Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám

Chương 9: Gặp Lại Ảnh Nhi

Nguyệt Ảnh Nhi

08/10/2019

Những cánh hoa anh đào rơi xuống,quang cảnh này thật sự rất đẹp nhưng không hiểu sao Cảnh Mông lại cảm thấy buồn như vậy.Cô biết,cô đã rời khỏi đây sáu năm rồi đã có bao nhiêu chuyện xảy ra khi cô không có ở đây và thời gian thì làm sao quay lại được.Cô không có tư cách gì để trách anh vì đơn giản là ngay từ đầu cô không là gì của anh cả,cô không có danh nghĩa gì để trách anh,dù đã chuẩn bị tinh thần trước rằng có thể anh đã có bạn gái nhưng có lẽ cô vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận chuyện đó.Nén nỗi đau vào trong lòng,Cảnh Mộng lặng lẽ bước đi trên con đường đầy cánh hoa rơi.Thiên Minh đi qua nhìn thấy Cảnh Mộng đang khóc ,đứa cháu mà ông tưởng rằng là rất mạnh mẽ nhưng lại đang yếu đuối khóc.Đột nhiên Thiên Minh có cảm giác rằng ông đã từng nhìn thấy một cô gái cũng đã từng vừa đi vừa khóc như Cảnh Mộng vậy.Hình như ông chính là lí do khiến người con gái đó khóc nhưng ông lại không nhớ ra cô ấy là ai.Sáu năm trước khi Cảnh Mộng mới mất tích được khoảng sáu tháng thì ông của Cảnh Mộng lâm bệnh nặng,Thiên Minh cùng với mẹ của ông đi sang Nhật để ông có thể gặp ba ông cũng như ông của Cảnh Mộng lần cuối và cũng để thay đổi họ của ông từ họ Địch của mẹ sang họ Nguyệt của bố và cũng để thừa kế tài sản mà ông của Cảnh Mộng đã để lại.Đang đi thì đột nhiên chiếc xe trở hai người tông vào chiếc xe tải,mẹ của Thiên Minh vì lấy thân thể để bảo vệ ông mà chết còn ông thì bị chấn thương vùng đầu nên mất trí nhớ,khi ấy ông đã lãng quên đi người con gái quan trọng nhất cuộc đời của ông và hai đứa con của hai người.Thiên Minh ra lệnh cho tài xế dừng xe,ông mở cửa chạy ra gọi tên Cảnh Mộng!

-Cảnh Mộng!Sao cháu lại đi bộ thế!

Cảnh nhận ra tiếng của Thiên Minh bèn vội vàng lấy tay lau nước mắt rồi quay lại,cô cố gắng nở nụ cười nhưng dường như cô không còn tâm trạng nào để cười nữa.

-Chú...!

-Cảnh Mộng à!khóc nhiều không tốt đâu!

-Cháu không khóc!Chú nhìn nhầm rồi!

-Ai làm cháu khóc vậy,nói thật đi chú không dễ bị lừa đâu!

-Không có gì,chỉ là cháu tự nhiên muốn khóc!

-Ừm,chú có chuyện muốn nói,cháu lên xe đi nhưng hãy lau hết nước mắt trước khi lên xe đấy!

-Vâng,cháu hiểu rồi!

Thiên Minh biết rằng Cảnh Mộng đang nói dối vì vừa nãy cô đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.



-Nhanh lên,chú không thích chờ đợi đâu.

-Vâng!

Lau hết nước mắt,Cảnh Mộng bước lên chiếc xe,chiếc xe bắt đầu chuyển bánh rời khỏi con đường hoa.Cảnh Mộng ngủ thiếp.Trong giấc mơ vừa rồi,cô không thấy Bắc Thần và vườn hoa anh đào mà cô nhìn thấy cô đang ở trong một vườn hoa tử đằng và ở nơi đó Ảnh Nhi đang gọi tên cô.

-Cảnh Mộng tỉ tỉ,muội ở đây nè,tỉ có thấy nơi này đẹp không!

-Ừm,nơi này đẹp lắm,có một chút quen thuộc!

-Nơi này là vườn hoa tử đằng tỉ trồng cho muội đó,ở kiếp trước của cả hai chúng ta đó!

-Đúng vậy rồi,tỉ có rất nhiều chuyện muốn hỏi em đó,rốt cuộc kiếp trước của chúng ta đã xảy ra chuyện gì!

-Xin lỗi nhưng em không có nhiều thời gian,chị à!chị phải nhớ rằng hai chúng ta sắp gặp nhau rồi,chị phải chờ em,chỉ hai năm nữa thôi,hai năm nữa chị em ta sẽ gặp nhau và chị đừng quên em là được,Ảnh Nhi sợ bị lãng quên lắm!

-Nhưng ta còn chưa hỏi gì muội mà!Đừng đi mà !

Cảnh Mộng tỉnh giấc,giấc mơ đó kì lạ quá,nó cứ mờ ảo tưởng chừng như là sự thật nhưng lại có phần như một giấc mơ.Cảnh Mộng không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook