Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám
Chương 2: Ở Chung Nhà
Nguyệt Ảnh Nhi
08/10/2019
Từ lúc ông nội của hắn công bố việc cô là vị hôn
thê của hắn thì giờ cũng đã được hơn một tiếng đồng hồ rồi,và giờ không
hiểu sao cô lại xách vali đứng trước biệt thự nhà hắn cơ chứ,cô thật sự
không hiểu ba cô nghĩ gì mà lại ủng hộ việc cô đến ở nhà hắn nữa chứ!
Bà mươi phút trước,cô vẫn đang ngồi uống trà với ông của hắn tìm cách thuyết phục ông hắn bằng cách nào đó để cho ông của hắn không bắt cô và hắn sống chung với nhau, mọi chuyện đang tốt đẹp thì tự nhiên bà của cô xông vào.
-Con gái ngoan,ba nghe nói con định chuyển sang nhà của Bắc Thần đó hả!
-Thông gia, cuối cùng ông cũng đến,tôi còn định sang bên để xin phép ông nữa kìa!
-Chào ông Long, trước đây tôi với cha mẹ của Bắc Thần hứa hôn cho nó,không ngờ tình cảm hai đứa lại tốt như vậy, hôm nay có ông Long là ông của Bắc Thần ở đây đứng ra nói hộ cho hai đứa nó,đây cũng là khiến tôi bớt lo đi phần nào,con gái ngoan của tôi sau khi sang nhà họ Long nhất định sẽ không bị ai dám ăn hiếp nữa!
-Nào có, cóđứa bé này làm cháu dâu thì đúng là phúc mấy đời của Long Gia rồi,anh cứ nói quá! Làm gì có ai dám đụng vào Mộng Cảnh chứ.
-Vậy sau này nhờ ông rồi,ông Long, Tiểu Mộng,ba cho phép con đó, hành lý cũng mang tới đây hộ cho con rồi,đừng làm mất mặt Nguyệt Gia,con nhé!
-Cha...
Cha của Mộng Cảnh đưa hành lý cho cô rồi đi mất,không cho cô có chút cơ hội giải thích nào! Đó là lý do vì sao tự nhiên cô lại phải đứng trước cửa của cái tên tự luyến này.Cô lấy hết can đảm bấm chuông cửa, nhưng cô chưa kịp ấn cánh cửa đã tự động mở,hắn đang đứng chờ cô ở trước cửa nhà.
-Nhanh lên đi,sao cô lề mề thế hả
-Anh không biết con gái chân yếu tay mềm hay sao mà thất tôi cũng không chịu ra xách vali vào hộ tôi.
-Được rồi, đưa đây, ở đây không có người làm đâu nên tôi sẽ xách hộ cô.
-Không có người làm,vậy sao anh không tuyển đi.
-Ông nội đuổi bọn họ đi hết rồi nói tôi với cô phải ở đây một mình.
Mộng Cảnh thật sự không dám nghĩ nữa,cô nam quả nữ ở nhà một mình thế này thì không biết tên tự luyến đó có làm gì cô không nữa.
-Này,không phải cô đang nghĩ cái gì bậy bạ đó chứ,tôi không đụng vào cô đâu yên tâm đi!
-Anh...có mà anh xuy nghĩ bậy bạ ý!!!
Cho dù hắn không làm gì cô nhưng thật sự cô không biết có thể sống với hắn không nữa.Mới nghĩ thôi mà cô đã không dám nghĩ nữa rồi!
Bà mươi phút trước,cô vẫn đang ngồi uống trà với ông của hắn tìm cách thuyết phục ông hắn bằng cách nào đó để cho ông của hắn không bắt cô và hắn sống chung với nhau, mọi chuyện đang tốt đẹp thì tự nhiên bà của cô xông vào.
-Con gái ngoan,ba nghe nói con định chuyển sang nhà của Bắc Thần đó hả!
-Thông gia, cuối cùng ông cũng đến,tôi còn định sang bên để xin phép ông nữa kìa!
-Chào ông Long, trước đây tôi với cha mẹ của Bắc Thần hứa hôn cho nó,không ngờ tình cảm hai đứa lại tốt như vậy, hôm nay có ông Long là ông của Bắc Thần ở đây đứng ra nói hộ cho hai đứa nó,đây cũng là khiến tôi bớt lo đi phần nào,con gái ngoan của tôi sau khi sang nhà họ Long nhất định sẽ không bị ai dám ăn hiếp nữa!
-Nào có, cóđứa bé này làm cháu dâu thì đúng là phúc mấy đời của Long Gia rồi,anh cứ nói quá! Làm gì có ai dám đụng vào Mộng Cảnh chứ.
-Vậy sau này nhờ ông rồi,ông Long, Tiểu Mộng,ba cho phép con đó, hành lý cũng mang tới đây hộ cho con rồi,đừng làm mất mặt Nguyệt Gia,con nhé!
-Cha...
Cha của Mộng Cảnh đưa hành lý cho cô rồi đi mất,không cho cô có chút cơ hội giải thích nào! Đó là lý do vì sao tự nhiên cô lại phải đứng trước cửa của cái tên tự luyến này.Cô lấy hết can đảm bấm chuông cửa, nhưng cô chưa kịp ấn cánh cửa đã tự động mở,hắn đang đứng chờ cô ở trước cửa nhà.
-Nhanh lên đi,sao cô lề mề thế hả
-Anh không biết con gái chân yếu tay mềm hay sao mà thất tôi cũng không chịu ra xách vali vào hộ tôi.
-Được rồi, đưa đây, ở đây không có người làm đâu nên tôi sẽ xách hộ cô.
-Không có người làm,vậy sao anh không tuyển đi.
-Ông nội đuổi bọn họ đi hết rồi nói tôi với cô phải ở đây một mình.
Mộng Cảnh thật sự không dám nghĩ nữa,cô nam quả nữ ở nhà một mình thế này thì không biết tên tự luyến đó có làm gì cô không nữa.
-Này,không phải cô đang nghĩ cái gì bậy bạ đó chứ,tôi không đụng vào cô đâu yên tâm đi!
-Anh...có mà anh xuy nghĩ bậy bạ ý!!!
Cho dù hắn không làm gì cô nhưng thật sự cô không biết có thể sống với hắn không nữa.Mới nghĩ thôi mà cô đã không dám nghĩ nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.