Chương 39: Kế hoạch B trong truyền thuyết: Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền!
Hồ Mỹ Nữ
07/11/2016
Edit: Tử Đinh Hương
Beta: salemsmall
Anh Đào bất mãn bĩu môi, nghĩ thầm: nếu như vậy, vậy thì cô ta không thể làm gì khác hơn là một mình đi báo thù! Tuy rằng là như thế, Anh Đào cũng chỉ có thể chúc phúc bạn tốt. Hi vọng Lãng có thể tha thứ cho Nghê Thường, giống như Nghê Thường tha thứ cho Tô Uyển và Mục Úc vậy! Ngược lại mình, không biết có thể “người có tình sẽ thành thân thuộc” với Trình Kiền hay không đây. . . . . . Chỉ là, cô ta cũng không tốt bụng hoặc là đột nhiên tốt bụng được như Nghê Thường.
Cô ta vẫn làm theo nguyên tắc: Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ nhổ cỏ tận gốc! ! ! Hơn nữa cô ta cũng chưa bao giờ mang thù, bởi vì có thù oán liền báo tại chỗ ~ Nhưng bây giờ hai người này đã chọc giận cô ta rồi, sao cô ta có thể tùy tiện bỏ qua cho bọn họ chứ? Chờ coi ~ hiện tại sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch B này —— Chỉ có điều về phần kế hoạch B? ~ Mặc dù không có Nghê Thường, nhưng mình cô ta vẫn có thể giải quyết! Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền là khẩu hiệu của cô ta!
Tô Uyển cực kỳ buồn bực, tại sao cả buổi chính mình không nói lời nào, Mỹ Nhân cũng không nói chút gì chứ? Từ từ quay đầu, thấy đối phương đang mang theo nụ cười đùa giỡn nhìn cô. Mẹ nó, trúng kế rồi, không phải người này chắc ăn rằng cô sẽ mở miệng trước chứ? Nhịn thì nhịn ai sợ ai? Nhưng lại nghĩ một chút, Tô Uyển cô cái gì cũng có thể nhịn, nhưng lại không thể nhịn được bầu không khí đóng băng, không phải sao? Lại nói, cảm giác Mục Úc này không nói lời nào thật sự không phải lạnh bình thường, ngay cả máy điều hòa nhiệt độ cũng còn kém xa! Cuối cùng, sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng, Tô Uyển bĩu môi, vẫn mở miệng.
"Nhìn như vậy, cậu có lời gì nói với mình sao? Có chuyện thì cậu cứ nói, không nói làm sao tớ biết. . . . . ." Tuy rằng là như thế, nhưng ngoài miệngTô Uyển vẫn không tha cho người ta.
Người ta đã thành tâm thành ý lên tiếng, vậy thì anh có lòng từ bi nói cho cô biết ~ Mục Úc thấy cô gái nhỏTô Uyển này rốt cuộc mở miệng, anh cũng nói suy nghĩ của chính mình cho cô biết."Tiểu Bình Quả, chẳng lẽ cậu thật sự không nhớ rõ chúng ta đã từng gặp mặt ư?"
"Dĩ nhiên, ngài là người có tiếng tăm, trên các tạp chí báo lớn đều có ~ sao có thể không nhớ ra được chứ." Lời nói này của Tô Uyển là sự thật, mặc dù thời gian đầu anh cũng không nổi tiếng như vậy, nhưng mà thời điểm trước khi Tô Uyển lên năm nhất đại học, thì bắt đầu trở nên vô cùng nổi danh ở trên báo chí truyền thông.
Mà vào lúc thi tốt nghiệp trung học năm ấy, khi lần đầu tiên hình của anh lên trang đầu các báo. Đối với tin tức của chính mình, mọi người còn cảm thấy không hấp dẫn bằng bức hình của người kia! Đúng, năm đó Mục Úc có mái tóc đen như thác nước, không dài nhưng cũng không ngắn, nhẹ nhàng xõa trên đôi vai anh. Phối hợp với ngũ quan vừa nhìn đã biết là con lai kia, càng tăng thêm vẻ đẹp trung tính. Đẹp trung tính, mà không phải ẻo lả.
Nhưng mà lần gặp mặt trong tiết học tự chọn ở trường, bởi vì anh cắt ngắn lộn xộn ( phía sau còn đến cổ, kiểu tóc tiêu chuẩn của hoàng tử), cho nên mới khiến lần đầu tiên cô nhìn đã không nhận ra. Nhưng về phần trước đó có gặp mặt hay chưa? Cô thật sự không nhớ rõ ai, thật ra thì trí nhớ của cô có thể nói là loại kém, càng muốn nhớ lại không nhớ được, những chuyện cấp hai đều đã không nhớ rõ ~ có lúc nhớ ra gì liền hỏi Diệp Hiểu Vũ một chút.
Về phần vấn đề của Mỹ Nhân, Tô Uyển cũng đã hỏi Diệp đại tiểu thư, bởi vì lúc trước cô từng suy xét là mình chưa từng gặp mặt Mục Úc. Nhưng Diệp Hiểu Vũ nói cô ấy thật sự không nhớ rõ, nhưng mà bởi vì hai người là bạn cùng hợp tác, cho nên rất có thể là bởi vì quan hệ của cô ấy mà Tô Uyển gặp mặt một hai lần cũng không chừng. Đối với cách nói này Tô Uyển cũng không thể tiếp nhận hoàn toàn, bởi vì ở trong bóng tối, luôn có âm thanh nhắc nhở cô, trước kia bọn họ từng gặp mặt, nhưng bởi vì chính mình không nhớ ra, cho nên Tô Uyển cũng không nói thẳng với Mục Úc. (Tô Uyển nghĩ thầm: ngộ nhỡ thật sự có, không phải là quá đả thương lòng người ta sao?)
"Cậu có nhớ rõ những chuyện đã xảy ra ở cấp hai không?" Không biết có đúng không? Nhưng anh chỉ có thể tiến hành theo từng bước!
Tô Uyển làm ra vẻ im lặng suy nghĩ, sau đó giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô đã nhớ ra."Cấp hai? Nếu nói cấp hai, chuyện lớn nhất chính là Diệp Hiểu Vũ thích Diệp Tử!"
"Không phải về cô ấy, là về cậu!" Một tay Mục Úc đỡ tay lái, một cái tay khác cũng rất phối hợp đỡ cái trán, diễn viên quần chúng như vậy, thật đúng là khó tìm!
"Mình á? Mình không xảy ra chuyện gì cả ~ trừ đánh nhau. . . . . . Ế, không phải là lúc đó cậu bị mình đánh nên giờ muốn trả thù lại chứ?" Tô Uyển rất nghiêm túc nhìn Mục Úc nói.
"Mình nói này, trí tưởng tượng của cậu thật phong phú đấy. . . . . . Hơn nữa logic của cậu thật sự rất quái lạ, cậu cho rằng nếu mình muốn trả thù cậu thì còn cần đợi tới hôm nay sao?" Mục Úc tốt bụng giải thích cho Tô Uyển một hồi, hi vọng cô gái nhỏ này có thể sớm nhớ ra một chút.
"Ồ! Vậy mình thật sự không có việc gì . . . . . Mùa đông năm đó mình chỉ nhớ Hiểu Hiểu xảy ra rất nhiều chuyện, mà có lẽ mình vì cô ấy không vui cũng không vui theo cô ấy rất lâu. . . . . . Những chuyện khác, không có đi?"
Nghe Tô Uyển nói như vậy, trong lòng Mục Úc không khỏi có chút khổ sở, thì ra, mình rời đi không hề khiến cho cô không vui ư? Mà cô gái nhỏ này chỉ vì người phụ nữ Diệp Hiểu Vũ kia mà không vui vẻ sao? Mặc dù vô cùng khó chịu, nhưng lời nói nói ra khỏi miệng lại là an ủi: "Đều qua rồi ~ đừng buồn nữa. Hơn nữa, tại sao lúc đó cô ấy lại không vui hả?" Nếu Tô Uyển không nghĩ thông được, có lẽ có thể tiến hành từ phía Diệp Hiểu Vũ! Lần đầu tiên, Mục Úc cảm thấy người phụ nữ Diệp Hiểu Vũ này cũng có ích.
"Chính là chuyện tình cảm chứ sao. . . . . . Còn nhớ lúc ấy vào khoảng lễ Giáng Sinh ~"
"Tại sao vào khoảng lễ Giáng Sinh vậy?" Rốt cuộc đến gần! Mục Úc hơi sốt ruột, lần đầu tiên, không tôn trọng người khác cắt đứt lời nói của đối phương.
"Con bé Diệp Hiểu Vũ phát hiện mình thích Diệp Tử ~"
"Sau đó nữa thì sao?"
"Diệp Tử xuất ngoại, cô ấy không vui. . . . . . Ai, vì sao Diệp Tử ra khỏi nước mà mình cũng không vui đây? Không đúng không đúng, chỗ này không đúng. . . . . . Cậu để cho mình nghĩ một chút nha!"Mặc dù trí nhớ của cô gái nhỏ Tô Uyển này không tốt, nhưng suy luận gì vẫn còn vô cùng lành nghề .
Thấy dáng vẻ Tô Uyển giống như nhớ tới gì, Mục Úc cũng không quấy rầy, để cô gái nhỏ này tự mình suy nghĩ từng chuyện một thật tốt.
". . . . . . Hình như trước sau lễ Giáng Sinh năm ấy, mình gặp được một mỹ nam tóc đen, lúc ấy mình còn tưởng rằng là tiên trời hạ phàm. . . . . . Sau đó lại chứng minh sự thật ~ bởi vì Diệp Hiểu Vũ bảo hoàn toàn không biết là người nào, mình cũng gần như quên mất chuyện như vậy. Có lẽ là do mùa đông năm ấy lạnh quá nên sinh ra ảo giác cũng nên!" Nghe lời nói này củaTô Uyển, tâm tình Mục Úc xoay chuyển ba vòng theo giọng của cô gái nhỏ, ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi ba lần. Đầu tiên là vui vẻ, tiếp là kích động, đến cuối cùng biến thành bất đắc dĩ. Cái gì gọi là trời quá lạnh sinh ra ảo giác! Thật là, coi như anh phục trí tưởng tượng của cô gái nhỏ này rồi! Nói không tốt, cũng được; nói tốt? Đùa cái gì vậy hả?
"Tô Uyển," Ấy, sao Mỹ Nhân lại gọi tên tuổi cô nghiêm túc như vậy chứ? Tô Uyển trợn to hai mắt vẻ mặt vô tội nhìn Mục Úc, điều này không khỏi làm người sau cũng không biết nên mắng cô cũng được hay là nói cô tốt cái gì nữa."Cậu . . . . . Cậu có cảm thấy mình lớn lên giống một người không?"
Nghe thế Tô Uyển khẽ mỉm cười, nóivới Mục Úc: "Bình thường trong tiểu thuyết, khi heo nữ nghe được heo nam nói câu nói này, heo nữ đều sẽ rất hưng phấn mà nói một câu ‘Wow ~ thì ra là anh!’ ~ nhưng rất xin lỗi Mỹ Nhân ~ Mình thật sự không nhớ năm đó hình dạng người kia thế nào rồi, coi như cậu và anh ta là một người, mình cũng không nhận ra được." Dừng lại một giây, hai giây, ba giây, "Gì! ! ! ! Cậu, cậu, cậu là mỹ nam năm đó! Mặc dù Mỹ Nhân năm đó là người đẹp nhất mà mình đã gặp trong đời này, không không, là thần tiên đẹp nhất ~ nhưng, hai người thật sự là một người sao?"
Bởi vì kích động, Tô Uyển nói chuyện cũng có chút không mạch lạc, tóm lại một câu: Vào giờ phút này cô đang rất hưng phấn ‘nói cũng sẽ không thành lời’. Nhưng về phần hưng phấn cái gì, cô cũng không biết. Chẳng lẽ nói bởi vì Mỹ Nhân là mỹ nam năm đó mình rất thích nên vui mừng? Hay là nói bởi vì mỹ nam mà chính mình vẫn muốn thấy rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt mình, quá kích động hay sao?
Vì vậy, Tô Uyển hơi ổn định tâm tình của mình một chút, mà Mục Úc cũng cho xe dừng ở ven đường, để cho hai người càng dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Cuối cùng Tô Uyển sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, nói ra suy nghĩ của chính mìnhvới Mục Úc: "Nói như vậy, cậu chính là mỹ nam mà mà đã gặp năm đó. . . . . ."
"Ừ."
"Nói như vậy cậu là người mà không phải là tiên?"
". . . . . . Tô Uyển!"
"Trình Kiền à? Tôi là Anh Đào." Cố ý đợi trong một lát, quả nhiên, Trình Kiền trực tiếp áp đảo mắng người một trận trong điện thoại, thật ra chính là phát tiết lửa giận vừa mới bị Tô Uyển nói lại một lần nữa thôi. Chờ người đầu kia điện thoại không có động tĩnh, chắc là ổn định lại tâm tình, Anh Đào tiếp tục mở miệng nói: "Tôi nhớ trước kia Tô Uyển cũng không phải là như vậy. . . . . . Tôi nghĩ nguyên nhân đều do tên Mục Úc kia gây ra, chắc hẳn anh cũng cực kỳ không thích anh ta chứ?"
"Đâu chỉ là không thích, tôi đây căn bản là ghét!" Trình Kiền thở phì phò nói, "Vừa rồi thật xin lỗi, đang dạy dỗ một đám thủ hạ cứng đầu cứng cổ. . . . . ."
"Không có việc gì, có giận sẽ muốn phát tiết, giấu ở trong lòng không sớm thì muộn cũng trở thành bệnh ! Chửi giỏi lắm, mắng hay! Nhưng sau một bước, tiến triển với Tô Uyển, không biết ngài có muốn đi xinh đẹp một chút hay không đây?" Vừa nghe đến cái tên Tô Uyển này, Trình Kiền lại thật sự tức giận, tiếp đó biến thành căm tức, cuối cùng lại không thể không thừa nhận tim của mình phản bội lý trí, vô cùng nóng lòng tìm tòi nghiên cứu ‘bước kế tiếp’ trong miệng Anh Đào.
"Khụ khụ ~" vì để cho âm thanh của mình không lộ vẻ gấp gáp nóng nảy như vậy, Trình Kiền cố ý hắng giọng một cái, kết quả lại mang theo một loại cảm giác ‘giấu đầu lòi đuôi’, khiến cho anh càng buồn bực thêm. Nhưng buồn bực thì buồn bực, muốn biết còn phải hỏi.
"Nói nghe một chút."
"Lúc này tâm tình Tô Uyển: thứ nhất, cô ấy không biết rõ rốt cuộc là mình muốn cái gì; thứ hai, cần phải có một chút động lực nho nhỏ thúc đẩy mới được. Đối với anh, tôi nghĩ chỉ sợ là bởi vì anh cảm thấy đau lòng nên mới không dám đối mặt có đúng không?"
Trình Kiền khẽ nhíu mày, làm sao người phụ nữ này biết? Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc đi làm rõ ràng chuyện này, trước tiên suy nghĩ tại sao có thể khiến cô gái nhỏ kia nhìn thấy tâm ý của anh đây? Thật ra thì ý nghĩ này cũng là ý tưởng của Anh Đào, cô ta nghĩ ở trong lòng, rốt cuộc mình làm như thế nào mới có thể khiến cho Trình Kiền không ghét cô là điều kiện tiên quyết, biết được tâm ý của cô ta. Tình yêu, quả nhiên là ích kỷ lại bá đạo. . . . . .
"Như vậy theo cô nói, phải làm sao đây?"
"Phương pháp thử phụ nữ hơn phân nửa chính là để cho ghen! Nếu như cô ấy thích anh nhất định sẽ có hành động ." Giống như khi Tô Uyển thấy Mục Úc và Nghê Thường đi chung với nhau, nghe Nghê Thường nói lúc ấy rất hoảng hồn! Lần trước mấy người đàn ông vạm vỡ cũng không dọa cô ấy thành như vậy, lần này lại có thể. . . . . . Cho nên, chỉ có thể tổng kết thành câu nói đầu tiên là: Tô Uyển quan tâm đến Mục Úc. Về mức độ để ý, người ngoài lại không thể biết. "Mấy ngày nữa có một cuộc so tài PK tình nhân, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau tham gia. Tôi có một acc chính ~" Mặc dù Tô Uyển không nhất định có phản ứng, nhưng Anh Đào nói đúng là thật, đầu tiên để choTrình Kiền ôm lòng đi kích thích Tô Uyển, thứ hai chính là rốt cuộc mình và Trình Kiền có thể cùng nhau sát cánh rồi, đây chính là ước mơ tha thiết của chính cô ta cho tới bây giờ đó!
"Sau đó làm thế nào?" Mặc dù Trình Kiền không phải không có đầu óc, nhưng gặp phải một chữ tình, mọi người đều trở thành ‘kẻ trong cuộc u mê’ mà thôi!
"Anh chỉ cần phối hợp với tôi là được, tôi sẽ xử lý thỏa đáng tất cả. Với tính cách của cô ấy nếu như có cảm giác thì nhất định sẽ không che giấu. . . . . . Cho nên bây giờ tôi muốn nói rõ trước một tiếng, đó chính là nếu như Tô Uyển cũng không làm ra phản ứng trong mong đợi của chúng ta, coi như chuyện này không có quan hệ gì tới tôi nữa."
Trình Kiền "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, Anh Đào nói với anh "Có gì liên hệ sau" rồi cúp điện thoại. Bây giờ, cho dù Tô Uyển làm như thế nào, cô ta cũng sẽ cố gắng đảm bảo rằng Trình Kiền không bị thương tổn, bởi vì cô ta thực sự thích anh. Cô ta tin chắc rằng, người có thể làm cho anh hạnh phúc, chỉ có mình cô ta! Cho nên, bất kể có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng sẽ không buông tay, cũng sẽ không nhượng bộ!... Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền! Một hai ba bốn
Beta: salemsmall
Anh Đào bất mãn bĩu môi, nghĩ thầm: nếu như vậy, vậy thì cô ta không thể làm gì khác hơn là một mình đi báo thù! Tuy rằng là như thế, Anh Đào cũng chỉ có thể chúc phúc bạn tốt. Hi vọng Lãng có thể tha thứ cho Nghê Thường, giống như Nghê Thường tha thứ cho Tô Uyển và Mục Úc vậy! Ngược lại mình, không biết có thể “người có tình sẽ thành thân thuộc” với Trình Kiền hay không đây. . . . . . Chỉ là, cô ta cũng không tốt bụng hoặc là đột nhiên tốt bụng được như Nghê Thường.
Cô ta vẫn làm theo nguyên tắc: Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ nhổ cỏ tận gốc! ! ! Hơn nữa cô ta cũng chưa bao giờ mang thù, bởi vì có thù oán liền báo tại chỗ ~ Nhưng bây giờ hai người này đã chọc giận cô ta rồi, sao cô ta có thể tùy tiện bỏ qua cho bọn họ chứ? Chờ coi ~ hiện tại sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch B này —— Chỉ có điều về phần kế hoạch B? ~ Mặc dù không có Nghê Thường, nhưng mình cô ta vẫn có thể giải quyết! Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền là khẩu hiệu của cô ta!
Tô Uyển cực kỳ buồn bực, tại sao cả buổi chính mình không nói lời nào, Mỹ Nhân cũng không nói chút gì chứ? Từ từ quay đầu, thấy đối phương đang mang theo nụ cười đùa giỡn nhìn cô. Mẹ nó, trúng kế rồi, không phải người này chắc ăn rằng cô sẽ mở miệng trước chứ? Nhịn thì nhịn ai sợ ai? Nhưng lại nghĩ một chút, Tô Uyển cô cái gì cũng có thể nhịn, nhưng lại không thể nhịn được bầu không khí đóng băng, không phải sao? Lại nói, cảm giác Mục Úc này không nói lời nào thật sự không phải lạnh bình thường, ngay cả máy điều hòa nhiệt độ cũng còn kém xa! Cuối cùng, sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng, Tô Uyển bĩu môi, vẫn mở miệng.
"Nhìn như vậy, cậu có lời gì nói với mình sao? Có chuyện thì cậu cứ nói, không nói làm sao tớ biết. . . . . ." Tuy rằng là như thế, nhưng ngoài miệngTô Uyển vẫn không tha cho người ta.
Người ta đã thành tâm thành ý lên tiếng, vậy thì anh có lòng từ bi nói cho cô biết ~ Mục Úc thấy cô gái nhỏTô Uyển này rốt cuộc mở miệng, anh cũng nói suy nghĩ của chính mình cho cô biết."Tiểu Bình Quả, chẳng lẽ cậu thật sự không nhớ rõ chúng ta đã từng gặp mặt ư?"
"Dĩ nhiên, ngài là người có tiếng tăm, trên các tạp chí báo lớn đều có ~ sao có thể không nhớ ra được chứ." Lời nói này của Tô Uyển là sự thật, mặc dù thời gian đầu anh cũng không nổi tiếng như vậy, nhưng mà thời điểm trước khi Tô Uyển lên năm nhất đại học, thì bắt đầu trở nên vô cùng nổi danh ở trên báo chí truyền thông.
Mà vào lúc thi tốt nghiệp trung học năm ấy, khi lần đầu tiên hình của anh lên trang đầu các báo. Đối với tin tức của chính mình, mọi người còn cảm thấy không hấp dẫn bằng bức hình của người kia! Đúng, năm đó Mục Úc có mái tóc đen như thác nước, không dài nhưng cũng không ngắn, nhẹ nhàng xõa trên đôi vai anh. Phối hợp với ngũ quan vừa nhìn đã biết là con lai kia, càng tăng thêm vẻ đẹp trung tính. Đẹp trung tính, mà không phải ẻo lả.
Nhưng mà lần gặp mặt trong tiết học tự chọn ở trường, bởi vì anh cắt ngắn lộn xộn ( phía sau còn đến cổ, kiểu tóc tiêu chuẩn của hoàng tử), cho nên mới khiến lần đầu tiên cô nhìn đã không nhận ra. Nhưng về phần trước đó có gặp mặt hay chưa? Cô thật sự không nhớ rõ ai, thật ra thì trí nhớ của cô có thể nói là loại kém, càng muốn nhớ lại không nhớ được, những chuyện cấp hai đều đã không nhớ rõ ~ có lúc nhớ ra gì liền hỏi Diệp Hiểu Vũ một chút.
Về phần vấn đề của Mỹ Nhân, Tô Uyển cũng đã hỏi Diệp đại tiểu thư, bởi vì lúc trước cô từng suy xét là mình chưa từng gặp mặt Mục Úc. Nhưng Diệp Hiểu Vũ nói cô ấy thật sự không nhớ rõ, nhưng mà bởi vì hai người là bạn cùng hợp tác, cho nên rất có thể là bởi vì quan hệ của cô ấy mà Tô Uyển gặp mặt một hai lần cũng không chừng. Đối với cách nói này Tô Uyển cũng không thể tiếp nhận hoàn toàn, bởi vì ở trong bóng tối, luôn có âm thanh nhắc nhở cô, trước kia bọn họ từng gặp mặt, nhưng bởi vì chính mình không nhớ ra, cho nên Tô Uyển cũng không nói thẳng với Mục Úc. (Tô Uyển nghĩ thầm: ngộ nhỡ thật sự có, không phải là quá đả thương lòng người ta sao?)
"Cậu có nhớ rõ những chuyện đã xảy ra ở cấp hai không?" Không biết có đúng không? Nhưng anh chỉ có thể tiến hành theo từng bước!
Tô Uyển làm ra vẻ im lặng suy nghĩ, sau đó giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô đã nhớ ra."Cấp hai? Nếu nói cấp hai, chuyện lớn nhất chính là Diệp Hiểu Vũ thích Diệp Tử!"
"Không phải về cô ấy, là về cậu!" Một tay Mục Úc đỡ tay lái, một cái tay khác cũng rất phối hợp đỡ cái trán, diễn viên quần chúng như vậy, thật đúng là khó tìm!
"Mình á? Mình không xảy ra chuyện gì cả ~ trừ đánh nhau. . . . . . Ế, không phải là lúc đó cậu bị mình đánh nên giờ muốn trả thù lại chứ?" Tô Uyển rất nghiêm túc nhìn Mục Úc nói.
"Mình nói này, trí tưởng tượng của cậu thật phong phú đấy. . . . . . Hơn nữa logic của cậu thật sự rất quái lạ, cậu cho rằng nếu mình muốn trả thù cậu thì còn cần đợi tới hôm nay sao?" Mục Úc tốt bụng giải thích cho Tô Uyển một hồi, hi vọng cô gái nhỏ này có thể sớm nhớ ra một chút.
"Ồ! Vậy mình thật sự không có việc gì . . . . . Mùa đông năm đó mình chỉ nhớ Hiểu Hiểu xảy ra rất nhiều chuyện, mà có lẽ mình vì cô ấy không vui cũng không vui theo cô ấy rất lâu. . . . . . Những chuyện khác, không có đi?"
Nghe Tô Uyển nói như vậy, trong lòng Mục Úc không khỏi có chút khổ sở, thì ra, mình rời đi không hề khiến cho cô không vui ư? Mà cô gái nhỏ này chỉ vì người phụ nữ Diệp Hiểu Vũ kia mà không vui vẻ sao? Mặc dù vô cùng khó chịu, nhưng lời nói nói ra khỏi miệng lại là an ủi: "Đều qua rồi ~ đừng buồn nữa. Hơn nữa, tại sao lúc đó cô ấy lại không vui hả?" Nếu Tô Uyển không nghĩ thông được, có lẽ có thể tiến hành từ phía Diệp Hiểu Vũ! Lần đầu tiên, Mục Úc cảm thấy người phụ nữ Diệp Hiểu Vũ này cũng có ích.
"Chính là chuyện tình cảm chứ sao. . . . . . Còn nhớ lúc ấy vào khoảng lễ Giáng Sinh ~"
"Tại sao vào khoảng lễ Giáng Sinh vậy?" Rốt cuộc đến gần! Mục Úc hơi sốt ruột, lần đầu tiên, không tôn trọng người khác cắt đứt lời nói của đối phương.
"Con bé Diệp Hiểu Vũ phát hiện mình thích Diệp Tử ~"
"Sau đó nữa thì sao?"
"Diệp Tử xuất ngoại, cô ấy không vui. . . . . . Ai, vì sao Diệp Tử ra khỏi nước mà mình cũng không vui đây? Không đúng không đúng, chỗ này không đúng. . . . . . Cậu để cho mình nghĩ một chút nha!"Mặc dù trí nhớ của cô gái nhỏ Tô Uyển này không tốt, nhưng suy luận gì vẫn còn vô cùng lành nghề .
Thấy dáng vẻ Tô Uyển giống như nhớ tới gì, Mục Úc cũng không quấy rầy, để cô gái nhỏ này tự mình suy nghĩ từng chuyện một thật tốt.
". . . . . . Hình như trước sau lễ Giáng Sinh năm ấy, mình gặp được một mỹ nam tóc đen, lúc ấy mình còn tưởng rằng là tiên trời hạ phàm. . . . . . Sau đó lại chứng minh sự thật ~ bởi vì Diệp Hiểu Vũ bảo hoàn toàn không biết là người nào, mình cũng gần như quên mất chuyện như vậy. Có lẽ là do mùa đông năm ấy lạnh quá nên sinh ra ảo giác cũng nên!" Nghe lời nói này củaTô Uyển, tâm tình Mục Úc xoay chuyển ba vòng theo giọng của cô gái nhỏ, ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi ba lần. Đầu tiên là vui vẻ, tiếp là kích động, đến cuối cùng biến thành bất đắc dĩ. Cái gì gọi là trời quá lạnh sinh ra ảo giác! Thật là, coi như anh phục trí tưởng tượng của cô gái nhỏ này rồi! Nói không tốt, cũng được; nói tốt? Đùa cái gì vậy hả?
"Tô Uyển," Ấy, sao Mỹ Nhân lại gọi tên tuổi cô nghiêm túc như vậy chứ? Tô Uyển trợn to hai mắt vẻ mặt vô tội nhìn Mục Úc, điều này không khỏi làm người sau cũng không biết nên mắng cô cũng được hay là nói cô tốt cái gì nữa."Cậu . . . . . Cậu có cảm thấy mình lớn lên giống một người không?"
Nghe thế Tô Uyển khẽ mỉm cười, nóivới Mục Úc: "Bình thường trong tiểu thuyết, khi heo nữ nghe được heo nam nói câu nói này, heo nữ đều sẽ rất hưng phấn mà nói một câu ‘Wow ~ thì ra là anh!’ ~ nhưng rất xin lỗi Mỹ Nhân ~ Mình thật sự không nhớ năm đó hình dạng người kia thế nào rồi, coi như cậu và anh ta là một người, mình cũng không nhận ra được." Dừng lại một giây, hai giây, ba giây, "Gì! ! ! ! Cậu, cậu, cậu là mỹ nam năm đó! Mặc dù Mỹ Nhân năm đó là người đẹp nhất mà mình đã gặp trong đời này, không không, là thần tiên đẹp nhất ~ nhưng, hai người thật sự là một người sao?"
Bởi vì kích động, Tô Uyển nói chuyện cũng có chút không mạch lạc, tóm lại một câu: Vào giờ phút này cô đang rất hưng phấn ‘nói cũng sẽ không thành lời’. Nhưng về phần hưng phấn cái gì, cô cũng không biết. Chẳng lẽ nói bởi vì Mỹ Nhân là mỹ nam năm đó mình rất thích nên vui mừng? Hay là nói bởi vì mỹ nam mà chính mình vẫn muốn thấy rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt mình, quá kích động hay sao?
Vì vậy, Tô Uyển hơi ổn định tâm tình của mình một chút, mà Mục Úc cũng cho xe dừng ở ven đường, để cho hai người càng dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Cuối cùng Tô Uyển sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, nói ra suy nghĩ của chính mìnhvới Mục Úc: "Nói như vậy, cậu chính là mỹ nam mà mà đã gặp năm đó. . . . . ."
"Ừ."
"Nói như vậy cậu là người mà không phải là tiên?"
". . . . . . Tô Uyển!"
"Trình Kiền à? Tôi là Anh Đào." Cố ý đợi trong một lát, quả nhiên, Trình Kiền trực tiếp áp đảo mắng người một trận trong điện thoại, thật ra chính là phát tiết lửa giận vừa mới bị Tô Uyển nói lại một lần nữa thôi. Chờ người đầu kia điện thoại không có động tĩnh, chắc là ổn định lại tâm tình, Anh Đào tiếp tục mở miệng nói: "Tôi nhớ trước kia Tô Uyển cũng không phải là như vậy. . . . . . Tôi nghĩ nguyên nhân đều do tên Mục Úc kia gây ra, chắc hẳn anh cũng cực kỳ không thích anh ta chứ?"
"Đâu chỉ là không thích, tôi đây căn bản là ghét!" Trình Kiền thở phì phò nói, "Vừa rồi thật xin lỗi, đang dạy dỗ một đám thủ hạ cứng đầu cứng cổ. . . . . ."
"Không có việc gì, có giận sẽ muốn phát tiết, giấu ở trong lòng không sớm thì muộn cũng trở thành bệnh ! Chửi giỏi lắm, mắng hay! Nhưng sau một bước, tiến triển với Tô Uyển, không biết ngài có muốn đi xinh đẹp một chút hay không đây?" Vừa nghe đến cái tên Tô Uyển này, Trình Kiền lại thật sự tức giận, tiếp đó biến thành căm tức, cuối cùng lại không thể không thừa nhận tim của mình phản bội lý trí, vô cùng nóng lòng tìm tòi nghiên cứu ‘bước kế tiếp’ trong miệng Anh Đào.
"Khụ khụ ~" vì để cho âm thanh của mình không lộ vẻ gấp gáp nóng nảy như vậy, Trình Kiền cố ý hắng giọng một cái, kết quả lại mang theo một loại cảm giác ‘giấu đầu lòi đuôi’, khiến cho anh càng buồn bực thêm. Nhưng buồn bực thì buồn bực, muốn biết còn phải hỏi.
"Nói nghe một chút."
"Lúc này tâm tình Tô Uyển: thứ nhất, cô ấy không biết rõ rốt cuộc là mình muốn cái gì; thứ hai, cần phải có một chút động lực nho nhỏ thúc đẩy mới được. Đối với anh, tôi nghĩ chỉ sợ là bởi vì anh cảm thấy đau lòng nên mới không dám đối mặt có đúng không?"
Trình Kiền khẽ nhíu mày, làm sao người phụ nữ này biết? Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc đi làm rõ ràng chuyện này, trước tiên suy nghĩ tại sao có thể khiến cô gái nhỏ kia nhìn thấy tâm ý của anh đây? Thật ra thì ý nghĩ này cũng là ý tưởng của Anh Đào, cô ta nghĩ ở trong lòng, rốt cuộc mình làm như thế nào mới có thể khiến cho Trình Kiền không ghét cô là điều kiện tiên quyết, biết được tâm ý của cô ta. Tình yêu, quả nhiên là ích kỷ lại bá đạo. . . . . .
"Như vậy theo cô nói, phải làm sao đây?"
"Phương pháp thử phụ nữ hơn phân nửa chính là để cho ghen! Nếu như cô ấy thích anh nhất định sẽ có hành động ." Giống như khi Tô Uyển thấy Mục Úc và Nghê Thường đi chung với nhau, nghe Nghê Thường nói lúc ấy rất hoảng hồn! Lần trước mấy người đàn ông vạm vỡ cũng không dọa cô ấy thành như vậy, lần này lại có thể. . . . . . Cho nên, chỉ có thể tổng kết thành câu nói đầu tiên là: Tô Uyển quan tâm đến Mục Úc. Về mức độ để ý, người ngoài lại không thể biết. "Mấy ngày nữa có một cuộc so tài PK tình nhân, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau tham gia. Tôi có một acc chính ~" Mặc dù Tô Uyển không nhất định có phản ứng, nhưng Anh Đào nói đúng là thật, đầu tiên để choTrình Kiền ôm lòng đi kích thích Tô Uyển, thứ hai chính là rốt cuộc mình và Trình Kiền có thể cùng nhau sát cánh rồi, đây chính là ước mơ tha thiết của chính cô ta cho tới bây giờ đó!
"Sau đó làm thế nào?" Mặc dù Trình Kiền không phải không có đầu óc, nhưng gặp phải một chữ tình, mọi người đều trở thành ‘kẻ trong cuộc u mê’ mà thôi!
"Anh chỉ cần phối hợp với tôi là được, tôi sẽ xử lý thỏa đáng tất cả. Với tính cách của cô ấy nếu như có cảm giác thì nhất định sẽ không che giấu. . . . . . Cho nên bây giờ tôi muốn nói rõ trước một tiếng, đó chính là nếu như Tô Uyển cũng không làm ra phản ứng trong mong đợi của chúng ta, coi như chuyện này không có quan hệ gì tới tôi nữa."
Trình Kiền "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, Anh Đào nói với anh "Có gì liên hệ sau" rồi cúp điện thoại. Bây giờ, cho dù Tô Uyển làm như thế nào, cô ta cũng sẽ cố gắng đảm bảo rằng Trình Kiền không bị thương tổn, bởi vì cô ta thực sự thích anh. Cô ta tin chắc rằng, người có thể làm cho anh hạnh phúc, chỉ có mình cô ta! Cho nên, bất kể có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng sẽ không buông tay, cũng sẽ không nhượng bộ!... Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền! Một hai ba bốn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.