Chương 5: Chức quân sư
Đông Phương Thiên Thủy
21/02/2014
Một câu nói của Đông Phương Ngọc đồng thời làm cho cả hai
người cùng xao động!
Mộ Dung Lạc Cẩn trong lòng kinh ngạc, khuôn mặt cũng không khỏi biến sắc một chút. Dù đã cố gắng che giấu nhưng ánh mắt hắn vẫn hiện lên sự sợ hãi lẫn sùng bái.
Không phải chứ? Tên tiểu tử này thật quá sức lợi hại. Không cần hỏi gì cũng chẳng thèm nhìn quanh một cái mà đã biết người kia là Tần nguyên soái, hơn nữa còn biết ông ta bị trúng độc, đã hôn mê bất tỉnh bốn ngày! Trời ạ, nhưng nếu hắn là thám tử của quân giặc thì sao?- Gã người hầu lại tiếp tục tự tưởng tượng.
Mộ Dung Lạc Cẩn mỉm cười nói: “Lý do đâu? Không biết tiểu huynh đệ dùng lí do mà cho rằng người đó là Tần nguyên soái, hơn nữa còn trúng độc đã nhiều ngày ?”
“Đơn giản thôi. Lều trại này tuy nhìn qua không khác gì so với những lều trại khác nhưng bốn phía đều được canh phòng rất nghiêm ngặt, chứng tỏ bên trong hẳn là một đại nhân vật.” Đông Phương Ngọc chậm rãi nói, giọng nàng vừa trong trẻo như nước lại vừa lạnh lùng như tuyết mùa đông. Nàng không dám nói thêm rằng mình còn biết nơi đây hiện đang có cao thủ bảo vệ, sợ sẽ bại lộ của tung tích của mình. Che giấu thực lực bản thân dù sao vẫn hơn là vội vàng lật bài ngửa.
“Khi vừa đến đây ta cũng có nghe nói nơi này không có người bệnh nặng, chỉ có Tần nguyên soái bị nhiễm phong hàn. Ta mặc dù chưa thấy qua Tần nguyên soái nhưng thanh danh của ngài ấy như sấm bên tai. Trên chiến trường anh dũng giết địch, vì Thiên Hữu mà ở lại biên cương tây bắc đã nhiều năm, thử hỏi có người nào chưa từng nghe danh đại tướng chứ. Huống chi, hiện tại còn chưa tới mùa đông, một nguyên soái vốn đã quen sống ở tây bắc làm sao có thể vô duyên vô cớ nhiễm phong hàn ?”
Đông Phương Ngọc đang phân tích, quay đầu lại thì bắt gặp Mộ Dung Lạc Cẩn nhìn nàng chăm chăm, vuốt vuốt cằm như cổ vũ nàng tiếp tục nói, đôi mi khẽ cụp xuống nhằm che giấu thần thái trong ánh mắt.
“Đó là lí do thứ nhất. Lí do thứ hai càng đơn giản hơn vì, ta vốn là một thầy thuốc. Theo mùi thuốc trong phòng này ta cũng có thể đại khái đoán được là người nọ trúng độc, phải dựa vào thuốc để duy trì sinh mạng.”
Đông Phương Ngọc giải thích xong, thuận tay bưng tách trà lên uống một hơi cạn sạch. Trà này đúng là hàng cực phẩm đó nha. Chậc, phải nói nhiều như vậy trong một lần đúng là rất mệt, thực không phù hợp với phong cách của bổn cô nương chút nào.
Mộ Dung Lạc Cẩn nheo mắt, không đáp. Trà ngon như thế hắn lại chỉ mới nhấp có hai ngụm.
Trà ngon như vậy mà uống có mỗi một chút, thiệt phí của giời.
Mộ Dung Lạc Cẩn chợt nghe trong lòng có tiếng nhạc vụng trộm vang lên.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Tự định thần lại, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này thật giỏi y thuật, lại còn thông minh hơn người. Không biết phải xưng hô thế nào?”
Đông Phương Ngọc đảo mắt, cảm thấy khó chịu trong lòng, nãy giờ mới phát hiện là chưa hỏi tên người ta sao? Nếu nàng biết thực ra Mộ Dung Lạc Cẩn suy nghĩ gì thì chắc đã phun hết trà ra ngoài.
Dù gì ta đây cũng có lòng tự trọng rất lớn đó nha! Nếu biết trà kia đã có người uống thì kiểu gì bổn cô nương cũng sẽ không đụng vào.
“Dư Đông Phương.” Đông Phương Ngọc trả lời. “ ‘Dư’ là có dư, còn ‘Đông Phương’ nghĩa là mặt trời mọc hướng Đông”
“Tại hạ Mộ Dung Lạc Cẩn. Đông Phương huynh đệ hình như có chút quen thuộc với loại độc mà nguyên soái trúng phải nên mới không cần bắt mạch cũng có thể đoán biết được chắc chắn như thế. Vậy, Đông Phương huynh, huynh có thể vì Tần nguyên soái mà giải độc không? ”
Đông Phương? Đông Phương Ngọc không khỏi nhíu mày, ta và ngươi bộ thân lắm sao? Tên này xem ra không giống với lời giang hồ đồn đại tí nào nha. Dù gì nàng cũng là chủ nhân thứ hai của Sa Vũ lâu. Sa Vũ vốn là tổ chức chuyên bán tin tức để kiếm tiền nên ngày thường nàng cũng thu thập được không ít tin tức về các nhân vật quan trọng. Hồ sơ của Mộ Dung Lạc Cẩn được tổng kết thế này : Đẹp trai, giỏi võ công, lạnh lùng, sâu không lường được. Hơn nữa còn không có nhược điểm hay bất cứ tật xấu gì.
Nghĩ cho kĩ, một thiếu niên thành danh khi chỉ mới mười tám như vậy ắt phải bị rất nhiều ánh mắt soi mói. Thế mà lại chẳng có ai phát hiện được bất kì nhược điểm hay tật xấu gì của hắn , vậy thì chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, người này quả thật thực có nề nếp, khuôn phép. Thứ hai, người này thực sự là sâu không lường được. Nhìn thấy kẻ đang ở trước mặt, Đông Phương Ngọc liền tự loại đi khả năng thứ nhất.
Xem ra, vị đại công tử này quả thật là sâu không lường được, một kiểu nhân vật nguy hiểm đáng gờm.
“Giải độc, cũng không phải là không thể. Nhưng nếu vậy thì, ta sẽ được lợi gì đây?”
Đông Phương Ngọc tao nhã ngồi ở ghế, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn khẽ nâng chiếc tách ngọc tinh xảo. Dáng vẻ tuy xinh đẹp xuất trần tựa như tiên nhân nhưng giọng điệu lại chẳng khác nào những kẻ thương nhân tầm thường.
Đùa, thanh tao xuất trần thì có ích lợi gì? Vốn dĩ là làm sát thủ hay đi bán tin tức thì mục đích của nàng vẫn là kiếm tiền thôi. Tên Mộ Dung Lạc Cẩn này thoạt nhìn tưởng như đang nhẹ nhàng thương lượng nhưng thực ra cho dù nàng không muốn cứu cũng phải cứu. Vị nguyên soái này chắc hẳn là đang trong tình trạng nguy kịch, không tìm được người giải độc, bằng không đã chẳng phải nằm liệt giường đến vài ngày như vậy. Nếu như mình cứu hắn xong, chưa biết chừng sẽ mau chóng bị giết người diệt khẩu.
Vậy nếu đã không thể không cứu thì chi bằng đòi hỏi lợi ích cho bản thân trước.
Gã người hầu bên cạnh sợ hãi đánh giá Đông Phương Ngọc: “Kẻ này thật không giống với vẻ ngoài, chỉ sợ hắn cũng giống công tử, nham hiểm giả dối.”
Mộ Dung Lạc Cẩn nghe nàng nói như vậy liền hứng thú hỏi:“ Đông Phương huynh muốn như thế nào?”
Đông Phương Ngọc đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ta đang bị thương nên cần một nơi yên tĩnh để trị thương. Đương nhiên ta còn muốn được chu cấp thuốc bổ, mỗi loại một ít. Mặt khác, ta cũng cần một chút tiền, năm vạn lượng là được.”
Năm vạn lượng? Năm vạn mà là một chút tiền sao huynh đệ? Gã người hầu thét lớn trong lòng. Công tử nhỏ mọn như vậy, tiểu huynh đệ này muốn mềm xương rồi.
“Đừng nói năm vạn, năm mươi vạn cũng không thành vấn đề.” Mộ Dung Lạc Cẩn xua tay lên tiếng: “Đây là chuyện liên quan đến tính mạng của đại nguyên soái mà.”
Người hầu lại không khỏi thảng thốt: “Người này là… công tử nhà mình thật sao?
Mộ Dung Lạc Cẩn nói tiếp: “Đương nhiên. Hoàng thượng anh minh, làm sao có thể luyến tiếc chỉ chút ít tiền như vậy được?
Người hầu thầm nghĩ: “Quả nhiên vẫn là công tử, bản tính thâm hiểm khó dời.”
Mộ Dung Lạc Cẩn nghe Đông Phương Ngọc nói xong, khóe miệng không thể không cong lên. Dư Đông Phương này thật thức thời nha, tình thế bất lợi vẫn không quên tranh thủ kiếm chác, đúng là…
“Đông Phương huynh nói có lý. Tại hạ có ý kiến thế này, không biết Đông Phương huynh có muốn nghe thử không?”
“Ý gì? Ngươi nói xem.”
“Giải độc cho nguyên soái xong, ta hứa sẽ cho huynh chức quân sư. Như vậy huynh sẽ đường đường chính chính có nơi để trị thương, cũng không phải lo về thuốc men nữa, huynh thấy thế nào?”
“Ngươi có quyền đó sao?”
“Tại hạ hiện đang giữ chức tam đại nguyên soái, huống chi Đông Phương huynh lại có công giúp Tần nguyên soái giải độc, ta tin các tướng quân khác cũng sẽ không phản đối.”
“Còn tiền của ta?”
Mộ Dung Lạc Cẩn thoáng đơ một chút, người này đúng là quá sức thẳng thắn. “Ta sẽ trả.”
“Ứng trước một nửa.”
“… Được.”
Người hầu đứng cạnh không khỏi hết hồn, từ lúc nào mà công tử của mình lại nói chuyện hiền từ như thế? Tên tiểu tử kia vốn đâu thể yêu cầu tiền công từ công tử?
Người hầu vừa lén nhìn sang liền bị ánh mắt hắc ám của công tử hắn dọa, vội quay đi chỗ khác. Người khác có thể không biết nhưng hắn lại hiểu vô cùng tường tận bản chất của công tử.Tiền công kia cuối cùng cũng sẽ hóa thành mây khói mà thôi. Không biết vì sao Mộ Dung Lạc Cẩn lại đột nhiên nóng vội hứa sẽ trao cho hắn chức quân sư. Chỉ đơn giản là vì muốn hắn ở lại chữa độc sao?
“Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Mộ Dung Lạc Cẩn trong lòng kinh ngạc, khuôn mặt cũng không khỏi biến sắc một chút. Dù đã cố gắng che giấu nhưng ánh mắt hắn vẫn hiện lên sự sợ hãi lẫn sùng bái.
Không phải chứ? Tên tiểu tử này thật quá sức lợi hại. Không cần hỏi gì cũng chẳng thèm nhìn quanh một cái mà đã biết người kia là Tần nguyên soái, hơn nữa còn biết ông ta bị trúng độc, đã hôn mê bất tỉnh bốn ngày! Trời ạ, nhưng nếu hắn là thám tử của quân giặc thì sao?- Gã người hầu lại tiếp tục tự tưởng tượng.
Mộ Dung Lạc Cẩn mỉm cười nói: “Lý do đâu? Không biết tiểu huynh đệ dùng lí do mà cho rằng người đó là Tần nguyên soái, hơn nữa còn trúng độc đã nhiều ngày ?”
“Đơn giản thôi. Lều trại này tuy nhìn qua không khác gì so với những lều trại khác nhưng bốn phía đều được canh phòng rất nghiêm ngặt, chứng tỏ bên trong hẳn là một đại nhân vật.” Đông Phương Ngọc chậm rãi nói, giọng nàng vừa trong trẻo như nước lại vừa lạnh lùng như tuyết mùa đông. Nàng không dám nói thêm rằng mình còn biết nơi đây hiện đang có cao thủ bảo vệ, sợ sẽ bại lộ của tung tích của mình. Che giấu thực lực bản thân dù sao vẫn hơn là vội vàng lật bài ngửa.
“Khi vừa đến đây ta cũng có nghe nói nơi này không có người bệnh nặng, chỉ có Tần nguyên soái bị nhiễm phong hàn. Ta mặc dù chưa thấy qua Tần nguyên soái nhưng thanh danh của ngài ấy như sấm bên tai. Trên chiến trường anh dũng giết địch, vì Thiên Hữu mà ở lại biên cương tây bắc đã nhiều năm, thử hỏi có người nào chưa từng nghe danh đại tướng chứ. Huống chi, hiện tại còn chưa tới mùa đông, một nguyên soái vốn đã quen sống ở tây bắc làm sao có thể vô duyên vô cớ nhiễm phong hàn ?”
Đông Phương Ngọc đang phân tích, quay đầu lại thì bắt gặp Mộ Dung Lạc Cẩn nhìn nàng chăm chăm, vuốt vuốt cằm như cổ vũ nàng tiếp tục nói, đôi mi khẽ cụp xuống nhằm che giấu thần thái trong ánh mắt.
“Đó là lí do thứ nhất. Lí do thứ hai càng đơn giản hơn vì, ta vốn là một thầy thuốc. Theo mùi thuốc trong phòng này ta cũng có thể đại khái đoán được là người nọ trúng độc, phải dựa vào thuốc để duy trì sinh mạng.”
Đông Phương Ngọc giải thích xong, thuận tay bưng tách trà lên uống một hơi cạn sạch. Trà này đúng là hàng cực phẩm đó nha. Chậc, phải nói nhiều như vậy trong một lần đúng là rất mệt, thực không phù hợp với phong cách của bổn cô nương chút nào.
Mộ Dung Lạc Cẩn nheo mắt, không đáp. Trà ngon như thế hắn lại chỉ mới nhấp có hai ngụm.
Trà ngon như vậy mà uống có mỗi một chút, thiệt phí của giời.
Mộ Dung Lạc Cẩn chợt nghe trong lòng có tiếng nhạc vụng trộm vang lên.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Tự định thần lại, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này thật giỏi y thuật, lại còn thông minh hơn người. Không biết phải xưng hô thế nào?”
Đông Phương Ngọc đảo mắt, cảm thấy khó chịu trong lòng, nãy giờ mới phát hiện là chưa hỏi tên người ta sao? Nếu nàng biết thực ra Mộ Dung Lạc Cẩn suy nghĩ gì thì chắc đã phun hết trà ra ngoài.
Dù gì ta đây cũng có lòng tự trọng rất lớn đó nha! Nếu biết trà kia đã có người uống thì kiểu gì bổn cô nương cũng sẽ không đụng vào.
“Dư Đông Phương.” Đông Phương Ngọc trả lời. “ ‘Dư’ là có dư, còn ‘Đông Phương’ nghĩa là mặt trời mọc hướng Đông”
“Tại hạ Mộ Dung Lạc Cẩn. Đông Phương huynh đệ hình như có chút quen thuộc với loại độc mà nguyên soái trúng phải nên mới không cần bắt mạch cũng có thể đoán biết được chắc chắn như thế. Vậy, Đông Phương huynh, huynh có thể vì Tần nguyên soái mà giải độc không? ”
Đông Phương? Đông Phương Ngọc không khỏi nhíu mày, ta và ngươi bộ thân lắm sao? Tên này xem ra không giống với lời giang hồ đồn đại tí nào nha. Dù gì nàng cũng là chủ nhân thứ hai của Sa Vũ lâu. Sa Vũ vốn là tổ chức chuyên bán tin tức để kiếm tiền nên ngày thường nàng cũng thu thập được không ít tin tức về các nhân vật quan trọng. Hồ sơ của Mộ Dung Lạc Cẩn được tổng kết thế này : Đẹp trai, giỏi võ công, lạnh lùng, sâu không lường được. Hơn nữa còn không có nhược điểm hay bất cứ tật xấu gì.
Nghĩ cho kĩ, một thiếu niên thành danh khi chỉ mới mười tám như vậy ắt phải bị rất nhiều ánh mắt soi mói. Thế mà lại chẳng có ai phát hiện được bất kì nhược điểm hay tật xấu gì của hắn , vậy thì chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, người này quả thật thực có nề nếp, khuôn phép. Thứ hai, người này thực sự là sâu không lường được. Nhìn thấy kẻ đang ở trước mặt, Đông Phương Ngọc liền tự loại đi khả năng thứ nhất.
Xem ra, vị đại công tử này quả thật là sâu không lường được, một kiểu nhân vật nguy hiểm đáng gờm.
“Giải độc, cũng không phải là không thể. Nhưng nếu vậy thì, ta sẽ được lợi gì đây?”
Đông Phương Ngọc tao nhã ngồi ở ghế, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn khẽ nâng chiếc tách ngọc tinh xảo. Dáng vẻ tuy xinh đẹp xuất trần tựa như tiên nhân nhưng giọng điệu lại chẳng khác nào những kẻ thương nhân tầm thường.
Đùa, thanh tao xuất trần thì có ích lợi gì? Vốn dĩ là làm sát thủ hay đi bán tin tức thì mục đích của nàng vẫn là kiếm tiền thôi. Tên Mộ Dung Lạc Cẩn này thoạt nhìn tưởng như đang nhẹ nhàng thương lượng nhưng thực ra cho dù nàng không muốn cứu cũng phải cứu. Vị nguyên soái này chắc hẳn là đang trong tình trạng nguy kịch, không tìm được người giải độc, bằng không đã chẳng phải nằm liệt giường đến vài ngày như vậy. Nếu như mình cứu hắn xong, chưa biết chừng sẽ mau chóng bị giết người diệt khẩu.
Vậy nếu đã không thể không cứu thì chi bằng đòi hỏi lợi ích cho bản thân trước.
Gã người hầu bên cạnh sợ hãi đánh giá Đông Phương Ngọc: “Kẻ này thật không giống với vẻ ngoài, chỉ sợ hắn cũng giống công tử, nham hiểm giả dối.”
Mộ Dung Lạc Cẩn nghe nàng nói như vậy liền hứng thú hỏi:“ Đông Phương huynh muốn như thế nào?”
Đông Phương Ngọc đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ta đang bị thương nên cần một nơi yên tĩnh để trị thương. Đương nhiên ta còn muốn được chu cấp thuốc bổ, mỗi loại một ít. Mặt khác, ta cũng cần một chút tiền, năm vạn lượng là được.”
Năm vạn lượng? Năm vạn mà là một chút tiền sao huynh đệ? Gã người hầu thét lớn trong lòng. Công tử nhỏ mọn như vậy, tiểu huynh đệ này muốn mềm xương rồi.
“Đừng nói năm vạn, năm mươi vạn cũng không thành vấn đề.” Mộ Dung Lạc Cẩn xua tay lên tiếng: “Đây là chuyện liên quan đến tính mạng của đại nguyên soái mà.”
Người hầu lại không khỏi thảng thốt: “Người này là… công tử nhà mình thật sao?
Mộ Dung Lạc Cẩn nói tiếp: “Đương nhiên. Hoàng thượng anh minh, làm sao có thể luyến tiếc chỉ chút ít tiền như vậy được?
Người hầu thầm nghĩ: “Quả nhiên vẫn là công tử, bản tính thâm hiểm khó dời.”
Mộ Dung Lạc Cẩn nghe Đông Phương Ngọc nói xong, khóe miệng không thể không cong lên. Dư Đông Phương này thật thức thời nha, tình thế bất lợi vẫn không quên tranh thủ kiếm chác, đúng là…
“Đông Phương huynh nói có lý. Tại hạ có ý kiến thế này, không biết Đông Phương huynh có muốn nghe thử không?”
“Ý gì? Ngươi nói xem.”
“Giải độc cho nguyên soái xong, ta hứa sẽ cho huynh chức quân sư. Như vậy huynh sẽ đường đường chính chính có nơi để trị thương, cũng không phải lo về thuốc men nữa, huynh thấy thế nào?”
“Ngươi có quyền đó sao?”
“Tại hạ hiện đang giữ chức tam đại nguyên soái, huống chi Đông Phương huynh lại có công giúp Tần nguyên soái giải độc, ta tin các tướng quân khác cũng sẽ không phản đối.”
“Còn tiền của ta?”
Mộ Dung Lạc Cẩn thoáng đơ một chút, người này đúng là quá sức thẳng thắn. “Ta sẽ trả.”
“Ứng trước một nửa.”
“… Được.”
Người hầu đứng cạnh không khỏi hết hồn, từ lúc nào mà công tử của mình lại nói chuyện hiền từ như thế? Tên tiểu tử kia vốn đâu thể yêu cầu tiền công từ công tử?
Người hầu vừa lén nhìn sang liền bị ánh mắt hắc ám của công tử hắn dọa, vội quay đi chỗ khác. Người khác có thể không biết nhưng hắn lại hiểu vô cùng tường tận bản chất của công tử.Tiền công kia cuối cùng cũng sẽ hóa thành mây khói mà thôi. Không biết vì sao Mộ Dung Lạc Cẩn lại đột nhiên nóng vội hứa sẽ trao cho hắn chức quân sư. Chỉ đơn giản là vì muốn hắn ở lại chữa độc sao?
“Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.