lòng đến mấy, sự thật vẫn là sự thật, cũng như cho dù sự thật có tàn khốc đến đâu, với con người của cô, chắc chắn sẽ dám dứt bỏ tình cảm mà quay lưng với Hạo Thiên.
Chắc chắn…
“Hàn Phong…!”
“Hả?” Anh giật mình.
Lại cái đôi mắt trong veo ấy.
Nó tỏa ra từng quầng ánh sáng, xoáy vào anh như đang tha thiết muốn anh đừng nói.
Anh cắn môi “Anh có chuyện liên quan đến gia đình em.”
Cô hơi nhíu mày, rồi lại dãn ra “Chuyện gì?”
Anh hít nhẹ một hơi.
“Anh biết ai là thủ phạm giết ba mẹ em.”
Một cách dữ dội, mưa ngoài trời đột ngột gào thét điên dại. Bên ngoài cánh cửa kính, tấm thảm trắng xóa bao phủ, lạnh lẽo.
“Sao anh biết?”
Giọng cô bỗng trở nên ngang phè, lạnh tanh. Đôi mắt bỗng trở nên tối sầm, ánh sáng vừa thấp thoáng trong mắt cô khi nãy đã tắt phụt.
“Ba anh…biết tất cả mọi chuyện. Nhưng không muốn nói cho em.”
Bàn tay Hạ lạnh ngắt như nước đá, máu trong huyết quản đang từng giây từng phút đông cứng lại. Hóa ra mọi chuyện chỉ đơn giản như thế, tấm màn của quá khứ chỉ cần một chiếc chìa khóa là có thể mở được. Chẳng qua là vì cô không thể tìm ra chiếc chìa khóa ấy sớm hơn một chút, nên mới phải sống ngập ngụa trong sự thù hận day dứt khôn nguôi mà thôi.
“Ai….????!!!!! Là ai???”
Bàn tay bấu chặt vào cạnh bàn, ngón tay trắng bệch, đôi mắt của cô dường như cũng trở nên trắng xóa, vô cùng đáng sợ.
Hàn Phong nắm chặt quai của tách café, lưỡi như cứng lại không thể nói lên lời. Đã đến nước này, anh sao có thể rút lại được lời đã nói ra. Thế nhưng nhìn biểu cảm của cô, lòng anh lại không ngừng giằng xé nhau. Hận thù trong lòng cô cho dù có được Hạo Thiên sưởi ấm bằng thứ tình cảm yêu đương, thì cũng chỉ như ngọn lửa nhỏ âm ỉ dưới tầng tầng lớp lớp vỏ bọc, chỉ cần một mồi lửa ném vào, nó sẽ đột ngột bùng cháy lên dữ dội không kiểm soát, sẽ đốt cháy tất cả những thứ xung quanh, những thứ mà cô đã ngỡ rằng mình không thể sống thiếu. Chỉ cần một câu nói của anh, tất cả sẽ bị ngọn lửa hận thù trong cô thiêu cháy thành tro bụi.
Anh có nên không…?
Tại sao đã đến gần đích, bản thân anh lại do dự, giống như con người đã đến gần ranh giới của cái chết, bản năng sinh tồn lại đột ngột vùng dậy? Muốn quay đầu, nhưng không phải lúc nào cũng có thể.
Đã muộn rồi… Đã bước đi, là không được phép quay đầu lại…
“Là ai???!!!!”
Tiếng mưa nức nở không che lấp được giọng nói đầy kích động.
“Là Trịnh Hùng, ba Hạo Thiên.”
Đôi mắt xanh của anh nhìn cô đầy tha thiết.
*Đoàng!!!*
Một tia chớp sáng loáng rạch ngang bầu trời những đường ngoằn nghoèo đau đớn. Mưa, rồi lại mưa, như những giọt máu đỏ tươi ngập ngụa nhân gian.
Đèn trong tiệm café phụt tắt, nhân viên trong quán lao xao ồn ào.
Ngoài trời, mưa ngày càng to, tham lam muốn cuốn phăng mọi thứ bằng sự phẫn nộ của từng giọt mưa nặng trĩu. Tấm màn giăng kết bằng nước trắng xóa bủa vây không gian, mơ hồ có một mùi tanh của máu phảng phất. Sấm sét tiếp tục rạch nát bầu trời bằng lưỡi kiếm tàn nhẫn không chút nương tay. Trong màn mưa trắng xóa như có những linh hồn đang gào thét.
Tiệm café tối om.
Ánh sáng từ ngoài khung cửa sổ hắt vào, mặt Băng Hạ trắng bệch như giấy, dưới lớp da có thể nhìn thấy từng mạch máu nhỏ li ti, đôi mắt trống rỗng, đồng tử gần như không còn, hốc mắt tối om không nhìn thấy được chút ánh sáng nào.
“Băng Hạ!!!”
Hàn Phong vội gọi, anh đau đớn khi thấy cô thế này, con người cô luôn khác lạ, sự đau đớn cũng không thể hiện rõ. Nó mơ hồ khiến anh khó nắm bắt. Trước giờ anh chưa từng sống như cô, anh không hiểu nỗi đau cô phải chịu, cớ sao lại lỡ lòng nào đập tan giấc mộng yêu đương đẹp đẽ cô vun đắp gìn giữ mà nhờ nó, cô mới chính thức được sống như một con người? Cô hạnh phúc còn chưa bằng được một góc của sự đau thương bấy nhiêu năm, anh là gì mà bắt cô lại phải chìm trong sự đau đớn ấy thêm lần nữa?
Anh căm hận mình đã quá tàn nhẫn.
Khuôn mặt cô xám xanh, chút hơi ấm bay biến, như một xác chết, cô đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi tiệm café.
“Băng Hạ!”
Mặc cho tiếng Hàn Phong gọi đằng sau, cô như bị thôi miên, lao đầu vào màn mưa trắng xóa lạnh lẽo.
Sự thật mở ra rồi, cái sự thật bám bụi cũ kĩ bấy nhiêu năm cuối cùng cũng đã mở ra được rồi, cô hạnh phúc quá, cô đã tìm thấy nguyên nhân cái chết của cha mẹ, vui sướng quá, cuối cùng cuối đường hầm tối tăm dài dằng dặc cũng có lấy chút ánh sáng và lối ra.
Thế nhưng, giờ cô đang chạy trốn nó đây, tìm thấy lối ra rồi thì lại chạy ngược trở lại.
Vì nó không phải thứ ánh sáng mà cô muốn thấy. Không phải thứ ánh sáng sạch sẽ cứu rỗi linh hồn, không phải thứ ánh sáng yên bình dịu ngọt, không phải thứ ánh sáng huyền ảo trong những giấc mơ về một ngày mai tươi sáng rực rỡ, lại càng không phải thứ ánh sáng tinh khôi của cầu vồng sau mỗi cơn giông.
Nó là thứ ánh sáng mơ hồ đẫm sương lạnh, phảng phất vị tanh nồng của máu tươi, nó là thứ ánh sáng le lói chập chờn, sau đó sẽ dập tắt nhanh chóng để bản thân cô lại chìm trong bóng tối cô liêu.
Tại sao cứ qua mỗi chặng đường gian nan, lại càng mệt mỏi thêm khi nhìn thấy phía trước lại là con đường dài gấp trăm ngàn lần con đường cũ, giống như vòng tròn luẩn quẩn, cứ đi mải miết rồi chẳng bao giờ có điểm dừng…!
Trong một căn phòng tối tăm lạnh lẽo, dùng mọi sức lực cuối cùng cũng mở được cánh cửa duy nhất để bước ra ngoài, rồi lại chết lặng khi phía sau cánh cửa này lại là một căn phòng khác, trong căn phòng khác lại là cánh cửa dẫn sang căn phòng khác nữa. Không đủ sức để bước qua…..bật khóc khi sức lực đã chẳng còn….!
Cha của người cô yêu hại chết cha mẹ cô, còn sự thật nào tàn khốc và phũ phàng hơn thế…?
*Đoàng!!!*
Sấm sét ngang dọc, từng bước chạy sũng nước mang theo nỗi đau rỉ máu.
Thế mà cô đã lầm tưởng rằng hạnh phúc thực sự đã mỉm cười với bản thân, tình yêu từ anh sẽ làm cô quên đi những tháng ngày mình sống trong đau đớn tủi nhục. Ấy thế mà, bàn tay của số phận vẫn không ngừng bóp nát tất cả, che đi ánh sáng ban mai của một ngày nắng.
Tất cả cũng chỉ như ảo mộng phù du, phía sau cánh cửa là bức màn tăm tối cùng hàng ngàn con rắn độc lao vào cắn xé cô.
…
Màn mưa trắng xóa.
Tập đoàn Trịnh Âu nằm sừng sững trong mưa.
Băng Hạ buông một câu “Dương Băng Hạ” khi cô lễ tân hỏi tên.
Trịnh Âu hào nhoáng hoa lệ mở rộng trước mắt, thế nhưng đâu đâu cô cũng nhìn thấy toàn máu là máu.
Cánh cửa bật mở.
Trịnh Hùng ngồi sau bàn làm việc, nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Thân người ướt sũng nước mưa, làn da trắng bệch, thân hình mỏng manh đang run lên vì lạnh.
Đôi môi đỏ rực.
Cô nhếch môi cười, đôi mắt tối tăm, đồng tử như đã bị móc mất.
Đây rồi, kẻ đã ra tay giết cha mẹ cô, giờ đây sống trong nhung lụa ngọc ngà lại ngồi đó nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Cô tiến đến gần, từ người tỏa ra sự đáng sợ khiến Trịnh Hùng bất an.
“Băng Hạ, cháu đến đây…”
“Câm miệng!”
Như một hồn ma, Băng Hạ bước đến, nhẹ bẫng, lạnh ngắt.
“Đừng gọi tên tôi bằng cái miệng dơ bẩn đó…!”
Giọng nói ướp hơi lạnh vang lên.
Sống lưng Trịnh Hùng lạnh buốt, ông sửng sốt.
“Sao cháu lại…! Băng Hạ, có chuyện gì có thể từ từ nói….!”
“Ông không biết sao?”
Băng Hạ hơi nhướn mày, tuyệt nhiên đôi mắt chẳng có chút thần khí.
“Không…!” Trịnh Hùng lắc đầu.
“Phải rồi…” Hạ bật cười trong tuyệt vọng “Kẻ làm việc ác thì làm sao biết được mình đã làm gì chứ…!”
*Đoàng!!!*
Sấm sét vẫn không chịu buông tha cho bầu trời đáng thương.
Băng Hạ chợt ngã xuống, cô ôm lấy ngực, ho lên sù sụ, làn da trắng bệch như xác chết, đôi môi đỏ rực như máu, tiếng ho từ trong phổi như muốn cào xé tan nát lồng ngực. Cô ôm lấy ngực, cảm giác như máu từ trong cổ họng đang phun trào.
Trịnh Hùng hoảng hốt đứng dậy, lao đến.
“Buông ra!!!” Băng Hạ hét lên, át cả tiếng mưa “Đừng dùng bàn tay đã dính máu của cha mẹ tôi để chạm vào người tôi!!!”
Bàn tay trơ trọi giữa không trung. Trịnh Hùng trợn mắt.
Mưa…như chẳng bao giờ tạnh, hạt mưa dữ dội cuốn phăng mọi hạnh phúc.
Băng Hạ đứng đó, hốc mắt trào ra những giọt nước trong vắt.
“Ông là đồ độc ác, tàn nhẫn, không chút tình người! Đồ đạo đức giả!”
Trịnh Hùng không phản ứng.
Ông đã biết trước sẽ có ngày này, nhưng cớ sao nó lại đến nhanh và đột ngột đến thế. Cứ ngỡ rằng ông trời sẽ cho phép ông được bù đắp lại tội lỗi vương máu tanh của mình trong quá khứ, rồi mới để cho cô bé biết sự thật, đến lúc đó cho dù Băng Hạ có hận ông đến tận xương tủy, ông vẫn sẽ chấp nhận, vì bản thân mình đáng bị như thế, nhưng có điều sẽ cảm thấy thanh thản hơn, vì ít nhiều ông cũng đã trả được phần nào món nợ cho cha mẹ cô nơi chín suối.
Vậy mà cuối cùng, ông trời vẫn không cho phép ông được toại nguyện. Là không muốn Băng Hạ chịu sự bù đắp đầy ghê tởm từ ông, hay thực sự tội lỗi của ông cần bị cô ngàn lần nguyền rủa?
Băng Hạ lao đến.
Đẩy ngã Trịnh Hùng, bằng tất cả sự oán hận căm hờn. Giây phút yếu mềm này, đó là hành động duy nhất cô có thể làm được.
“Nói cho tôi biết” – Hạ nắm lấy áo ông, mái tóc bết nước – “Tại sao lại giết cha mẹ tôi????”
Câm lặng.
Ông nhắm mắt lại, dồn nén xuống sự đau lòng. Có thể bắt ông chịu bất cứ hình phạt nào, cho dù là tàn khốc nhất, ông cũng chấp nhận, nhưng làm ơn đừng tra khảo ông về tội lỗi trong quá khứ…
Bao nhiêu năm qua, đã chẳng lúc nào ông thực sự dám đối mặt với nó.
“Cháu có thể giết ta”. Trịnh Hùng lặng lẽ nói, vô cùng thật lòng, có chút cầu xin khẩn khoản.
Sự giải thoát tốt nhất dành cho con người là chết. Kết thúc cái cảm giác tội lỗi này, chỉ cần một nhát cắt đứt sự sống là xong.
Nước mưa bám trên da mặt, trộn lẫn với mồ hôi bết dính, Băng Hạ cười.
“Sao tôi lại giết ông dễ thế được? Ông chết rồi, ba mẹ tôi có sống lại không? Một mạng của ông có thể đổi được mạng của ba mẹ tôi sao?”
Sấm chớp bên ngoài thi thoảng lại lóe lên.
Nước mắt lách tách chảy, mang theo cả máu.
“Ba mẹ tôi đã làm gì ông sao? Tại sao ông lại giết họ? Gia đình đẹp đẽ của tôi sao ông nỡ hủy hoại?”
Bao nhiêu năm qua, mỗi khi nghĩ đến kẻ đã sát hại ba mẹ, Băng Hạ luôn sôi sục lòng căm hận, mường tượng được ra ánh mắt thù hằn mình dành cho kẻ đó, nhìn thấy trước được những hành động trả thù tàn bạo nhất mình dành cho kẻ đã thô bạo cướp đi hạnh phúc gia đình thiêng liêng mà cô của mười năm trước hoàn toàn đáng được nhận.
Thế nhưng giờ đây, khi đã thực sự đối mặt, sự thật lại tàn khốc quá, độc ác quá, lý trí bấp bênh và chênh vênh quá, cô chẳng biết làm thế nào cho phải. Như bị một bức màn đen trùm vào người, cô chỉ biết hoảng loạn giãy dụa mà không biết làm thế nào để thoát ra.
Luôn tưởng tượng ra trước hành động như một sự phòng bị để đến lúc đó không bị bỡ ngỡ, là một sai lầm của con người. Hành động mặc định trong đầu, cho đến khi rơi vào hoàn cảnh không giống như mình đã lầm tưởng, nó lại càng chới với và không biết phải làm thế nào.
Phải rồi, mười năm trước, cái ngày tâm hồn ngây thơ trong sáng của cô bé sáu tuổi bị vấy bẩn bởi máu tanh trên xác cha mẹ cùng sự hận thù loang lổ đen ngòm đáng sợ, Băng Hạ làm sao có thể ngờ được, kẻ gieo rắc cái đó lên đầu mình lại chính là cha của người mà sau này cô trót yêu…?
Nghiệt ngã…
Vỏ bọc gì nữa, vỡ tan cả rồi. Hy vọng dập tắt, đau đớn và mệt mỏi đến mức chẳng đủ để nuôi sống cái vỏ vô nghĩa ấy nữa.
Trước kẻ thù của gia đình, nước mắt yếu đuối còn không kiềm được, thì sao có thể giết được kẻ đó?
Quá ảo tưởng rồi, Băng Hạ, nên thừa nhận đi, cho dù có căm hận đến mức nào, mày vẫn là một con bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn 16 năm ngắn ngủi, 16 năm vô nghĩa với cái vỏ bọc khô khan. Tuổi thơ héo úa trôi qua trong câm lặng, chẳng để lại chút ấn tượng nào. Có chăng chỉ là sự cảm kích nghèo nàn từ trái tim, về tình người mà cha nuôi và em gái nuôi đã cưu mang. Vốn dĩ đã sống như một cái bóng ma xám ngắt, đến trái tim còn không nuôi nổi cho nó tươi màu, thì lấy cái gì để nuôi nổi lòng thù hận? Vốn dĩ đã không thể cầm dao giết kẻ đó, vậy thì ngày xưa đã ôm mối thù này để làm gì? Để bây giờ đứng đây bất lực trong đắng cay vậy ư?
Oan nghiệt…
Ông trời thật khéo sắp đặt để trêu đùa nhân sinh, khi giờ phút này, kẻ mà cô muốn giết lại chính là bản thân mình.
“Băng Hạ, xin lỗi cháu. Dù biết một lời xin lỗi chẳng thể làm được gì, nhưng giờ đây, ta chỉ có thể nói xin lỗi cháu…”
Đầu gối chạm đất. Trịnh Hùng quỳ xuống.
Băng Hạ lạnh lùng nhìn ông, ánh mắt căm hờn đỏ ngầu, nước mắt lẫn cùng nước mưa, mặn đắng.
…
Hòa mình vào tấm màn mưa dày và lạnh căm, Hàn Phong hoảng hốt kiếm tìm bóng hình Băng Hạ đã biến mất trong màn mưa nhòe nhoẹt.
Giờ thấy hối hận có phải đã quá muộn màng? Bí mật gia đình cô, đáng lý nên để nó nguyên như vậy. Nhìn thấy cái bóng trắng như trong suốt của cô liêu xiêu phóng vào màn mưa buốt giá, anh hiểu mình đã làm người con gái ấy đau khổ đến nhường nào.
Mưa vẫn điên cuồng gào thét, trong mưa có lẫn cả những giọt nước mắt của thiên sứ.
…
“Đấy là thứ tình yêu ông đã dành cho mẹ tôi?”
Băng Hạ hơi nhướn mày, bật cười, đôi mắt uể oải mệt mỏi, chẳng mảy may dấu hiệu tức giận.
Hóa ra tội lỗi sản sinh ra từ tình yêu, hận thù cũng sản sinh ra từ tình yêu. Và đôi lúc, tình yêu cũng sản sinh ra từ hận thù và tội lỗi. Cô nhếch mép cười, hóa ra cái gọi là tình yêu thiêng liêng được mọi người tôn thờ nó cũng bẩn thỉu quá chứ, có thể được sinh ra ở bất cứ thứ gì.
Ít ra thì cũng có chút an ủi đấy chứ, ba mẹ cô bị mất lại vì lý do đơn giản là sự thanh cao thánh thiện của bà đã cướp đi trái tim của một kẻ vô nhân tính, lý do này cũng có thể tạm chấp nhận so với những lý do khác được rồi.
“Ta biết cháu rất hận ta, ta cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với vợ chồng Dương Trung. Ta đã quá yêu mẹ cháu, để dẫn đến việc không kiểm soát được hành động bản thân. Phải, ta ganh ghét với thứ tình cảm của cha mẹ cháu dành cho nhau….”
Trịnh Hùng nhìn Băng Hạ, ánh mắt tội lỗi. Giọng ông khàn khàn như đang bị nghẹn lại bởi một thứ gì đó.
“Thế là ông giết họ?”
Đôi mắt Băng Hạ như hoảng loạn, hoảng sợ cùng cực, lại có thêm chút yếu mềm sợ hãi. Từng mảng kí ức nhuốm máu tanh, hình ảnh ba mẹ trắng toát nằm trên chiếc băng ca thẫm đỏ máu ồ ạt kéo về xoay vần trong tâm trí cô.
Trịnh Hùng im lặng. Sàn nhà bóng loáng soi rõ thân ảnh tội lỗi.
Nước mắt không ngừng rơi, nghĩ đến những giọt nước mắt đau đớn của mẹ rơi ra vào cái đêm định mệnh ấy, cùng những giọt máu của ba lằn trên vết đòn roi, cả thế giới trước mắt cô như chao đảo.
Đêm sinh nhật, cũng là đêm Valentine, nước mắt chan hòa cùng máu.
“Ông đã biết tôi là con của người mà ông đã giết, vậy mà vẫn tỏ ra vẻ bình thản. Hóa ra đây chính là lý do ông bằng lòng cho tôi và Hạo Thiên đến với nhau?”
Ngoài cửa sổ, ánh chớp dai dẳng lóe lên.
Trịnh Hùng nhắm mắt. Đến nước này rồi, ông còn có thể nói được gì nữa đây. Ông chỉ muốn bù đắp cho cô bé thứ tình cảm mà ông trời đã ngẫu nhiên sắp đặt trói buộc cô và con trai ông. Nỗi đau mất cha mẹ, để bù đắp bằng tình cảm nam nữ thì thật khập khiễng, nhưng tất cả những thứ ông có thể trả lại cho cô bé chỉ có thế. Ông không thể trả lại cho Hạ quá khứ tươi đẹp được bao bọc bởi tình yêu thương của cha mẹ, không thể trả lại những nụ cười ngây thơ đã cướp mất trên gương mặt thánh thiện của cô. Hoàn toàn không thể. Cái một con người đã phạm tội lỗi không thể gột rửa như ông có thể trả lại, chỉ có thể là niềm hạnh phúc của hiện tại và tương lai.
Dẫu rằng, ông biết cô không cam tâm nhận sự bù đắp ấy nếu biết sự thật…
“Ông nghĩ….tôi có thể tiếp tục yêu anh ấy khi biết được ông chính lả kẻ mà tôi đã kiếm tìm suốt bao nhiêu năm qua? Là kẻ đã cướp đi cha mẹ, hạnh phúc và gia đình của tôi?”
Băng Hạ hỏi nhỏ, tiếng nói nghèn nghẹt lại, trái tim xiết lại đau đớn. Nước mắt chảy dài hai bên gò má. Trong đôi mắt u ám có thể thấy được sự đau khổ tột cùng.
Phải bắt buộc chấp nhận một sự thật phũ phàng.
Tiếng thổn thức của trái tim, Băng Hạ cảm nhận rất rõ. Bên ngoài, tiếng mưa phùn như thở dài não nề đồng cảm với những con người bất lực với sự trêu đùa của số phận trái ngang.
“…Làm sao có thể…”
Phải rồi…làm sao có thể….
Trịnh Hùng ngước mặt lên.
Khuôn mặt Gia Khiết Bội thời son trẻ như đang hiển hiện trước mắt.
“Băng Hạ…” Ông đứng lên “…Ta biết bản thân ta không có tư cách nói ra điều này…”
Giọt nước mắt to tròn miết nhẹ trên làn da, vỡ tan dưới sàn đá lạnh. Ánh mắt cô lạnh lùng sắt đá.
“…Nhưng chuyện ngày xưa, là ta có lỗi với ba mẹ cháu….Cháu và cả ba mẹ cháu trừng phạt ta thế nào cũng được…thậm chí bắt ta chết cũng được….Nhưng con trai ta…Hạo Thiên không có tội gì cả, nó cũng giống như cháu….ngày ấy chỉ mới 7 tuổi, nó không biết gì hết…” Trịnh Hùng khẩn khoản van nài “Cháu làm ơn đừng đối xử quá tàn nhẫn với nó…ta cầu xin cháu….”
Trịnh Hùng tiến đến, đôi tay lạnh ngắt nắm lấy bàn tay Băng Hạ. Cô lạnh lùng đẩy ra.
“…Tất cả mọi chuyện này Hạo Thiên đều không hề hay biết…cháu hãy nghĩ đến tình cảm của hai đứa mà ở bên nó được không…Ta cầu xin cháu….Rồi cháu muốn ta xuống đó chuộc lỗi với ba mẹ cháu, ta cũng đồng ý…”
“Ông im đi!!!”
*Đoàng*
Sấm chớp bất ngờ lại phẫn nộ nổi lên.
“Ông chết bây giờ thì có ý nghĩa gì chứ? Ba mẹ tôi đã nằm dưới mồ lạnh hơn chục năm nay rồi!!! “
Băng Hạ gào lên, nước mắt vỡ òa trên gương mặt trắng toát.
“Tôi căm thù cả gia đình ông, đáng lý ra tôi phải giết tất cả các người! Giờ ông nói tôi tiếp tục ở bên Hạo Thiên ư?”
Chút ánh sáng nơi đáy mắt Trịnh Hùng vụt tắt như ngọn nến trước cơn gió mạnh.
“Phải, Hạo Thiên không giết cha mẹ tôi, anh ấy không có tội gì hết, anh ấy không đáng bị tôi căm hận. Nhưng ngày đó tôi cũng đã có lỗi gì? Tôi đã có lỗi gì với ông hay không? Cả ba mẹ tôi nữa, họ chỉ có lỗi là trót đem lòng yêu nhau, tình yêu cũng có tội đúng không????”
Số phận xoay vòng mang theo nỗi đau và những giọt nước mắt không đếm được hết.
“Vậy…ông có tha cho ba mẹ tôi không?”
Câu hỏi nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng mang một lưỡi dao bén ngót đâm thẳng vào trái tim Trịnh Hùng.
“Không đúng không? Vậy ông lấy cái gì để nói tôi vẫn tiếp tục yêu thương Hạo Thiên cho được. Anh ấy đã quá sung sướng, còn tôi, những ngày nhớ ba mẹ, nước mắt chan cơm, sống trong nghèo khó, có ai thương tôi hay không? Có ai cứu tôi hay không?”
“Nhưng…cháu cũng yêu Hạo Thiên…làm như thế…chẳng phải chính bản thân mình cũng khổ hay sao?” Ông đau xót nhìn cô.
“Tôi chấp nhận! Tôi yêu anh ấy, nhưng giờ thì tôi cũng căm hận không kém. Tôi căm hận tất cả các người !!!”
Trịnh Hùng xót xa nhìn Băng Hạ, đôi mắt màu xám tro ấy, đỏ rực lên sự oán hận không gì sánh nổi, nó làm ông nhớ đến ánh mắt của Gia Khiết Bội ngày nào.
Mất bình tĩnh, cô xô đổ xấp giấy trên bàn, xô đổ lọ hoa. Lọ hoa pha lê vỡ tan tành, thứ chất lỏng trong suốt tràn ra sàn, trong ánh sáng le lói từ những cơn sấm chớp giật nháy liên hồi bên ngoài cửa sổ, nó như có màu đỏ thẩm….nhớp nháp…tanh tưởi…
*Choang* *Xoảng*
Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?”
Băng Hạ như có sự giải thoát, cô lao đến cánh cửa, mở bừng nó ra, phóng nhanh ra khỏi căn phòng đó mặc cho ánh mắt sửng sốt của cô thư kí.
Căn phòng bừa bộn.
Trịnh Hùng khẽ nhắm mắt. “Không sao.”
Ông từ từ cúi xuống, nhặt nhạnh những mảnh vỡ của lọ hoa pha lê.
Một giọt nước rơi ra từ mắt của ông, hòa vào vũng nước trên sàn.
Mảnh vỡ đâm vào tay, một giọt máu nhỏ xuống, loang ra vũng nước.
Trên mặt nước, loang loáng hình ảnh Gia Khiết Bội đang khóc.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa tạnh….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.