Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Chương 1639: Chạm Mặt
Phượng Quỳnh
13/11/2021
Đoạn Mộ Bạch nhìn hắn một cái, dừng một chút, nói: "Cố nhân.”
Nghe vậy, chưởng quầy kia thần sắc khẽ động, ha hả cười: "Chủ sự của chúng ta đi ra ngoài, nói tối nay sẽ không trở về, nếu không, khách nhân ngày mai lại đến xem?”
Nghe nói như vậy, Đoạn Mộ Bạch liền biết Phượng Cửu bọn họ còn chưa rời đi, vì thế gật gật đầu: "Vậy đi! Ngày mai ta sẽ quay lại." Vì thế, không có dừng lại xoay người muốn rời đi, nhưng vào lúc này, chưởng quầy kia lại hỏi.
"Xin hãy chờ một chút." Chưởng quầy đi theo ra ngoài, đi tới trước mặt Đoạn Mộ Bạch hỏi: "Còn không biết quý họ của khác nhân? Ngày mai chủ sự chúng ta tới, tiểu nhân có thể thay mặt bẩm báo một tiếng. ”
"Ta họ Đoạn." Sau khi hắn để lại một lời, liền rời đi trước.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, Đỗ Phàm đang chuẩn bị trở về cửa hàng thuốc nhìn một chút, vừa mở cửa, liền thấy bên ngoài có một bạch y nam tử đang đứng, sau khi nhìn thấy một thân y bào Đan Dương Tông cũng không xa lạ của hắn, ánh mắt Đỗ Phàm đảo xuống, rơi vào eo bài chỗ thắt lưng.
“Các hạ là?"
"Đoạn Mộ Bạch." Hắn báo ra tên họ, nhìn người trước mắt, nói: "Ta là đại sư huynh của Thượng Quan Uyển Dung, Phượng Cửu hẳn cũng ở chỗ này chứ? ”
Nghe vậy, Đỗ Phàm gật gật đầu, nghiêng người bảo hắn tiến vào: "Mời vào." Hắn một lần nữa đóng cửa lại, nói: "Trần Đạo cùng Lạc Hằng từng nhắc tới ngươi, cho nên ta cũng biết ngươi, đúng rồi, ta là Đỗ Phàm.”
"Ta biết." Đoạn Mộ Bạch đáp, tầm mắt dừng ở trên quạt xếp trong tay hắn.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lướt qua quạt gấp trong tay mình một cái, Đỗ Phàm cười cười, mang theo hắn đi vào trong sảnh bên trong, vừa nói: "Chủ tử nhà ta hiện tại còn chưa tỉnh, về phần phu nhân đêm qua cũng uống mấy chén rượu, phỏng chừng hôm nay cũng sẽ không dậy sớm như vậy, nếu không thế này đi! Ngươi trước tiên vào trong sảnh ngồi một lát, ta sai người đi thông báo một tiếng, nhìn xem chủ tử nhà ta có tỉnh không. ”
"Cứ để các nàng ngủ đi! Ta có thể chờ các nàng dậy." Đoạn Mộ Bạch nói xong, đi vào trong sảnh ngồi xuống: "Ta chỉ là sau khi nhận được tin tức của bọn Trần Đạo, thuận đường tới xem một chút, không có chuyện gì quan trọng.”
Đỗ Phàm rót cho hắn một chén trà, nói: "Vậy ngươi ngồi ở chỗ này trước, cũng có thể tùy tiện đi dạo trong phủ, ta còn muốn đến cửa hàng xem một chút, trước xin lỗi không tiếp được.”
"Ừm." Đoạn Mộ Bạch đáp một tiếng, bưng nước trà nhấp một ngụm.
Đỗ Phàm ra ngoài tìm được Lãnh Hoa, nói với hắn một chút, bảo Lãnh Hoa đi vào trong sảnh chào hỏi, liền rời đi trước.
Lãnh Hoa sau khi biết người tới là đại sư huynh của phu nhân, liền thuận đường đi phòng bếp bưng chút điểm tâm nhỏ, lại pha một ấm trà đưa đến trong sảnh, chỉ là, khi hắn đi vào trong sảnh, lại không nhìn thấy người.
"Không phải nói ngồi trong sảnh sao?" Hắn có chút kinh ngạc, đặt khay trong tay xuống, thấy chén trà trên bàn còn nóng, biết cũng không đi xa, liền đi ra ngoài xem một chút.
Mà bên kia, Đoạn Mộ Bạch sau khi đi ra khỏi viện tử, liền đi chung quanh, lơ đãng đi tới một chỗ trường luyện võ, mơ hồ nghe thấy thanh âm giao thủ truyền đến, liền theo thanh âm kia đi qua.
Đi tới trường luyện võ cách đó không xa dừng lại, nhìn hai bóng người trong trận đang luận bàn. Tuy rằng chỉ là luận bàn, nhưng không khó nhìn ra thân thủ của hai người xuất chúng, bởi vì thân hình bọn họ biến ảo cực nhanh hắn không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, nhưng từ khí thế trên người hai người cùng với thực lực thân thủ mà xem, lại có thể biết hai người này đều cực kỳ xuất sắc.
Hơn nữa hai người còn chỉ là tu sĩ Huyền Vũ, cũng không phải tu tiên giả, bất quá, sức chiến đấu của hai người lại rất kinh người, thậm chí, luận về sức chiến đấu, hẳn là còn có thể ở trên hắn.
Nghe vậy, chưởng quầy kia thần sắc khẽ động, ha hả cười: "Chủ sự của chúng ta đi ra ngoài, nói tối nay sẽ không trở về, nếu không, khách nhân ngày mai lại đến xem?”
Nghe nói như vậy, Đoạn Mộ Bạch liền biết Phượng Cửu bọn họ còn chưa rời đi, vì thế gật gật đầu: "Vậy đi! Ngày mai ta sẽ quay lại." Vì thế, không có dừng lại xoay người muốn rời đi, nhưng vào lúc này, chưởng quầy kia lại hỏi.
"Xin hãy chờ một chút." Chưởng quầy đi theo ra ngoài, đi tới trước mặt Đoạn Mộ Bạch hỏi: "Còn không biết quý họ của khác nhân? Ngày mai chủ sự chúng ta tới, tiểu nhân có thể thay mặt bẩm báo một tiếng. ”
"Ta họ Đoạn." Sau khi hắn để lại một lời, liền rời đi trước.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, Đỗ Phàm đang chuẩn bị trở về cửa hàng thuốc nhìn một chút, vừa mở cửa, liền thấy bên ngoài có một bạch y nam tử đang đứng, sau khi nhìn thấy một thân y bào Đan Dương Tông cũng không xa lạ của hắn, ánh mắt Đỗ Phàm đảo xuống, rơi vào eo bài chỗ thắt lưng.
“Các hạ là?"
"Đoạn Mộ Bạch." Hắn báo ra tên họ, nhìn người trước mắt, nói: "Ta là đại sư huynh của Thượng Quan Uyển Dung, Phượng Cửu hẳn cũng ở chỗ này chứ? ”
Nghe vậy, Đỗ Phàm gật gật đầu, nghiêng người bảo hắn tiến vào: "Mời vào." Hắn một lần nữa đóng cửa lại, nói: "Trần Đạo cùng Lạc Hằng từng nhắc tới ngươi, cho nên ta cũng biết ngươi, đúng rồi, ta là Đỗ Phàm.”
"Ta biết." Đoạn Mộ Bạch đáp, tầm mắt dừng ở trên quạt xếp trong tay hắn.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lướt qua quạt gấp trong tay mình một cái, Đỗ Phàm cười cười, mang theo hắn đi vào trong sảnh bên trong, vừa nói: "Chủ tử nhà ta hiện tại còn chưa tỉnh, về phần phu nhân đêm qua cũng uống mấy chén rượu, phỏng chừng hôm nay cũng sẽ không dậy sớm như vậy, nếu không thế này đi! Ngươi trước tiên vào trong sảnh ngồi một lát, ta sai người đi thông báo một tiếng, nhìn xem chủ tử nhà ta có tỉnh không. ”
"Cứ để các nàng ngủ đi! Ta có thể chờ các nàng dậy." Đoạn Mộ Bạch nói xong, đi vào trong sảnh ngồi xuống: "Ta chỉ là sau khi nhận được tin tức của bọn Trần Đạo, thuận đường tới xem một chút, không có chuyện gì quan trọng.”
Đỗ Phàm rót cho hắn một chén trà, nói: "Vậy ngươi ngồi ở chỗ này trước, cũng có thể tùy tiện đi dạo trong phủ, ta còn muốn đến cửa hàng xem một chút, trước xin lỗi không tiếp được.”
"Ừm." Đoạn Mộ Bạch đáp một tiếng, bưng nước trà nhấp một ngụm.
Đỗ Phàm ra ngoài tìm được Lãnh Hoa, nói với hắn một chút, bảo Lãnh Hoa đi vào trong sảnh chào hỏi, liền rời đi trước.
Lãnh Hoa sau khi biết người tới là đại sư huynh của phu nhân, liền thuận đường đi phòng bếp bưng chút điểm tâm nhỏ, lại pha một ấm trà đưa đến trong sảnh, chỉ là, khi hắn đi vào trong sảnh, lại không nhìn thấy người.
"Không phải nói ngồi trong sảnh sao?" Hắn có chút kinh ngạc, đặt khay trong tay xuống, thấy chén trà trên bàn còn nóng, biết cũng không đi xa, liền đi ra ngoài xem một chút.
Mà bên kia, Đoạn Mộ Bạch sau khi đi ra khỏi viện tử, liền đi chung quanh, lơ đãng đi tới một chỗ trường luyện võ, mơ hồ nghe thấy thanh âm giao thủ truyền đến, liền theo thanh âm kia đi qua.
Đi tới trường luyện võ cách đó không xa dừng lại, nhìn hai bóng người trong trận đang luận bàn. Tuy rằng chỉ là luận bàn, nhưng không khó nhìn ra thân thủ của hai người xuất chúng, bởi vì thân hình bọn họ biến ảo cực nhanh hắn không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, nhưng từ khí thế trên người hai người cùng với thực lực thân thủ mà xem, lại có thể biết hai người này đều cực kỳ xuất sắc.
Hơn nữa hai người còn chỉ là tu sĩ Huyền Vũ, cũng không phải tu tiên giả, bất quá, sức chiến đấu của hai người lại rất kinh người, thậm chí, luận về sức chiến đấu, hẳn là còn có thể ở trên hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.