Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 303: Truyền thừa (2)
Tiêu Thất Gia
23/02/2017
"Cửu thiên long viêm kiếm!"Oanh!
Ngọn lửa cường đại ập đến, tựa như một con cự long lao về phía Nam Cung Tử Phượng.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, con ngươi Nam Cung Tử Phượng co rụt lại, khí thế dày đặc ép tới mức nàng không kịp thở dốc, phảng phất như thấy được cường giả tuyệt đại mấy ngàn năm trước tung hoành Trung Châu.
"Cửu thiên long viêm kiếm, danh kỹ nổi danh của Nguyệt tôn năm đó, này... sao có thể?"
Thanh âm Nam Cung Tử Nguyệt run rẩy, 'oanh' một tiếng, thân thể nàng bay lên thành một vòng cung đẹp mắt xẹt qua không trung, rớt xuống mặt đất...
Cửu thiên long viêm kiếm, nàng cư nhiên học xong cửu thiên long viêm kiếm, không phải Nguyệt tôn đã mất kí ức kiếp trước sao? Tại sao lại biết kiếm pháp này?
Nếu vận dụng chân chính cửu thiên long viêm kiếm, chỉ sợ mình hiện tại đã tan xương nát thịt...
"Nam Cung Tử Phượng", Mộ Như Nguyệt khẽ ngước mắt, lạnh lùng nhìn nữ tử đang kinh ngạc, "Ngươi không nên vọng tưởng muốn tổn thương người Tiêu gia, bọn họ là nghịch lân trong lòng ta, nếu ngươi tổn thương bọn họ một phần, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp mười lần!"
Vừa rồi nếu không phải nàng chạy về kịp lúc, sợ là Tiêu lão đã tự bạo rồi, mà những người khác của Tiêu gia cũng sẽ khó tránh thoát, chỉ cần nghĩ tới một màn nguy hiểm kia, trong lòng Mộ Như Nguyệt liền tràn ngập sát khí.
"Ta không sai!" Nam Cung Tử Phượng điên cuồng hét lên, đôi mắt đẹp hung hăng trừng Mộ Như Nguyệt, "Ta chỉ quá yêu Vô Trần ca ca, ta có gì sai? Nữ nhân lả lơi ong bướm như ngươi làm sao xứng đôi với Vô Trần ca ca? Có sai thì cũng là ngươi sai, ngươi độc chiếm nam nhân mà ta yêu, hắn không phải là người ngươi có thể xứng được!"
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, nữ nhân này đúng là không biết hối cải.
"Nam Cung Tử Phượng, yêu một người không sai, sai ở chỗ ngươi dùng sai phương pháp, ngươi vọng tưởng giết người Tiêu gia, chỉ dựa vào điểm này ta nên đem ngươi thiên đao vạn quả!"
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn dung nhan điên cuồng của Nam Cung Tử Phượng, thanh âm vô tình, lộ ra hàn ý.
Yêu một người quả thật không sai, nhưng mà, sai ở chỗ vì có được người mình yêu mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Dù sao một nam nhân ưu tú như Vô Trần, dĩ nhiên có rất nhiều nữ nhân thích hắn, chỉ cần trong lòng, trong mắt Vô Trần chỉ có nàng, không thèm nhìn nữ nhân khác là đủ rồi.
Nhưng mà có vài người vì yêu mà điên cuồng, tình cảm như thế đúng là rất khủng bố.
Tỷ như Phượng Kinh Thiên và Nam Cung Tử Phượng...
"Ha ha ha! Mộ Như Nguyệt, Nam Cung Tử Phượng ta dù có chết cũng sẽ không chết trong tay ngươi!" Nam Cung Tử Phượng ngửa đầu cười điên cuồng, ánh mắt thị huyết nhìn Mộ Như Nguyệt.
"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
Số lần nàng dùng bí thuật để chạy trốn đã dùng hết, không thể dùng được phương pháp này nữa, mà tự bạo trước mặt nàng cũng không có bất kì hiệu quả gì, sẽ chỉ làm mình mất đi cơ hội cuối cùng..."Phụt!"
Nam Cung Tử Phượng phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đau đớn kịch liệt, hiển nhiên kiếm pháp vừa rồi của Mộ Như Nguyệt khiến nàng bị thương không nhẹ, cũng không còn lực lượng để chiến đấu nữa.
Bây giờ trừ chết còn có biện pháp nào khác?
Thời điểm Mộ Như Nguyệt nâng kiếm lên, Nam Cung Tử Phượng bước lên nhặt kiếm tự đâm vào cổ mình, 'phụt' một tiếng, máu tươi bắn ra nhiễm đỏ mặt đất.
Trước khi chết, khóe môi nàng treo một nụ cười trào phúng, tựa hồ là trào phúng Mộ Như Nguyệt không thể tự tay giết nàng...
Mộ Như Nguyệt nao nao, khẽ cau mày nhưng không nói lời nào, chỉ phất tay nói: "Mang thi thể nàng ra ngoài, cho chó ăn..."
Ngọn lửa cường đại ập đến, tựa như một con cự long lao về phía Nam Cung Tử Phượng.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, con ngươi Nam Cung Tử Phượng co rụt lại, khí thế dày đặc ép tới mức nàng không kịp thở dốc, phảng phất như thấy được cường giả tuyệt đại mấy ngàn năm trước tung hoành Trung Châu.
"Cửu thiên long viêm kiếm, danh kỹ nổi danh của Nguyệt tôn năm đó, này... sao có thể?"
Thanh âm Nam Cung Tử Nguyệt run rẩy, 'oanh' một tiếng, thân thể nàng bay lên thành một vòng cung đẹp mắt xẹt qua không trung, rớt xuống mặt đất...
Cửu thiên long viêm kiếm, nàng cư nhiên học xong cửu thiên long viêm kiếm, không phải Nguyệt tôn đã mất kí ức kiếp trước sao? Tại sao lại biết kiếm pháp này?
Nếu vận dụng chân chính cửu thiên long viêm kiếm, chỉ sợ mình hiện tại đã tan xương nát thịt...
"Nam Cung Tử Phượng", Mộ Như Nguyệt khẽ ngước mắt, lạnh lùng nhìn nữ tử đang kinh ngạc, "Ngươi không nên vọng tưởng muốn tổn thương người Tiêu gia, bọn họ là nghịch lân trong lòng ta, nếu ngươi tổn thương bọn họ một phần, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp mười lần!"
Vừa rồi nếu không phải nàng chạy về kịp lúc, sợ là Tiêu lão đã tự bạo rồi, mà những người khác của Tiêu gia cũng sẽ khó tránh thoát, chỉ cần nghĩ tới một màn nguy hiểm kia, trong lòng Mộ Như Nguyệt liền tràn ngập sát khí.
"Ta không sai!" Nam Cung Tử Phượng điên cuồng hét lên, đôi mắt đẹp hung hăng trừng Mộ Như Nguyệt, "Ta chỉ quá yêu Vô Trần ca ca, ta có gì sai? Nữ nhân lả lơi ong bướm như ngươi làm sao xứng đôi với Vô Trần ca ca? Có sai thì cũng là ngươi sai, ngươi độc chiếm nam nhân mà ta yêu, hắn không phải là người ngươi có thể xứng được!"
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, nữ nhân này đúng là không biết hối cải.
"Nam Cung Tử Phượng, yêu một người không sai, sai ở chỗ ngươi dùng sai phương pháp, ngươi vọng tưởng giết người Tiêu gia, chỉ dựa vào điểm này ta nên đem ngươi thiên đao vạn quả!"
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn dung nhan điên cuồng của Nam Cung Tử Phượng, thanh âm vô tình, lộ ra hàn ý.
Yêu một người quả thật không sai, nhưng mà, sai ở chỗ vì có được người mình yêu mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Dù sao một nam nhân ưu tú như Vô Trần, dĩ nhiên có rất nhiều nữ nhân thích hắn, chỉ cần trong lòng, trong mắt Vô Trần chỉ có nàng, không thèm nhìn nữ nhân khác là đủ rồi.
Nhưng mà có vài người vì yêu mà điên cuồng, tình cảm như thế đúng là rất khủng bố.
Tỷ như Phượng Kinh Thiên và Nam Cung Tử Phượng...
"Ha ha ha! Mộ Như Nguyệt, Nam Cung Tử Phượng ta dù có chết cũng sẽ không chết trong tay ngươi!" Nam Cung Tử Phượng ngửa đầu cười điên cuồng, ánh mắt thị huyết nhìn Mộ Như Nguyệt.
"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
Số lần nàng dùng bí thuật để chạy trốn đã dùng hết, không thể dùng được phương pháp này nữa, mà tự bạo trước mặt nàng cũng không có bất kì hiệu quả gì, sẽ chỉ làm mình mất đi cơ hội cuối cùng..."Phụt!"
Nam Cung Tử Phượng phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đau đớn kịch liệt, hiển nhiên kiếm pháp vừa rồi của Mộ Như Nguyệt khiến nàng bị thương không nhẹ, cũng không còn lực lượng để chiến đấu nữa.
Bây giờ trừ chết còn có biện pháp nào khác?
Thời điểm Mộ Như Nguyệt nâng kiếm lên, Nam Cung Tử Phượng bước lên nhặt kiếm tự đâm vào cổ mình, 'phụt' một tiếng, máu tươi bắn ra nhiễm đỏ mặt đất.
Trước khi chết, khóe môi nàng treo một nụ cười trào phúng, tựa hồ là trào phúng Mộ Như Nguyệt không thể tự tay giết nàng...
Mộ Như Nguyệt nao nao, khẽ cau mày nhưng không nói lời nào, chỉ phất tay nói: "Mang thi thể nàng ra ngoài, cho chó ăn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.