Tuyết Rơi Mùa Hè

Chương 68

Sheryl Nome

16/05/2013

Băng Hạ quay người lại định trêu anh tiếp thì giật mình không thấy bóng anh đâu. Rõ ràng vài giây trước còn đuổi theo ngay sát nút cô, giờ đã bốc hơi đi mất. Cô hoảng hốt kiếm tìm, xung quanh cô ngoài biển và bãi cát đang thủ thỉ tâm tình, thì chẳng còn ai nữa. Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống tầng nước sâu.

“Hạo Thiên….!!!”

Bất thình lình, từ sau lưng cô, một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy. Người ấy tựa đầu vào vai cô, cắn vào cổ cô một cái rõ đau.

“A!!!”

“Còn dám trêu anh nữa không???”

“Bỏ em ra, anh là ma cà rồng đấy à, sao cắn em?”

“Phạt em, cái tội trêu anh” Anh cúi xuống, hôn lên da cô, đặt môi đúng nơi vừa để lại vết cắn sâu.

Mặt Băng Hạ đột nhiên nóng phừng phừng, máu trong huyết quản nhanh nhẹn mọc chân chạy hết lên mặt. Vết cắn của Thiên đúng là rất đau, giống như anh cắn thật, nhưng lại như có thuốc mê, càng đau, trong người lại càng rạo rực.



“Đừng có cắn anh đấy!”

“Em biết rồi!”

Tia nắng cuối cùng đã tắt từ lâu, trên con đường rộng thênh thang, một chàng trai cõng một cô gái, bước từng bước nhẹ tênh.

Băng Hạ nói chưa từng được anh cõng, anh nghe thế, mỉm cười cúi xuống ngoan ngoãn cho cô leo lên lưng, nhưng lại luôn miệng nhắc nhở cô ở đằng sau không được thừa cơ cắn trả thù anh.

Cô một tay vòng ôm lấy anh, đầu ngả sang một bên, tay kia nghịch nghịch tóc anh.

Giá mà ngay lúc này, thời gian ngưng đọng lại để cô mãi được ôm anh, mãi được ở bên anh, mãi được yêu thương anh.

Giá mà con đường mọc dài ra, tốt nhất là mãi mãi không nên thấy đích, để anh có thể cõng cô, đi suốt con đường, không vì bất kì điều gì mà thả cô xuống.

Giá mà…

Trong bóng tối, một giọt nước mắt trong suốt lấp lánh, ngậm ngùi rơi trên vai anh, mặn đắng.



“Băng Hạ!”

“Băng Hạ, về đến nhà rồi này!”

Hạ giật mình mở mắt, thấy trước mặt mình, cổng Thánh Huy sừng sững. Còn mình vẫn đang gục trên vai anh.

“Em đã ngủ sao?” Cô dụi mắt.

“Chứ còn gì nữa, trong khi anh cõng em lết bộ cực khổ suốt mấy cây số, thì em ngon lành ngủ trên lưng anh. Mà trong lúc em ngủ, anh có thấy vai lành lạnh, có phải em chảy dãi ra không thế?”

“Tin em cắn anh không?” Cô nheo mắt.

Anh cười “Thôi xuống đi, lưng anh tê rồi đây này.”

“Không xuống!” Cô ôm chặt lấy cổ anh, làm bộ nhắm mắt “Ngủ trên lưng anh rất là êm, em muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Anh chết giấc ra đây giờ đây này, có xuống không!”

“Không là không!”

Anh làm bộ thở dài ngao ngán “Thôi được, em cứ ngủ đi, anh sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe.”

“Kể đi.”

“Ngày xửa ngày xưa…” Hạo Thiên nhìn lên bầu trời, phía Đông đã nhấp nháy vài ngôi sao. “Có một chàng trai, gia đình vừa nghèo, lại bị liệt tay. Anh ngày ngày dùng chân đẩy xe hàng ra chợ bán, rồi lại dùng chân đẩy về. Cuộc sống của anh ta, đôi chân đã thay thế hoàn toàn nhiệm vụ của tay.”

“Rồi sao nữa?” Hạ mở mắt ra, nhẹ hỏi.

“Rồi anh ta đem lòng yêu một cô gái xinh đẹp, cô gái này cũng vô cùng cảm mến anh. Hai nhà nghèo ngang nhau, và cô gái này, không may mắn thay, cũng bị liệt chân.”

Cô ngẩng lên. “Là rổ rá chập lại thành đôi sao.”

Anh bật cười “Ừ.”

“Tiếp đi” Cô giục.

“…Và sau đó, họ vẫn quyết định lấy nhau mặc dù phía trước tương lai hứa hẹn sẽ rất nhiều khó khăn. Ngày ngày chàng trai cõng cô gái đi, còn cô gái dùng tay làm việc, hai người họ như hòa làm một, gắn bó với nhau ngày này qua ngày khác, không lúc nào rời.”

“Rồi sau đó?”

“Rồi sau đó…Vì cõng nhiều quá nên chàng trai bị gãy lưng chứ sao. Em cứ ở lỳ trên lưng anh, rất có thể anh sẽ giống chàng trai ấy.”



Cô đưa tay nhéo má anh “Câu chuyện lãng nhách thế mà cũng kể.” Rồi sau đó ngoan ngoãn tụt xuống.

“Em vào nhà đi.” Anh mỉm cười nhìn cô.

Gió bắt đầu gai gai lạnh, Băng Hạ nhìn anh, ánh nhìn bị bóng tối phủ lấp, nhưng vẫn ánh lên vẻ tang thương.

Cô tiến đến gần, dùng hai tay kéo khuôn mặt anh cúi gần.

Hôn anh.

Lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

Romeo của em, có phải anh đã yêu em quá nhiều?

Trong khi em chưa làm gì cho anh cả.

Có phải em đã sai?

Cô nhẹ nhàng hôn anh, đôi môi mềm ngọt lịm, ấm áp giữa trời xuân. Thiên phút đầu ngỡ ngàng, sau đó cùng hòa vào nụ hôn của cô, nụ hôn cháy bỏng đẹp đẽ. Môi anh miết lên môi cô, trong nụ hôn như rạo rực chảy về những kỉ niệm đẹp đẽ, những nụ cười và cả nước mắt.

“Anh…lừa em?” Băng Hạ nghiêng đầu, đôi mắt chớp nhẹ, mờ mịt. trong đôi đồng tử màu xám lạnh, Hạo Thiên có thể nhìn thấy sự hoang mang và đau khổ vỡ òa.

“Anh…không…”

*Bốp*

“Em đã lại tưởng anh ra đi giống họ, em đã hoảng sợ … “ Giọng cô khản đặc “Em đã lo lắng cho anh biết bao, để rồi bây giờ anh lừa em?”

Giọng nói cao vút, cô gào lên.

“Anh là đồ xấu xa, tàn nhẫn, độc ác!!!”

“Ừ, anh xấu xa, tàn nhẫn, độc ác. Anh sai rồi, tha lỗi cho anh…”

Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện.

Kể cả những phút giây lo sợ sắp mất nhau, cuối cùng đôi bàn tay vẫn xuyên qua bão tố mà nắm lấy nhau.

Em yêu anh, yêu rất nhiều, nhiều hơn cả những gì anh có thể nghĩ, em có thể làm và có thể nói, nhiều hơn cả sinh mạng của em.

Anh yêu em, yêu rất nhiều, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống, em là tất cả những gì anh có, là tất cả những gì anh cần.

Kỉ niệm dù có đẹp đến đâu, đã là quá khứ thì vẫn phải lãng quên.

Một giọt nước xuống, vị mằn mặn lạc lõng lặng lẽ hòa vào vị ngọt nơi bờ môi.

Đôi môi rời nhau.

Hạ nhìn anh, đôi mắt này, mái tóc này, đôi môi này, thân người này sẽ mãi ghi vào tiềm thức, vị ngọt này sẽ mãi ghi nhớ, không cho bản thân được phép lãng quên.

Anh lặng lẽ, đưa tay lau vệt nước mắt vừa rơi xuống khỏi mắt cô.

Hơn ai hết, anh hiểu, cho dù có hạnh phúc thế nào, có thăng hoa thế nào, thì con đường nào cũng phải đến đích. Cho dù cô và anh có yêu nhau nhiều thế nào, thì những gì cần dừng lại cũng chẳng thể tiếp tục.

Cho dù hôm nay, cô có cố làm ra vẻ bình thường, thậm chí cười rất nhiều, để hai người cùng nhau đi chơi thật vui, thì cuối cùng, giây phút chia ly cũng không thể tránh được.

“Hạo Thiên, hôm nay em rất vui. Nhưng những gì em muốn làm, em và anh vẫn chưa làm hết. Em muốn tập xe, để cùng anh đạp xe đôi trên con đường rải lá vàng, thế nhưng cuối cùng vẫn chưa thể đi xe được, lại bắt anh chở…”

Giọng nói khàn đi.

“Hạo Thiên, mùa này chưa có lá vàng, thế là em không thể hoàn thành được mong muốn ấy rồi.”

“Mùa thu năm nay, chúng ta sẽ cùng làm.”

Anh cười.

Cô thì bật khóc.

“Được, mùa thu năm nay, em và anh sẽ cùng làm…”

Cô đưa tay bịt chặt miệng, liệu ngày ấy có xa không?

“Hạo Thiên, em muốn chúng ta cùng đi tàu cao tốc, cùng hét giống như những cặp đôi bình thường, cho dù em biết anh chẳng sợ chút nào. Em muốn chúng ta đến thăm lại đám nhóc của cô nhi viện Thiên Sứ. Em muốn anh vào bếp làm cho đồ ăn cho em giống như những cặp đôi yêu nhau…”

“Chúng ta sẽ dần dần làm hết những điều đó…”

“Em muốn chúng ta có áo đôi, mũ đôi, giày đôi, điện thoại đôi, kể cả móc treo cũng là một cặp,…em ngốc quá phải không? Em đã đọc ở đâu rồi, con gái khi yêu tâm hồn thường rất sến súa, em đã không công nhận, nhưng giờ thì đồng ý rồi.”



Cô cười khúc khích, dường như giọt nước mắt lăn trên má không phải của cô.

Anh lặng im nhìn cô, trái tim không thôi nhói lên từng hồi.

“Em còn muốn nhiều lắm, em muốn chúng ta ăn mặc giống nhau như thế, nắm tay nhau đi trên đường, để ai nhìn vào cũng biết chúng ta là một cặp.”

“Em còn muốn được tập bơi….sẽ không còn suýt chết ngạt dưới nước như ngày đó nữa….em sẽ tập bơi để chúng ta cùng bơi…..”

“Em muốn những ngày sau, chúng ta sẽ cùng dạy thật sớm chạy bộ thể dục, anh sẽ nhắc em ăn sáng, vì người ngang bướng như em thường làm theo ý mình, anh cũng bắt em phải ngồi vào bàn ăn, vì em rất hay bỏ bữa….”

Em còn ước muốn nhiều lắm anh à, nhưng có lẽ ước mơ nên dừng lại ở đây thôi.

Anh à, Romeo của em, chúng ta chỉ là những sinh linh bé nhỏ yếu đuối nằm trong trò chơi của Số Phận.

Chúng ta không thể chống lại bàn tay của kẻ ấy.

Romeo của em, chi bằng, chúng ta hãy chịu thua….

Anh đau đớn nhìn cô.

Em yêu được, em hận được.

Em bắt đầu được, em kết thúc được.

Em nhấc lên được, em đặt xuống được.

Em nắm được, em buông được.

“Hạo Thiên, chúng ta chia tay đi….!”

Câu nói đó rất đơn giản. Cô thốt ra nhẹ bẫng. Nhưng trái tim cô đã nứt, dòng máu đỏ tươi đã lặng lẽ chảy.

Cố gượng cười…

“Hãy sống tốt nhé, quên em đi…”

Gió lạnh. Câu nói của cô ngàn lần vang vọng trong đầu anh.

Kết thúc rồi. Thực sự đã kết thúc rồi.

Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi ...

Cái cảm giác mất mát này đã thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, anh có biết chăng?

Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không?

Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân này mất, anh à. Em đã làm đau anh rồi, nếu em chết, anh sẽ khóc chứ?

Cô nhìn anh, bịt chặt miệng, nước mắt không ngừng rơi, cô quay lưng bỏ chạy, từng giọt máu trong tim chảy xuống theo mỗi bước chân đi.

Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái giá lạnh của sự cô đơn này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi thở lạnh mà thôi. Em đã làm đau anh rồi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?

Buông tay anh ra là để anh ra đi. Anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa. Anh à, những mong muốn của em, để nó chết dần chết mòn trong sự ảo tưởng thôi.

Anh quay mặt đi, bàn tay siết chặt lấy lồng ngực.

Từ bây giờ ... em sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng dậy bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Anh à, kể cả khi anh chưa xuất hiện, em cũng vẫn đơn độc như thế mà, nên đừng lo cho em, anh nhé?!

Anh sẽ ghét em chứ? Sẽ căm ghét em? Em chẳng thế biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có…

Băng Hạ…!!!!!

Trái tim anh quằn quại gào thét tên cô.

“Băng Hạ!!!”

Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại giàn giụa, lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hòa cũng với nhớ thương. . Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm anh trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng anh đang là của em, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi anh...

“Băng Hạ…!”

Bóng cô gái nhỏ lẫn vào màn đêm.

Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó….

“Khi nào bồ công anh thôi bay theo gió, em sẽ thôi yêu anh!”

Trong quá khứ, đã có một người từng nói như thế.

Hạo Thiên, xin lỗi anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Rơi Mùa Hè

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook