Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 102: Tuyệt thế nam tử
Tiêu Thất Gia
08/11/2018
"Cuối cùng ngươi cũng trở lại sao?"
Trong sơn cốc, một tiếng thở dài phiền muộn chậm rãi vang lên.
Nếu như có ai nhìn thấy nam nhân đứng trong sơn cốc này nhất định sẽ kinh ngạc cảm thán, thật là một tuyệt thế nam tử, một nam nhân như thế thật sự là thế gian hiếm có.
Một đầu tóc bạc lóa mắt càng làm dung nhan nam nhân thêm tuấn mỹ như tiên nhân, hắn mặc một thân bạch y không dính bụi trần, vạt áo nhẹ bay trong gió, xa xa nhìn lại giống như một trích tiên, mỹ làm người ta khiếp sợ.
Nam nhân này không chỉ có mái tóc bạc mà lông mày cũng màu trắng, chỉ có đôi mắt đen nhàn nhạt ưu thương là giống người bình thường.
Nhưng hắn ưu sầu vì ai? Một đầu tóc trắng là vì ai mà có?
Nam nhân nở nụ cười trầm thấp, dung nhan tuấn mỹ mang nụ cười tuyệt thế, hắn như một trích tiên không nhiễm tục khí, có một loại phong thái siêu phàm thoát tục...
Ba ngày sau tại hội trường đan hội.
Hội trưởng nhìn xuống đám người đông đảo phía dưới, ho khan hai tiếng, mỉm cười đứng dậy nói: "Sau đây, ta sẽ công bố phần thưởng của đan hội lần này."
Xôn xao.
Đám người nhao nhao chen chúc, ai cũng muốn biết phần thưởng của quán quân là gì.
Hội trưởng rất vui lòng khi nhìn thấy bầu không khí này, hắn nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly: "Phần thưởng của quán quân lần này là đan đỉnh phượng hoàng."
Mọi người ngẩn ra, ai cũng biết đan đỉnh phượng hoàng là thần vật, dùng đan đỉnh phượng hoàng càng có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, nhưng mà, đan đỉnh phượng hoàng này sẽ tự mình chọn chủ, cho dù là hội trưởng cũng không thể định ra khế ước với đan đỉnh phượng hoàng.
Hiện tại, hội trưởng lại dùng đan đỉnh phượng hoàng để làm phần thưởng cho quán quân lần này?
"Người tới, nâng đan đỉnh phượng hoàng ra!"
Vừa dứt lời liền có 10 người nâng đan đỉnh phượng hoàng được phủ bằng một tấm vải đỏ ra, một cái đan đỉnh bốn vách đỏ bừng xuất hiện trước mắt mọi người.
Trên đan đỉnh này có khắc một con phượng hoàng giương cánh bay lượn, sinh động như thật, tựa hồ có thể bay từ trong đan đỉnh ra.
Nhưng mà người khác chỉ thấy được phượng hoàng hoa lệ bên ngoài, chỉ có Mộ Như Nguyệt phảng phất nghe thấy tiếng kêu dễ nghe của phượng hoàng...
Mộ Như Nguyệt bất động thanh sắc nhìn đan đỉnh phượng hoàng.
"Thật là tiện nghi nữ nhân này." Tần Phi Vân tức đến mức mặt đỏ bừng, nàng gắt gao nắm chặt nắm đấm dưới ống tay áo, ánh mắt ghen ghét trừng Mộ Như Nguyệt.
Đan đỉnh phượng hoàng kia chính là đồ tốt, ngay cả Tần lão cũng chưa đủ tư cách đụng vào, hiện tại lại đem đan đỉnh phượng hoàng giao cho nữ nhân này? Thật không biết đan hội làm cái quỷ gì.
"Nha đầu, tới thử xem có thể định khế ước với đan đỉnh phượng hoàng này không." Hội trưởng mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, giống như một lão gia gia hiền lành, hòa ái dễ gần.
Bất quá Mộ Như Nguyệt phát hiện đáy mắt hắn có ý cười giảo hoạt, chân vừa định bước lên lại rụt trở về.
"Nha đầu? Sao không thử lập khế ước?" Hội trưởng thấy rõ động tác của nàng, hắn nhướng mày hỏi.
"Sau khi ta kí khế ước, ngươi sẽ không yêu cầu ta điều gì đi?" Con ngươi Mộ Như Nguyệt xoay chuyển vài vòng, nàng cảm thấy lão hồ ly này không có ý tốt gì.
Hội trưởng sửng sốt một chút, người khác muốn có đan đỉnh phượng hoàng còn không được, nha đầu này lại muốn từ chối? Tuy là nàng quả thật đã nói trúng tính toán trong lòng hắn.
"Ha ha, nha đầu yên tâm đi, ta cam đoan với ngươi, đan đỉnh phượng hoàng này chính là phần thưởng, nếu người có thể kí khế ước với nó thì nó sẽ thuộc về ngươi, ta sẽ không đề nghị bất cứ yêu cầu vô lý nào với ngươi."
Trong sơn cốc, một tiếng thở dài phiền muộn chậm rãi vang lên.
Nếu như có ai nhìn thấy nam nhân đứng trong sơn cốc này nhất định sẽ kinh ngạc cảm thán, thật là một tuyệt thế nam tử, một nam nhân như thế thật sự là thế gian hiếm có.
Một đầu tóc bạc lóa mắt càng làm dung nhan nam nhân thêm tuấn mỹ như tiên nhân, hắn mặc một thân bạch y không dính bụi trần, vạt áo nhẹ bay trong gió, xa xa nhìn lại giống như một trích tiên, mỹ làm người ta khiếp sợ.
Nam nhân này không chỉ có mái tóc bạc mà lông mày cũng màu trắng, chỉ có đôi mắt đen nhàn nhạt ưu thương là giống người bình thường.
Nhưng hắn ưu sầu vì ai? Một đầu tóc trắng là vì ai mà có?
Nam nhân nở nụ cười trầm thấp, dung nhan tuấn mỹ mang nụ cười tuyệt thế, hắn như một trích tiên không nhiễm tục khí, có một loại phong thái siêu phàm thoát tục...
Ba ngày sau tại hội trường đan hội.
Hội trưởng nhìn xuống đám người đông đảo phía dưới, ho khan hai tiếng, mỉm cười đứng dậy nói: "Sau đây, ta sẽ công bố phần thưởng của đan hội lần này."
Xôn xao.
Đám người nhao nhao chen chúc, ai cũng muốn biết phần thưởng của quán quân là gì.
Hội trưởng rất vui lòng khi nhìn thấy bầu không khí này, hắn nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly: "Phần thưởng của quán quân lần này là đan đỉnh phượng hoàng."
Mọi người ngẩn ra, ai cũng biết đan đỉnh phượng hoàng là thần vật, dùng đan đỉnh phượng hoàng càng có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, nhưng mà, đan đỉnh phượng hoàng này sẽ tự mình chọn chủ, cho dù là hội trưởng cũng không thể định ra khế ước với đan đỉnh phượng hoàng.
Hiện tại, hội trưởng lại dùng đan đỉnh phượng hoàng để làm phần thưởng cho quán quân lần này?
"Người tới, nâng đan đỉnh phượng hoàng ra!"
Vừa dứt lời liền có 10 người nâng đan đỉnh phượng hoàng được phủ bằng một tấm vải đỏ ra, một cái đan đỉnh bốn vách đỏ bừng xuất hiện trước mắt mọi người.
Trên đan đỉnh này có khắc một con phượng hoàng giương cánh bay lượn, sinh động như thật, tựa hồ có thể bay từ trong đan đỉnh ra.
Nhưng mà người khác chỉ thấy được phượng hoàng hoa lệ bên ngoài, chỉ có Mộ Như Nguyệt phảng phất nghe thấy tiếng kêu dễ nghe của phượng hoàng...
Mộ Như Nguyệt bất động thanh sắc nhìn đan đỉnh phượng hoàng.
"Thật là tiện nghi nữ nhân này." Tần Phi Vân tức đến mức mặt đỏ bừng, nàng gắt gao nắm chặt nắm đấm dưới ống tay áo, ánh mắt ghen ghét trừng Mộ Như Nguyệt.
Đan đỉnh phượng hoàng kia chính là đồ tốt, ngay cả Tần lão cũng chưa đủ tư cách đụng vào, hiện tại lại đem đan đỉnh phượng hoàng giao cho nữ nhân này? Thật không biết đan hội làm cái quỷ gì.
"Nha đầu, tới thử xem có thể định khế ước với đan đỉnh phượng hoàng này không." Hội trưởng mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, giống như một lão gia gia hiền lành, hòa ái dễ gần.
Bất quá Mộ Như Nguyệt phát hiện đáy mắt hắn có ý cười giảo hoạt, chân vừa định bước lên lại rụt trở về.
"Nha đầu? Sao không thử lập khế ước?" Hội trưởng thấy rõ động tác của nàng, hắn nhướng mày hỏi.
"Sau khi ta kí khế ước, ngươi sẽ không yêu cầu ta điều gì đi?" Con ngươi Mộ Như Nguyệt xoay chuyển vài vòng, nàng cảm thấy lão hồ ly này không có ý tốt gì.
Hội trưởng sửng sốt một chút, người khác muốn có đan đỉnh phượng hoàng còn không được, nha đầu này lại muốn từ chối? Tuy là nàng quả thật đã nói trúng tính toán trong lòng hắn.
"Ha ha, nha đầu yên tâm đi, ta cam đoan với ngươi, đan đỉnh phượng hoàng này chính là phần thưởng, nếu người có thể kí khế ước với nó thì nó sẽ thuộc về ngươi, ta sẽ không đề nghị bất cứ yêu cầu vô lý nào với ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.