Chương 25
Hồ Mỹ Nữ
11/04/2016
“Được rồi, vậy tôi đành tin tưởng cậu”. Ánh mắt Trình Kiền còn lộ ra vẻ hoài nghi.
“Không cần phải nhìn tôi như vậy, giúp cậu tôi cũng chả được lợi gì. Đây chẳng qua là một phương pháp xử lý vẹn toàn cho cả hai bên thôi mà.” Đúng vậy, nếu Mục Úc được Nghê Thường nhận định, trong khi anh ta trợ giúp Trình Kiền thì ma sát ra lửa đương nhiên là việc không còn gì tốt hơn. “Chỉ là, nếu cậu muốn lấy lòng cô bé kia thì phải nghe lời tôi a~”
----
“Xin hỏi, ở đây có người nào biết tiếng Anh không?” Tô Uyển đứng trước đài rụt rè hỏi.
“Em biết! Có chuyện gì chị có thể tìm em.” Lên tiếng là một cô bé tóc vàng kim, lông mi dài dài cong như cánh quạt. Gien tốt đúng là khác biệt, Tô Uyển thở dài trong lòng.
Giống như vừa nhận được lệnh ân xá, Tô Uyển vội vàng chạy tới, cùng cô bé nói về vấn đề Internet vừa rồi gặp phải. Ngay lúc này, cô rất cảm ơn ông thầy già đầu hói bụng bia có kiểu phát âm kỳ quái ở trường học. Nếu không, với vốn tiếng Anh sứt sẹo của cô thì không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể giải thích rõ ý của mình.
Cuối cùng, sau khi hỏi thăm rõ ràng xong, Tô Uyển bắt chước chữ viết của Diệp Hiểu Vũ một mạch ký xuống tên tuổi Diệp Hiểu Vũ ở phòng phục vụ Internet, như vậy coi như xong (dù sao người nước ngoài nhìn chữ Trung Quốc cũng không phân biệt được). Hiện tại rốt cuộc có thể suy nghĩ xem nên ra hiệu như thế nào cho đáng yêu với hậu cung mỹ nam của cô.
Nhưng vừa mới vào cửa, Tô Uyển liền phát hiện tình hình có chút không ổn. Chỉ thấy đại tiểu thư Diệp Hiểu Vũ đang giơ tay ngọc lên, cũng may Diệp Tử nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng bắt lấy quả đấm của cô, sau đó vẫn đè tay ở trên đầu Diệp Hiểu Vũ. Rất tốt, tay không đủ dài, người không đủ cao, không đánh đến. Đánh một hồi, đại tiểu thư mệt mỏi liền thôi.
Thấy tình cảnh này, Tô Uyển lại một lần nữa hóa thân làm 囧 . Thật là tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cô chỉ đành phải đứng yên ở cửa ra vào, nhìn hai người đó im lặng ngồi chung một chỗ. Bất chợt, cô gái nhỏ Diệp Hiểu Vũ dường như nhớ tới còn có Tô Uyển trên đời nên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Lại nữa, bị phát hiện rồi. Ngay lập tức Tô Uyển giơ tay lên chào hai người trong phòng, tỏ vẻ “Tôi không nhìn thấy gì cả”. Ngay sau đó, khi cô còn chưa kịp phản ứng gì liền bị kẻ bạo lực Diệp Hiểu Vũ ném ra ngoài phòng.
--- ------
Thời gian: Giai đoạn cẩu huyết nhất trong ngôn tình
Địa điểm: Đài phun nước trước cửa Khán phòng Vác-xa-va ( Warsaw Philharmonic, Vác-xa-va, Ba Lan)
Nhân vật: Diệp Hiểu Vũ, Tô Uyển
Kịch bản: Đây là cái gì?
Một trong những điều kiện tốt nhất khi ở khách sạn năm sao chính là đi bộ 3 phút có thể đến được Khán phòng Vác-xa-va hoa lệ nhất thủ đô Vác-xa-va.
“Hiểu Hiểu, sao hai người lại giận dỗi rồi hả?” Thật là trăm năm khó gặp nha! Nửa câu sau là Tô Uyển tự nói trong lòng. Nghĩ đến từ khi cô và Hiểu Hiểu bắt đầu quen biết, không, không nên nói là từ cô, là từ khi Diệp Hiểu Vũ cùng Diệp Tử bắt đầu quen nhau, hai người họ căn bản là chưa từng cãi nhau. Theo sơ đồ quá trình phát triển yêu đương thì cô ấy và Diệp Tử nên thuộc loại bạn bè – thường ở cùng nhau – thích – thầm mến – giãy giụa – thổ lộ - thành công – yêu ….. A (phía sau còn chưa có xuất hiện đâu)! Chẳng lẽ là bởi vì Trình Kiền?
“Diệp Tử nghe nói là Trình Kiền cũng ở trong khách sạn với chúng ta, liền nói là do tớ sắp xếp trước…. Cậu cũng biết ~ nếu không phải hôm đó ở bệnh viện cậu bảo muốn đến Ba Lan thì thật ra tớ cũng không nghĩ đến việc sang đây….”
Nhận được ánh mắt khinh bỉ kèm theo hoài nghi của Tô Uyển, Hiểu Hiểu lại đổi giọng nói: “Có phải hai người cấu kết với nhau không?”
“Không phải, tớ cũng đang không hiểu được, làm sao anh ấy biết được chứ?” Tô Uyển thắc mắc.
“Cậu còn dám hỏi! Còn không phải cậu ở trong hành lang hô to ‘đại thần ~~~~’ ọe….. Cậu thấy chua hay không chua a!” Diệp Hiểu Vũ tức giận nhìn cô bạn tốt kiêm đồng đảng vô số lần chọc phải phiền toái.
Dừng một chút, Hiểu Hiểu tiếp tục oán trách: “Chỉ là, Uyển Uyển cậu nói xem, cậu coi như là hiểu tớ đúng không? Nghĩ đến tớ đây sao nhiều năm nay chưa từng làm cho một người đàn ông tốn nhiều tâm tư như vậy…. Ai cũng thích cái đẹp, sao tớ không được thích trai đẹp chứ? Cũng không biết tại sao từ khi anh ấy biết đại thần là Trình Kiền xong liền bắt đầu đối với tớ nghi thần nghi quỷ, cậu nói coi…. Tớ nên làm như thế nào cho phải đây?”
Không để ý Diệp Hiểu Vũ nói nhảm, Tô Uyển đi thẳng tới bên cạnh suối phun, sau đó còn gọi Hiểu Hiểu: “Tớ bảo, cậu có mang theo tiền xu không?” Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong túi ra một đồng đặt vào tay cô bạn nhỏ, vẫn tưởng rằng như vậy là xong, lại thấy Tô Uyển đưa tay ra, cho đến khi Hiểu Hiểu đưa hết ba đồng xu trong túi cho cô, cô mới dùng tay phải cầm tiền xu ném qua vai trái bay vào trong hồ, ngay sau đó lại ném thêm hai lần nữa. Ba đồng xu dưới động tác của Tô Uyển, cô gái có tế bào vận động siêu cấp tốt, vững vàng rơi vào trong hồ.
Thấy động tác này của cô, Hiểu Hiểu không hiểu hỏi: “Tớ bảo, người ta đều mỗi người một đồng, cậu ném ba đồng là muốn thế nào? Đốt tiền hả?”
“Cắt! Cậu chưa nghe nói qua truyền thuyết suối ước nguyện à?” Tô Uyển vừa mỉm cười hạnh phúc, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm ước nguyện.
Thấy Tô Uyển nói xong tâm nguyện, Hiểu Hiểu lại phản bác: “Nói nhảm, bà đây có thể chưa từng nghe sao? Nhưng cái đó không phải là ở Rome, Ý sao? Cậu nói ở Vác-xa-va, Ba Lan thì lấy đâu ra suối ước nguyện! Thấy buồn cười không à…”
“Ha ha, cậu chưa từng nghe thấy câu này sao? Chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp. Chỉ cần ta tin tưởng, liền nhất định sẽ thực hiện được!” Một khắc kia, Diệp Hiểu Vũ đột nhiên cảm thấy bộ dáng tự tin của Tô Uyển rất chói mắt, đôi mắt trong sáng kiên định chợt lóe lên ánh sáng. Điều này không khỏi làm cô nghĩ tới mình trước kia.
--- ------
Lúc đấy cô đã thích Diệp Tử từ lâu rồi. Có một ngày, Tô Uyển nói với cô: “Cái cậu họ Diệp kia có cái gì mà tốt? Bất luận cậu cầu trời như thế nào còn không phải là không được sao? Buông tha đi, nghĩ coi đại tiểu thư như cậu, điều kiện rất tốt, chẳng nhẽ không tìm được một người đàn ông sao?” Tô Uyển lúc bé khuyên người khác rất có khí thế đại tỷ.
“Không, Uyển Uyển, tớ sẽ không từ bỏ. Cậu phải biết, thích một người nên vĩnh viễn tiếp tục giữ vững. Hơn nữa, tớ tin chắc: chỉ cần tin tưởng, liền nhất định sẽ thực hiện được! Một ngày nào đó, tớ nhất định sẽ ở bên cạnh Diệp Tử, nắm tay anh ấy đi qua đường đấy!” (Nửa câu sau nói gì mọi người liền bỏ qua là được…)
--- ------
Thì ra mình cũng đã từng nói như vậy! Không trách được câu này nghe quen tai thế! Nghĩ đến chỗ này, Diệp Hiểu Vũ thấy vui vẻ hơn, vỗ vỗ bả vai Tô Uyển nói một câu: “Thật không hổ là mặc chung một cái váy lớn lên, cậu còn nhớ rõ lời của tớ, thật là cảm động a!” Đang lúc Tô Uyển chưa hiểu được cái gì, Diệp Hiểu Vũ đã chạy tới bên cạnh suối phun, nhặt lên cả ba đồng xu Tô Uyển ném xuống, làm cho người phía sau nổi thêm vài tuyến đen trên đầu.
“Ba đồng xu có nghĩa là gì? Nói tớ biết coi.” Diệp Hiểu Vũ bây giờ quay lưng về phía suối phun, chuẩn bị sẵn sàng có thể quăng tiền ra phía sau bất kỳ lúc nào.
“Đồng thứ nhất nghĩa là tìm được người yêu, đồng thứ hai nghĩa là thật lòng yêu nhau, đồng thứ ba là hạnh phúc mỹ mãn.” Tô Uyển giải thích.
“A, vậy tớ không cần ném đồng thứ nhất..” Nói xong, đem đồng xu mình vừa định ném qua cho Tô Uyển, sau đó ném hai đồng còn lại vào trong hồ.
“Tớ囧….. Đại tỷ, cậu còn tính như vậy ư?” Suy nghĩ một lúc, Tô Uyển còn nói: “Cậu không phải là lại định nhặt tiền cầm về chứ?”
Quả nhiên, cô đoán đúng. Căn cứ nhiều năm hiểu rõ Diệp Hiểu Vũ, cô gái nhỏ này quả thật lại một lần nữa chạy tới bờ hồ nhặt lại hai đồng xu của mình. Cuối cùng, ngay cả đồng ở trong tay Tô Uyển cũng không quên lấy lại, lại một lần nữa bỏ vào trong túi áo, giống như một màn vừa rồi kia căn bản chưa từng xảy ra.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, Tô Uyển ở trong lòng đối với Diệp Hiểu Vũ hạ xuống vô số lần định nghĩa thần thú cấp hai (Xem lại bức vẽ ở chương 17)
“Đi ~~ trở về tìm Diệp Tử thôi!” Không để ý đến Tô Uyển ngốc tại chỗ, Diệp Hiểu Vũ lại một lần nữa kéo cô trở về khách sạn.
-----
Thời gian khi ba người cùng nhau thăng chức và nghiên cứu kỹ năng sinh hoạt trôi qua thật nhanh. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Hiểu Vũ và Tô Uyển liền kích động không ngủ được. Nhưng là họ không dám tạo ra tiếng động quá lớn, sợ ông bác ở cách vách tỉnh dậy lại tìm Hiểu Hiểu than phiền, thật ra thì cũng chính là gián tiếp khiến cho Hiểu Hiểu tìm Tô Uyển than phiền. Cho nên, hai người lén lén lút lút mở máy vi tính ra tra xem chương trình ngày hôm nay.
Ai biết vừa mới mở máy vi tính ra Tô Uyển liền nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài. Cô quay sang nhìn Diệp Hiểu Vũ với vẻ mặt sợ hãi và đau khổ. Mà người sau cũng cực kỳ không chắc chắn lắc đầu một cái, tỏ ý mình đối với việc lần này không biết gì cả.
Một lát sau, lại vang lên tiếng gõ cửa. Tô Uyển nghĩ đến người kia biết rằng người trước mặt đã dậy, nếu không cũng không thể kiên trì gõ cửa như vậy. Suy nghĩ một chút, đưa bữa ăn sáng thì cũng phải sau nửa giờ nữa, vậy người này là ai đây?
Vì vậy, được bạn học Diệp Hiểu Vũ nhắc, Tô Uyển liền rón ra rón rén đi đến cửa, dùng mắt mèo nhìn ra ngoài.
“A…….” Tiếng hét này của Tô Uyển, may mà che miệng nên mới không truyền xa vạn dặm. Sau đó cô đưa tay hướng về phía Hiểu Hiểu làm khẩu hình nói: “Diệp Tử ở bên ngoài!”
“Anh ấy? Sao anh ấy lại dậy sớm như thế?” Hiểu Hiểu cũng bắt đầu ra dấu hỏi.
“Tớ không biết a!!! Tớ chỉ nhìn thấy anh ấy gọi tớ qua mắt mèo” Tô Uyển giống như bị kinh sợ, nếu không phải là nhận được lời đồng ý mở cửa của Diệp Hiểu Vũ thì đoán chừng sẽ bắt đầu giơ chân.
Mở cửa, nghiêng người cho Diệp Tử đi vào. Lúc đóng cửa lại, Tô Uyển không khỏi liếc mắt nhìn sắc mặt của Diệp Tử, ai nha nha, xem ra không tốt… Càng đen! (nhưng thật ra là không bật đèn, nên có vẻ vậy) xem ra Diệp Hiểu Vũ lại muốn Game Over rồi.
“Dậy sớm như thế, tối qua nghỉ ngơi có tốt không?” Diệp Tử bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng vào tai Tô Uyển, đây tuyệt đối là Diệp Tử giương đông kích tây nhắc nhở Hiểu Hiểu tốt nhất nói thật.
“Tất nhiên rồi, khách sạn năm sao ngủ mà không ngon thì em thành Thái Thượng Hoàng rồi hả?” Hiểu Hiểu trêu ghẹo nói. “Tại sao lại là Thái Thượng Hoàng?” Tô Uyển ở một bên xem náo nhiệt, nghe được Hiểu Hiểu nói câu này liền tò mò.
“Thái Thượng Hoàng chính là cha của Hoàng Thượng, cái này cậu cũng không biết ư?” Hiểu Hiểu bĩu môi, xem ra là cơ hội tốt để hòa nhau một ván!
“Nói nhảm, tớ tất nhiên là biết. Tớ nói là tại sao ngủ không ngon lại là Thái Thượng Hoàng rồi hả?”
“Vậy cậu có biết Hoàng Thượng bình thường đều lên ngôi như thế nào không?” Tô Uyển a Tô Uyển, cậu cũng có ngày hôm nay, để cho cậu ngày ngày nói tớ kém thông minh, bây giờ cậu cũng tự nhận đi! Tạm ngừng, Hiều Hiểu còn nói: “Bởi vì cha của ông ấy chết rồi. Ha ha ha….”
Tô Uyển sau khi nghe xong nhất thời cảm thấy rét lạnh, sau đó dùng tay xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên đầu. Đang lúc cô suy nghĩ “Cái người này dám nói tớ như vậy, để coi tớ có giúp cậu nói tốt với Diệp Tử không”, Diệp Hiểu Vũ lại nói một câu, làm cô an tâm. Chỉ nghe cô nói:
“Người đang yêu quả thật trí thông minh là giảm sút a!”
“Không cần phải nhìn tôi như vậy, giúp cậu tôi cũng chả được lợi gì. Đây chẳng qua là một phương pháp xử lý vẹn toàn cho cả hai bên thôi mà.” Đúng vậy, nếu Mục Úc được Nghê Thường nhận định, trong khi anh ta trợ giúp Trình Kiền thì ma sát ra lửa đương nhiên là việc không còn gì tốt hơn. “Chỉ là, nếu cậu muốn lấy lòng cô bé kia thì phải nghe lời tôi a~”
----
“Xin hỏi, ở đây có người nào biết tiếng Anh không?” Tô Uyển đứng trước đài rụt rè hỏi.
“Em biết! Có chuyện gì chị có thể tìm em.” Lên tiếng là một cô bé tóc vàng kim, lông mi dài dài cong như cánh quạt. Gien tốt đúng là khác biệt, Tô Uyển thở dài trong lòng.
Giống như vừa nhận được lệnh ân xá, Tô Uyển vội vàng chạy tới, cùng cô bé nói về vấn đề Internet vừa rồi gặp phải. Ngay lúc này, cô rất cảm ơn ông thầy già đầu hói bụng bia có kiểu phát âm kỳ quái ở trường học. Nếu không, với vốn tiếng Anh sứt sẹo của cô thì không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể giải thích rõ ý của mình.
Cuối cùng, sau khi hỏi thăm rõ ràng xong, Tô Uyển bắt chước chữ viết của Diệp Hiểu Vũ một mạch ký xuống tên tuổi Diệp Hiểu Vũ ở phòng phục vụ Internet, như vậy coi như xong (dù sao người nước ngoài nhìn chữ Trung Quốc cũng không phân biệt được). Hiện tại rốt cuộc có thể suy nghĩ xem nên ra hiệu như thế nào cho đáng yêu với hậu cung mỹ nam của cô.
Nhưng vừa mới vào cửa, Tô Uyển liền phát hiện tình hình có chút không ổn. Chỉ thấy đại tiểu thư Diệp Hiểu Vũ đang giơ tay ngọc lên, cũng may Diệp Tử nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng bắt lấy quả đấm của cô, sau đó vẫn đè tay ở trên đầu Diệp Hiểu Vũ. Rất tốt, tay không đủ dài, người không đủ cao, không đánh đến. Đánh một hồi, đại tiểu thư mệt mỏi liền thôi.
Thấy tình cảnh này, Tô Uyển lại một lần nữa hóa thân làm 囧 . Thật là tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cô chỉ đành phải đứng yên ở cửa ra vào, nhìn hai người đó im lặng ngồi chung một chỗ. Bất chợt, cô gái nhỏ Diệp Hiểu Vũ dường như nhớ tới còn có Tô Uyển trên đời nên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Lại nữa, bị phát hiện rồi. Ngay lập tức Tô Uyển giơ tay lên chào hai người trong phòng, tỏ vẻ “Tôi không nhìn thấy gì cả”. Ngay sau đó, khi cô còn chưa kịp phản ứng gì liền bị kẻ bạo lực Diệp Hiểu Vũ ném ra ngoài phòng.
--- ------
Thời gian: Giai đoạn cẩu huyết nhất trong ngôn tình
Địa điểm: Đài phun nước trước cửa Khán phòng Vác-xa-va ( Warsaw Philharmonic, Vác-xa-va, Ba Lan)
Nhân vật: Diệp Hiểu Vũ, Tô Uyển
Kịch bản: Đây là cái gì?
Một trong những điều kiện tốt nhất khi ở khách sạn năm sao chính là đi bộ 3 phút có thể đến được Khán phòng Vác-xa-va hoa lệ nhất thủ đô Vác-xa-va.
“Hiểu Hiểu, sao hai người lại giận dỗi rồi hả?” Thật là trăm năm khó gặp nha! Nửa câu sau là Tô Uyển tự nói trong lòng. Nghĩ đến từ khi cô và Hiểu Hiểu bắt đầu quen biết, không, không nên nói là từ cô, là từ khi Diệp Hiểu Vũ cùng Diệp Tử bắt đầu quen nhau, hai người họ căn bản là chưa từng cãi nhau. Theo sơ đồ quá trình phát triển yêu đương thì cô ấy và Diệp Tử nên thuộc loại bạn bè – thường ở cùng nhau – thích – thầm mến – giãy giụa – thổ lộ - thành công – yêu ….. A (phía sau còn chưa có xuất hiện đâu)! Chẳng lẽ là bởi vì Trình Kiền?
“Diệp Tử nghe nói là Trình Kiền cũng ở trong khách sạn với chúng ta, liền nói là do tớ sắp xếp trước…. Cậu cũng biết ~ nếu không phải hôm đó ở bệnh viện cậu bảo muốn đến Ba Lan thì thật ra tớ cũng không nghĩ đến việc sang đây….”
Nhận được ánh mắt khinh bỉ kèm theo hoài nghi của Tô Uyển, Hiểu Hiểu lại đổi giọng nói: “Có phải hai người cấu kết với nhau không?”
“Không phải, tớ cũng đang không hiểu được, làm sao anh ấy biết được chứ?” Tô Uyển thắc mắc.
“Cậu còn dám hỏi! Còn không phải cậu ở trong hành lang hô to ‘đại thần ~~~~’ ọe….. Cậu thấy chua hay không chua a!” Diệp Hiểu Vũ tức giận nhìn cô bạn tốt kiêm đồng đảng vô số lần chọc phải phiền toái.
Dừng một chút, Hiểu Hiểu tiếp tục oán trách: “Chỉ là, Uyển Uyển cậu nói xem, cậu coi như là hiểu tớ đúng không? Nghĩ đến tớ đây sao nhiều năm nay chưa từng làm cho một người đàn ông tốn nhiều tâm tư như vậy…. Ai cũng thích cái đẹp, sao tớ không được thích trai đẹp chứ? Cũng không biết tại sao từ khi anh ấy biết đại thần là Trình Kiền xong liền bắt đầu đối với tớ nghi thần nghi quỷ, cậu nói coi…. Tớ nên làm như thế nào cho phải đây?”
Không để ý Diệp Hiểu Vũ nói nhảm, Tô Uyển đi thẳng tới bên cạnh suối phun, sau đó còn gọi Hiểu Hiểu: “Tớ bảo, cậu có mang theo tiền xu không?” Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong túi ra một đồng đặt vào tay cô bạn nhỏ, vẫn tưởng rằng như vậy là xong, lại thấy Tô Uyển đưa tay ra, cho đến khi Hiểu Hiểu đưa hết ba đồng xu trong túi cho cô, cô mới dùng tay phải cầm tiền xu ném qua vai trái bay vào trong hồ, ngay sau đó lại ném thêm hai lần nữa. Ba đồng xu dưới động tác của Tô Uyển, cô gái có tế bào vận động siêu cấp tốt, vững vàng rơi vào trong hồ.
Thấy động tác này của cô, Hiểu Hiểu không hiểu hỏi: “Tớ bảo, người ta đều mỗi người một đồng, cậu ném ba đồng là muốn thế nào? Đốt tiền hả?”
“Cắt! Cậu chưa nghe nói qua truyền thuyết suối ước nguyện à?” Tô Uyển vừa mỉm cười hạnh phúc, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm ước nguyện.
Thấy Tô Uyển nói xong tâm nguyện, Hiểu Hiểu lại phản bác: “Nói nhảm, bà đây có thể chưa từng nghe sao? Nhưng cái đó không phải là ở Rome, Ý sao? Cậu nói ở Vác-xa-va, Ba Lan thì lấy đâu ra suối ước nguyện! Thấy buồn cười không à…”
“Ha ha, cậu chưa từng nghe thấy câu này sao? Chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp. Chỉ cần ta tin tưởng, liền nhất định sẽ thực hiện được!” Một khắc kia, Diệp Hiểu Vũ đột nhiên cảm thấy bộ dáng tự tin của Tô Uyển rất chói mắt, đôi mắt trong sáng kiên định chợt lóe lên ánh sáng. Điều này không khỏi làm cô nghĩ tới mình trước kia.
--- ------
Lúc đấy cô đã thích Diệp Tử từ lâu rồi. Có một ngày, Tô Uyển nói với cô: “Cái cậu họ Diệp kia có cái gì mà tốt? Bất luận cậu cầu trời như thế nào còn không phải là không được sao? Buông tha đi, nghĩ coi đại tiểu thư như cậu, điều kiện rất tốt, chẳng nhẽ không tìm được một người đàn ông sao?” Tô Uyển lúc bé khuyên người khác rất có khí thế đại tỷ.
“Không, Uyển Uyển, tớ sẽ không từ bỏ. Cậu phải biết, thích một người nên vĩnh viễn tiếp tục giữ vững. Hơn nữa, tớ tin chắc: chỉ cần tin tưởng, liền nhất định sẽ thực hiện được! Một ngày nào đó, tớ nhất định sẽ ở bên cạnh Diệp Tử, nắm tay anh ấy đi qua đường đấy!” (Nửa câu sau nói gì mọi người liền bỏ qua là được…)
--- ------
Thì ra mình cũng đã từng nói như vậy! Không trách được câu này nghe quen tai thế! Nghĩ đến chỗ này, Diệp Hiểu Vũ thấy vui vẻ hơn, vỗ vỗ bả vai Tô Uyển nói một câu: “Thật không hổ là mặc chung một cái váy lớn lên, cậu còn nhớ rõ lời của tớ, thật là cảm động a!” Đang lúc Tô Uyển chưa hiểu được cái gì, Diệp Hiểu Vũ đã chạy tới bên cạnh suối phun, nhặt lên cả ba đồng xu Tô Uyển ném xuống, làm cho người phía sau nổi thêm vài tuyến đen trên đầu.
“Ba đồng xu có nghĩa là gì? Nói tớ biết coi.” Diệp Hiểu Vũ bây giờ quay lưng về phía suối phun, chuẩn bị sẵn sàng có thể quăng tiền ra phía sau bất kỳ lúc nào.
“Đồng thứ nhất nghĩa là tìm được người yêu, đồng thứ hai nghĩa là thật lòng yêu nhau, đồng thứ ba là hạnh phúc mỹ mãn.” Tô Uyển giải thích.
“A, vậy tớ không cần ném đồng thứ nhất..” Nói xong, đem đồng xu mình vừa định ném qua cho Tô Uyển, sau đó ném hai đồng còn lại vào trong hồ.
“Tớ囧….. Đại tỷ, cậu còn tính như vậy ư?” Suy nghĩ một lúc, Tô Uyển còn nói: “Cậu không phải là lại định nhặt tiền cầm về chứ?”
Quả nhiên, cô đoán đúng. Căn cứ nhiều năm hiểu rõ Diệp Hiểu Vũ, cô gái nhỏ này quả thật lại một lần nữa chạy tới bờ hồ nhặt lại hai đồng xu của mình. Cuối cùng, ngay cả đồng ở trong tay Tô Uyển cũng không quên lấy lại, lại một lần nữa bỏ vào trong túi áo, giống như một màn vừa rồi kia căn bản chưa từng xảy ra.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, Tô Uyển ở trong lòng đối với Diệp Hiểu Vũ hạ xuống vô số lần định nghĩa thần thú cấp hai (Xem lại bức vẽ ở chương 17)
“Đi ~~ trở về tìm Diệp Tử thôi!” Không để ý đến Tô Uyển ngốc tại chỗ, Diệp Hiểu Vũ lại một lần nữa kéo cô trở về khách sạn.
-----
Thời gian khi ba người cùng nhau thăng chức và nghiên cứu kỹ năng sinh hoạt trôi qua thật nhanh. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Hiểu Vũ và Tô Uyển liền kích động không ngủ được. Nhưng là họ không dám tạo ra tiếng động quá lớn, sợ ông bác ở cách vách tỉnh dậy lại tìm Hiểu Hiểu than phiền, thật ra thì cũng chính là gián tiếp khiến cho Hiểu Hiểu tìm Tô Uyển than phiền. Cho nên, hai người lén lén lút lút mở máy vi tính ra tra xem chương trình ngày hôm nay.
Ai biết vừa mới mở máy vi tính ra Tô Uyển liền nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài. Cô quay sang nhìn Diệp Hiểu Vũ với vẻ mặt sợ hãi và đau khổ. Mà người sau cũng cực kỳ không chắc chắn lắc đầu một cái, tỏ ý mình đối với việc lần này không biết gì cả.
Một lát sau, lại vang lên tiếng gõ cửa. Tô Uyển nghĩ đến người kia biết rằng người trước mặt đã dậy, nếu không cũng không thể kiên trì gõ cửa như vậy. Suy nghĩ một chút, đưa bữa ăn sáng thì cũng phải sau nửa giờ nữa, vậy người này là ai đây?
Vì vậy, được bạn học Diệp Hiểu Vũ nhắc, Tô Uyển liền rón ra rón rén đi đến cửa, dùng mắt mèo nhìn ra ngoài.
“A…….” Tiếng hét này của Tô Uyển, may mà che miệng nên mới không truyền xa vạn dặm. Sau đó cô đưa tay hướng về phía Hiểu Hiểu làm khẩu hình nói: “Diệp Tử ở bên ngoài!”
“Anh ấy? Sao anh ấy lại dậy sớm như thế?” Hiểu Hiểu cũng bắt đầu ra dấu hỏi.
“Tớ không biết a!!! Tớ chỉ nhìn thấy anh ấy gọi tớ qua mắt mèo” Tô Uyển giống như bị kinh sợ, nếu không phải là nhận được lời đồng ý mở cửa của Diệp Hiểu Vũ thì đoán chừng sẽ bắt đầu giơ chân.
Mở cửa, nghiêng người cho Diệp Tử đi vào. Lúc đóng cửa lại, Tô Uyển không khỏi liếc mắt nhìn sắc mặt của Diệp Tử, ai nha nha, xem ra không tốt… Càng đen! (nhưng thật ra là không bật đèn, nên có vẻ vậy) xem ra Diệp Hiểu Vũ lại muốn Game Over rồi.
“Dậy sớm như thế, tối qua nghỉ ngơi có tốt không?” Diệp Tử bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng vào tai Tô Uyển, đây tuyệt đối là Diệp Tử giương đông kích tây nhắc nhở Hiểu Hiểu tốt nhất nói thật.
“Tất nhiên rồi, khách sạn năm sao ngủ mà không ngon thì em thành Thái Thượng Hoàng rồi hả?” Hiểu Hiểu trêu ghẹo nói. “Tại sao lại là Thái Thượng Hoàng?” Tô Uyển ở một bên xem náo nhiệt, nghe được Hiểu Hiểu nói câu này liền tò mò.
“Thái Thượng Hoàng chính là cha của Hoàng Thượng, cái này cậu cũng không biết ư?” Hiểu Hiểu bĩu môi, xem ra là cơ hội tốt để hòa nhau một ván!
“Nói nhảm, tớ tất nhiên là biết. Tớ nói là tại sao ngủ không ngon lại là Thái Thượng Hoàng rồi hả?”
“Vậy cậu có biết Hoàng Thượng bình thường đều lên ngôi như thế nào không?” Tô Uyển a Tô Uyển, cậu cũng có ngày hôm nay, để cho cậu ngày ngày nói tớ kém thông minh, bây giờ cậu cũng tự nhận đi! Tạm ngừng, Hiều Hiểu còn nói: “Bởi vì cha của ông ấy chết rồi. Ha ha ha….”
Tô Uyển sau khi nghe xong nhất thời cảm thấy rét lạnh, sau đó dùng tay xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên đầu. Đang lúc cô suy nghĩ “Cái người này dám nói tớ như vậy, để coi tớ có giúp cậu nói tốt với Diệp Tử không”, Diệp Hiểu Vũ lại nói một câu, làm cô an tâm. Chỉ nghe cô nói:
“Người đang yêu quả thật trí thông minh là giảm sút a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.