Chương 14: Sư phụ nói đàn ông biết giữ miệng mới là đàn ông tốt
Hồ Mỹ Nữ
11/04/2016
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Tô Uyển đi làm nhiệm vụ với sư phụ
Xào Xạc, thỉnh thoảng được mọi người kéo theo để thăng cấp. Có mấy lần
Tô Uyển mời được đại thần Ảnh Chi Long Ngâm tới, mọi người phải cùng
nhau đánh BOSS.
Ngoại trừ ác ma và tiểu Ảnh (tên mới Tô Uyển đặt cho đại thần) thỉnh thoảng có chút xích mích nhỏ thì những cái khác đều rất tốt. Hơn nữa mọi người cùng nhau tạo thành một đội, tên là do Tô Uyển YY gọi là [Hậu cung của Quả Quả]. A ha ha! Cô biến thành một Hoàng thượng.
Nhưng mà sự thật không được như vậy, đội cộng thêm cô mới được 6 người, có hai người đã là một đôi, cho nên chỉ còn ba người, sư phụ Xào Xạc thì không nghe lời, còn lại hai người bị Tô Uyển dùng quyền đội trưởng ép mang tên XX của Quả Quả.
Mà cái đôi ở trong đội không thèm để ý đến việc của Tô Uyển, vẫn gọi tên của tình lữ. Nhưng mà cái này không ảnh hưởng lớn đên Tô Uyển,... bởi vì Diệp Tử không nằm trong phạm vi của Tô Uyển ~~~ nhưng mà giấc mộng trở thành hoàng đế không kéo dài được bao lâu đã tan vỡ.
Bởi vì gần đây tiểu Ảnh chuẩn bị cho cuộc thi dương cầm Chopin, ở nhà phong bế luyện tập không thể vào trò chơi. Nhưng mà anh ta đã đưa số điện thoại của mình cho Tô Uyển để cô có việc gì có thể liên lạc với anh ta. Thật ra Tô Uyển đã tính cả rồi, để lần sau đi phó bản cô sẽ gọi anh ta đến.
Mà Hiểu Hiểu và Diệp Tử thỉnh thoảng đi làm nhiệm vụ tình lữ, còn lại hai người, sư phụ Xào Xạc còn đỡ, nhưng ác ma thì .... Người này vào trò chơi sẽ biến thành người khác, bình thường là mình bắt nạt anh ấy, nhưng vào trong trò chơi sẽ bị anh ấy bắt nạt. Rõ ràng những người này không cho cô thực hiện giấc mộng làm hoàng đế.
********
Trong Tuyệt Sắc Cửu Thiên Tô Uyển đã lên cấp 40 có thể học được kĩ năng. Mỗi người có thể học được hai kĩ năng chuyên nghiệp trong đó bao gồm”
Thu thập: lấy quặng, giải phẫu, hái thuốc (thu thập nguyên liệu, sơ chế và bán lấy tiền)
Chế tạo: rèn (sơ chế quáng thạch chế thành vũ khí và áo giáp), công trình (chế tạo đạn dược, mũi tên, hơn một nửa là học lính trinh sát), châu báu (chế tạo đồ trang sức - như dây chuyền, , hạng liên,
nhẫn, và có thể khảm kim cương, bảo thạch), luyện kim (thật ra là chế
dược), may (có thể làm bố giáp và túi), chế da (chuyên làm áo giáp và đồ bảo hộ).
Cường hóa: phù văn (nâng cao năng lực cá nhân), phụ ma (nâng cao năng lực trang bị).
Ví dụ như Hiểu Hiểu chọn lấy quặng và rèn, sư phụ Xào Xạc chọn lấy quặng và công trình, đại thần học may và phụ ma, ác ma học phù văn và phụ ma. Tất nhiên đây đều là những lựa chọn thường gặp. Ví dụ như bác sĩ chắc chắn sẽ chọn hái thuốc và luyện kim, như thế sẽ làm cho anh ta/ cô thành Hoa Đà tái thế.
Được rồi, vậy Tô Uyển có thể luyện được cái gì. Cái gì? Các bạn nói còn thiếu Diệp Tử! À, quên mất anh ta. Bởi vì kĩ năng anh ấy luyện không phổ biến cho lắm. Thông thường người ta sẽ luyện thu thập một thứ và chế tạo một thứ. Nhưng mà vì Hiểu Hiểu, Diệp Tử đã lựa chọn kĩ năng hoàn toàn là thu thập.
Lựa chọn trong ba loại kĩ năng thu thập là giải phẫu và lấy quặng. Mặc dù như thế có thể kiếm tiền có thể giúp đỡ nhau rất tốt. Nhưng nếu không có bạn thì không nên làm như thế, sẽ tự gánh lấy hậu quả ...
Mà nói đến kĩ năng chuyên nghiệp của Tô Uyển, đây cũng là lần đầu cô thấy bái sư phụ Xào Xạc là GM thật là tốt. Nghe theo lời đề nghị của Xào Xạc, Tô Uyển lựa chọn lấy quặng và châu báu. Cái này luyện sẽ tương đối khó khăn nhưng sau đó chắc chắn sẽ trở thành phú bà (người giàu) -> trích nguyên lời của Xào Xạc.
Mà nguyên nhân thứ hai là bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Diệp Tử chỉ phụ trách thu thập, Hiểu Hiểu rèn vũ khí, y phục. Sau đó Tô Uyển phụ trách khảm kim cương bảo thạch. Dĩ nhiên Tô Uyển cũng có thể cung cấp đồ trang sức, bọn họ sẽ không cần tốn RMB để mua đồ (về sau còn cần phụ ma gì đó cũng có thể tìm ác ma, he he, bọn họ tính toán thật tốt).
Cho nên Tô Uyển tạm thời tin anh ta (Xào Xạc: cái gì gọi là tạm thời!), bắt đầu luyện kĩ năng chuyên nghiệp. Nhưng bởi vì sắp tới Trung Thu, sư phụ vội vàng làm nhiệm vụ của năm, cho nên ở nhà, mà thực ra là phòng làm việc để làm cho kịp tiến độ.
Gần tới ngày nghỉ, phần lớn các lớp học cũng gần xong, bởi vì Tổng công ty ở nước Anh có chuyện nên Mục Úc đã bay sang Luân Đôn. Hiểu Hiểu và Diệp Tử đi làm nhiệm vụ tình nhân nên chỉ có một mình Tô Uyển đi luyện kĩ năng chuyên nghiệp.
Hiểu Hiểu thấy Tô Uyển như con mèo nhỏ bị vứt bỏ, làm cho cô muốn cười may mà nhịn được. Bất đắc dĩ nói với Tô Uyển: “Được rồi không phải ra vẻ đáng thương thế đâu. Chờ mình một lúc rồi đi tìm Xào Xạc với cậu. Không biết anh ta đang làm việc hay là tán gái nữa!”.
“Không phải sư phụ đang làm nhiệm vụ đặc biệt sao?”. Tô Uyển còn nhớ Xào Xạc nói xin lỗi “Tạm thời không thể giúp em luyện kĩ năng chuyên nghiệp”.
“Thế cậu cũng không biết nhiệm vụ đặc biệt là gì sao?”. Nói đến nhiệm vụ đặc biệt cả người Hiểu Hiểu cũng kích động, trời mới biết cô thích nhất là có nhiệm vụ “đặc biệt”, giống như cuộc thi COS-PLAY, á, đợi chút.
“A, nói đến cuộc thi COS-PLAY, đã lâu như vậy cũng nên có kết quả. Mình lên trang chủ xem thế nào?”. Nói xong Hiểu Hiểu mở trang chủ, xem giải thưởng. Hiểu Hiểu xem hết trang “Oa” một tiếng, ngạc nhiên mắt muốn rơi ra ngoài.
Tô Uyển thấy thế chạy lại hỏi: “Lại thấy mĩ nam đúng không?”
Diệp Hiểu Vũ nuốt nước bọt nói: “Mình đang nhìn mĩ nam.... Nhưng mà sau đó mình nhìn thấy tác phẩm của chúng ta đoạt giải thưởng”.
“Cậu nói gì? Đùa mình à? Tác phẩm như thế mà cũng đạt được giải thưởng?”. Người nào không có mắt như vậy ... Câu sau Tô Uyển chỉ dám nói trong lòng. Có lẽ là sư phụ Xào Xạc giở trò quỷ! Nếu không tác phẩm của họ như thế làm sao có thể dành được giải thưởng.
“Hiểu Hiểu chúng ta đạt được giải gì?”. Tô Uyển hỏi.
“Giải thưởng có sáng ý nhất (chắc là ý tưởng sáng tạo @@) ... 囧, cái này cũng coi là sáng ý à? Có mà Xào Xạc cũng có sáng ý thì có!”. Chắc Hiểu Hiểu cũng nghĩ như vậy. “Đúng rồi, Tô Uyển cậu có muốn biết nhiệm vụ đặc biệt đó là gì không? Mình cảm thấy rất có hứng thú! Hay chúng ta đi hỏi sư phụ cậu đi”.
Thật ra Tô Uyển không có hứng thú lắm với nhiệm vụ đặc biệt. Từ khi giải quyết xong chuyện của Lãng cô cũng không có động lực để ở lại trò chơi, nếu không phải có mĩ nam làm bạn cô đã bỏ chơi lâu rồi, đừng nói đến nhiệm vụ đặc biệt. Nhưng mà dù sao cũng là ngày nghỉ, có thể đi chơi một lần.
Tuy nói thế nhưng bọn họ có hứng thú với giải thưởng giành cho tác phẩm đoạt giải, cũng phải hỏi thêm cái này nữa. Vì vậy Tô Uyển và Hiểu Hiểu cùng đi hỏi thăm tin tức. Hiểu Hiểu hẹn Sở Phong Hàn ăn trưa ở quán cà phê XX, anh ta cũng bởi vì có MM (muội muội, em gái) muốn mời cơm, ra ngoài ăn cơm cùng mĩ nữ bất chấp chưa hoàn thành nhiệm vụ có thể sẽ nguy hiểm (quả nhiên trên đầu chữ sắc có cây đao).
********
Hai người đến quán cà phê, Xào Xạc đã chờ ở đó. Bởi vì lúc trước Hiểu Hiểu và anh ta có trao đổi hình nên hai người biết hình dạng đối phương, còn Tô Uyển thì không. Xào Xạc chào hỏi với Hiểu Hiểu xong, cũng hỏi chuyện Tô Uyển.
Nhưng câu nói của anh ta làm người ta bực mình, bởi vì anh ta hỏi: “Hiểu Hiểu, anh không nhớ em nói sẽ dẫn theo một người bạn nam?” Sau đó như thế nào không cần nghĩ cũng biết: Lần đầu gặp gỡ của Tô Uyển và Sở Phong Hàn là có người bị một cước đá bay, thật là bi kịch.
Trở lại vấn đề chính, Xào Xạc nhìn Tô Uyển, cuối cùng cũng nói được một câu: “Đây là đồ nhi ngoan của anh? Uyển Uyển?”.
Tô Uyển xem thường nhìn anh ta: “Ai là đồ nhi ngoan của anh? Tên của tôi là Quả Quả, không ai được gọi là Uyển Uyển. Khó nghe quá”.
“Được được được ...”. Hiểu Hiểu và Xào Xạc cùng nói. Đại tiểu thư tức giận có thể đánh bay hai người, bọn họ nên ngoan ngoãn hơn.
“À phải rồi Xào Xạc lang (sắc lang xào xạc), nhiệm vụ đặc biệt là gì vậy anh?” Hiểu Hiểu nói lảng sang chuyện khác.
“Em có thể bỏ chữ lang đi được không? Nghe như là tiểu sắc lang vậy ...”.
“Như vậy mới mẻ mà, để cho anh là xào xạc lang! Vừa rồi không phải anh bỏ chữ tiểu đi sao! Sắc lang!”. Đối với tên mình Xào Xạc khóc không ra nước mắt.
Để tăng thêm hiệu quả của vở kịch, anh còn cố ý dùng ngón trỏ và ngón giữa ở dầu lưỡi dính một cái rồi để vào chỗ hai mắt, trông như có vài giọt nước mắt (Ốc: anh....không còn cách khác sao >.<). Động tác này khiến Tô Uyển và Hiểu Hiểu cảm thấy mình ác, Hiểu Hiểu nói: “Được rồi, nhìn như là em đang khi dễ anh vậy. Anh nói một chút về nhiệm vụ sẽ chết sao?”.
Nuốt nước miếng, Xào Xạc khổ sở đáp: “Không biết ....”.
“Vậy thì nói cho bọn em biết!”. Hiểu Hiểu mắt sáng lên kéo Tô Uyển, mà cô gái nhỏ rất phối hợp diễn trò cùng cô. Xào Xạc không chịu được nụ cười nịnh nọt của các cô gái.
Nhưng mà trên phương diện công việc anh là một người rất tỉ mỉ. Chết thì không chết được nhưng mà không có công việc làm sao anh có thể đi quyến rũ mĩ nữ. Cho nên có liên quan đến công việc. Tuyệt đối không được. Thấy hai người này lòng dạ xấu xa, anh chuẩn bị bỏ trốn.
Đứng lên, phất tay với hai người: “Haha, nếu không có việc gì khác, tại hạ phải về rồi!”.
Không đợi Diệp Hiểu Vũ và Tô Uyển trả lời, anh xoay người chuẩn bị chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Hiểu Hiểu ngăn lại. Anh cũng dừng lại ngay bởi vì nếu đụng phải Hiểu Hiểu, dùng đầu gối nghĩ cũng biết: mình sẽ bị Diệp Tử huynh đệ xử ngay.
Bất đắc dĩ nói: “Em cũng biết dạo này anh rất bận, nếu như là vấn đề đó anh không thể trả lời bọn em được”. Vừa nói lại vừa muốn đi, Hiểu Hiểu túm áo trở về chỗ ngồi.
Vỗ vỗ tay, Hiểu Hiểu gọi một suất bít tết hoàng gia, một suất thịt nướng đặc biệt. Đồ ăn thượng hạng, sau khi đồ ăn được đưa lên, Xào Xạc giống như thành người khác, cầm cái dĩa, bắt đầu ăn, cật lực ăn. Trong miệng đầy thức ăn cũng nói: “Còn có vấn đề gì? Hỏi ...”
Hiểu Hiểu và Tô Uyển nhìn anh ta với ánh mắt xem thường, bất đắc dĩ, Xào Xạc nuối nước miếng nói: “Xin ... hỏi?”
Không đợi anh ta nói xong, Tô Uyển tò mò hỏi: “Anh có biết chuyện tác phẩm COS-PLAY của bọn tôi đạt giải thưởng?”
“Ừ! Hả?” Xào Xạc bộ mặt không hiểu. “Đó là có chuyện gì?”
Thấy bộ dạng của anh ta không giống giả vờ, Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút nói: “Chắc là do người khác!” (Tô Uyển nhỏ giọng: cậu không có lòng tin với tác phẩm của chúng ta thế, dù sao cũng là ý tưởng của mình).
Xào Xạc nhanh chóng xử lý xong bữa ăn, Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nhìn mình và Tô Uyển rồi nói với Xào Xạc: “Làm sao bây giờ, anh đã ăn hết bữa trưa của cả em và Tô Uyển, trao đổi đi, anh đưa bọn em đến nhà anh xem một chút?”
Xào Xạc nhìn trên bàn không thừa một chút gì, biết mình bị trúng kế.
Không còn cách nào đành đưa bọn họ về phòng trọ nhỏ có một phòng khách, hai phòng ngủ của mình, cảm giác như mình lừa gạt tiểu muội về nhà, cảm thấy mình rất ác. Nhưng rồi đem hình tượng của hai người, cảm giác tội lỗi hoàn toàn bị bỏ qua. (một người là Lolita ác độc, còn một người là ... Thôi không nên nói, nếu không sẽ bị diệt khẩu!)
Lúc cửa được mở ra, hai người thấy phòng đầy mèo cũng bị dọa, sau đó hai người lập tức biến thành nữ sinh tiêu chuẩn, cùng kêu lên: “Thật là đáng yêu!”. Sau đó không đợi Xào Xạc nói gì, hai người vào phòng chơi đùa cùng lũ mèo. Ý nghĩ muốn để hai người thăm thú cũng mất, cũng may trong họa có phúc, như vậy tài liệu không sợ bị rò ra ngoài.
Hai người chơi đùa cùng mèo quên luôn ý định ban đầu khi đến đây. Lúc sau không biết bụng ai kêu “cô lỗ”, xào xạc bất đắc dĩ nhu đầu. Thôi vậy! Nấu cơm cho bọn họ. Nếu không mình thật sự rất ác. Mặc dù hai người này không giống em gái nhỏ nhưng cũng không thể để người ta đói được.
Xào Xạc nhanh chóng làm cơm cà ri thịt bò rất thơm. Hai người vừa ăn vừa giơ ngón cái, Tô Uyển còn nói với giọng sùng bái: “Sư phụ người là một người đàn ông tốt!”
“Tất nhiên rồi!” Được khen Xào Xạc không đỏ mặt, còn rất khẳng định. Hai người ăn cơm ở nhà Xào Xạc như ăn cơm ở nhà hàng cao cấp, và quyết định sau này sẽ thường xuyên đến ăn cơm. (thật ra muốn đến ăn nhờ).
********
Hai người ăn uống đầy đủ rồi trở lại phòng ngủ. Lúc nãy Hiểu Hiểu uy hiếp nếu Xào Xạc không thực hiện đúng nghĩa vụ của sư phụ, cô sẽ nói ra thân phận của Xào Xạc. Như vậy anh ta sẽ không lấy thân phận là người chơi đi thử nghiệm trò chơi.
Dưới sự uy hiếp của hai người, Xào Xạc phải đưa Tô Uyển đi làm nhiệm vụ kĩ năng, còn Hiểu Hiểu đi làm nhiệm vụ tình nhân với Diệp Tử. Sau khi xác định hai người sẽ không sớm trở lại, anh ta vội vàng láy lí do phải tiếp tục làm việc.
Thật ra Tô Uyển cũng biết là anh ta muốn làm việc nên cũng thả cho anh ta đi một lần, từ mình đi lấy quặng. Nhưng mà không có Xào Xạc bảo vệ, không lâu sau cô gái nhỏ đã gặp vấn đề! Vừa bắt đầu đã xui xẻo.
Lần này lành ít dữ nhiều. Khi cô chuẩn bị sử dụng [Tốc độ tốn phong] để chạy thì cả người bị rơi vào hốc núi! Lần này thì không phải bị quái vật đánh chết mà bị ngã chết.
Mà cô còn là một người mù đường. Nếu như không ai đưa cô ra cô sẽ không tìm được lối ra. Lần này thì xong rồi, sư phụ bận làm việc, Hiểu Hiểu vội vàng làm nhiệm vụ tình nhân. Mình thì muốn chết cũng không chết được. Vì vậy cô nói ở khu lân cận:
【 phụ cận 】Quả Lạc Hỏa Diễm: có ai không,... có người mắc kẹt trong sơn cốc! Có ai tốt bụng tổ đội dùm ta với!
(khi có tổ đội, đội trưởng có thể lựa chọn triệu tập thành viên tập hợp gần chỗ đội trưởng, như vậy cô không cần tự sát).
Tin này được đánh lên, thì có người mời cô tổ đội.
【 hệ thống 】người chơi Kiếm Minh Sương Nguyệt muốn mời bạn về chỗ, có đồng ý hay không?
Ngoại trừ ác ma và tiểu Ảnh (tên mới Tô Uyển đặt cho đại thần) thỉnh thoảng có chút xích mích nhỏ thì những cái khác đều rất tốt. Hơn nữa mọi người cùng nhau tạo thành một đội, tên là do Tô Uyển YY gọi là [Hậu cung của Quả Quả]. A ha ha! Cô biến thành một Hoàng thượng.
Nhưng mà sự thật không được như vậy, đội cộng thêm cô mới được 6 người, có hai người đã là một đôi, cho nên chỉ còn ba người, sư phụ Xào Xạc thì không nghe lời, còn lại hai người bị Tô Uyển dùng quyền đội trưởng ép mang tên XX của Quả Quả.
Mà cái đôi ở trong đội không thèm để ý đến việc của Tô Uyển, vẫn gọi tên của tình lữ. Nhưng mà cái này không ảnh hưởng lớn đên Tô Uyển,... bởi vì Diệp Tử không nằm trong phạm vi của Tô Uyển ~~~ nhưng mà giấc mộng trở thành hoàng đế không kéo dài được bao lâu đã tan vỡ.
Bởi vì gần đây tiểu Ảnh chuẩn bị cho cuộc thi dương cầm Chopin, ở nhà phong bế luyện tập không thể vào trò chơi. Nhưng mà anh ta đã đưa số điện thoại của mình cho Tô Uyển để cô có việc gì có thể liên lạc với anh ta. Thật ra Tô Uyển đã tính cả rồi, để lần sau đi phó bản cô sẽ gọi anh ta đến.
Mà Hiểu Hiểu và Diệp Tử thỉnh thoảng đi làm nhiệm vụ tình lữ, còn lại hai người, sư phụ Xào Xạc còn đỡ, nhưng ác ma thì .... Người này vào trò chơi sẽ biến thành người khác, bình thường là mình bắt nạt anh ấy, nhưng vào trong trò chơi sẽ bị anh ấy bắt nạt. Rõ ràng những người này không cho cô thực hiện giấc mộng làm hoàng đế.
********
Trong Tuyệt Sắc Cửu Thiên Tô Uyển đã lên cấp 40 có thể học được kĩ năng. Mỗi người có thể học được hai kĩ năng chuyên nghiệp trong đó bao gồm”
Thu thập: lấy quặng, giải phẫu, hái thuốc (thu thập nguyên liệu, sơ chế và bán lấy tiền)
Chế tạo: rèn (sơ chế quáng thạch chế thành vũ khí và áo giáp), công trình (chế tạo đạn dược, mũi tên, hơn một nửa là học lính trinh sát), châu báu (chế tạo đồ trang sức - như dây chuyền, , hạng liên
Cường hóa: phù văn (nâng cao năng lực cá nhân), phụ ma (nâng cao năng lực trang bị).
Ví dụ như Hiểu Hiểu chọn lấy quặng và rèn, sư phụ Xào Xạc chọn lấy quặng và công trình, đại thần học may và phụ ma, ác ma học phù văn và phụ ma. Tất nhiên đây đều là những lựa chọn thường gặp. Ví dụ như bác sĩ chắc chắn sẽ chọn hái thuốc và luyện kim, như thế sẽ làm cho anh ta/ cô thành Hoa Đà tái thế.
Được rồi, vậy Tô Uyển có thể luyện được cái gì. Cái gì? Các bạn nói còn thiếu Diệp Tử! À, quên mất anh ta. Bởi vì kĩ năng anh ấy luyện không phổ biến cho lắm. Thông thường người ta sẽ luyện thu thập một thứ và chế tạo một thứ. Nhưng mà vì Hiểu Hiểu, Diệp Tử đã lựa chọn kĩ năng hoàn toàn là thu thập.
Lựa chọn trong ba loại kĩ năng thu thập là giải phẫu và lấy quặng. Mặc dù như thế có thể kiếm tiền có thể giúp đỡ nhau rất tốt. Nhưng nếu không có bạn thì không nên làm như thế, sẽ tự gánh lấy hậu quả ...
Mà nói đến kĩ năng chuyên nghiệp của Tô Uyển, đây cũng là lần đầu cô thấy bái sư phụ Xào Xạc là GM thật là tốt. Nghe theo lời đề nghị của Xào Xạc, Tô Uyển lựa chọn lấy quặng và châu báu. Cái này luyện sẽ tương đối khó khăn nhưng sau đó chắc chắn sẽ trở thành phú bà (người giàu) -> trích nguyên lời của Xào Xạc.
Mà nguyên nhân thứ hai là bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Diệp Tử chỉ phụ trách thu thập, Hiểu Hiểu rèn vũ khí, y phục. Sau đó Tô Uyển phụ trách khảm kim cương bảo thạch. Dĩ nhiên Tô Uyển cũng có thể cung cấp đồ trang sức, bọn họ sẽ không cần tốn RMB để mua đồ (về sau còn cần phụ ma gì đó cũng có thể tìm ác ma, he he, bọn họ tính toán thật tốt).
Cho nên Tô Uyển tạm thời tin anh ta (Xào Xạc: cái gì gọi là tạm thời!), bắt đầu luyện kĩ năng chuyên nghiệp. Nhưng bởi vì sắp tới Trung Thu, sư phụ vội vàng làm nhiệm vụ của năm, cho nên ở nhà, mà thực ra là phòng làm việc để làm cho kịp tiến độ.
Gần tới ngày nghỉ, phần lớn các lớp học cũng gần xong, bởi vì Tổng công ty ở nước Anh có chuyện nên Mục Úc đã bay sang Luân Đôn. Hiểu Hiểu và Diệp Tử đi làm nhiệm vụ tình nhân nên chỉ có một mình Tô Uyển đi luyện kĩ năng chuyên nghiệp.
Hiểu Hiểu thấy Tô Uyển như con mèo nhỏ bị vứt bỏ, làm cho cô muốn cười may mà nhịn được. Bất đắc dĩ nói với Tô Uyển: “Được rồi không phải ra vẻ đáng thương thế đâu. Chờ mình một lúc rồi đi tìm Xào Xạc với cậu. Không biết anh ta đang làm việc hay là tán gái nữa!”.
“Không phải sư phụ đang làm nhiệm vụ đặc biệt sao?”. Tô Uyển còn nhớ Xào Xạc nói xin lỗi “Tạm thời không thể giúp em luyện kĩ năng chuyên nghiệp”.
“Thế cậu cũng không biết nhiệm vụ đặc biệt là gì sao?”. Nói đến nhiệm vụ đặc biệt cả người Hiểu Hiểu cũng kích động, trời mới biết cô thích nhất là có nhiệm vụ “đặc biệt”, giống như cuộc thi COS-PLAY, á, đợi chút.
“A, nói đến cuộc thi COS-PLAY, đã lâu như vậy cũng nên có kết quả. Mình lên trang chủ xem thế nào?”. Nói xong Hiểu Hiểu mở trang chủ, xem giải thưởng. Hiểu Hiểu xem hết trang “Oa” một tiếng, ngạc nhiên mắt muốn rơi ra ngoài.
Tô Uyển thấy thế chạy lại hỏi: “Lại thấy mĩ nam đúng không?”
Diệp Hiểu Vũ nuốt nước bọt nói: “Mình đang nhìn mĩ nam.... Nhưng mà sau đó mình nhìn thấy tác phẩm của chúng ta đoạt giải thưởng”.
“Cậu nói gì? Đùa mình à? Tác phẩm như thế mà cũng đạt được giải thưởng?”. Người nào không có mắt như vậy ... Câu sau Tô Uyển chỉ dám nói trong lòng. Có lẽ là sư phụ Xào Xạc giở trò quỷ! Nếu không tác phẩm của họ như thế làm sao có thể dành được giải thưởng.
“Hiểu Hiểu chúng ta đạt được giải gì?”. Tô Uyển hỏi.
“Giải thưởng có sáng ý nhất (chắc là ý tưởng sáng tạo @@) ... 囧, cái này cũng coi là sáng ý à? Có mà Xào Xạc cũng có sáng ý thì có!”. Chắc Hiểu Hiểu cũng nghĩ như vậy. “Đúng rồi, Tô Uyển cậu có muốn biết nhiệm vụ đặc biệt đó là gì không? Mình cảm thấy rất có hứng thú! Hay chúng ta đi hỏi sư phụ cậu đi”.
Thật ra Tô Uyển không có hứng thú lắm với nhiệm vụ đặc biệt. Từ khi giải quyết xong chuyện của Lãng cô cũng không có động lực để ở lại trò chơi, nếu không phải có mĩ nam làm bạn cô đã bỏ chơi lâu rồi, đừng nói đến nhiệm vụ đặc biệt. Nhưng mà dù sao cũng là ngày nghỉ, có thể đi chơi một lần.
Tuy nói thế nhưng bọn họ có hứng thú với giải thưởng giành cho tác phẩm đoạt giải, cũng phải hỏi thêm cái này nữa. Vì vậy Tô Uyển và Hiểu Hiểu cùng đi hỏi thăm tin tức. Hiểu Hiểu hẹn Sở Phong Hàn ăn trưa ở quán cà phê XX, anh ta cũng bởi vì có MM (muội muội, em gái) muốn mời cơm, ra ngoài ăn cơm cùng mĩ nữ bất chấp chưa hoàn thành nhiệm vụ có thể sẽ nguy hiểm (quả nhiên trên đầu chữ sắc có cây đao).
********
Hai người đến quán cà phê, Xào Xạc đã chờ ở đó. Bởi vì lúc trước Hiểu Hiểu và anh ta có trao đổi hình nên hai người biết hình dạng đối phương, còn Tô Uyển thì không. Xào Xạc chào hỏi với Hiểu Hiểu xong, cũng hỏi chuyện Tô Uyển.
Nhưng câu nói của anh ta làm người ta bực mình, bởi vì anh ta hỏi: “Hiểu Hiểu, anh không nhớ em nói sẽ dẫn theo một người bạn nam?” Sau đó như thế nào không cần nghĩ cũng biết: Lần đầu gặp gỡ của Tô Uyển và Sở Phong Hàn là có người bị một cước đá bay, thật là bi kịch.
Trở lại vấn đề chính, Xào Xạc nhìn Tô Uyển, cuối cùng cũng nói được một câu: “Đây là đồ nhi ngoan của anh? Uyển Uyển?”.
Tô Uyển xem thường nhìn anh ta: “Ai là đồ nhi ngoan của anh? Tên của tôi là Quả Quả, không ai được gọi là Uyển Uyển. Khó nghe quá”.
“Được được được ...”. Hiểu Hiểu và Xào Xạc cùng nói. Đại tiểu thư tức giận có thể đánh bay hai người, bọn họ nên ngoan ngoãn hơn.
“À phải rồi Xào Xạc lang (sắc lang xào xạc), nhiệm vụ đặc biệt là gì vậy anh?” Hiểu Hiểu nói lảng sang chuyện khác.
“Em có thể bỏ chữ lang đi được không? Nghe như là tiểu sắc lang vậy ...”.
“Như vậy mới mẻ mà, để cho anh là xào xạc lang! Vừa rồi không phải anh bỏ chữ tiểu đi sao! Sắc lang!”. Đối với tên mình Xào Xạc khóc không ra nước mắt.
Để tăng thêm hiệu quả của vở kịch, anh còn cố ý dùng ngón trỏ và ngón giữa ở dầu lưỡi dính một cái rồi để vào chỗ hai mắt, trông như có vài giọt nước mắt (Ốc: anh....không còn cách khác sao >.<). Động tác này khiến Tô Uyển và Hiểu Hiểu cảm thấy mình ác, Hiểu Hiểu nói: “Được rồi, nhìn như là em đang khi dễ anh vậy. Anh nói một chút về nhiệm vụ sẽ chết sao?”.
Nuốt nước miếng, Xào Xạc khổ sở đáp: “Không biết ....”.
“Vậy thì nói cho bọn em biết!”. Hiểu Hiểu mắt sáng lên kéo Tô Uyển, mà cô gái nhỏ rất phối hợp diễn trò cùng cô. Xào Xạc không chịu được nụ cười nịnh nọt của các cô gái.
Nhưng mà trên phương diện công việc anh là một người rất tỉ mỉ. Chết thì không chết được nhưng mà không có công việc làm sao anh có thể đi quyến rũ mĩ nữ. Cho nên có liên quan đến công việc. Tuyệt đối không được. Thấy hai người này lòng dạ xấu xa, anh chuẩn bị bỏ trốn.
Đứng lên, phất tay với hai người: “Haha, nếu không có việc gì khác, tại hạ phải về rồi!”.
Không đợi Diệp Hiểu Vũ và Tô Uyển trả lời, anh xoay người chuẩn bị chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Hiểu Hiểu ngăn lại. Anh cũng dừng lại ngay bởi vì nếu đụng phải Hiểu Hiểu, dùng đầu gối nghĩ cũng biết: mình sẽ bị Diệp Tử huynh đệ xử ngay.
Bất đắc dĩ nói: “Em cũng biết dạo này anh rất bận, nếu như là vấn đề đó anh không thể trả lời bọn em được”. Vừa nói lại vừa muốn đi, Hiểu Hiểu túm áo trở về chỗ ngồi.
Vỗ vỗ tay, Hiểu Hiểu gọi một suất bít tết hoàng gia, một suất thịt nướng đặc biệt. Đồ ăn thượng hạng, sau khi đồ ăn được đưa lên, Xào Xạc giống như thành người khác, cầm cái dĩa, bắt đầu ăn, cật lực ăn. Trong miệng đầy thức ăn cũng nói: “Còn có vấn đề gì? Hỏi ...”
Hiểu Hiểu và Tô Uyển nhìn anh ta với ánh mắt xem thường, bất đắc dĩ, Xào Xạc nuối nước miếng nói: “Xin ... hỏi?”
Không đợi anh ta nói xong, Tô Uyển tò mò hỏi: “Anh có biết chuyện tác phẩm COS-PLAY của bọn tôi đạt giải thưởng?”
“Ừ! Hả?” Xào Xạc bộ mặt không hiểu. “Đó là có chuyện gì?”
Thấy bộ dạng của anh ta không giống giả vờ, Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút nói: “Chắc là do người khác!” (Tô Uyển nhỏ giọng: cậu không có lòng tin với tác phẩm của chúng ta thế, dù sao cũng là ý tưởng của mình).
Xào Xạc nhanh chóng xử lý xong bữa ăn, Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nhìn mình và Tô Uyển rồi nói với Xào Xạc: “Làm sao bây giờ, anh đã ăn hết bữa trưa của cả em và Tô Uyển, trao đổi đi, anh đưa bọn em đến nhà anh xem một chút?”
Xào Xạc nhìn trên bàn không thừa một chút gì, biết mình bị trúng kế.
Không còn cách nào đành đưa bọn họ về phòng trọ nhỏ có một phòng khách, hai phòng ngủ của mình, cảm giác như mình lừa gạt tiểu muội về nhà, cảm thấy mình rất ác. Nhưng rồi đem hình tượng của hai người, cảm giác tội lỗi hoàn toàn bị bỏ qua. (một người là Lolita ác độc, còn một người là ... Thôi không nên nói, nếu không sẽ bị diệt khẩu!)
Lúc cửa được mở ra, hai người thấy phòng đầy mèo cũng bị dọa, sau đó hai người lập tức biến thành nữ sinh tiêu chuẩn, cùng kêu lên: “Thật là đáng yêu!”. Sau đó không đợi Xào Xạc nói gì, hai người vào phòng chơi đùa cùng lũ mèo. Ý nghĩ muốn để hai người thăm thú cũng mất, cũng may trong họa có phúc, như vậy tài liệu không sợ bị rò ra ngoài.
Hai người chơi đùa cùng mèo quên luôn ý định ban đầu khi đến đây. Lúc sau không biết bụng ai kêu “cô lỗ”, xào xạc bất đắc dĩ nhu đầu. Thôi vậy! Nấu cơm cho bọn họ. Nếu không mình thật sự rất ác. Mặc dù hai người này không giống em gái nhỏ nhưng cũng không thể để người ta đói được.
Xào Xạc nhanh chóng làm cơm cà ri thịt bò rất thơm. Hai người vừa ăn vừa giơ ngón cái, Tô Uyển còn nói với giọng sùng bái: “Sư phụ người là một người đàn ông tốt!”
“Tất nhiên rồi!” Được khen Xào Xạc không đỏ mặt, còn rất khẳng định. Hai người ăn cơm ở nhà Xào Xạc như ăn cơm ở nhà hàng cao cấp, và quyết định sau này sẽ thường xuyên đến ăn cơm. (thật ra muốn đến ăn nhờ).
********
Hai người ăn uống đầy đủ rồi trở lại phòng ngủ. Lúc nãy Hiểu Hiểu uy hiếp nếu Xào Xạc không thực hiện đúng nghĩa vụ của sư phụ, cô sẽ nói ra thân phận của Xào Xạc. Như vậy anh ta sẽ không lấy thân phận là người chơi đi thử nghiệm trò chơi.
Dưới sự uy hiếp của hai người, Xào Xạc phải đưa Tô Uyển đi làm nhiệm vụ kĩ năng, còn Hiểu Hiểu đi làm nhiệm vụ tình nhân với Diệp Tử. Sau khi xác định hai người sẽ không sớm trở lại, anh ta vội vàng láy lí do phải tiếp tục làm việc.
Thật ra Tô Uyển cũng biết là anh ta muốn làm việc nên cũng thả cho anh ta đi một lần, từ mình đi lấy quặng. Nhưng mà không có Xào Xạc bảo vệ, không lâu sau cô gái nhỏ đã gặp vấn đề! Vừa bắt đầu đã xui xẻo.
Lần này lành ít dữ nhiều. Khi cô chuẩn bị sử dụng [Tốc độ tốn phong] để chạy thì cả người bị rơi vào hốc núi! Lần này thì không phải bị quái vật đánh chết mà bị ngã chết.
Mà cô còn là một người mù đường. Nếu như không ai đưa cô ra cô sẽ không tìm được lối ra. Lần này thì xong rồi, sư phụ bận làm việc, Hiểu Hiểu vội vàng làm nhiệm vụ tình nhân. Mình thì muốn chết cũng không chết được. Vì vậy cô nói ở khu lân cận:
【 phụ cận 】Quả Lạc Hỏa Diễm: có ai không,... có người mắc kẹt trong sơn cốc! Có ai tốt bụng tổ đội dùm ta với!
(khi có tổ đội, đội trưởng có thể lựa chọn triệu tập thành viên tập hợp gần chỗ đội trưởng, như vậy cô không cần tự sát).
Tin này được đánh lên, thì có người mời cô tổ đội.
【 hệ thống 】người chơi Kiếm Minh Sương Nguyệt muốn mời bạn về chỗ, có đồng ý hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.