Chương 13:
Miss, Z_19
15/10/2024
Thấy biểu cảm này của Tần lão hán, hai mắt Vương thị lập tức sáng lên, những lời bị kẹt trong cổ họng không biết nên nói ra hay không, giờ lại cứ như đổ đậu, nói thẳng hết ra.
“Cha à, cha nhìn cái bụng này, hình dạng này xem, mấy cụ già trong thôn đều đã xem cho con rồi, nhất định là một thằng bé mập mạp, cha cứ chờ ôm cháu trai đi.”
Phì!
Vừa nghe thấy vậy, Ngũ Nha lập tức biết ngay bụng dạ Vương thị này chắc chắn lại đang có ý đồ xấu, mỗi lần nàng ta muốn lừa gạt cái gì thì đều dùng cái bụng kia để làm lời dạo đầu.
Cái gì mà bụng khó chịu, mang thai quá gian khổ, hoặc là cụ già trong thôn nhìn thấy đều cho rằng đứa bé này là bé trai, là cháu trai mập mạp của Tần gia, là cháu trai trưởng ruột thịt...
Nói đến nói đi chỉ có mấy câu đại loại như vậy, không thấy thay đổi câu nào mới. Nhưng Tần lão hán và Lâm thị lại đều thích thú, chỉ cần Vương thị vừa lấy cái bụng ra nói là hai ông bà đã bị dỗ dành đến mức choáng váng đầu óc.
Quả nhiên, Tần lão hán vừa nghe thấy Vương thị nói vậy đã vui vẻ nhìn bụng Vương thị thêm mấy lần, vẻ mặt cau có nhíu mày vì thiếu tiền cũng giãn ra.
Vương thị thấy Tần lão hán đang vui vẻ nghe, cũng không giấu giếm nữa, cẩn thận dẫn lời: “Cha à, bây giờ con mang thai cũng được hơn năm tháng. Bốn tháng nữa là đứa bé ra đời rồi, bốn tháng, nói ít thì không ít, nhưng nói nhiều cũng không nhiều đâu.”
“Bây giờ nhà nhị thúc cũng có thai, đây là chuyện tốt, đáng lẽ ra chúng ta nên vui vẻ, nhưng cho thấy Tiểu Tam Tử truyền tin gì về rồi đấy, sao có thể không lo lắng cho được.”
“Cha à, đứa con này của con không được ngoan ngoãn cho lắm, mặc dù con không thoải mái nhưng vẫn thấy ổn, không có gì không hay xảy ra cả.”
“Nhà nhị thúc hôm nay thì đáng sợ quá, chỉ sợ sẽ tốn không ít tiền bạc. Tình hình nhà chúng ta thế nào, cha là người biết rõ nhất...”
Vương thị tuy rằng mang ý xấu, nhưng lại là một kẻ có đầu óc, biết dò xét tỉ mỉ để đoán biết lòng người, vừa nói đến đây là lập tức cố ý không nói tiếp nữa, ngược lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tần lão hán.
Quả nhiên, vẻ mặt của Tần lão hán vừa mới đẹp hơn đã lập tức ngưng trọng, nghe những câu mà Vương thị vừa nói, không phải ông ta không biết, vừa mới ăn cơm tối, ông ta vẫn đang nghĩ chuyện này.
Bây giờ, bạc đang có trong tay cộng thêm số lượng thực mới thu hoạch, tổng cộng chưa đến tám lượng bạc. Khám bệnh cho Trường thị đã mất hai lượng rưỡi, còn chưa biết có đủ dùng hay không, chờ Vương thí sinh con sẽ lại là một khoản chi tiêu lớn. Tuy gia đình có trồng hai mẫu lúa nước, qua một thời gian nữa là có thể thu hoạch, nhưng trừ số thuế phải giao cho quan gia, số còn lại đã không nhiều lắm, cho dù bán lấy tiền cũng sẽ không được quá ba lượng bạc.
Nghĩ đến đây, Tần lão hán không khỏi im lặng, sắc mặt cũng càng ngày càng xấu đi, Vương thị vừa nhìn, lập tức cảm thấy đáng tin cậy, ngược lại nói tiếp: “Cha à, ban đầu con không muốn nói những câu này đâu, để tránh làm người xấu, nhưng nếu không nói thì con sợ cuộc sống của Tần gia chúng ta sau này sẽ khó khăn. Con tạm thời chưa nói đến việc năm tháng sau sinh con cần tiền, ở cữ cần tiền, làm đầy tháng cho đứa bé cũng tốn tiền. Chỉ nói riêng về thức ăn thôi.”
“Sau khi sinh cháu trai của cha ra thì chúng ta lại có thêm một miệng ăn, mặc dù trẻ con nông thôn chúng ta thường nuôi khổ. Nhưng dù sao đây cũng là con trai đầu lòng của con và Đại Tráng, là trưởng tử đích tôn của Tần gia chúng ta. Chúng ta là người lớn chịu khổ một chút cũng không sao, cho dù ăn trấu, gặm vỏ cây cũng chẳng hề gì, nhưng nếu mất đứa trẻ này thì phải làm sao bây giờ.”
“Con không muốn đứa con này của con vừa ra đời đã phải khổ sở đến mức không được ăn no, bây giờ chỉ nghĩ đến thôi là con đã đau lòng từng cơn rồi. Cha ơi!” Nói xong, Vương thì lập tức giơ tay áo lau mắt, bị ai thê lương bật khóc.
“Đang sống yên lành, tự dưng lại khóc cái gì.” Khi thấy Vương thị lau nước mắt, Tần lão hán mất kiên nhẫn, quát lớn: “Đại Tráng dẫn vợ con về phòng đi, đừng có hễ động một cái là lại lau nước mắt, đỡ phải khiến cháu trai ta học cái xấu.”
“Vâng, thưa cha.”
“Cha à, cha nhìn cái bụng này, hình dạng này xem, mấy cụ già trong thôn đều đã xem cho con rồi, nhất định là một thằng bé mập mạp, cha cứ chờ ôm cháu trai đi.”
Phì!
Vừa nghe thấy vậy, Ngũ Nha lập tức biết ngay bụng dạ Vương thị này chắc chắn lại đang có ý đồ xấu, mỗi lần nàng ta muốn lừa gạt cái gì thì đều dùng cái bụng kia để làm lời dạo đầu.
Cái gì mà bụng khó chịu, mang thai quá gian khổ, hoặc là cụ già trong thôn nhìn thấy đều cho rằng đứa bé này là bé trai, là cháu trai mập mạp của Tần gia, là cháu trai trưởng ruột thịt...
Nói đến nói đi chỉ có mấy câu đại loại như vậy, không thấy thay đổi câu nào mới. Nhưng Tần lão hán và Lâm thị lại đều thích thú, chỉ cần Vương thị vừa lấy cái bụng ra nói là hai ông bà đã bị dỗ dành đến mức choáng váng đầu óc.
Quả nhiên, Tần lão hán vừa nghe thấy Vương thị nói vậy đã vui vẻ nhìn bụng Vương thị thêm mấy lần, vẻ mặt cau có nhíu mày vì thiếu tiền cũng giãn ra.
Vương thị thấy Tần lão hán đang vui vẻ nghe, cũng không giấu giếm nữa, cẩn thận dẫn lời: “Cha à, bây giờ con mang thai cũng được hơn năm tháng. Bốn tháng nữa là đứa bé ra đời rồi, bốn tháng, nói ít thì không ít, nhưng nói nhiều cũng không nhiều đâu.”
“Bây giờ nhà nhị thúc cũng có thai, đây là chuyện tốt, đáng lẽ ra chúng ta nên vui vẻ, nhưng cho thấy Tiểu Tam Tử truyền tin gì về rồi đấy, sao có thể không lo lắng cho được.”
“Cha à, đứa con này của con không được ngoan ngoãn cho lắm, mặc dù con không thoải mái nhưng vẫn thấy ổn, không có gì không hay xảy ra cả.”
“Nhà nhị thúc hôm nay thì đáng sợ quá, chỉ sợ sẽ tốn không ít tiền bạc. Tình hình nhà chúng ta thế nào, cha là người biết rõ nhất...”
Vương thị tuy rằng mang ý xấu, nhưng lại là một kẻ có đầu óc, biết dò xét tỉ mỉ để đoán biết lòng người, vừa nói đến đây là lập tức cố ý không nói tiếp nữa, ngược lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tần lão hán.
Quả nhiên, vẻ mặt của Tần lão hán vừa mới đẹp hơn đã lập tức ngưng trọng, nghe những câu mà Vương thị vừa nói, không phải ông ta không biết, vừa mới ăn cơm tối, ông ta vẫn đang nghĩ chuyện này.
Bây giờ, bạc đang có trong tay cộng thêm số lượng thực mới thu hoạch, tổng cộng chưa đến tám lượng bạc. Khám bệnh cho Trường thị đã mất hai lượng rưỡi, còn chưa biết có đủ dùng hay không, chờ Vương thí sinh con sẽ lại là một khoản chi tiêu lớn. Tuy gia đình có trồng hai mẫu lúa nước, qua một thời gian nữa là có thể thu hoạch, nhưng trừ số thuế phải giao cho quan gia, số còn lại đã không nhiều lắm, cho dù bán lấy tiền cũng sẽ không được quá ba lượng bạc.
Nghĩ đến đây, Tần lão hán không khỏi im lặng, sắc mặt cũng càng ngày càng xấu đi, Vương thị vừa nhìn, lập tức cảm thấy đáng tin cậy, ngược lại nói tiếp: “Cha à, ban đầu con không muốn nói những câu này đâu, để tránh làm người xấu, nhưng nếu không nói thì con sợ cuộc sống của Tần gia chúng ta sau này sẽ khó khăn. Con tạm thời chưa nói đến việc năm tháng sau sinh con cần tiền, ở cữ cần tiền, làm đầy tháng cho đứa bé cũng tốn tiền. Chỉ nói riêng về thức ăn thôi.”
“Sau khi sinh cháu trai của cha ra thì chúng ta lại có thêm một miệng ăn, mặc dù trẻ con nông thôn chúng ta thường nuôi khổ. Nhưng dù sao đây cũng là con trai đầu lòng của con và Đại Tráng, là trưởng tử đích tôn của Tần gia chúng ta. Chúng ta là người lớn chịu khổ một chút cũng không sao, cho dù ăn trấu, gặm vỏ cây cũng chẳng hề gì, nhưng nếu mất đứa trẻ này thì phải làm sao bây giờ.”
“Con không muốn đứa con này của con vừa ra đời đã phải khổ sở đến mức không được ăn no, bây giờ chỉ nghĩ đến thôi là con đã đau lòng từng cơn rồi. Cha ơi!” Nói xong, Vương thì lập tức giơ tay áo lau mắt, bị ai thê lương bật khóc.
“Đang sống yên lành, tự dưng lại khóc cái gì.” Khi thấy Vương thị lau nước mắt, Tần lão hán mất kiên nhẫn, quát lớn: “Đại Tráng dẫn vợ con về phòng đi, đừng có hễ động một cái là lại lau nước mắt, đỡ phải khiến cháu trai ta học cái xấu.”
“Vâng, thưa cha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.