Chương 42:
Miss, Z_19
15/10/2024
Đó là vợ lý chính đó, Tần Đại Tráng dù có đau lòng vợ mình thế nào thì cũng không dám lỗ mãng, hắn ta lập tức kéo Vương thị về, tránh nàng ta gặp họa.
“Trương thị, ta nể bà là vợ lý chính, nhưng bà không thể mở miệng là nguyền rủa cháu trai của ta như vậy được! Cháu trai của ta có mệnh hệ gì thì dù bà có là vợ quan huyện thì Tần lão hán ta cũng sẽ liều cái mạng già này để nói cho ra nhẽ.”
Tần lão hán cũng tức giận, bây giờ ông ta càng nhất chính là cục thịt nhỏ trong bụng con dâu cả Vương thị. Tuy nói bây giờ nhà thằng hai cũng có, nhưng dù sao vẫn chưa lộ ra là bầu hẳn, chưa nhìn thấy. Bây giờ vợ lý chính lại nói những lời như dùng dao chọc vào tim ông ta thì sao ông ta có thể không sốt ruột cho được.
“Ta nói cái gì? Ta nói cái gì thì ông hiểu rõ nhất! Ta đang bảo Tần gia nhà ông tích đức, để Vương Đại Hoa đừng có làm những hành động bỉ ổi, thiếu đạo đức kia nữa!”
Vợ lý chính cũng không sợ bị Tần lão hán lườm, bà chống nạnh, nói với Tần lão hán xong lại quay sang lườm Vương Đại Hoa nói: “Đừng tưởng chuyện người làm thì thần không biết, quỷ không hay! Thôn Liễu Gia cũng không xa thôn Lý Gia chúng ta đầu, người cho rằng chuyện xấu ngươi lén lút làm thì không ai biết à?”
“Thôn Liễu Gia? Thôn Liễu Gia cái gì?!” Lâm thị choáng váng ôm Tần Ngũ Nha, kinh ngạc hỏi! Bà nhìn về phía chồng mình thì phát hiện chồng mình như đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Vương thị.
Vương thị vừa nghe tới thôn Liễu Gia thì đã giật mình, chột dạ lùi về sau vài bước, không dám nói lời nào.
Lúc này nhịp tim Lâm thị lại nhanh hơn, theo bản năng cảm thấy vợ lý chính nói Vương thì lại làm chuyện trời không dụng đất không tha là sự thật: “Ngũ Nha! Ngũ Nha! Con nói với nương xem, nói xem con bị ấm ức điều gì! Nương làm chủ cho con, nếu đại tẩu của con có thật sự làm gì có lỗi với con, nương dù có đuổi nó ra khỏi cửa thì cũng phải đòi lại công đạo cho con!”
Ồ! Cái bánh bao mềm này cũng sắp bùng nổ rồi à! Ngũ Nha mừng thầm trong bụng. Dù Lâm thị có tác dụng gì hay không, thế nhưng tâm thị có thể quật khởi thì mới có lợi hơn với mình.
“Nương ơi! Đại tẩu muốn gả con cho Liễu Thanh Sơn của thôn Liễu Gia! Cha nói chỉ cần mười lượng tiền sính lễ là có thể gả con đi! Nương ơi! Con không muốn lấy Liễu Thanh Sơn! Con không gả!...”
“Liễu Thanh Sơn này là ai? Sao nương lại không biết?” Lâm thị hỏi.
“Liễu Thanh Sơn là cháu trai nhà mẹ đẻ tẩu tử của đại tẩu, là con trai của nhà Liễu Đại Kim ở thôn Liễu Gia...”
Lúc Ngũ Nha định nói tiếp thì Vương thị đã ngắt lời nàng, sắc mặt đang chột dạ chợt trở nên nghiêm nghị, nàng ta vênh mặt lên, tự đắc, hùng hồn nói: “Không sai, Liễu Thanh Sơn kia chính là cháu trai nhà mẹ đẻ của tầu tử ta, năm nay vừa tròn 19. Trong nhà muốn tìm mối hôn sự cho hắn nên đại tẩu ta đã giao cho ta chuyện này. Ta vốn nghĩ Ngũ Nha cũng đã đến tuổi xuất giá, người ta nói phù sa không chảy ruộng ngoài, bấy giờ mới muốn đưa mối hôn sự tốt này cho Ngũ Nha!”
“Đó là một mối hôn sự tốt mà, các người từng nghe nói tới nhà Liễu gia chứ! Liễu Đại, Liễu Nhị, Liễu Tam đều là những nhà tốt, có ruộng, có tiền! Liễu Thanh Sơn chính là trưởng tốn của nhà Liễu Đại, Liễu Đại Kim là con trai duy nhất, nhà Liễu Đại Kim cũng chỉ có một đứa con trai cưng đó thôi. Ruộng vườn, tài sản trong nhà đều để lại hết cho một mình Liễu Thanh Sơn.”
“Không phải là nói khoác chứ Liễu Thanh Sơn trông vô cùng tuấn tú, đường hoàng, điều kiện lại tốt, muốn dạng cô nương gì mà không được. Tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng đó là vì hắn đã lên thị trấn học nghề ba năm nên mới bị lỡ dở. Đó là chuyện tốt, có tiền đồ, có thể so với nông dân bình thường hay sao? Cô nương nhà ai mà gả tới thì chẳng phải sẽ được trải qua cuộc sống như thiếu nãi nãi nhà giàu ư.”
Dứt lời, Vương Đại Hoa không khỏi khinh bỉ liếc mắt nhìn Tần Ngũ Nha, nói: “Chẳng qua ta nhớ tới tiểu cô tử nhà ta chưa xuất giá, đây cũng là giữ lại thứ tốt cho nó, nó thì hay rồi, chuyện còn chưa thế nào đã ầm ĩ loạn cả lên, nó nói gả là gả được à? Liễu gia là ngưỡng cửa gì, chỉ với tướng mạo của Ngũ Nha, chút gia sản này của Tần gia mà có thể lọt vào mắt người ta hay sao?”
Lời này của Vương Đại Hoa rất khó nghe, thế là không chỉ Tần Ngũ Nha, Lâm thị, ngay cả Tần lão hán cũng lộ ra sắc mặt khó coi. Đây chẳng khác nào đang nói Tần gia trèo cao, con gái Tần gia căn bản không lọt vào mắt người ta. Từng câu nói của Vương Đại Hoa đều đang đánh thẳng vào mặt mũi Tần lão hán.
“Trương thị, ta nể bà là vợ lý chính, nhưng bà không thể mở miệng là nguyền rủa cháu trai của ta như vậy được! Cháu trai của ta có mệnh hệ gì thì dù bà có là vợ quan huyện thì Tần lão hán ta cũng sẽ liều cái mạng già này để nói cho ra nhẽ.”
Tần lão hán cũng tức giận, bây giờ ông ta càng nhất chính là cục thịt nhỏ trong bụng con dâu cả Vương thị. Tuy nói bây giờ nhà thằng hai cũng có, nhưng dù sao vẫn chưa lộ ra là bầu hẳn, chưa nhìn thấy. Bây giờ vợ lý chính lại nói những lời như dùng dao chọc vào tim ông ta thì sao ông ta có thể không sốt ruột cho được.
“Ta nói cái gì? Ta nói cái gì thì ông hiểu rõ nhất! Ta đang bảo Tần gia nhà ông tích đức, để Vương Đại Hoa đừng có làm những hành động bỉ ổi, thiếu đạo đức kia nữa!”
Vợ lý chính cũng không sợ bị Tần lão hán lườm, bà chống nạnh, nói với Tần lão hán xong lại quay sang lườm Vương Đại Hoa nói: “Đừng tưởng chuyện người làm thì thần không biết, quỷ không hay! Thôn Liễu Gia cũng không xa thôn Lý Gia chúng ta đầu, người cho rằng chuyện xấu ngươi lén lút làm thì không ai biết à?”
“Thôn Liễu Gia? Thôn Liễu Gia cái gì?!” Lâm thị choáng váng ôm Tần Ngũ Nha, kinh ngạc hỏi! Bà nhìn về phía chồng mình thì phát hiện chồng mình như đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Vương thị.
Vương thị vừa nghe tới thôn Liễu Gia thì đã giật mình, chột dạ lùi về sau vài bước, không dám nói lời nào.
Lúc này nhịp tim Lâm thị lại nhanh hơn, theo bản năng cảm thấy vợ lý chính nói Vương thì lại làm chuyện trời không dụng đất không tha là sự thật: “Ngũ Nha! Ngũ Nha! Con nói với nương xem, nói xem con bị ấm ức điều gì! Nương làm chủ cho con, nếu đại tẩu của con có thật sự làm gì có lỗi với con, nương dù có đuổi nó ra khỏi cửa thì cũng phải đòi lại công đạo cho con!”
Ồ! Cái bánh bao mềm này cũng sắp bùng nổ rồi à! Ngũ Nha mừng thầm trong bụng. Dù Lâm thị có tác dụng gì hay không, thế nhưng tâm thị có thể quật khởi thì mới có lợi hơn với mình.
“Nương ơi! Đại tẩu muốn gả con cho Liễu Thanh Sơn của thôn Liễu Gia! Cha nói chỉ cần mười lượng tiền sính lễ là có thể gả con đi! Nương ơi! Con không muốn lấy Liễu Thanh Sơn! Con không gả!...”
“Liễu Thanh Sơn này là ai? Sao nương lại không biết?” Lâm thị hỏi.
“Liễu Thanh Sơn là cháu trai nhà mẹ đẻ tẩu tử của đại tẩu, là con trai của nhà Liễu Đại Kim ở thôn Liễu Gia...”
Lúc Ngũ Nha định nói tiếp thì Vương thị đã ngắt lời nàng, sắc mặt đang chột dạ chợt trở nên nghiêm nghị, nàng ta vênh mặt lên, tự đắc, hùng hồn nói: “Không sai, Liễu Thanh Sơn kia chính là cháu trai nhà mẹ đẻ của tầu tử ta, năm nay vừa tròn 19. Trong nhà muốn tìm mối hôn sự cho hắn nên đại tẩu ta đã giao cho ta chuyện này. Ta vốn nghĩ Ngũ Nha cũng đã đến tuổi xuất giá, người ta nói phù sa không chảy ruộng ngoài, bấy giờ mới muốn đưa mối hôn sự tốt này cho Ngũ Nha!”
“Đó là một mối hôn sự tốt mà, các người từng nghe nói tới nhà Liễu gia chứ! Liễu Đại, Liễu Nhị, Liễu Tam đều là những nhà tốt, có ruộng, có tiền! Liễu Thanh Sơn chính là trưởng tốn của nhà Liễu Đại, Liễu Đại Kim là con trai duy nhất, nhà Liễu Đại Kim cũng chỉ có một đứa con trai cưng đó thôi. Ruộng vườn, tài sản trong nhà đều để lại hết cho một mình Liễu Thanh Sơn.”
“Không phải là nói khoác chứ Liễu Thanh Sơn trông vô cùng tuấn tú, đường hoàng, điều kiện lại tốt, muốn dạng cô nương gì mà không được. Tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng đó là vì hắn đã lên thị trấn học nghề ba năm nên mới bị lỡ dở. Đó là chuyện tốt, có tiền đồ, có thể so với nông dân bình thường hay sao? Cô nương nhà ai mà gả tới thì chẳng phải sẽ được trải qua cuộc sống như thiếu nãi nãi nhà giàu ư.”
Dứt lời, Vương Đại Hoa không khỏi khinh bỉ liếc mắt nhìn Tần Ngũ Nha, nói: “Chẳng qua ta nhớ tới tiểu cô tử nhà ta chưa xuất giá, đây cũng là giữ lại thứ tốt cho nó, nó thì hay rồi, chuyện còn chưa thế nào đã ầm ĩ loạn cả lên, nó nói gả là gả được à? Liễu gia là ngưỡng cửa gì, chỉ với tướng mạo của Ngũ Nha, chút gia sản này của Tần gia mà có thể lọt vào mắt người ta hay sao?”
Lời này của Vương Đại Hoa rất khó nghe, thế là không chỉ Tần Ngũ Nha, Lâm thị, ngay cả Tần lão hán cũng lộ ra sắc mặt khó coi. Đây chẳng khác nào đang nói Tần gia trèo cao, con gái Tần gia căn bản không lọt vào mắt người ta. Từng câu nói của Vương Đại Hoa đều đang đánh thẳng vào mặt mũi Tần lão hán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.