Chương 78
Sheryl Nome
16/05/2013
Bây giờ đã giữa mùa hạ, mà mùa hạ là không thể thiếu sự góp mặt của những cơn mưa yểu điệu nhanh đến và nhanh đi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ rả rích mưa rào, từng dòng nước trượt xuống lớp kính một cách vội vàng, Bảo Vy ngồi trong quán kem chọc chọc cốc nước quả, moi lên mấy viên đá lạnh, bỏ vào miệng nhai rau ráu. Long ngồi đối diện khẽ chau mày.
“Sún răng bây giờ.”
Nhai hết mấy viên đá trong miệng, Vy lè lưỡi tinh nghịch trêu anh.
“Kệ em!”
Sau đó đưa cốc nước quả lên tu ừng ực. Mực nước trong chiếc ly thủy tinh chỉ còn lưng chừng, cô quẹt miệng, hỏi anh.
“Anh bảo có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì?”
Long đưa mắt nhìn cô, tay khuấy ly café, một lát, anh thở dài, không biết mở lời ra sao. Vy như không nhìn thấy sự khó xử của anh, tiếp tục đưa chiếc ly lên định thanh toán nốt chỗ nước còn lại.
Cuối cùng, Long thở hắt một tiếng, khẽ nói.
“Thiếu gia sắp đính hôn rồi.”
*Phụt!!!*
Suy cho cùng thì lỗi là ở Long, khi ném về phía Vy một quả bom nguyên tử mà không để ý xem cô đang làm gì. Và quả bom nổ vội vàng của Nhật Long đã khiến chỗ nước quả Vy vừa đưa vào miệng mà chưa kịp xuống dạ dày, theo đà đó mà phụt hết ra ngoài, điểm dừng chân chỉ có thể ở trên mặt người đối diện.
Trong quán kem có vài người quay lại nhìn hai người, bắt gặp Long khuôn mặt ướt nhèm nước cam, họ bật cười quay đi. Vy chết sững, lắp ba lắp bắp không nói lên lời, cuống quýt xé giấy lau mặt cho anh.
Long nghiến răng, dứ dứ nắm đấm trước mặt Vy, đời thưở nhà ai có đứa con gái nào đi chơi với người yêu lại làm một hành động vô duyên thế không. Ngó trên ngó dưới, người trong quán kem, từ khách cho đến bồi bàn đều chọn hai người làm tâm điểm bàn tán, một vài người cứ chốc chốc lại quay lại nhìn anh rồi cười khúc kha khúc khích. Hình tượng của anh bị sụp đổ, chung quy tất cả là tại cô nhóc dưa chuột này đây!
Vy tỏ vẻ ăn năn, lúi húi lau chỗ nước cam dính trên mặt anh. Anh xua tay, đứng dậy bước vào phòng vệ sinh.
Tuy phản ứng của Vy có phần hơi thái quá, nhưng biểu cảm chính là kinh ngạc thì không giấu đi đâu được. Long cũng không kém phần sững sờ khi sáng nay, bà Mỹ Giang, mẹ anh đột ngột xuất hiện trước cửa phòng anh, trong khi mấy hôm trước còn bô lô ba la rằng mình đang tắm nắng ở biển Hawai, không hề hẹn trước ngày về. Hơn nữa, về còn mang theo một tin động trời khiến Long đang nằm trong chăn liền bật dậy ngay tức thì.
“Mẹ về làm gì?”
“Theo ý của Trịnh phu nhân.”
“Tại sao bà ấy muốn mẹ về?”
“Ơ cái thằng này, mày không biết à, Thiếu gia Hạo Thiên sắp đính hôn rồi đó thôi?”
“Hả?? Mẹ nói cái gì???”
Dòng nước mát lạnh chảy qua các kẽ tay, sau khi đã rửa sạch chỗ nước cam dính trên mặt, Long mở cửa bước ra ngoài. Bên chiếc bàn của hai người, Bảo Vy đang ngồi đờ đẫn với ly nước rỗng không. Chắc hẳn cô vẫn còn chưa hết kinh ngạc bởi những lời anh nói vừa rồi, hoặc vì kinh ngạc quá nên tự lòe mình rằng đã nghe nhầm.
“Anh nói lại đi, anh vừa nói gì?”
Nhác thấy bóng dáng Long trở lại, Vy đã níu lấy tay anh tra hỏi.
Long điềm tĩnh ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm café, chậm rãi nói.
“Hạo Thiên sắp đính hôn.”
“Với ai?”
“Em nghĩ là với ai?” Long nhướn mày.
Ngón tay đặt trên mặt bàn khẽ co lại, Vy lẩm bẩm, khuôn mặt vẫn còn nguyên nét bàng hoàng. “Không thể là Băng Hạ…”
“Phải, không thể là Băng Hạ.” Long gật đầu. “Là Phù Dung.”
“Không thể nào?!”
Vy đứng bật dậy. Xem ra trong chuyện này, cô còn shock hơn cả anh. Cũng phải thôi, đối với chuyện hôn sự giữa Phù Dung và Hạo Thiên, Nhật Long đã biết từ trước và luôn mặc định đó là một điều hiển nhiên. Còn Vy, trước giờ vẫn quen cảnh Hạo Thiên – Băng Hạ, đột ngột nói đính hôn với Phù Dung, chẳng trách sao không thể tin nổi. Cái anh bất ngờ chỉ là Hạo Thiên không hề nói gì với anh, còn về chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra này, anh hoàn toàn có sự đề phòng. Hơn nữa, anh vẫn còn tinh anh hơn Bảo Vy ngốc nghếch, sớm đoán ra được hai người kia đã có vấn đề.
“Sao Thiếu gia lại lấy Phù Dung? Sao Băng Hạ không nói gì với em?”
“Nói gì bây giờ?” Long nhìn Vy “Có khi cô ấy còn chưa biết chuyện này.”
Vy ngồi phịch xuống ghế, đờ đẫn nhìn anh. Anh chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
“Nhưng…sao hai người họ lại lấy nhau?”
“Chưa phải là lấy” Long nhẹ nhàng giải thích “Chỉ là đính hôn thôi. Hai người đã có hôn ước từ trước rồi.”
“Nhưng mà Thiếu gia yêu Băng Hạ cơ mà?”
“Yêu là một chuyện. Trịnh phu nhân sao có thể để yên.”
“Bà ta không thích Băng Hạ?”
“Chưa nói đến việc không thích, chỉ thấy vấn đề nổi cộm là hai bên không môn đăng hộ đối là đã đủ ngăn cấm rồi. Giữa Phù Dung và Băng Hạ, đương nhiên bà ấy sẽ chấm Dung hơn.”
“Ép hôn?” Vy tròn mắt, không thể ngờ được bây giờ vẫn còn cái quan niệm này tồn tại trong óc các bậc phụ huynh gia giáo.
Còn Nhật Long không thể ngờ được Vy lại tiêu hóa chậm như thế.
“Tội nghiệp Băng Hạ, không biết cô ấy đã biết chuyện chưa….!”
Bảo Vy thở dài, nhìn ra ngoài trời. Mưa vẫn chưa ngưng, nỗi niềm trong mắt cô cũng ngày một dày. Hạ à, sao cứ qua một dãy núi, là lại thấy trước mặt một dãy núi cao hơn chứ? Đến bao giờ tình yêu của cậu mới thực sự viên mãn đây?
Nhật Long im lặng nhìn Vy, Băng Hạ chỉ có thể nghe tin này từ Hạo Thiên, mà trong hoàn cảnh giữa hai người đang có vấn đề thế này, thông tin lễ đính hôn của Thiên cũng chưa được công bố trên TV, học viện thì đang nghỉ hè, Băng Hạ chẳng thể nghe được tin từ các học viên nhà giàu trong đó, cho nên chắc chắn cô vẫn chưa hay chuyện.
Mưa vẫn rả rích rơi, từng hạt từng hạt nặng trĩu tâm tư.
Cửa nhà mở ra, Bảo Vy cầm chiếc ô sũng nước, đặt vào góc nhà. Một tay cởi giày, cô đưa mắt tìm chung quanh bóng hình Băng Hạ.
“Hạ ơi!”
Băng Hạ ngồi trên bậu cửa sổ của phòng ngủ, bên ngoài trời mưa trắng xóa. Tai đeo earphone, cô nhắm mắt ngủ gật, đầu gục vào khung cửa sổ. Bảo Vy bước đến gần, khẽ lay gọi Hạ vài câu.
“Hạ!!”
Thật không thể hiểu nổi, sao có người lại ngủ được ở trên đây cơ chứ?!
Hạ mơ màng mở mắt, nhìn thấy Vy, cô xuống khỏi bậu cửa sổ, làm động tác vươn vai. “Về rồi à?”
“Ừ.” Vy đáp gọn, cô tiến đến chiếc giường, ngồi xuống. Ánh mắt dõi theo từng động tác, nét mặt của Hạ xem có gì có thể phân tích thành nỗi buồn hay không. Nhưng đáng tiếc thay, vốn dĩ từ trước đến giờ Hạ vẫn là cô diễn viên giỏi che giấu cảm xúc.
“Cậu…” Nhớ lại lời của Nhật Long lúc ở quán kem, Vy nuốt khan, ngập ngừng muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Sao?”
“Cậu với…Thiếu gia thế nào rồi?”
Ngón tay đặt trên phím bấm của Mp3 chợt khựng lại, Hạ ngước nhìn Vy, ánh mắt cô ấy nhìn mình đầy sự thương xót khác lạ. Cô im lặng, một lát mới lãnh đạm lên tiếng.
“Sao lại hỏi thế?”
“À, không…Chỉ là,…chỉ là muốn hỏi. Cũng lâu rồi…” Vy chợt nhớ ra “Cũng lâu rồi anh ấy không đến đón cậu đi chơi.”
“Không sao, vẫn bình thường.”
“Thật chứ?” Vy nheo mắt, trong ánh mắt Hạ không có lấy một dấu hiệu của sự giả tạo.
“Thật” Hạ hờ hững khẳng định.
Vy thở dài một cái, chuyện tình của họ đang đẹp như vậy, nếu Hạ đột nhiên biết được người yêu mình chuẩn bị đính hôn với người con gái khác, không biết sẽ thế nào. Chợt nghĩ đến Niệm Phù Dung, cô tiểu thư đó chắc chắn đang rất hả hê sung sướng đây!
Chợt nhớ ra đã đến giờ đi tắm, Hạ tháo tai nghe ra và rút nó ra khỏi chiếc Mp3.
Vy cắn môi.
“Băng Hạ…”
“Cậu biết không? Thiếu gia chuẩn bị đính hôn rồi…!”
*Cạch*
Sợi dây earphone màu trắng vừa được tháo ra đã vội vã rơi xuống đất.
Phía bên ngoài, màn mưa trắng xóa giăng kín đất trời mỗi lúc một dày.
Sâu thẳm trong lòng Hạ, có thứ gì đó không rõ tên đang rơi xuống vực thẳm.
Một thứ gì khác đang dần dần vỡ ra, nhẹ nhàng nhưng đau đớn.
Chính mày đã đẩy anh ấy đi kia mà…Sao thấy anh ấy đi về phía khác, trong tim lại nhói lên như thế chứ? Trái tim này, mày thật chẳng biết nghe lời chút nào. Có hiểu không, đó không còn là người con trai của mày nữa rồi…
Mày đã tự nhủ lòng mình, nắm được là buông được, cớ sao bản thân lại không làm được như thế kia chứ?
Hóa ra, mày cũng chỉ là một con người như thế, nói được nhưng không thể làm được. Làm đau người ta được, nhưng bản thân cũng đau không kém.
Cô chầm chậm cúi xuống nhặt chiếc tai nghe.
Có đau có đớn gì cũng chỉ mình mày chịu thôi, cho nên hãy dũng cảm đối mặt…
“Vậy à…?”
Cô mỉm cười.
“Vậy thì tốt….!”
Nhìn ra ngoài cửa sổ rả rích mưa rào, từng dòng nước trượt xuống lớp kính một cách vội vàng, Bảo Vy ngồi trong quán kem chọc chọc cốc nước quả, moi lên mấy viên đá lạnh, bỏ vào miệng nhai rau ráu. Long ngồi đối diện khẽ chau mày.
“Sún răng bây giờ.”
Nhai hết mấy viên đá trong miệng, Vy lè lưỡi tinh nghịch trêu anh.
“Kệ em!”
Sau đó đưa cốc nước quả lên tu ừng ực. Mực nước trong chiếc ly thủy tinh chỉ còn lưng chừng, cô quẹt miệng, hỏi anh.
“Anh bảo có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì?”
Long đưa mắt nhìn cô, tay khuấy ly café, một lát, anh thở dài, không biết mở lời ra sao. Vy như không nhìn thấy sự khó xử của anh, tiếp tục đưa chiếc ly lên định thanh toán nốt chỗ nước còn lại.
Cuối cùng, Long thở hắt một tiếng, khẽ nói.
“Thiếu gia sắp đính hôn rồi.”
*Phụt!!!*
Suy cho cùng thì lỗi là ở Long, khi ném về phía Vy một quả bom nguyên tử mà không để ý xem cô đang làm gì. Và quả bom nổ vội vàng của Nhật Long đã khiến chỗ nước quả Vy vừa đưa vào miệng mà chưa kịp xuống dạ dày, theo đà đó mà phụt hết ra ngoài, điểm dừng chân chỉ có thể ở trên mặt người đối diện.
Trong quán kem có vài người quay lại nhìn hai người, bắt gặp Long khuôn mặt ướt nhèm nước cam, họ bật cười quay đi. Vy chết sững, lắp ba lắp bắp không nói lên lời, cuống quýt xé giấy lau mặt cho anh.
Long nghiến răng, dứ dứ nắm đấm trước mặt Vy, đời thưở nhà ai có đứa con gái nào đi chơi với người yêu lại làm một hành động vô duyên thế không. Ngó trên ngó dưới, người trong quán kem, từ khách cho đến bồi bàn đều chọn hai người làm tâm điểm bàn tán, một vài người cứ chốc chốc lại quay lại nhìn anh rồi cười khúc kha khúc khích. Hình tượng của anh bị sụp đổ, chung quy tất cả là tại cô nhóc dưa chuột này đây!
Vy tỏ vẻ ăn năn, lúi húi lau chỗ nước cam dính trên mặt anh. Anh xua tay, đứng dậy bước vào phòng vệ sinh.
Tuy phản ứng của Vy có phần hơi thái quá, nhưng biểu cảm chính là kinh ngạc thì không giấu đi đâu được. Long cũng không kém phần sững sờ khi sáng nay, bà Mỹ Giang, mẹ anh đột ngột xuất hiện trước cửa phòng anh, trong khi mấy hôm trước còn bô lô ba la rằng mình đang tắm nắng ở biển Hawai, không hề hẹn trước ngày về. Hơn nữa, về còn mang theo một tin động trời khiến Long đang nằm trong chăn liền bật dậy ngay tức thì.
“Mẹ về làm gì?”
“Theo ý của Trịnh phu nhân.”
“Tại sao bà ấy muốn mẹ về?”
“Ơ cái thằng này, mày không biết à, Thiếu gia Hạo Thiên sắp đính hôn rồi đó thôi?”
“Hả?? Mẹ nói cái gì???”
Dòng nước mát lạnh chảy qua các kẽ tay, sau khi đã rửa sạch chỗ nước cam dính trên mặt, Long mở cửa bước ra ngoài. Bên chiếc bàn của hai người, Bảo Vy đang ngồi đờ đẫn với ly nước rỗng không. Chắc hẳn cô vẫn còn chưa hết kinh ngạc bởi những lời anh nói vừa rồi, hoặc vì kinh ngạc quá nên tự lòe mình rằng đã nghe nhầm.
“Anh nói lại đi, anh vừa nói gì?”
Nhác thấy bóng dáng Long trở lại, Vy đã níu lấy tay anh tra hỏi.
Long điềm tĩnh ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm café, chậm rãi nói.
“Hạo Thiên sắp đính hôn.”
“Với ai?”
“Em nghĩ là với ai?” Long nhướn mày.
Ngón tay đặt trên mặt bàn khẽ co lại, Vy lẩm bẩm, khuôn mặt vẫn còn nguyên nét bàng hoàng. “Không thể là Băng Hạ…”
“Phải, không thể là Băng Hạ.” Long gật đầu. “Là Phù Dung.”
“Không thể nào?!”
Vy đứng bật dậy. Xem ra trong chuyện này, cô còn shock hơn cả anh. Cũng phải thôi, đối với chuyện hôn sự giữa Phù Dung và Hạo Thiên, Nhật Long đã biết từ trước và luôn mặc định đó là một điều hiển nhiên. Còn Vy, trước giờ vẫn quen cảnh Hạo Thiên – Băng Hạ, đột ngột nói đính hôn với Phù Dung, chẳng trách sao không thể tin nổi. Cái anh bất ngờ chỉ là Hạo Thiên không hề nói gì với anh, còn về chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra này, anh hoàn toàn có sự đề phòng. Hơn nữa, anh vẫn còn tinh anh hơn Bảo Vy ngốc nghếch, sớm đoán ra được hai người kia đã có vấn đề.
“Sao Thiếu gia lại lấy Phù Dung? Sao Băng Hạ không nói gì với em?”
“Nói gì bây giờ?” Long nhìn Vy “Có khi cô ấy còn chưa biết chuyện này.”
Vy ngồi phịch xuống ghế, đờ đẫn nhìn anh. Anh chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
“Nhưng…sao hai người họ lại lấy nhau?”
“Chưa phải là lấy” Long nhẹ nhàng giải thích “Chỉ là đính hôn thôi. Hai người đã có hôn ước từ trước rồi.”
“Nhưng mà Thiếu gia yêu Băng Hạ cơ mà?”
“Yêu là một chuyện. Trịnh phu nhân sao có thể để yên.”
“Bà ta không thích Băng Hạ?”
“Chưa nói đến việc không thích, chỉ thấy vấn đề nổi cộm là hai bên không môn đăng hộ đối là đã đủ ngăn cấm rồi. Giữa Phù Dung và Băng Hạ, đương nhiên bà ấy sẽ chấm Dung hơn.”
“Ép hôn?” Vy tròn mắt, không thể ngờ được bây giờ vẫn còn cái quan niệm này tồn tại trong óc các bậc phụ huynh gia giáo.
Còn Nhật Long không thể ngờ được Vy lại tiêu hóa chậm như thế.
“Tội nghiệp Băng Hạ, không biết cô ấy đã biết chuyện chưa….!”
Bảo Vy thở dài, nhìn ra ngoài trời. Mưa vẫn chưa ngưng, nỗi niềm trong mắt cô cũng ngày một dày. Hạ à, sao cứ qua một dãy núi, là lại thấy trước mặt một dãy núi cao hơn chứ? Đến bao giờ tình yêu của cậu mới thực sự viên mãn đây?
Nhật Long im lặng nhìn Vy, Băng Hạ chỉ có thể nghe tin này từ Hạo Thiên, mà trong hoàn cảnh giữa hai người đang có vấn đề thế này, thông tin lễ đính hôn của Thiên cũng chưa được công bố trên TV, học viện thì đang nghỉ hè, Băng Hạ chẳng thể nghe được tin từ các học viên nhà giàu trong đó, cho nên chắc chắn cô vẫn chưa hay chuyện.
Mưa vẫn rả rích rơi, từng hạt từng hạt nặng trĩu tâm tư.
Cửa nhà mở ra, Bảo Vy cầm chiếc ô sũng nước, đặt vào góc nhà. Một tay cởi giày, cô đưa mắt tìm chung quanh bóng hình Băng Hạ.
“Hạ ơi!”
Băng Hạ ngồi trên bậu cửa sổ của phòng ngủ, bên ngoài trời mưa trắng xóa. Tai đeo earphone, cô nhắm mắt ngủ gật, đầu gục vào khung cửa sổ. Bảo Vy bước đến gần, khẽ lay gọi Hạ vài câu.
“Hạ!!”
Thật không thể hiểu nổi, sao có người lại ngủ được ở trên đây cơ chứ?!
Hạ mơ màng mở mắt, nhìn thấy Vy, cô xuống khỏi bậu cửa sổ, làm động tác vươn vai. “Về rồi à?”
“Ừ.” Vy đáp gọn, cô tiến đến chiếc giường, ngồi xuống. Ánh mắt dõi theo từng động tác, nét mặt của Hạ xem có gì có thể phân tích thành nỗi buồn hay không. Nhưng đáng tiếc thay, vốn dĩ từ trước đến giờ Hạ vẫn là cô diễn viên giỏi che giấu cảm xúc.
“Cậu…” Nhớ lại lời của Nhật Long lúc ở quán kem, Vy nuốt khan, ngập ngừng muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Sao?”
“Cậu với…Thiếu gia thế nào rồi?”
Ngón tay đặt trên phím bấm của Mp3 chợt khựng lại, Hạ ngước nhìn Vy, ánh mắt cô ấy nhìn mình đầy sự thương xót khác lạ. Cô im lặng, một lát mới lãnh đạm lên tiếng.
“Sao lại hỏi thế?”
“À, không…Chỉ là,…chỉ là muốn hỏi. Cũng lâu rồi…” Vy chợt nhớ ra “Cũng lâu rồi anh ấy không đến đón cậu đi chơi.”
“Không sao, vẫn bình thường.”
“Thật chứ?” Vy nheo mắt, trong ánh mắt Hạ không có lấy một dấu hiệu của sự giả tạo.
“Thật” Hạ hờ hững khẳng định.
Vy thở dài một cái, chuyện tình của họ đang đẹp như vậy, nếu Hạ đột nhiên biết được người yêu mình chuẩn bị đính hôn với người con gái khác, không biết sẽ thế nào. Chợt nghĩ đến Niệm Phù Dung, cô tiểu thư đó chắc chắn đang rất hả hê sung sướng đây!
Chợt nhớ ra đã đến giờ đi tắm, Hạ tháo tai nghe ra và rút nó ra khỏi chiếc Mp3.
Vy cắn môi.
“Băng Hạ…”
“Cậu biết không? Thiếu gia chuẩn bị đính hôn rồi…!”
*Cạch*
Sợi dây earphone màu trắng vừa được tháo ra đã vội vã rơi xuống đất.
Phía bên ngoài, màn mưa trắng xóa giăng kín đất trời mỗi lúc một dày.
Sâu thẳm trong lòng Hạ, có thứ gì đó không rõ tên đang rơi xuống vực thẳm.
Một thứ gì khác đang dần dần vỡ ra, nhẹ nhàng nhưng đau đớn.
Chính mày đã đẩy anh ấy đi kia mà…Sao thấy anh ấy đi về phía khác, trong tim lại nhói lên như thế chứ? Trái tim này, mày thật chẳng biết nghe lời chút nào. Có hiểu không, đó không còn là người con trai của mày nữa rồi…
Mày đã tự nhủ lòng mình, nắm được là buông được, cớ sao bản thân lại không làm được như thế kia chứ?
Hóa ra, mày cũng chỉ là một con người như thế, nói được nhưng không thể làm được. Làm đau người ta được, nhưng bản thân cũng đau không kém.
Cô chầm chậm cúi xuống nhặt chiếc tai nghe.
Có đau có đớn gì cũng chỉ mình mày chịu thôi, cho nên hãy dũng cảm đối mặt…
“Vậy à…?”
Cô mỉm cười.
“Vậy thì tốt….!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.