Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám
Chương 21: Ngủ với nhau
Nguyệt Ảnh Nhi
22/10/2019
-Aaaaaaaaa.........Đừng lại đây!......Aaaaaaaaa!
Cảnh Mộng nhắm chặt mắt lại,cô run bần bật miệng lầm bầm.
-Ta không làm gì sai cả,đừng bắt ta,ta sợ ma lắm a~
-Cô bị thần kinh à,chưa từng nhìn thấy con trai đắp mặt nạ sao !
Cảnh Mộng mở dần mắt,cô đứng dậy.Cô đưa tay ra,có chút lưỡng lự,bàn tay vẫn còn đang run,cô chạm nhẹ vào gương mặt của con ma.Quả thật,đó là người,là Bắc Thần.
-Hazzzz,anh bị điên à!Tự nhiên đi hù người ta!
-Ai bắt cô vào đây,con gái con đứa tự dưng đêm hôm đi vào phòng còn trái lại lắm mồm!
-Nhưng, nhưng... nhưng ai bảo anh canh hai canh ba dở hơi dậy đắp mặt nạ!
-Tôi không ngủ được,dậy đắp mặt nạ thì có gì sai,mà tôi làm gì là việc của tôi.Đâu liên quan tới cô!
-Anh không ngủ được ư?
Cảnh Mộng lo lắng nhìn Bắc Thần.Bắc Thần cũng nhận ra có gì đó sai trong ánh mắt Cảnh Mộng khi nhìn anh nhưng anh vẫn không hiểu,không hiểu rằng cô muốn gì.
-Liên quan gì đến cô không?
Cảnh Mộng ngập ngừng nhìn Bắc Thần và nói
-À,không....không, không đâu?Vậy tôi về...về nhé!
-Đứng lại!
Bắc Thần chỉ tay vào chiếc chăn ướt sũng nước trên giường.Cảnh Mộng gãi đầu nhìn Bắc Thần rồi cười gượng gạo.
-Xin...xin lỗi!
-Không cần xin lỗi!
-Hahahaha,tôi biết anh không để bụng đâu mà!Tôi...tôi về nhé!
-Đứng lại ngày cho tôi! Xử lí toàn bộ và.....Tối này,tôi ngủ ở đâu!
-Gì chứ!Không phải chỉ cần thay chăn thôi sao!
-Ông mua có mỗi một cái còn đâu,đã bảo cô đi nhớ nhắc ông mùa mấy cái dự phòng rồi mà cô có nhắc đâu để bây giờ hãy rồi!
-Ha ha,có sao?
-Có,tôi nhắc cô ba lần rồi!
-Chắc,chắc tôi quên!Hahaha
-Còn ở đấy mà cười haha.Bây giờ như thế này! Ngày mai cô giặt chăn cho tôi còn bây giờ tôi ngủ phòng cô!
-Hả,không phải thế chứ!
-Trời lạnh thế này,như thế tôi lạnh cóng thì sao,cô làm thì cô tự chịu ai bảo cô đổ nước chứ!
-Nhưng..... nhưng!Tôi sẽ chết cóng mất!
-Hazzzz,vậy tôi với cô cùng nằm chung vậy!
-Nhưng,tôi không làm gì cô đâu nên không cô không cần sợ!
-Thật không đó!
-Tin hay không tùy cô,muốn chết rét thì cứ làm gì thì làm!
-Vậy tôi tin anh!
Bắc Thần cầm gối vào phòng Cảnh Mộng.Cùng một cô gái nằm trên cùng một chiếc giường có chút ngại nhưng cũng thật dễ chịu,mùi hương của Cảnh Mộng toả ra khắp nơi trong căn phòng i, mùi hương này thật dễ chịu.Cứ thế Cảnh Mộng và Bắc Thần chìm vào trong giấc ngủ.Suốt hai năm qua,kể từ đêm đó thì tới tận bây giờ Bắc Thần mới có một giấc ngủ ngon.
Cảnh Mộng nhắm chặt mắt lại,cô run bần bật miệng lầm bầm.
-Ta không làm gì sai cả,đừng bắt ta,ta sợ ma lắm a~
-Cô bị thần kinh à,chưa từng nhìn thấy con trai đắp mặt nạ sao !
Cảnh Mộng mở dần mắt,cô đứng dậy.Cô đưa tay ra,có chút lưỡng lự,bàn tay vẫn còn đang run,cô chạm nhẹ vào gương mặt của con ma.Quả thật,đó là người,là Bắc Thần.
-Hazzzz,anh bị điên à!Tự nhiên đi hù người ta!
-Ai bắt cô vào đây,con gái con đứa tự dưng đêm hôm đi vào phòng còn trái lại lắm mồm!
-Nhưng, nhưng... nhưng ai bảo anh canh hai canh ba dở hơi dậy đắp mặt nạ!
-Tôi không ngủ được,dậy đắp mặt nạ thì có gì sai,mà tôi làm gì là việc của tôi.Đâu liên quan tới cô!
-Anh không ngủ được ư?
Cảnh Mộng lo lắng nhìn Bắc Thần.Bắc Thần cũng nhận ra có gì đó sai trong ánh mắt Cảnh Mộng khi nhìn anh nhưng anh vẫn không hiểu,không hiểu rằng cô muốn gì.
-Liên quan gì đến cô không?
Cảnh Mộng ngập ngừng nhìn Bắc Thần và nói
-À,không....không, không đâu?Vậy tôi về...về nhé!
-Đứng lại!
Bắc Thần chỉ tay vào chiếc chăn ướt sũng nước trên giường.Cảnh Mộng gãi đầu nhìn Bắc Thần rồi cười gượng gạo.
-Xin...xin lỗi!
-Không cần xin lỗi!
-Hahahaha,tôi biết anh không để bụng đâu mà!Tôi...tôi về nhé!
-Đứng lại ngày cho tôi! Xử lí toàn bộ và.....Tối này,tôi ngủ ở đâu!
-Gì chứ!Không phải chỉ cần thay chăn thôi sao!
-Ông mua có mỗi một cái còn đâu,đã bảo cô đi nhớ nhắc ông mùa mấy cái dự phòng rồi mà cô có nhắc đâu để bây giờ hãy rồi!
-Ha ha,có sao?
-Có,tôi nhắc cô ba lần rồi!
-Chắc,chắc tôi quên!Hahaha
-Còn ở đấy mà cười haha.Bây giờ như thế này! Ngày mai cô giặt chăn cho tôi còn bây giờ tôi ngủ phòng cô!
-Hả,không phải thế chứ!
-Trời lạnh thế này,như thế tôi lạnh cóng thì sao,cô làm thì cô tự chịu ai bảo cô đổ nước chứ!
-Nhưng..... nhưng!Tôi sẽ chết cóng mất!
-Hazzzz,vậy tôi với cô cùng nằm chung vậy!
-Nhưng,tôi không làm gì cô đâu nên không cô không cần sợ!
-Thật không đó!
-Tin hay không tùy cô,muốn chết rét thì cứ làm gì thì làm!
-Vậy tôi tin anh!
Bắc Thần cầm gối vào phòng Cảnh Mộng.Cùng một cô gái nằm trên cùng một chiếc giường có chút ngại nhưng cũng thật dễ chịu,mùi hương của Cảnh Mộng toả ra khắp nơi trong căn phòng i, mùi hương này thật dễ chịu.Cứ thế Cảnh Mộng và Bắc Thần chìm vào trong giấc ngủ.Suốt hai năm qua,kể từ đêm đó thì tới tận bây giờ Bắc Thần mới có một giấc ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.