Chương 1: Tai họa rơi xuống
Phi Yên
05/08/2013
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù
là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười để mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại
cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị
người ta giẫm đạp như vậy.
Xe bon bon trên đường.
Vị Hi nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe, ánh đèn Neon rực rỡ mang theo dáng vẻ hoảng hốt lướt qua. Nguyễn ThiệuNam làm việc với máy tính xách tay của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như những nhân sĩ thành công khác, bận rộn và lạnh lùng.
Vị Hi nhìn ngón tay anh múa trên bàn phím, các khớp xương nổi rõ, thon dài nhưng mạnh mẽ. Không thể phủ nhận, đấy là đôi tay giỏi trong các mánh khóe, thủ đoạn, ví như: sự lên xuống của nền kinh tế, tình hình biến đổi của thị trường chứng khoán. Ví nữa là hàng ngàn, hàng vạn lợi ích của mỗi cá nhân và gia đình, cùng với vận mệnh cuộc đời của một cô gái bình thường.
Không biết từ khi nào xe đã đi sâu vào chốn phồn hoa nhất của thành phố, những cửa hàng quần áo trang sức xa xỉ giống như những tì nữ khiêm tốn lặng lẽ đứng hầu hai bên đường.
Người đàn ông gập máy tính lại, quay sang nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt chăm chú. Nhưng Vị Hi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý muốn trao đổi, trong một giao dịch tiền bạc, ngôn ngữ dường như trở nên dư thừa.
Cô chẳng biết chút gì về anh, anh cũng thế. Nhưng tối nay, cô lại trao kí ức quý giá nhất của một người con gái cho anh, đấy là số mệnh.
Lúc này anh giơ tay ra, ngón tay lạnh lẽo chạm lên mặt cô, giống như một loại bò sát nào đó. Cô không dám động đậy, toàn thân run lẩy bẩy, trái tim đáng thương trong lồng ngực thít chặt.
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn cô, khẽ cười một tiếng: “Không cần sợ đến mức này, tôi không phải hổ, không ăn cô được”.
Vị Hi quay mặt lại, ngơ ngác nhìn anh. Nhưng anh không nhìn cô nữa, mà quay về với công việc của mình như chưa xảy ra chuyện gì.
Vị Hi dán mặt lên lớp kính lạnh giá, ngoài sợ hãi, một cảm giác bi thương không thể nói rõ dâng trào. Cô rất muốn nhớ lại kĩ càng nguồn gốc tai bay vạ gió này, nhưng chỉ có những mẩu vụn vặt lưu lại trong kí ức.
Phải nhớ lại, suy nghĩ của cô có phần mông lung, chỉ là chuyện một tuần trước thôi. Cái gọi là lãng quên chẳng qua chỉ là tự lừa dối chính mình.
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị người ta giẫm đạp như vậy.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, đó thực sự là một ngày rất bình thường... Nếu phải nói có điều gì khác, đó chính là Vị Hi phát hiện ra trời hôm đó dường như đặc biệt tối nhanh hơn.
Đêm đen như ngục, các cô hồn dã quỷ không người cúng bái đứng im lặng khắp nơi. Khói hoa chưa tàn, khúc ca chưadừng, trong thành phố ven biển phồn hoa đến vô cùng xô bồ này, một số người vừa chìm vào giấc ngủ, một số sinh linh vừa thức tỉnh…
“Vị Hi, phòng VIP số sáu”. Cậu Phong - nhân viên phục vụ rượu nhanh nhẹn đặt một cốc rượu Hennessy trên quầy bar, dặn dò, “Cẩn thận chút, đây là rượu đắt đấy”.
Vị Hi đặt rượu lên khay bạc, cẩn thận bưng trên tay.
Cô bê cốc rượu đi qua đại sảnh của quán bar, ánh đèn lóa mắt, âm thanh nhức tai, trai thanh gái lịch lướt như con thoi, nơi này vẫn mơ màng nữ sắc nhảy múa, quay cuồng đến chóng mặt như mọi khi.
“Này, Vị Hi”. Có người gọi cô.
Vị Hi quay lại nhìn, hóa ra là người đẹp DJ CoCo mặc một bộ đồ da bó sát toàn thân màu đen, đeo tai nghe lớn, đứng trên bục DJ bật nhạc, vẫn không quên tranh thủ thời gian vẫy vẫy tay với cô.
Nha đầu này một tay miết đĩa một cách đẹp đẽ, tay kia khép thành nửa vòng tròn ra hiệu động tác uống rượu, cả hai cùng nhịp nhàng, thật lợi hại.
Vị Hi hiểu, đây là hẹn cô và Như Phi đi uống rượu sau khitan làm.
Cô lắc lắc đầu, tay đặt sát lên một bên mặt.
CoCo không chịu vung tay, ý rằng: Hứ, tan làm là về nhà ngủ, cô có thấy vô vị không?
Vị Hi cười cười nhún vai, không còn cách nào, cô và Như Phi đều là loại mèo đêm, tửu lượng lại tốt đến đáng sợ. Họ uống nhiều có thể ngủ đến ba giờ chiều cũng không ai hỏi han. Sáng mai họ vẫn phải đi làm, vác theo đôi mí mắt sưng như mắt cá vàng, thêm cái đầu chếnh choáng vì rượu, sao có thể chứ?
Sau đó Vị Hi đi đưa rượu, CoCo chuyên tâm chỉnh đĩa. Cô ấy đã giành được giải quán quân trong cuộc thi DJ của thành phố, một đôi tay khéo léo tuyệt diệu, âm thanh tạo ra càng rung động lòng người một cách sâu sắc, ngay tức khắc khiến không khí nơi đó high đến cực điểm.
Ngay sau đó, cô gái múa cột thướt tha yểu điệu, mặc bộ da thú nóng bỏng bước ra, liếc mắt đưa tình với người đàn ông đeo cà vạt, quấn lấy nhau thân mật. Trong sàn nhảy vô số nam nữ ôm ôm ấp ấp, đau buồn ân hận, si mê oán giận.
Những mĩ nhân cao gầy, xinh đẹp, dịu dàng khiến người tahài lòng ngồi trên ghế cao bên quầy bar, gương mặt mềm mại cúi xuống bên tai người đàn ông áo gấm đi đêm dịu giọng ra giá, “Nói chuyện năm trăm tệ, lên sân khấu ba nghìn tệ, cả đêm năm nghìn tệ. Chỉ cần tiền mặt, không nhận chi phiếu, cảm ơn...”.
Lục Vị Hi nâng khay bạc, vô cùng cẩn thận băng qua đám yêu ma quỷ quái này, phát hiện hàng ngày ở nơi này đều giống như đón lễ Halloween, cánh cửa địa ngục mở toang mặc cho lũ yêu ma quỷ quái ra ngoài, gieo rắc tai họa xuống nhân gian, sinh linh rơi vào cảnh đen tối.
Khi cô đưa rượu xong, cầm khay bước ra, nhìn thấy cửa phòng số bảy bên cạnh chưa đóng chặt. Một giọng hát quen thuộc xuyên qua khe cửa lọt vào tai cô, giọng hát hơi khàn ítnhiều có chút thờ ơ.
Đỏ mắt xa xa nhìn thành phố cô đơn này.
Giống như miễn cưỡng cười, cô nặn ra niềm vui.
Cả thành phố ra sức chăng hoa kết đèn
Hào nhoáng, hoàng kim để làm bối cảnh chia tay.
Nước mắt si mê trong truyền thuyết có thể khuynh thành.
Đèn Neon tắt, cả thế giới dần vắng vẻ.
Khói hoa sẽ tàn, tiếng ca sẽ hết
Khúc hát cuối của câu chuyện này càng thú vị hơn.
Lời bài hát thê lương, xuyên qua thành phố bi thương bất lực, nhưng không biết trong biển người cuộn trào mãnh liệt của thành phố, mấy ai có thể hiểu hết được.
Vị Hi cười, nghĩ đến người có thể hát kiểu bài hát này, tại chốn này chắc chỉ có Như Phi.
Ở nơi ăn chơi hưởng lạc này, thứ đàn ông cần là được hưởng thụ, sắc đẹp khiến người ta mất đi lí trí, phụ nữ đương nhiên phải có hành vi phóng đãng, ánh mắt mơ màng, động tác quyến rũ.
Đùa vui với tình cảm? Ai thèm! Như Phi bao năm lăn lộn chốn phong nguyệt sao có thể không hiểu điều này, nhưng cô ấy lại thích làm ngược lại.
Bước tới cuối hành lang là đại sảnh biểu diễn, ca khúc tiếng Anh mạnh mẽ, sôi nổi men theo con đường dài, hẹp, vọng đến, giọng hát của Groove Coverage vang vọng, tràn đầy nghi vấn ngây thơ và sự mê hoặc thần bí.
God is a girl
Wherever you are
Do you believe it
Can you receive it
Chúa là một cô gái
Ngài ở đâu?
Ngài có tin?
Ngài có nhận được nó không?
Thượng đế là con gái ư? Thượng đế không phải con gái. Nếu Thượng đế là con gái, sẽ không trơ mắt nhìn phụ nữ đáng thương đến vậy, chịu khổ trong nhân gian như vậy.
Vị khách phòng số mười ba ôm một cô gái eo ót, mảnh mai như cây liễu, mãn nguyện rời đi, Vị Hi bước vào thu dọn đống lộn xộn đầy phòng. Cô đặt chai rượu, bao thuốc, bao cao su màu hồng, túi thuốc màu trắng... mấy thứ rác rưởi này vào trong một túi nilon đen, chuẩn bị mang ra ngõ sau vứt.
Ngoài cửa đột nhiên vọng tới âm thanh hỗn loạn.
Âm thanh rất lớn, bước chân nhốn nháo, có người chửi, có người gào, còn có người hét lên sợ hãi. Nghe qua, chắc cô tiếp viên nào bị đánh.
Ở đây vốn là thế giới đàn ông có quyền lực tuyệt đối, nhiều chuyện gặp nhiều cũng quen, nên tự nhiên không còn kinh động, ban đầu Vị Hi chỉ bận việc của mình, không hề để ý.
Nhưng không ngờ, tai họa này lại tới nhanh đến như vậy.
Xe bon bon trên đường.
Vị Hi nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe, ánh đèn Neon rực rỡ mang theo dáng vẻ hoảng hốt lướt qua. Nguyễn ThiệuNam làm việc với máy tính xách tay của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như những nhân sĩ thành công khác, bận rộn và lạnh lùng.
Vị Hi nhìn ngón tay anh múa trên bàn phím, các khớp xương nổi rõ, thon dài nhưng mạnh mẽ. Không thể phủ nhận, đấy là đôi tay giỏi trong các mánh khóe, thủ đoạn, ví như: sự lên xuống của nền kinh tế, tình hình biến đổi của thị trường chứng khoán. Ví nữa là hàng ngàn, hàng vạn lợi ích của mỗi cá nhân và gia đình, cùng với vận mệnh cuộc đời của một cô gái bình thường.
Không biết từ khi nào xe đã đi sâu vào chốn phồn hoa nhất của thành phố, những cửa hàng quần áo trang sức xa xỉ giống như những tì nữ khiêm tốn lặng lẽ đứng hầu hai bên đường.
Người đàn ông gập máy tính lại, quay sang nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt chăm chú. Nhưng Vị Hi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý muốn trao đổi, trong một giao dịch tiền bạc, ngôn ngữ dường như trở nên dư thừa.
Cô chẳng biết chút gì về anh, anh cũng thế. Nhưng tối nay, cô lại trao kí ức quý giá nhất của một người con gái cho anh, đấy là số mệnh.
Lúc này anh giơ tay ra, ngón tay lạnh lẽo chạm lên mặt cô, giống như một loại bò sát nào đó. Cô không dám động đậy, toàn thân run lẩy bẩy, trái tim đáng thương trong lồng ngực thít chặt.
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn cô, khẽ cười một tiếng: “Không cần sợ đến mức này, tôi không phải hổ, không ăn cô được”.
Vị Hi quay mặt lại, ngơ ngác nhìn anh. Nhưng anh không nhìn cô nữa, mà quay về với công việc của mình như chưa xảy ra chuyện gì.
Vị Hi dán mặt lên lớp kính lạnh giá, ngoài sợ hãi, một cảm giác bi thương không thể nói rõ dâng trào. Cô rất muốn nhớ lại kĩ càng nguồn gốc tai bay vạ gió này, nhưng chỉ có những mẩu vụn vặt lưu lại trong kí ức.
Phải nhớ lại, suy nghĩ của cô có phần mông lung, chỉ là chuyện một tuần trước thôi. Cái gọi là lãng quên chẳng qua chỉ là tự lừa dối chính mình.
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị người ta giẫm đạp như vậy.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, đó thực sự là một ngày rất bình thường... Nếu phải nói có điều gì khác, đó chính là Vị Hi phát hiện ra trời hôm đó dường như đặc biệt tối nhanh hơn.
Đêm đen như ngục, các cô hồn dã quỷ không người cúng bái đứng im lặng khắp nơi. Khói hoa chưa tàn, khúc ca chưadừng, trong thành phố ven biển phồn hoa đến vô cùng xô bồ này, một số người vừa chìm vào giấc ngủ, một số sinh linh vừa thức tỉnh…
“Vị Hi, phòng VIP số sáu”. Cậu Phong - nhân viên phục vụ rượu nhanh nhẹn đặt một cốc rượu Hennessy trên quầy bar, dặn dò, “Cẩn thận chút, đây là rượu đắt đấy”.
Vị Hi đặt rượu lên khay bạc, cẩn thận bưng trên tay.
Cô bê cốc rượu đi qua đại sảnh của quán bar, ánh đèn lóa mắt, âm thanh nhức tai, trai thanh gái lịch lướt như con thoi, nơi này vẫn mơ màng nữ sắc nhảy múa, quay cuồng đến chóng mặt như mọi khi.
“Này, Vị Hi”. Có người gọi cô.
Vị Hi quay lại nhìn, hóa ra là người đẹp DJ CoCo mặc một bộ đồ da bó sát toàn thân màu đen, đeo tai nghe lớn, đứng trên bục DJ bật nhạc, vẫn không quên tranh thủ thời gian vẫy vẫy tay với cô.
Nha đầu này một tay miết đĩa một cách đẹp đẽ, tay kia khép thành nửa vòng tròn ra hiệu động tác uống rượu, cả hai cùng nhịp nhàng, thật lợi hại.
Vị Hi hiểu, đây là hẹn cô và Như Phi đi uống rượu sau khitan làm.
Cô lắc lắc đầu, tay đặt sát lên một bên mặt.
CoCo không chịu vung tay, ý rằng: Hứ, tan làm là về nhà ngủ, cô có thấy vô vị không?
Vị Hi cười cười nhún vai, không còn cách nào, cô và Như Phi đều là loại mèo đêm, tửu lượng lại tốt đến đáng sợ. Họ uống nhiều có thể ngủ đến ba giờ chiều cũng không ai hỏi han. Sáng mai họ vẫn phải đi làm, vác theo đôi mí mắt sưng như mắt cá vàng, thêm cái đầu chếnh choáng vì rượu, sao có thể chứ?
Sau đó Vị Hi đi đưa rượu, CoCo chuyên tâm chỉnh đĩa. Cô ấy đã giành được giải quán quân trong cuộc thi DJ của thành phố, một đôi tay khéo léo tuyệt diệu, âm thanh tạo ra càng rung động lòng người một cách sâu sắc, ngay tức khắc khiến không khí nơi đó high đến cực điểm.
Ngay sau đó, cô gái múa cột thướt tha yểu điệu, mặc bộ da thú nóng bỏng bước ra, liếc mắt đưa tình với người đàn ông đeo cà vạt, quấn lấy nhau thân mật. Trong sàn nhảy vô số nam nữ ôm ôm ấp ấp, đau buồn ân hận, si mê oán giận.
Những mĩ nhân cao gầy, xinh đẹp, dịu dàng khiến người tahài lòng ngồi trên ghế cao bên quầy bar, gương mặt mềm mại cúi xuống bên tai người đàn ông áo gấm đi đêm dịu giọng ra giá, “Nói chuyện năm trăm tệ, lên sân khấu ba nghìn tệ, cả đêm năm nghìn tệ. Chỉ cần tiền mặt, không nhận chi phiếu, cảm ơn...”.
Lục Vị Hi nâng khay bạc, vô cùng cẩn thận băng qua đám yêu ma quỷ quái này, phát hiện hàng ngày ở nơi này đều giống như đón lễ Halloween, cánh cửa địa ngục mở toang mặc cho lũ yêu ma quỷ quái ra ngoài, gieo rắc tai họa xuống nhân gian, sinh linh rơi vào cảnh đen tối.
Khi cô đưa rượu xong, cầm khay bước ra, nhìn thấy cửa phòng số bảy bên cạnh chưa đóng chặt. Một giọng hát quen thuộc xuyên qua khe cửa lọt vào tai cô, giọng hát hơi khàn ítnhiều có chút thờ ơ.
Đỏ mắt xa xa nhìn thành phố cô đơn này.
Giống như miễn cưỡng cười, cô nặn ra niềm vui.
Cả thành phố ra sức chăng hoa kết đèn
Hào nhoáng, hoàng kim để làm bối cảnh chia tay.
Nước mắt si mê trong truyền thuyết có thể khuynh thành.
Đèn Neon tắt, cả thế giới dần vắng vẻ.
Khói hoa sẽ tàn, tiếng ca sẽ hết
Khúc hát cuối của câu chuyện này càng thú vị hơn.
Lời bài hát thê lương, xuyên qua thành phố bi thương bất lực, nhưng không biết trong biển người cuộn trào mãnh liệt của thành phố, mấy ai có thể hiểu hết được.
Vị Hi cười, nghĩ đến người có thể hát kiểu bài hát này, tại chốn này chắc chỉ có Như Phi.
Ở nơi ăn chơi hưởng lạc này, thứ đàn ông cần là được hưởng thụ, sắc đẹp khiến người ta mất đi lí trí, phụ nữ đương nhiên phải có hành vi phóng đãng, ánh mắt mơ màng, động tác quyến rũ.
Đùa vui với tình cảm? Ai thèm! Như Phi bao năm lăn lộn chốn phong nguyệt sao có thể không hiểu điều này, nhưng cô ấy lại thích làm ngược lại.
Bước tới cuối hành lang là đại sảnh biểu diễn, ca khúc tiếng Anh mạnh mẽ, sôi nổi men theo con đường dài, hẹp, vọng đến, giọng hát của Groove Coverage vang vọng, tràn đầy nghi vấn ngây thơ và sự mê hoặc thần bí.
God is a girl
Wherever you are
Do you believe it
Can you receive it
Chúa là một cô gái
Ngài ở đâu?
Ngài có tin?
Ngài có nhận được nó không?
Thượng đế là con gái ư? Thượng đế không phải con gái. Nếu Thượng đế là con gái, sẽ không trơ mắt nhìn phụ nữ đáng thương đến vậy, chịu khổ trong nhân gian như vậy.
Vị khách phòng số mười ba ôm một cô gái eo ót, mảnh mai như cây liễu, mãn nguyện rời đi, Vị Hi bước vào thu dọn đống lộn xộn đầy phòng. Cô đặt chai rượu, bao thuốc, bao cao su màu hồng, túi thuốc màu trắng... mấy thứ rác rưởi này vào trong một túi nilon đen, chuẩn bị mang ra ngõ sau vứt.
Ngoài cửa đột nhiên vọng tới âm thanh hỗn loạn.
Âm thanh rất lớn, bước chân nhốn nháo, có người chửi, có người gào, còn có người hét lên sợ hãi. Nghe qua, chắc cô tiếp viên nào bị đánh.
Ở đây vốn là thế giới đàn ông có quyền lực tuyệt đối, nhiều chuyện gặp nhiều cũng quen, nên tự nhiên không còn kinh động, ban đầu Vị Hi chỉ bận việc của mình, không hề để ý.
Nhưng không ngờ, tai họa này lại tới nhanh đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.