Chương 44:
Miss, Z_19
15/10/2024
Lâm thị nghe Ngũ Nha nói xong đã đứng ngây ra tại chỗ như con rối mất hết hồn phách, chờ bà phản ứng lại, nhìn dáng vẻ thê thảm của con gái mình, trong đôi mắt chất phác kia không biết từ bao giờ đã đỏ quạch lên vô cùng khủng bố. Bà không hề để ý tới chuyện khác, muốn xông lên đánh Vương thị, lại bị Tần Đại Tráng đứng cạnh Vương thị ngăn lại.
Lâm thị sao còn quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ trong lòng bà chỉ có một suy nghĩ chính là giết chết Vương thị, giết chết cái thứ ác ma gieo và cho con gái mình, không ai ngăn được bà. Dù là con trai của mình ngăn cản thì Lâm thị cũng liều mạng muốn túm tóc, túm áo Vương thị.
Vương Đại Hoa hô to: “Bà già đáng chết này, bà làm cái gì thế! Bà dám đánh ta, trong bụng ta có cháu của Tần gia các người đó! Thế mà bà dám đánh
ta à! Bà già đáng chết này.”
Vương thị vốn là một người phụ nữ đanh đá, lúc điên lên thì chẳng để ý tới điều gì, mắt thấy Lâm thị dám kéo tóc mình, lại thấy Lâm thị bị chồng mình ngắn lại thì lập tức nổi giận, một tay đỡ bụng, một tay tát về phía Lâm thị.
“Chát!” Một tiếng tát tại lanh lảnh vang lên, nhất thời, tiếng xì xào bốn phía yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Vương thị đang hùng hùng hổ hổ và Lâm thị đang co quắp ngã xuống đất mà không nói nên lời.
“Nương!!”
Tần Ngũ Nha đầu còn để ý tới việc khác nữa, hai gối vẫn quỳ dưới đất, vội vàng nhào tới đỡ Lâm thị: “Nương! Nương, nương sao rồi!”
“Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!...” Một lúc sau, Tam thúc công vừa mới tới Tần gia gõ gậy chống ầm ầm trên mặt đất, tức giận đến mức nói năng không rõ: “Thôn Lý Gia chúng ta sao có thể có thứ phụ nữ độc ác như vậy! Không ngờ lại dám... đánh mẹ chồng! Không ngờ...!”.
Tam thúc công là người lớn tuổi nhất của thôn Lý Gia, tuy không phải là người được cầm ẩn kiện như lý chính, thế nhưng ông cụ là người cầm trong tay gia phả của thôn Lý Gia, cũng là người có bối phần lớn nhất, được tôn kính nhất trong thôn. Dù là lý chính khi gặp Tam thúc công cũng phải khom lưng, cung kính gọi một tiếng tam thúc.
“Súc sinh! Đúng là súc sinh mà!...” Tam thúc công đỏ bừng mặt, chòm râu xám trắng cũng run run khiến người dân trong thôn sợ tới mức không dám mở miệng, ngay cả lý chính cũng toát ra một lớp mồ hôi mịn trên trán.
“Lý chính, người làm ăn thế nào mà lại để cái loại đàn bà ác độc tới mức này trong thôn Lý Gia chúng ta hả? Đuổi ngay! Đuổi ra ngoài!”
“Vâng vâng vâng!” Lý Thuận Toàn khom lưng, căng thẳng đáp, nhưng lại ngập ngừng nói: “Chỉ là Vương thị này là con dâu của Tần gia, đây là Tần gia, dù sao cũng không phải là tộc ta...”
Chỉ thấy Lý Thuận Toàn còn chưa nói hết câu, Tam thúc công đã tức giận đánh một gậy lên vai ông ta: “ở thôn Lý Gia chúng ta thì phải theo quy tắc của thôn Lý Gia, không chịu được thì cút ra khỏi thôn! Thôn Lý Gia chúng ta không cho phép cái loại đàn bà đanh đá đánh chửi cha mẹ.”
“Sao... Sao lại là ta! Là bà ta muốn đánh ta trước chứ!” Nghe Tam thúc công nói như vậy, Vương thì cũng hoảng hốt, nàng ta dù có đanh đá thì cũng không phải loại ngu ngốc, đương nhiên biết phân lượng của Tam thúc công ở thôn Lý Gia, cuống quýt giải thích: “Ta... ta đang che chở cho đứa con trong bụng của ta! Đại Tráng! Đại Tráng! Chàng giúp ta đi!”
Vương thị càng nói, giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể kéo chồng mình, cầu cứu, chỉ hy vọng chồng mình có thể ra mặt cho mình.
Vương thị nói. Lúc này bèn đỡ lấy Vương thị, cẩn thận an ủi, chỉ lo cục thịt trong bụng nàng ta xảy ra chuyện gì chứ hoàn toàn không liếc mắt nhìn Lâm thị đang ngã dưới đất và Tần lão hán đang hung hăng nhìn mình.
Thấy cảnh tượng này, Tam thúc công vốn là người chú trọng lễ pháp, quy củ thì càng tức giận, trừng mắt nhìn Tần lão hán, nổi giận nói: “Tần gia kia! Ngươi nhìn mà xem con trai con dâu nhà ngươi đi! Có cái đức hạnh gì đây! Thế này là muốn ném hết mặt mũi của thôn Lý Gia chúng ta đi đây mà!”
“Đây vốn là chuyện của Tần gia các người, chúng ta cũng không tiện quản nhiều. Nhưng hôm nay loại đàn bà ác độc Vương thị lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này thì Lý Tam ta hôm nay phải nói cho ra nhẽ một phen mới được.”
“Tam thúc công nói phải, nói phải lắm.” Tùy Tần lão hán từ trước tới đều nói một không có hai ở trong nhà, nhưng dù sao cũng chỉ là ở trong nhà, trước mặt Tam thúc công, người nắm giữ gia phả của thôn Lý Gia thì lại không hề dám khinh thường, ông ta run rẩy nói: “Là Tần Đại dạy dỗ không nghiệm nên mới nuôi ra cái thứ không biết quy củ này, hôm nay Vương thị còn làm ra chuyện như vậy, Tam thúc công chỉ cần dạy dỗ, Tần Đại ta tuyệt đối không dám nhiều lời.”
Lâm thị sao còn quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ trong lòng bà chỉ có một suy nghĩ chính là giết chết Vương thị, giết chết cái thứ ác ma gieo và cho con gái mình, không ai ngăn được bà. Dù là con trai của mình ngăn cản thì Lâm thị cũng liều mạng muốn túm tóc, túm áo Vương thị.
Vương Đại Hoa hô to: “Bà già đáng chết này, bà làm cái gì thế! Bà dám đánh ta, trong bụng ta có cháu của Tần gia các người đó! Thế mà bà dám đánh
ta à! Bà già đáng chết này.”
Vương thị vốn là một người phụ nữ đanh đá, lúc điên lên thì chẳng để ý tới điều gì, mắt thấy Lâm thị dám kéo tóc mình, lại thấy Lâm thị bị chồng mình ngắn lại thì lập tức nổi giận, một tay đỡ bụng, một tay tát về phía Lâm thị.
“Chát!” Một tiếng tát tại lanh lảnh vang lên, nhất thời, tiếng xì xào bốn phía yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Vương thị đang hùng hùng hổ hổ và Lâm thị đang co quắp ngã xuống đất mà không nói nên lời.
“Nương!!”
Tần Ngũ Nha đầu còn để ý tới việc khác nữa, hai gối vẫn quỳ dưới đất, vội vàng nhào tới đỡ Lâm thị: “Nương! Nương, nương sao rồi!”
“Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!...” Một lúc sau, Tam thúc công vừa mới tới Tần gia gõ gậy chống ầm ầm trên mặt đất, tức giận đến mức nói năng không rõ: “Thôn Lý Gia chúng ta sao có thể có thứ phụ nữ độc ác như vậy! Không ngờ lại dám... đánh mẹ chồng! Không ngờ...!”.
Tam thúc công là người lớn tuổi nhất của thôn Lý Gia, tuy không phải là người được cầm ẩn kiện như lý chính, thế nhưng ông cụ là người cầm trong tay gia phả của thôn Lý Gia, cũng là người có bối phần lớn nhất, được tôn kính nhất trong thôn. Dù là lý chính khi gặp Tam thúc công cũng phải khom lưng, cung kính gọi một tiếng tam thúc.
“Súc sinh! Đúng là súc sinh mà!...” Tam thúc công đỏ bừng mặt, chòm râu xám trắng cũng run run khiến người dân trong thôn sợ tới mức không dám mở miệng, ngay cả lý chính cũng toát ra một lớp mồ hôi mịn trên trán.
“Lý chính, người làm ăn thế nào mà lại để cái loại đàn bà ác độc tới mức này trong thôn Lý Gia chúng ta hả? Đuổi ngay! Đuổi ra ngoài!”
“Vâng vâng vâng!” Lý Thuận Toàn khom lưng, căng thẳng đáp, nhưng lại ngập ngừng nói: “Chỉ là Vương thị này là con dâu của Tần gia, đây là Tần gia, dù sao cũng không phải là tộc ta...”
Chỉ thấy Lý Thuận Toàn còn chưa nói hết câu, Tam thúc công đã tức giận đánh một gậy lên vai ông ta: “ở thôn Lý Gia chúng ta thì phải theo quy tắc của thôn Lý Gia, không chịu được thì cút ra khỏi thôn! Thôn Lý Gia chúng ta không cho phép cái loại đàn bà đanh đá đánh chửi cha mẹ.”
“Sao... Sao lại là ta! Là bà ta muốn đánh ta trước chứ!” Nghe Tam thúc công nói như vậy, Vương thì cũng hoảng hốt, nàng ta dù có đanh đá thì cũng không phải loại ngu ngốc, đương nhiên biết phân lượng của Tam thúc công ở thôn Lý Gia, cuống quýt giải thích: “Ta... ta đang che chở cho đứa con trong bụng của ta! Đại Tráng! Đại Tráng! Chàng giúp ta đi!”
Vương thị càng nói, giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể kéo chồng mình, cầu cứu, chỉ hy vọng chồng mình có thể ra mặt cho mình.
Vương thị nói. Lúc này bèn đỡ lấy Vương thị, cẩn thận an ủi, chỉ lo cục thịt trong bụng nàng ta xảy ra chuyện gì chứ hoàn toàn không liếc mắt nhìn Lâm thị đang ngã dưới đất và Tần lão hán đang hung hăng nhìn mình.
Thấy cảnh tượng này, Tam thúc công vốn là người chú trọng lễ pháp, quy củ thì càng tức giận, trừng mắt nhìn Tần lão hán, nổi giận nói: “Tần gia kia! Ngươi nhìn mà xem con trai con dâu nhà ngươi đi! Có cái đức hạnh gì đây! Thế này là muốn ném hết mặt mũi của thôn Lý Gia chúng ta đi đây mà!”
“Đây vốn là chuyện của Tần gia các người, chúng ta cũng không tiện quản nhiều. Nhưng hôm nay loại đàn bà ác độc Vương thị lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này thì Lý Tam ta hôm nay phải nói cho ra nhẽ một phen mới được.”
“Tam thúc công nói phải, nói phải lắm.” Tùy Tần lão hán từ trước tới đều nói một không có hai ở trong nhà, nhưng dù sao cũng chỉ là ở trong nhà, trước mặt Tam thúc công, người nắm giữ gia phả của thôn Lý Gia thì lại không hề dám khinh thường, ông ta run rẩy nói: “Là Tần Đại dạy dỗ không nghiệm nên mới nuôi ra cái thứ không biết quy củ này, hôm nay Vương thị còn làm ra chuyện như vậy, Tam thúc công chỉ cần dạy dỗ, Tần Đại ta tuyệt đối không dám nhiều lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.