Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám
Chương 33: Tiên Nữ Áo Trắng
Nguyệt Ảnh Nhi
24/10/2019
-Ai da...ma nữ đại nhân à...ban ngày ban mặt đi
hù ma người ta không có tốt...tôi không có sợ đâu nên tôi đi
nha....phiền cô bật điện hộ!
Hải Đông cứ thế bước đi...
Hải Đông cứ thế bước đi ung dung...
-Này...
Nghe tiếng kêu, Hải Đông quay đầu lại
-Ma cái đầu nhà anh...
Một...một...một chiếc dép bay tới và in luôn trên mặt anh...
Hải Đông ngã xuống sàn đất giá lạnh và bất tỉnh...
Lúc tỉnh lại...anh thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng xa hoa...và bên cạnh anh là Cảnh Mộng đang ngồi bên.Dáng vẻ cô vô cùng tức giận...như muốn ăn tươi nuốt sống anh...
-Dậy rồi thì đi ra ăn tối đi...cơm em nấu rồi đó...
==========================Tại phòng ăn
Bắc Thần đã ngồi sẵn ở đó... Hải Đông vừa xuất hiện thì Bắc Thần đã ôm bụng cười lớn.
-Hahaha...Mặt....mặt anh...
Bắc Thần bình thản mặt đơ mặt đưa cho Hải Đông một chiếc gương... Hải Đông nhìn vô gương sau đó ko kìm được sự tức giận mà vô tình làm rơi chiếc gương xuống....Cảnh Mộng không nhịn được ôm bụng cười...Trên mặt Hải Đông vẫn còn dấu vết của chiếc dép in trên mặt hơn những thế còn bị hại người nào đó(Cảnh Mộng+Bắc Thần) dùng mực đen bôi.
Hải Đông tức giận
-Hai đứa là trẻ con hả...
Bắc Thần nghe thấy câu nói đó liền im lặng nghiêm chỉnh lại...còn Cảnh Mộng thì vẫn cứ cười lớn...hình như cái mặt của Hải Đông hiện giờ đã vô tình đụng vô máu điên của Cảnh Mộng khiến cô cười không ngừng...Bắc Thần nhìn Cảnh Mộng cười trong vô thức.Trong lòng anh đang nghĩ không biết nụ cười hồn nhiên của Cảnh Mộng đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy kể từ lúc cô mất tích...
Hải Đông rửa mặt xong quay lại, Cảnh Mộng vẫn chưa hết cười...tại dấu vết chiếc dép bị cô in trên mặt anh vẫn còn đó...mặc dù vết mực đen đã trôi đi...
Sau khi ăn bữa tối xong...Hải Đông gọi Cảnh Mộng vào phòng.Anh lôi từ trong vali ra một chiếc váy trắng,khắp thân váy được phủ toàn đá quý.Cảnh Mộng nhẹ nhàng cầm chiếc váy lên ướm thử...
-Đại ca...chiếc váy này?
-Đẹp không?
-Đẹp!Đặc biệt là hoạ tiết hồ điệp này...
Cảnh Mộng chỉ tay vào phần eo của chiếc váy..
-Nó được tạo ra để dành riêng cho những nhiệm vụ đặc mật đó và nó dành riêng cho em..mặc thử đi...
Cảnh Mộng cầm chiếc váy đi thử
Quả nhiên...nó rất hợp với cô...đứng trước gương nhìn ngắm bản thân mình...cô cảm thấy mình thật xinh đẹp chỉ là còn thiếu gì đó...thiếu gì nhỉ?(Cảnh Mộng nghĩ)
Từ đằng sau...Bắc Thần cầm một cây trâm cài vào đầu Cảnh Mộng.
-Giờ thì hoàn thiện rồi...(Bắc Thần ghé sát miệng vào tai Cảnh Mộng thì thầm)
Cảnh Mộng đỏ ửng mặt...quay lại nhìn Bắc Thần...hai người cứ nhìn nhau(Cả hai thầm nghĩ ước gì thời gian hiện tại đừng trôi...để họ có thể nhìn nhau thêm chút nữa)
-Hai người đang làm gì thế(Hải Đông đẩy cửa bước vào)
Bắc Thần đẩy Cảnh Mộng ra...anh bước nhanh vô phòng mình và đóng chặt cửa lại...anh lao lên giường...Bắc Thần nhớ lại hình dáng vừa nãy của Cảnh Mộng (Thật sự rất đẹp,rất đẹp...chỉ là...còn có Cát Cát)Bắc Thần dụi mặt vô chiếc gối...cả mặt và tại anh đỏ ửng,nóng bừng...
Hải Đông cứ thế bước đi...
Hải Đông cứ thế bước đi ung dung...
-Này...
Nghe tiếng kêu, Hải Đông quay đầu lại
-Ma cái đầu nhà anh...
Một...một...một chiếc dép bay tới và in luôn trên mặt anh...
Hải Đông ngã xuống sàn đất giá lạnh và bất tỉnh...
Lúc tỉnh lại...anh thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng xa hoa...và bên cạnh anh là Cảnh Mộng đang ngồi bên.Dáng vẻ cô vô cùng tức giận...như muốn ăn tươi nuốt sống anh...
-Dậy rồi thì đi ra ăn tối đi...cơm em nấu rồi đó...
==========================Tại phòng ăn
Bắc Thần đã ngồi sẵn ở đó... Hải Đông vừa xuất hiện thì Bắc Thần đã ôm bụng cười lớn.
-Hahaha...Mặt....mặt anh...
Bắc Thần bình thản mặt đơ mặt đưa cho Hải Đông một chiếc gương... Hải Đông nhìn vô gương sau đó ko kìm được sự tức giận mà vô tình làm rơi chiếc gương xuống....Cảnh Mộng không nhịn được ôm bụng cười...Trên mặt Hải Đông vẫn còn dấu vết của chiếc dép in trên mặt hơn những thế còn bị hại người nào đó(Cảnh Mộng+Bắc Thần) dùng mực đen bôi.
Hải Đông tức giận
-Hai đứa là trẻ con hả...
Bắc Thần nghe thấy câu nói đó liền im lặng nghiêm chỉnh lại...còn Cảnh Mộng thì vẫn cứ cười lớn...hình như cái mặt của Hải Đông hiện giờ đã vô tình đụng vô máu điên của Cảnh Mộng khiến cô cười không ngừng...Bắc Thần nhìn Cảnh Mộng cười trong vô thức.Trong lòng anh đang nghĩ không biết nụ cười hồn nhiên của Cảnh Mộng đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy kể từ lúc cô mất tích...
Hải Đông rửa mặt xong quay lại, Cảnh Mộng vẫn chưa hết cười...tại dấu vết chiếc dép bị cô in trên mặt anh vẫn còn đó...mặc dù vết mực đen đã trôi đi...
Sau khi ăn bữa tối xong...Hải Đông gọi Cảnh Mộng vào phòng.Anh lôi từ trong vali ra một chiếc váy trắng,khắp thân váy được phủ toàn đá quý.Cảnh Mộng nhẹ nhàng cầm chiếc váy lên ướm thử...
-Đại ca...chiếc váy này?
-Đẹp không?
-Đẹp!Đặc biệt là hoạ tiết hồ điệp này...
Cảnh Mộng chỉ tay vào phần eo của chiếc váy..
-Nó được tạo ra để dành riêng cho những nhiệm vụ đặc mật đó và nó dành riêng cho em..mặc thử đi...
Cảnh Mộng cầm chiếc váy đi thử
Quả nhiên...nó rất hợp với cô...đứng trước gương nhìn ngắm bản thân mình...cô cảm thấy mình thật xinh đẹp chỉ là còn thiếu gì đó...thiếu gì nhỉ?(Cảnh Mộng nghĩ)
Từ đằng sau...Bắc Thần cầm một cây trâm cài vào đầu Cảnh Mộng.
-Giờ thì hoàn thiện rồi...(Bắc Thần ghé sát miệng vào tai Cảnh Mộng thì thầm)
Cảnh Mộng đỏ ửng mặt...quay lại nhìn Bắc Thần...hai người cứ nhìn nhau(Cả hai thầm nghĩ ước gì thời gian hiện tại đừng trôi...để họ có thể nhìn nhau thêm chút nữa)
-Hai người đang làm gì thế(Hải Đông đẩy cửa bước vào)
Bắc Thần đẩy Cảnh Mộng ra...anh bước nhanh vô phòng mình và đóng chặt cửa lại...anh lao lên giường...Bắc Thần nhớ lại hình dáng vừa nãy của Cảnh Mộng (Thật sự rất đẹp,rất đẹp...chỉ là...còn có Cát Cát)Bắc Thần dụi mặt vô chiếc gối...cả mặt và tại anh đỏ ửng,nóng bừng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.