Chương 24:
Miss, Z_19
15/10/2024
Dù sao Thu Dung cũng đang nhàn rỗi, có thể kiếm được thêm ít nào cũng tốt, lập tức mở miệng đòi mười lượng bạc phí qua đêm.
Mười lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ, Vương Quý tuy rằng đau lòng, nhưng nghĩ đến những ngày qua mình đêm đêm khó ngủ, mong nhớ ngày đêm mà không có được.
Lại thấy tú bà có vẻ xem thường, mất kiên nhẫn, Vương Quý nổi nóng, trong lòng hung ác lập tức lấy ra mười lượng bạc nhét cho tú bà.
Tú bà kia vốn dĩ thấy dáng vẻ Vương Quý nghèo nàn nên không trông cậy vào gã có tiền, chỉ tùy tiện báo số, lại không ngờ gã đàn ông nông thôn này thật sự đưa tiền, trên mặt lập tức vui vẻ.
Bà ta cười cất bạc vào túi mình, dẫn Vương Quý lên tầng, mang đến trước cửa phòng Thu Dung.
Cũng khó trách tú bà vui vẻ, với dung mạo của Thu Dung, mặc dù trước kia có người chọn nàng ta, nhưng nhiều nhất chỉ cho năm, sáu lượng bạc, tuyệt đối không nhiều đến đâu, mười lượng đã có thể gọi một cô nương không tồi.
Thu Dung ngay từ đầu không nhận ra tâm tư xấu xa của Vương Quý, chỉ là thấy gã đàn ông kỳ quái trước mắt này bẩn thỉu, nhưng cũng không để ý, cùng Vương Quý tắm rửa, hầu hạ Vương Quý giống như hầu hạ những người khách khác.
Không ngờ sau đó, gã lại không có ý định buông tha Thu Dung, một năm một mười nói ra hết thân phận của mình và tâm tình ngứa ngáy khó nhịn khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta ở dưới chân lầu Thưởng Xuân cho Thu Dung nghe.
Gã cũng không để ý sắc mặt tái nhợt của Thu Dung, không ngờ còn không biết xấu hổ nói tiếp, gã ở nhà nghĩ về nàng ta như thế nào, trong lòng đều là bóng dáng của nàng ta.
Thu Dung tức giận đến mức suýt nữa cầm kéo trên bàn đâm Vương Quý. Nhưng Vương Quý là ai, là một gã mổ lợn đã quen cầm dao rồi, làm sao có thể sợ cây kéo nhỏ trong tay một cô nương như Thu Dung.
Gã lập tức cướp lấy cái kéo trên tay Thu Dung, giống như đối xử với vợ mình, không chút khách sáo tát một cái vào mặt Thu Dung.
Thấy Thu Dung bị đánh choáng váng, Vương Quý càng không khách sáo, lén quan sát xung quanh phòng Thu Dung, thấy giường thêu chỉ bạc, điêu khắc chạm trổ, rèm lụa mềm, dáng vẻ như khuê phòng của tiểu thư phú quý, trong lòng lập tức nổi lên tâm tư quỷ quái, ngoài miệng càng không sạch sẽ mà than thở.
“Ôi chao, không ngờ tới con bé nông thôn đen thui năm đó, bây giờ ngược lại trở nên phú quý, nhìn căn phòng này, giường thêu này đi, phải tốn bao nhiêu bạc mới có thể bố trí cơ chứ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi, chắc phải mua rất nhiều son phấn tốt mới nuôi dưỡng được như thế, động lòng người hơn tỷ tỷ khó hiểu phong tình của người nhiều.”
Vương Quý vốn chỉ nói thế thôi, lại thấy Thu Dung tức giận không hề để ý tới gã, trong lòng không vui, vậy mà lạnh lùng mặt dày vô sỉ nói: “Ngươi biết không, tỷ phu ngươi vì gặp người mà đã tốn bao nhiêu bạc, mười lượng, mười lượng đấy!”
“Đều là nha đầu lừa đảo từ một bụng mẹ sinh ra, năm đó ta cưới tỷ tỷ ngươi cũng chỉ tốn sáu lượng tiền sính lễ, sao đến chỗ người ngủ một giấc đã mười lượng?”
Thu Dung thẹn quá hóa giận, cảm thấy vô cùng ghê tởm, muốn giãy ra nhưng vẫn bị Vương Quý bắt được.
Xong việc, Vương Quý cảm thấy mỹ mãn nói: “Ngươi cứ ở chỗ này được cơm ngon áo đẹp, sống sung sướng như thế, ta cũng biết lầu Thưởng Xuân là nơi người có tiền đến tìm hoan mua vui, ngươi ở chỗ này chắc hẳn kiếm được không ít tiền nhỉ?”
“Nhưng chỉ khổ tỷ tỷ của ngươi, tỷ phu của ngươi, muội muội tốt à, nhà tỷ phu đã nghèo đến nỗi sắp chết đói rồi, ca ca đây lại chi tất cả bạc vào người người. Nể tình người và vợ ta là tỷ muội ruột thịt, nể tình ca ca và người một ngày phụ thê trăm ngày ân nghĩa, còn không lấy ra chút ngân lượng hiếu kính ta đi?”
Dáng vẻ vô sỉ cợt nhả của Vương Quý khiến Thu Dung hận không thể đâm chết gã bằng một dao, làm sao có thể thật sự cho gã tiền?
Nếu nói Tần Tử Nha ban đầu là một cái bánh bao mềm mại nhu nhược, mặc cho người ta nắm lấy, nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Tần Tứ Nha mười bốn tuổi đã sớm không còn là Tần Tử Nha ban đầu, nàng ta bây giờ là Thu Dung.
Tuy rằng không tự làm chủ bản thân được, nhưng tính tình nàng ta cũng trở nên cường ngạnh, làm sao có thể bị Vương Quý dơ bẩn, vô lại giẫm đạp.
Từ khi bị cha ruột và đại tẩu của mình bán cho người ta làm thiếp, lại bị chủ mẫu nhà chồng đánh mắng bắt nạt, chuyển tay đuổik ra khỏi nhà chồng vào lầu xanh bẩn thỉu này.
Sau khi quen với muôn hình muôn vẻ loại người có bề ngoài nhân nghĩa đạdo đức nhưng sau lưng lại là kẻ bẩn thỉu xấu xa, trái tim Thu Dung đã lạnh lùng, cứng rắn từ lâu.
Mười lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ, Vương Quý tuy rằng đau lòng, nhưng nghĩ đến những ngày qua mình đêm đêm khó ngủ, mong nhớ ngày đêm mà không có được.
Lại thấy tú bà có vẻ xem thường, mất kiên nhẫn, Vương Quý nổi nóng, trong lòng hung ác lập tức lấy ra mười lượng bạc nhét cho tú bà.
Tú bà kia vốn dĩ thấy dáng vẻ Vương Quý nghèo nàn nên không trông cậy vào gã có tiền, chỉ tùy tiện báo số, lại không ngờ gã đàn ông nông thôn này thật sự đưa tiền, trên mặt lập tức vui vẻ.
Bà ta cười cất bạc vào túi mình, dẫn Vương Quý lên tầng, mang đến trước cửa phòng Thu Dung.
Cũng khó trách tú bà vui vẻ, với dung mạo của Thu Dung, mặc dù trước kia có người chọn nàng ta, nhưng nhiều nhất chỉ cho năm, sáu lượng bạc, tuyệt đối không nhiều đến đâu, mười lượng đã có thể gọi một cô nương không tồi.
Thu Dung ngay từ đầu không nhận ra tâm tư xấu xa của Vương Quý, chỉ là thấy gã đàn ông kỳ quái trước mắt này bẩn thỉu, nhưng cũng không để ý, cùng Vương Quý tắm rửa, hầu hạ Vương Quý giống như hầu hạ những người khách khác.
Không ngờ sau đó, gã lại không có ý định buông tha Thu Dung, một năm một mười nói ra hết thân phận của mình và tâm tình ngứa ngáy khó nhịn khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta ở dưới chân lầu Thưởng Xuân cho Thu Dung nghe.
Gã cũng không để ý sắc mặt tái nhợt của Thu Dung, không ngờ còn không biết xấu hổ nói tiếp, gã ở nhà nghĩ về nàng ta như thế nào, trong lòng đều là bóng dáng của nàng ta.
Thu Dung tức giận đến mức suýt nữa cầm kéo trên bàn đâm Vương Quý. Nhưng Vương Quý là ai, là một gã mổ lợn đã quen cầm dao rồi, làm sao có thể sợ cây kéo nhỏ trong tay một cô nương như Thu Dung.
Gã lập tức cướp lấy cái kéo trên tay Thu Dung, giống như đối xử với vợ mình, không chút khách sáo tát một cái vào mặt Thu Dung.
Thấy Thu Dung bị đánh choáng váng, Vương Quý càng không khách sáo, lén quan sát xung quanh phòng Thu Dung, thấy giường thêu chỉ bạc, điêu khắc chạm trổ, rèm lụa mềm, dáng vẻ như khuê phòng của tiểu thư phú quý, trong lòng lập tức nổi lên tâm tư quỷ quái, ngoài miệng càng không sạch sẽ mà than thở.
“Ôi chao, không ngờ tới con bé nông thôn đen thui năm đó, bây giờ ngược lại trở nên phú quý, nhìn căn phòng này, giường thêu này đi, phải tốn bao nhiêu bạc mới có thể bố trí cơ chứ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi, chắc phải mua rất nhiều son phấn tốt mới nuôi dưỡng được như thế, động lòng người hơn tỷ tỷ khó hiểu phong tình của người nhiều.”
Vương Quý vốn chỉ nói thế thôi, lại thấy Thu Dung tức giận không hề để ý tới gã, trong lòng không vui, vậy mà lạnh lùng mặt dày vô sỉ nói: “Ngươi biết không, tỷ phu ngươi vì gặp người mà đã tốn bao nhiêu bạc, mười lượng, mười lượng đấy!”
“Đều là nha đầu lừa đảo từ một bụng mẹ sinh ra, năm đó ta cưới tỷ tỷ ngươi cũng chỉ tốn sáu lượng tiền sính lễ, sao đến chỗ người ngủ một giấc đã mười lượng?”
Thu Dung thẹn quá hóa giận, cảm thấy vô cùng ghê tởm, muốn giãy ra nhưng vẫn bị Vương Quý bắt được.
Xong việc, Vương Quý cảm thấy mỹ mãn nói: “Ngươi cứ ở chỗ này được cơm ngon áo đẹp, sống sung sướng như thế, ta cũng biết lầu Thưởng Xuân là nơi người có tiền đến tìm hoan mua vui, ngươi ở chỗ này chắc hẳn kiếm được không ít tiền nhỉ?”
“Nhưng chỉ khổ tỷ tỷ của ngươi, tỷ phu của ngươi, muội muội tốt à, nhà tỷ phu đã nghèo đến nỗi sắp chết đói rồi, ca ca đây lại chi tất cả bạc vào người người. Nể tình người và vợ ta là tỷ muội ruột thịt, nể tình ca ca và người một ngày phụ thê trăm ngày ân nghĩa, còn không lấy ra chút ngân lượng hiếu kính ta đi?”
Dáng vẻ vô sỉ cợt nhả của Vương Quý khiến Thu Dung hận không thể đâm chết gã bằng một dao, làm sao có thể thật sự cho gã tiền?
Nếu nói Tần Tử Nha ban đầu là một cái bánh bao mềm mại nhu nhược, mặc cho người ta nắm lấy, nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Tần Tứ Nha mười bốn tuổi đã sớm không còn là Tần Tử Nha ban đầu, nàng ta bây giờ là Thu Dung.
Tuy rằng không tự làm chủ bản thân được, nhưng tính tình nàng ta cũng trở nên cường ngạnh, làm sao có thể bị Vương Quý dơ bẩn, vô lại giẫm đạp.
Từ khi bị cha ruột và đại tẩu của mình bán cho người ta làm thiếp, lại bị chủ mẫu nhà chồng đánh mắng bắt nạt, chuyển tay đuổik ra khỏi nhà chồng vào lầu xanh bẩn thỉu này.
Sau khi quen với muôn hình muôn vẻ loại người có bề ngoài nhân nghĩa đạdo đức nhưng sau lưng lại là kẻ bẩn thỉu xấu xa, trái tim Thu Dung đã lạnh lùng, cứng rắn từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.