Chương 11: Satan = Lucifer ?????
Hồ Mỹ Nữ
22/03/2016
Thấy lời này, Tô Uyển cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang. Tin tức này
làm rối loạn suy nghĩ của Tô Uyển, để sự nghi ngờ với Tiểu hoàn tử bị
dao động. “Má ơi, Hiểu Hiểu, loạn hết lên rồi! Vừa rồi mình hỏi ác ma
‘có người nói với anh tôi bị đánh’, thì anh ta nói với mình ‘đó chắc
chắn là nam [1], vì trong giọng nói tin tức...’ chết rồi lần này mình
làm sao đây? ...”
“Đừng sốt ruột, chúng ta vào kênh bang phái xem có chuyện gì xảy ra rồi nói tiếp”. Hiểu Hiểu an ủi Tô Uyển. Nhưng mà cô cũng thấy kì quái: tiểu hoàn tử không có thù địch gì với Tô Uyển, nhưng trong trò chơi lòng người rất khó đoán. Mà vừa rồi ác ma cũng nói người báo cho anh ta là nữ, không phải nam. Anh ta chắc chắn sẽ không gạt Tô Uyển.
Mà lúc đó có vài cô gái, có thể gọi người đến ngoại trừ tiểu hoàn tử sẽ không có người thứ hai, dù sao không ai sẽ cứu người chỉ bèo nước gặp nhau (= chỉ thoáng gặp qua, không quen biết). Cho nên nghĩ thế nào cũng sẽ là tiểu hoàn tử. Nhưng bây giờ chưa thể xác định được, đầu tiên phải xem tình hình rồi mới nói tiếp được.
Vì vậy hai người mở kênh bang phái ra, mọi người đều nói đến Tô Uyển. Ác ma nói không sai —— cô bị bán đứng rồi. Trên màn hình khắp nơi đều biết “Quả Lạc Hỏa Diễm là tên phản đồ”. “Cô ta có liên hệ với Ma giáo”. Còn có một số câu nói khá khó nghe, có người nói cô muốn nhân cơ hội “Đi ăn máng khác” sang bên Ma giáo. 囧 Tô Uyển bất đắc dĩ.
Trong lòng Tô Uyển ngoài bất đắc dĩ còn có chút tức giận, nói cô là phản đồ. Nếu nói khó nghe, cho dù cô không mật báo thì bọn họ cũng không thể đánh thắng Đệ nhất bang. Nhưng những người đó nói như vậy làm cô cảm thấy khó chịu. Đánh mạnh lên bàn phím cho hả giận, gõ mấy câu nói:
【 bang phái 】Quả Lạc Hỏa Diễm: Các cậu điên rồi? Nói mình là phản đồ? Các cậu có nhầm không? Tiểu hoàn tử, mình bảo cậu dẫn đội về thành mà? Cậu dám nói là mình không bảo vậy sao?
【 bang phái 】Đối Ất Tiên An Cơ Phân Phiến: Lúc ấy mình còn tưởng cậu sẽ để mình làm đội trưởng, không ngờ lại để cho một người cấp bậc thấp làm. Chỉ vì lúc đầu mình nói không tin tưởng cậu, cậu không vì đại cục mà suy nghĩ, tại sao không để mình làm đội trưởng?
Mẹ nó, thì ra tiểu hoàn tử không cho mọi người về thành cũng không để tiểu bổ nhào làm đội trưởng. Mặc dù rất khả nghi nhưng mà vừa rồi ác ma đã nói với cô đó là nam vì người đó nói trong tin nhắn thoại. Không biết vì sao Tô Uyển lại tin tưởng lời của ác ma. Bởi vì anh ta nói tên của cô? Hay là anh ta không giống người xấu?
【 bang phái 】Quả Lạc Hỏa Diễm: Tiểu hoàn tử, tại sao cậu không nói câu nào?
【 bang phái 】Dâu tây tiểu hoàn tử: mình vừa mới thấy. Sau khi cậu đi mình nhắn tin muốn để tiểu bổ nhào làm đội trưởng nhưng cậu ấy do dự. Chưa kịp làm gì thì bọn mình đã bị công kích.
【 bang phái 】Đối Ất Tiên An Cơ Phân Phiến: Tiểu hoàn tử cậu muốn vu oan cho mình đúng không? Lúc đó cậu tự nhiên đứng lại bất động, tất cả mọi người đều biết. Mình còn không biết lúc đó cậu dừng lại làm gì, bây giờ nghĩ lại chắc là cậu mật báo cho kẻ địch vị trí của chúng ta! Còn nữa, cậu lấy gì chứng mình là đã từng nhắn tin cho mình.
Tô Uyển nhìn thấy lời đó của cậu ta lại có ý khác, ngụ ý muốn nói: dù là cậu có nói nhưng trên kênh thế giới sớm đã bị trôi mất, không có bằng chứng. Vì vậy mục tiêu mà Tô Uyển nhận định lại khá mơ hồ: cả hai người đều rất khả nghi nhưng mà có cảm giác gì đó không đúng. Nhưng mà hiện tại quan trọng nhất là phải rửa oan cho mình đã.
Thời điểm cô muốn giải thích gì đó,bỗng nhiên nghĩ tới một người: ác ma! Tại sao vừa rồi cô lại tin tưởng lời anh ta? Người tấn công bọn họ là Ma giáo đấy! Anh ta mới là người đáng nghi nhất! Nhưng mà nếu như vậy sự việc lại càng phức tạp!
Được rồi, cô thừa nhận là cô đã bỏ qua vấn đề này, cứ nghĩ là anh ta vô hại, nhưng mà với tình hình hiện tại thì có lẽ sẽ liên quan đến anh ta ... Nhưng tại sao anh ta lại biết tên mình? Chẳng lẽ lần trước thấy mình và Lãng Tử Long Tâm nói trên thế giới?
Hay là đầu tiên chắc chắn thân phận của anh ta rồi nói tiếp! Nhưng rồi Tô Uyển lại nghĩ đến một chuyện kì lạ: đó là Hiểu Hiểu bình thường rất nhiều chuyện, lần này lại không hỏi đó là ai? Lần trước gặp được Ảnh Chi Long Ngâm cô ấy lải nhải nửa ngày, lần này lại không nói câu nào! Chắc chắn có chuyện gì cô không biết! Nghĩ thế, Tô Uyển chạy tới chỗ Hiểu Hiểu đang ngồi, bộ dạng như muốn giết người.
“Mình hỏi này bạn học Hiểu Hiểu, cậu dường như rất tin tưởng ác ma! Cậu biết anh ta à?” Hiểu Hiểu thấy Tô Uyển nói thế, cười thầm trong lòng, nhưng mà cô lại nghĩ, nếu bây giờ nói ra quá sớm thì thật không vui. Vì vậy cô cố nén cười nói với Tô Uyển: “Uyển Uyển, cậu giả ngu hả? Vừa rồi cậu nói chuyện với anh ta cơ mà?”
“Không phải mình đang nói nhảm với cậu, cậu lại không nói gì! Thật là bực mình ...” Nhìn mặt Tô Uyển đen thui, Hiểu Hiểu cũng không nói giỡn nữa, mà tình huống hiện tại cũng không cho phép. Cho nên cô quyết định thẳng thắn được khoan hồng. Tuy nói như thế nhưng cô vẫn thích trêu Tô Uyển, giản sơn dễ đổi bản tính khó dời mà: “Uyển Uyển, ác ma tên gì?”
“Tên là gì câu tự nhìn được mà! Tên là Satan du đãng! Anh ta tên gì liên quan gì đến anh ta là ai? Tô Uyển phát hỏa, kêu gào với Hiểu Hiểu. ⊙﹏⊙ Hiểu Hiểu xấu hổ nghĩ thầm: Tô Uyển cậu đúng là cá không não. Ngoài miệng vẫn nói: “Cậu còn nhớ Soái ca của cậu ở lớp học máy tính không?”
Tô Uyển khẽ nhíu mày nghĩ thầm: “Người nào nhỉ?”. Nhìn biểu tình của cô ấy, Hiểu Hiểu biết cô ấy không nhớ được gì. Bĩu môi nói: “Chính là người chơi cùng một khu ở Tuyệt Sắc Cửu Thiên với chúng ta ấy! Không phải cậu ta nói cho cậu, cậu ta là Lucifer à?”
( ⊙ o ⊙) A, Tô Uyển nghĩ ra: “À cậu nói cậu ta sao, một thời gian dài không đi học mình quên mất người này rồi, cậu vừa nói thì mình nhớ ra rồi. Vừa nói vừa tự nhủ: “Lucifer là Satan, Satan chính là đọa lạc thiên sứ, cậu nói làm mình phải suy nghĩ, thật là….”
Hiểu Hiểu thật không biết nói gì với cô ấy nữa, nghĩ thầm: Mẹ nó, vừa rồi còn kích động như vậy, bây giờ lại có dáng vẻ này, làm sao Tô Uyển lại không được bình thường như thế! Mình cũng nhầm rồi! Sao có thể nói cô ấy thiếu não!!! Ai còn nói cô ấy thiếu não thì mình liều mạng! Chuyện xảy ra như vậy mà còn nói là thiếu não! Dù não có tàn thì cũng có đầu óc của cá …. (Ốc: đổ mồ hôi-ing, quay đi quay lại chị ám chỉ Uyển tỉ não cá @@)
Lời này cô cũng chỉ dám nghĩ, nếu nói ra thì Tô Uyển sẽ đánh cô túi bụi. Được rồi trở lại vấn đề chính, cô là bang chủ cũng nên ra mặt quản lý mọi chuyện. Vì thế Hiểu Hiểu rất uy nghiêm và một chút giả vờ nghiêm chỉnh viết lên thông báo bang:
【 Thông báo bang 】Tục ngữ nói không sai: Có chứng cứ có chân tướng, không chứng cứ không có chân tướng. Mong mọi người dùng chứng cứ nói chuyện!
Đây là một câu đùa giỡn nhưng viết trong thời điểm này cũng có công hiệu! Mọi người yên lặng hơn. Nhưng mà chỉ như thế Tô Uyển cũng không thể suy đoán được! Nói đến Tô Uyển! Cô bé này không bình thường! Không biết suy nghĩ gì, cúi đầu vè mặt nghiêm túc.
Cô bé này bình thường rất ồn ào sao bây giờ tự nhiên yên tĩnh vậy? Nhìn có vẻ như vẫn còn đang mất hứng vì chuyện này! Hiểu Hiểu nghĩ thầm vì vậy chọt chọt Tô Uyển nói: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Người xưa đã nói chuyện đã qua đừng nhắc lại, về sau cậu cẩn thận hơn là được. Chỉ là một trò chơi thôi mà, cậu không cần nghiêm túc thế đâu!”
Qua mấy giây, Tô Uyển ngẩng đầu lên vẻ mặt vô tội nói với Hiểu Hiểu: “Nếu anh ta là Soái ca, mình nên đối mặt như thế nào đây?”. “Ông trời của tôi” Hiểu Hiểu còn tưởng cô ấy sẽ nói gì khác, cuối cùng lại nói một câu như thế. Cô bé này muốn làm cô tức chết mới vừa lòng à, quen được cô ấy cô xui xẻo tám đời! Hiểu Hiểu than trong lòng.
Nhưng mà không có cách khác, cô có quan niệm: “Một ngày là bạn, cả đời là bạn”. Cho nên chuyện của Tô Uyển cũng là chuyện của cô. Biết cô gái nhỏ này bị làm khó, nên cô sẽ hỏi chuyện ác ma! Mở hộp thoại nói chuyện riêng, nhanh chóng nhắn cho ác ma: “Cậu làm thế với bọn mình là không được, hãy suy nghĩ chuyện này một chút, mình chờ tin từ cậu”.
Cứ tưởng là phải đợi nhưng ác ma trả lời lại rất nhanh. Cậu ta nói: “Nếu không thì thế này đi, để bồi tội, hai bang chúng ta liên minh đi! Cả quyền quản lí Ma giáo mình cũng giao cho cậu”. Hiểu Hiểu nghĩ một lúc rồi cũng tán thành đề nghị này. Dù sao Ma giáo cũng là đệ nhất bang, dù là thực lực chiến hay thực lực đếm đều đứng đầu, nếu kết liên minh với họ trăm lợi không hại.
Nghĩ như thế nhưng để đảm bảo chuyện không may, Hiểu Hiểu vẫn xác nhận lại với ác ma: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nếu thế thì thực lực của các cậu sẽ bị giảm khá nhiều, mà cậu không sợ người trong bang không đồng ý à?”. Đối với bang của cô trăm lợi không hại nhưng đối với Ma giáo sẽ ảnh hưởng lớn! Chẳng lẽ cậu ta vô dục vô cầu? (vô dục vô cầu: không mong không muốn).
“Người bên mình, mình sẽ tự nói được, nhưng mà mình có một đề nghị, mình hi vọng có thể tiến hành cùng lúc với chuyện liên minh”. Ác ma gõ lên những câu này.
“Quả nhiên ác ma vẫn là ác ma, còn muốn cò kè mặc cả? Aiz, nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà!”. Hiểu Hiểu nhếch đầu lên, nhìn Tô Uyển đang dựa vào bàn máy tính nhìn cô và ác ma nói chuyện, phát biểu ý kiển của mình.
“Mình muốn xem tên bại hoại này muốn cái gì nào?” Nói xong tiện tay cầm chai nước trái cây Hiểu Hiểu để cạnh bàn uống một hớp.
Ai ngờ Tô Uyển còn chưa nuốt ngụm nước trái cây, ác ma đã viết: “Mình hi vọng cậu giao Tô Uyển qua bên mình, về sau mình sẽ phụ trách cô ấy”.
Nhìn thấy lời này, Tô Uyển làm một chuyện rất tốt: Đem toàn bộ nước cô vừa uống vào phun hết lên màn hình laptop Apple mà Hiểu Hiểu yêu thích nhất, làm cho cái máy tính được tắm nước trái cây miễn phí. Chuyện tiếp theo dùng đầu gối nghĩ cũng biết được
Hiểu Hiểu không kịp trở tay với tình huống trước mắt, gào khóc thảm thiết: “Tô Uyển Uyển, ông đây liều mạng với cậu!!” Trong lúc tức giận, “bà” cũng nói thành “ông” rồi. Hiểu Hiểu bị Tô Uyển làm cho tức chết, chắc chắn cô gái nhỏ này là do trời cao phái xuống đày đọa cô. “Tô Uyển! Mẹ kiếp! Mình ở với cậu chả có chuyện gì tốt cả! Cậu có giỏi thì cút đi xa xa một chút! Nhanh lên một chút, cậu mau đi đi!”
Rồi như nghĩ ra cái gì, Hiểu Hiểu nhanh chóng lau nước trái cây trên màn hình, vội vàng gửi cho ác ma: “Được được được, cậu mau chóng đưa cô ấy đi đi, có thể mang đi thì mang đi luôn! Chỉ cần không xuất hiện trước mặt mình là được, mình sắp bị cô ấy làm tức điên lên rồi!”. Mục Úc ngồi trước máy tính thấy được tin này, một tay nâng má, khóe miệng khẽ giơ lên.
“Tiểu bình quả ngu ngốc, mình cứ tưởng cậu chỉ quyến rũ một mình mình, không ngờ cậu đói bụng ăn quàng, không tha cho người nào, đừng trách mình không vui!”. Mục Úc tự nhủ. Hừ! Đến lúc đó mình sẽ ngày ngày bắt nạt cậu! Cậu nghĩ thầm, ngón tay thon dài trắng noãn gó nhanh trên bàn phím, nhìn cậu như một tinh linh xinh đẹp, nhưng mà tinh linh này có hơi hướng ác ma.
“Tốt, một lời đã định”. Mục Úc nói được làm được, hệ thống thông báo: “Bang chủ Ma Giáo Satan Du Đãng muốn kết liên mình với bang hội của bạn”. Hiểu Hiểu ấn có. Hệ thống lại thông báo: “Bang hội Ma giáo và Bang hội Ám dạ liên minh thành công”. Quả nhiên rất giữ lời hứa, Hiểu Hiểu không thực hiện thì không phải là quân tử rồi! ( thực ra thì cô vừa là tiểu nhân vừa là nữ nhân).
[1] trong convert thì là nữ cơ, như chương trước ta cũng dịch là nữ @@~ nhưng sang chương này đoạn sau nó lại là nam. Ta nghĩ nó sẽ là nam vì đang nghi ngờ Tiểu hoàn tử nói mà không ngờ giọng nói là nam. Thế nên ta để nam thế này
“Đừng sốt ruột, chúng ta vào kênh bang phái xem có chuyện gì xảy ra rồi nói tiếp”. Hiểu Hiểu an ủi Tô Uyển. Nhưng mà cô cũng thấy kì quái: tiểu hoàn tử không có thù địch gì với Tô Uyển, nhưng trong trò chơi lòng người rất khó đoán. Mà vừa rồi ác ma cũng nói người báo cho anh ta là nữ, không phải nam. Anh ta chắc chắn sẽ không gạt Tô Uyển.
Mà lúc đó có vài cô gái, có thể gọi người đến ngoại trừ tiểu hoàn tử sẽ không có người thứ hai, dù sao không ai sẽ cứu người chỉ bèo nước gặp nhau (= chỉ thoáng gặp qua, không quen biết). Cho nên nghĩ thế nào cũng sẽ là tiểu hoàn tử. Nhưng bây giờ chưa thể xác định được, đầu tiên phải xem tình hình rồi mới nói tiếp được.
Vì vậy hai người mở kênh bang phái ra, mọi người đều nói đến Tô Uyển. Ác ma nói không sai —— cô bị bán đứng rồi. Trên màn hình khắp nơi đều biết “Quả Lạc Hỏa Diễm là tên phản đồ”. “Cô ta có liên hệ với Ma giáo”. Còn có một số câu nói khá khó nghe, có người nói cô muốn nhân cơ hội “Đi ăn máng khác” sang bên Ma giáo. 囧 Tô Uyển bất đắc dĩ.
Trong lòng Tô Uyển ngoài bất đắc dĩ còn có chút tức giận, nói cô là phản đồ. Nếu nói khó nghe, cho dù cô không mật báo thì bọn họ cũng không thể đánh thắng Đệ nhất bang. Nhưng những người đó nói như vậy làm cô cảm thấy khó chịu. Đánh mạnh lên bàn phím cho hả giận, gõ mấy câu nói:
【 bang phái 】Quả Lạc Hỏa Diễm: Các cậu điên rồi? Nói mình là phản đồ? Các cậu có nhầm không? Tiểu hoàn tử, mình bảo cậu dẫn đội về thành mà? Cậu dám nói là mình không bảo vậy sao?
【 bang phái 】Đối Ất Tiên An Cơ Phân Phiến: Lúc ấy mình còn tưởng cậu sẽ để mình làm đội trưởng, không ngờ lại để cho một người cấp bậc thấp làm. Chỉ vì lúc đầu mình nói không tin tưởng cậu, cậu không vì đại cục mà suy nghĩ, tại sao không để mình làm đội trưởng?
Mẹ nó, thì ra tiểu hoàn tử không cho mọi người về thành cũng không để tiểu bổ nhào làm đội trưởng. Mặc dù rất khả nghi nhưng mà vừa rồi ác ma đã nói với cô đó là nam vì người đó nói trong tin nhắn thoại. Không biết vì sao Tô Uyển lại tin tưởng lời của ác ma. Bởi vì anh ta nói tên của cô? Hay là anh ta không giống người xấu?
【 bang phái 】Quả Lạc Hỏa Diễm: Tiểu hoàn tử, tại sao cậu không nói câu nào?
【 bang phái 】Dâu tây tiểu hoàn tử: mình vừa mới thấy. Sau khi cậu đi mình nhắn tin muốn để tiểu bổ nhào làm đội trưởng nhưng cậu ấy do dự. Chưa kịp làm gì thì bọn mình đã bị công kích.
【 bang phái 】Đối Ất Tiên An Cơ Phân Phiến: Tiểu hoàn tử cậu muốn vu oan cho mình đúng không? Lúc đó cậu tự nhiên đứng lại bất động, tất cả mọi người đều biết. Mình còn không biết lúc đó cậu dừng lại làm gì, bây giờ nghĩ lại chắc là cậu mật báo cho kẻ địch vị trí của chúng ta! Còn nữa, cậu lấy gì chứng mình là đã từng nhắn tin cho mình.
Tô Uyển nhìn thấy lời đó của cậu ta lại có ý khác, ngụ ý muốn nói: dù là cậu có nói nhưng trên kênh thế giới sớm đã bị trôi mất, không có bằng chứng. Vì vậy mục tiêu mà Tô Uyển nhận định lại khá mơ hồ: cả hai người đều rất khả nghi nhưng mà có cảm giác gì đó không đúng. Nhưng mà hiện tại quan trọng nhất là phải rửa oan cho mình đã.
Thời điểm cô muốn giải thích gì đó,bỗng nhiên nghĩ tới một người: ác ma! Tại sao vừa rồi cô lại tin tưởng lời anh ta? Người tấn công bọn họ là Ma giáo đấy! Anh ta mới là người đáng nghi nhất! Nhưng mà nếu như vậy sự việc lại càng phức tạp!
Được rồi, cô thừa nhận là cô đã bỏ qua vấn đề này, cứ nghĩ là anh ta vô hại, nhưng mà với tình hình hiện tại thì có lẽ sẽ liên quan đến anh ta ... Nhưng tại sao anh ta lại biết tên mình? Chẳng lẽ lần trước thấy mình và Lãng Tử Long Tâm nói trên thế giới?
Hay là đầu tiên chắc chắn thân phận của anh ta rồi nói tiếp! Nhưng rồi Tô Uyển lại nghĩ đến một chuyện kì lạ: đó là Hiểu Hiểu bình thường rất nhiều chuyện, lần này lại không hỏi đó là ai? Lần trước gặp được Ảnh Chi Long Ngâm cô ấy lải nhải nửa ngày, lần này lại không nói câu nào! Chắc chắn có chuyện gì cô không biết! Nghĩ thế, Tô Uyển chạy tới chỗ Hiểu Hiểu đang ngồi, bộ dạng như muốn giết người.
“Mình hỏi này bạn học Hiểu Hiểu, cậu dường như rất tin tưởng ác ma! Cậu biết anh ta à?” Hiểu Hiểu thấy Tô Uyển nói thế, cười thầm trong lòng, nhưng mà cô lại nghĩ, nếu bây giờ nói ra quá sớm thì thật không vui. Vì vậy cô cố nén cười nói với Tô Uyển: “Uyển Uyển, cậu giả ngu hả? Vừa rồi cậu nói chuyện với anh ta cơ mà?”
“Không phải mình đang nói nhảm với cậu, cậu lại không nói gì! Thật là bực mình ...” Nhìn mặt Tô Uyển đen thui, Hiểu Hiểu cũng không nói giỡn nữa, mà tình huống hiện tại cũng không cho phép. Cho nên cô quyết định thẳng thắn được khoan hồng. Tuy nói như thế nhưng cô vẫn thích trêu Tô Uyển, giản sơn dễ đổi bản tính khó dời mà: “Uyển Uyển, ác ma tên gì?”
“Tên là gì câu tự nhìn được mà! Tên là Satan du đãng! Anh ta tên gì liên quan gì đến anh ta là ai? Tô Uyển phát hỏa, kêu gào với Hiểu Hiểu. ⊙﹏⊙ Hiểu Hiểu xấu hổ nghĩ thầm: Tô Uyển cậu đúng là cá không não. Ngoài miệng vẫn nói: “Cậu còn nhớ Soái ca của cậu ở lớp học máy tính không?”
Tô Uyển khẽ nhíu mày nghĩ thầm: “Người nào nhỉ?”. Nhìn biểu tình của cô ấy, Hiểu Hiểu biết cô ấy không nhớ được gì. Bĩu môi nói: “Chính là người chơi cùng một khu ở Tuyệt Sắc Cửu Thiên với chúng ta ấy! Không phải cậu ta nói cho cậu, cậu ta là Lucifer à?”
( ⊙ o ⊙) A, Tô Uyển nghĩ ra: “À cậu nói cậu ta sao, một thời gian dài không đi học mình quên mất người này rồi, cậu vừa nói thì mình nhớ ra rồi. Vừa nói vừa tự nhủ: “Lucifer là Satan, Satan chính là đọa lạc thiên sứ, cậu nói làm mình phải suy nghĩ, thật là….”
Hiểu Hiểu thật không biết nói gì với cô ấy nữa, nghĩ thầm: Mẹ nó, vừa rồi còn kích động như vậy, bây giờ lại có dáng vẻ này, làm sao Tô Uyển lại không được bình thường như thế! Mình cũng nhầm rồi! Sao có thể nói cô ấy thiếu não!!! Ai còn nói cô ấy thiếu não thì mình liều mạng! Chuyện xảy ra như vậy mà còn nói là thiếu não! Dù não có tàn thì cũng có đầu óc của cá …. (Ốc: đổ mồ hôi-ing, quay đi quay lại chị ám chỉ Uyển tỉ não cá @@)
Lời này cô cũng chỉ dám nghĩ, nếu nói ra thì Tô Uyển sẽ đánh cô túi bụi. Được rồi trở lại vấn đề chính, cô là bang chủ cũng nên ra mặt quản lý mọi chuyện. Vì thế Hiểu Hiểu rất uy nghiêm và một chút giả vờ nghiêm chỉnh viết lên thông báo bang:
【 Thông báo bang 】Tục ngữ nói không sai: Có chứng cứ có chân tướng, không chứng cứ không có chân tướng. Mong mọi người dùng chứng cứ nói chuyện!
Đây là một câu đùa giỡn nhưng viết trong thời điểm này cũng có công hiệu! Mọi người yên lặng hơn. Nhưng mà chỉ như thế Tô Uyển cũng không thể suy đoán được! Nói đến Tô Uyển! Cô bé này không bình thường! Không biết suy nghĩ gì, cúi đầu vè mặt nghiêm túc.
Cô bé này bình thường rất ồn ào sao bây giờ tự nhiên yên tĩnh vậy? Nhìn có vẻ như vẫn còn đang mất hứng vì chuyện này! Hiểu Hiểu nghĩ thầm vì vậy chọt chọt Tô Uyển nói: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Người xưa đã nói chuyện đã qua đừng nhắc lại, về sau cậu cẩn thận hơn là được. Chỉ là một trò chơi thôi mà, cậu không cần nghiêm túc thế đâu!”
Qua mấy giây, Tô Uyển ngẩng đầu lên vẻ mặt vô tội nói với Hiểu Hiểu: “Nếu anh ta là Soái ca, mình nên đối mặt như thế nào đây?”. “Ông trời của tôi” Hiểu Hiểu còn tưởng cô ấy sẽ nói gì khác, cuối cùng lại nói một câu như thế. Cô bé này muốn làm cô tức chết mới vừa lòng à, quen được cô ấy cô xui xẻo tám đời! Hiểu Hiểu than trong lòng.
Nhưng mà không có cách khác, cô có quan niệm: “Một ngày là bạn, cả đời là bạn”. Cho nên chuyện của Tô Uyển cũng là chuyện của cô. Biết cô gái nhỏ này bị làm khó, nên cô sẽ hỏi chuyện ác ma! Mở hộp thoại nói chuyện riêng, nhanh chóng nhắn cho ác ma: “Cậu làm thế với bọn mình là không được, hãy suy nghĩ chuyện này một chút, mình chờ tin từ cậu”.
Cứ tưởng là phải đợi nhưng ác ma trả lời lại rất nhanh. Cậu ta nói: “Nếu không thì thế này đi, để bồi tội, hai bang chúng ta liên minh đi! Cả quyền quản lí Ma giáo mình cũng giao cho cậu”. Hiểu Hiểu nghĩ một lúc rồi cũng tán thành đề nghị này. Dù sao Ma giáo cũng là đệ nhất bang, dù là thực lực chiến hay thực lực đếm đều đứng đầu, nếu kết liên minh với họ trăm lợi không hại.
Nghĩ như thế nhưng để đảm bảo chuyện không may, Hiểu Hiểu vẫn xác nhận lại với ác ma: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nếu thế thì thực lực của các cậu sẽ bị giảm khá nhiều, mà cậu không sợ người trong bang không đồng ý à?”. Đối với bang của cô trăm lợi không hại nhưng đối với Ma giáo sẽ ảnh hưởng lớn! Chẳng lẽ cậu ta vô dục vô cầu? (vô dục vô cầu: không mong không muốn).
“Người bên mình, mình sẽ tự nói được, nhưng mà mình có một đề nghị, mình hi vọng có thể tiến hành cùng lúc với chuyện liên minh”. Ác ma gõ lên những câu này.
“Quả nhiên ác ma vẫn là ác ma, còn muốn cò kè mặc cả? Aiz, nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà!”. Hiểu Hiểu nhếch đầu lên, nhìn Tô Uyển đang dựa vào bàn máy tính nhìn cô và ác ma nói chuyện, phát biểu ý kiển của mình.
“Mình muốn xem tên bại hoại này muốn cái gì nào?” Nói xong tiện tay cầm chai nước trái cây Hiểu Hiểu để cạnh bàn uống một hớp.
Ai ngờ Tô Uyển còn chưa nuốt ngụm nước trái cây, ác ma đã viết: “Mình hi vọng cậu giao Tô Uyển qua bên mình, về sau mình sẽ phụ trách cô ấy”.
Nhìn thấy lời này, Tô Uyển làm một chuyện rất tốt: Đem toàn bộ nước cô vừa uống vào phun hết lên màn hình laptop Apple mà Hiểu Hiểu yêu thích nhất, làm cho cái máy tính được tắm nước trái cây miễn phí. Chuyện tiếp theo dùng đầu gối nghĩ cũng biết được
Hiểu Hiểu không kịp trở tay với tình huống trước mắt, gào khóc thảm thiết: “Tô Uyển Uyển, ông đây liều mạng với cậu!!” Trong lúc tức giận, “bà” cũng nói thành “ông” rồi. Hiểu Hiểu bị Tô Uyển làm cho tức chết, chắc chắn cô gái nhỏ này là do trời cao phái xuống đày đọa cô. “Tô Uyển! Mẹ kiếp! Mình ở với cậu chả có chuyện gì tốt cả! Cậu có giỏi thì cút đi xa xa một chút! Nhanh lên một chút, cậu mau đi đi!”
Rồi như nghĩ ra cái gì, Hiểu Hiểu nhanh chóng lau nước trái cây trên màn hình, vội vàng gửi cho ác ma: “Được được được, cậu mau chóng đưa cô ấy đi đi, có thể mang đi thì mang đi luôn! Chỉ cần không xuất hiện trước mặt mình là được, mình sắp bị cô ấy làm tức điên lên rồi!”. Mục Úc ngồi trước máy tính thấy được tin này, một tay nâng má, khóe miệng khẽ giơ lên.
“Tiểu bình quả ngu ngốc, mình cứ tưởng cậu chỉ quyến rũ một mình mình, không ngờ cậu đói bụng ăn quàng, không tha cho người nào, đừng trách mình không vui!”. Mục Úc tự nhủ. Hừ! Đến lúc đó mình sẽ ngày ngày bắt nạt cậu! Cậu nghĩ thầm, ngón tay thon dài trắng noãn gó nhanh trên bàn phím, nhìn cậu như một tinh linh xinh đẹp, nhưng mà tinh linh này có hơi hướng ác ma.
“Tốt, một lời đã định”. Mục Úc nói được làm được, hệ thống thông báo: “Bang chủ Ma Giáo Satan Du Đãng muốn kết liên mình với bang hội của bạn”. Hiểu Hiểu ấn có. Hệ thống lại thông báo: “Bang hội Ma giáo và Bang hội Ám dạ liên minh thành công”. Quả nhiên rất giữ lời hứa, Hiểu Hiểu không thực hiện thì không phải là quân tử rồi! ( thực ra thì cô vừa là tiểu nhân vừa là nữ nhân).
[1] trong convert thì là nữ cơ, như chương trước ta cũng dịch là nữ @@~ nhưng sang chương này đoạn sau nó lại là nam. Ta nghĩ nó sẽ là nam vì đang nghi ngờ Tiểu hoàn tử nói mà không ngờ giọng nói là nam. Thế nên ta để nam thế này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.