Chương 5:
Miss, Z_19
10/10/2024
Còn mình thì ăn bắp ngô, loại cây này dễ trồng, không kén chọn đất tốt hay xấu, chỉ cần chịu trồng là có thể sống, năng suất cũng cao, từ tháng hai là bắt đầu trồng. Cứ ba tháng thu hoạch một lần, có thể trồng cho đến tháng mười, sau khi trồng đợt cuối cùng đã đủ cho cả gia đình ăn rồi, vẫn còn một phần nhỏ để đem đi bán. Mặc dù ngô không có giá trị cao nhưng có chút ít còn hơn không.
Cũng chính vì vậy mà Tần gia ngoại trừ đàn ông thỉnh thoảng nhàn rỗi hay vào thị trấn làm thuê việc lặt vặt và phụ nữ phải ở nhà làm việc nhà ra, thời gian còn lại ai cũng bận rộn trên cánh đồng.
Phụ nữ nông thôn không cần chú ý vẻ ngoài như phụ nữ trong thành, phần lớn đều có cơ thể khỏe mạnh, dù có mang thai cũng không thể tạm gác công việc lại. Gặp phải ngày mùa bận rộn thì thậm chí có vài phụ nữ đã mang thai sáu, bảy tháng vẫn còn bận rộn trên cánh đồng, mặc dù là ba tháng đầu kỳ cũng phải làm việc nhà.
Vương thị bây giờ đã mang bầu được hơn năm tháng, về lý mà nói thì thai nhi đã ổn định, có thể làm chút việc nhà lặt vặt bình thường. Nhưng nàng ta ý vào “cục thịt” trong bụng mà từ đầu thai kỳ đã kêu là cái này không thoải mái, cái kia không thoải mái, lúc thì muốn ăn gạo trắng, lúc thì muốn ăn mì sợi, không làm việc gì đã đành, thế mà ngày nào cũng gây phiền toái cho người khác.
Phì! Đồ lười biếng, đến lượt phải làm việc thì chạy mất hút, không thấy bóng người đầu, chỉ chờ đến lúc có đồ ăn là mũi còn nhạy hơn cả chó. Tần Ngũ Nha liếc mắt nhìn Vương thị một cái, trong lòng không khỏi phàn nàn.
Tuy rằng người bị ép phải đập đầu vào tường là nguyên chủ của thân thể này chứ không phải Tần Tiểu Ngũ bây giờ, nhưng nàng đồng cảm, đối với loại phụ nữ có lương tâm xấu xa đến tận gốc rễ thế này, Tần Tiểu Ngũ dù thế nào cũng không cho sắc mặt hoà nhã được.
“Ui, Ngũ nha đầu nấu cơm đấy à?”
Vương thị vui vẻ mỉm cười đi vào phòng bếp, lập tức thuận tay lấy một cái bánh bột ngô trong rổ mà gặm, vừa ăn còn vừa chê bai: “Ngày nào cũng ăn ngô rồi bánh bột ngô, sao không trộn ít thịt vào thế, bánh kiểu này thì bảo người ta ăn kiểu gì được.”
“Đại tầu nói đúng lắm, đừng nói là bánh bột ngô nhồi thịt, nếu đại tẩu muốn ăn thì ta còn có thể vừa làm mì sợi vừa làm bánh bột ngô nhồi thịt cũng được ấy chứ.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong tay Tần Ngũ Nha cũng không nhàn rỗi, múc một nồi cháo đậu đỏ vào thùng gỗ nhỏ rồi đậy nắp lại, bỏ vào sọt tre đã chuẩn bị trước, sau đó cho cả củ cải và bánh bột ngô đã rán trước đó vào. Cuối cùng, nàng lấy bát đũa trong ngăn tủ, bọc bằng mảnh vải rồi để lên trên cùng của sọt.
“Ngũ nha đầu nói thật không? Muội thật sự làm mì sợi và bánh bột ngô nhồi thịt cho đại tẩu ăn à?” Vương thị nghe mà nước miếng chảy ròng ròng, lập tức cảm thấy bánh bột ngô trong tay tẻ nhạt vô vị.
“Đương nhiên là thật, ta lừa đại tẩu làm gì, chẳng qua trong nhà không có mấy món quý giá ấy, nếu đại tẩu muốn ăn thì có thể lấy tiền riêng mà tẩu đã lén lút giấu đi, nhờ đại ca lên trần mua những món ngon ấy, đến lúc đó ta sẽ tự tay làm cho đại tẩu ăn.”
“Muội... Muội nói linh tinh cái gì thế, ta lấy đâu ra tiền riêng chứ!”
Vừa nghe thấy Tần Ngũ Nha nói mình giấu tiền riêng là Vương thì lập tức kích động, ánh mắt lén lút đảo loạn, rất sợ bị người nào đó nghe thấy.
Lâm thị tuy rằng yếu đuối nhưng Tần lão đầu lại không phải hạng vừa, số tiền bán lương thực của gia đình và thu nhập của con cái mỗi khi ra ngoài làm việc lặt vặt đều phải giao cho hai ông bà Tần gia, để tâm thị trông chừng, nhưng dùng vào việc gì thì vẫn do Tần lão đầu quyết định.
Nếu bị Tần lão đầu biết con trai và con dâu của mình giấu tiền riêng không nói ra, chắc chắn sẽ không tránh được bị mắng chửi một trận, nếu nóng nảy thì có khi còn bị đánh đập. Cho nên Vương thị tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng vẫn rất sợ cha chồng mình.
“Hừ, có hay không thì trong lòng đại tẩu tự biết rõ, đại tẩu đã nghĩ kỹ chưa? Nếu muốn ăn những món ngon kia thì mau chóng bảo đại ca đi mua đi, đến lúc đó cũng thuận tiện cho tiểu muội ta được nếm thử món ngon.” Tần Ngũ Nha vừa nhìn dáng vẻ như kẻ trộm của Vương thị, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Cũng chính vì vậy mà Tần gia ngoại trừ đàn ông thỉnh thoảng nhàn rỗi hay vào thị trấn làm thuê việc lặt vặt và phụ nữ phải ở nhà làm việc nhà ra, thời gian còn lại ai cũng bận rộn trên cánh đồng.
Phụ nữ nông thôn không cần chú ý vẻ ngoài như phụ nữ trong thành, phần lớn đều có cơ thể khỏe mạnh, dù có mang thai cũng không thể tạm gác công việc lại. Gặp phải ngày mùa bận rộn thì thậm chí có vài phụ nữ đã mang thai sáu, bảy tháng vẫn còn bận rộn trên cánh đồng, mặc dù là ba tháng đầu kỳ cũng phải làm việc nhà.
Vương thị bây giờ đã mang bầu được hơn năm tháng, về lý mà nói thì thai nhi đã ổn định, có thể làm chút việc nhà lặt vặt bình thường. Nhưng nàng ta ý vào “cục thịt” trong bụng mà từ đầu thai kỳ đã kêu là cái này không thoải mái, cái kia không thoải mái, lúc thì muốn ăn gạo trắng, lúc thì muốn ăn mì sợi, không làm việc gì đã đành, thế mà ngày nào cũng gây phiền toái cho người khác.
Phì! Đồ lười biếng, đến lượt phải làm việc thì chạy mất hút, không thấy bóng người đầu, chỉ chờ đến lúc có đồ ăn là mũi còn nhạy hơn cả chó. Tần Ngũ Nha liếc mắt nhìn Vương thị một cái, trong lòng không khỏi phàn nàn.
Tuy rằng người bị ép phải đập đầu vào tường là nguyên chủ của thân thể này chứ không phải Tần Tiểu Ngũ bây giờ, nhưng nàng đồng cảm, đối với loại phụ nữ có lương tâm xấu xa đến tận gốc rễ thế này, Tần Tiểu Ngũ dù thế nào cũng không cho sắc mặt hoà nhã được.
“Ui, Ngũ nha đầu nấu cơm đấy à?”
Vương thị vui vẻ mỉm cười đi vào phòng bếp, lập tức thuận tay lấy một cái bánh bột ngô trong rổ mà gặm, vừa ăn còn vừa chê bai: “Ngày nào cũng ăn ngô rồi bánh bột ngô, sao không trộn ít thịt vào thế, bánh kiểu này thì bảo người ta ăn kiểu gì được.”
“Đại tầu nói đúng lắm, đừng nói là bánh bột ngô nhồi thịt, nếu đại tẩu muốn ăn thì ta còn có thể vừa làm mì sợi vừa làm bánh bột ngô nhồi thịt cũng được ấy chứ.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong tay Tần Ngũ Nha cũng không nhàn rỗi, múc một nồi cháo đậu đỏ vào thùng gỗ nhỏ rồi đậy nắp lại, bỏ vào sọt tre đã chuẩn bị trước, sau đó cho cả củ cải và bánh bột ngô đã rán trước đó vào. Cuối cùng, nàng lấy bát đũa trong ngăn tủ, bọc bằng mảnh vải rồi để lên trên cùng của sọt.
“Ngũ nha đầu nói thật không? Muội thật sự làm mì sợi và bánh bột ngô nhồi thịt cho đại tẩu ăn à?” Vương thị nghe mà nước miếng chảy ròng ròng, lập tức cảm thấy bánh bột ngô trong tay tẻ nhạt vô vị.
“Đương nhiên là thật, ta lừa đại tẩu làm gì, chẳng qua trong nhà không có mấy món quý giá ấy, nếu đại tẩu muốn ăn thì có thể lấy tiền riêng mà tẩu đã lén lút giấu đi, nhờ đại ca lên trần mua những món ngon ấy, đến lúc đó ta sẽ tự tay làm cho đại tẩu ăn.”
“Muội... Muội nói linh tinh cái gì thế, ta lấy đâu ra tiền riêng chứ!”
Vừa nghe thấy Tần Ngũ Nha nói mình giấu tiền riêng là Vương thì lập tức kích động, ánh mắt lén lút đảo loạn, rất sợ bị người nào đó nghe thấy.
Lâm thị tuy rằng yếu đuối nhưng Tần lão đầu lại không phải hạng vừa, số tiền bán lương thực của gia đình và thu nhập của con cái mỗi khi ra ngoài làm việc lặt vặt đều phải giao cho hai ông bà Tần gia, để tâm thị trông chừng, nhưng dùng vào việc gì thì vẫn do Tần lão đầu quyết định.
Nếu bị Tần lão đầu biết con trai và con dâu của mình giấu tiền riêng không nói ra, chắc chắn sẽ không tránh được bị mắng chửi một trận, nếu nóng nảy thì có khi còn bị đánh đập. Cho nên Vương thị tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng vẫn rất sợ cha chồng mình.
“Hừ, có hay không thì trong lòng đại tẩu tự biết rõ, đại tẩu đã nghĩ kỹ chưa? Nếu muốn ăn những món ngon kia thì mau chóng bảo đại ca đi mua đi, đến lúc đó cũng thuận tiện cho tiểu muội ta được nếm thử món ngon.” Tần Ngũ Nha vừa nhìn dáng vẻ như kẻ trộm của Vương thị, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.