Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Chương 1130: Chim Chân Dài Mỏ Nhọn*
Phượng Quỳnh
30/05/2021
Một đám đều trợn tròn mắt.
“Kia, thiếu niên kia không muốn sống nữa đúng không? Vậy mà cưỡi một cọng lông chim đuổi theo con diều hâu kia?”
“Shhh! Con diều hâu kia là cấp bậc thần thú! Đó là hung thú ở bên trong, đang bay về phía nội vây đó!”
“Trời ạ! Vậy mà là cấp bậc thần thú, kia chính là ngoại trừ thượng cổ thần thú cấp bậc tối cao , thì ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng không đối phó được thần thú, thiếu niên kia chính là đi tìm chết!”
“Thiếu niên kia hình có chút quen mắt!”
“Ừ, một bộ đồ đỏ, hơn nữa dẫm dưới chân chính là Thất Thải Lưu Li Vũ…… A! Ta nhớ ra rồi! Khoảng thời gian trước thiếu niên kia ở giữa không trung bị người chặn lại, hắn lấy sức của một người giết hết đám người chặn lại hắn.”
“Đúng đúng đúng! Chính là hắn, chính là hắn!”
“Thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, chẳng lẽ hắn không biết sự lợi hại của thần thú , vậy mà dám đuổi theo thần thú đi vào bên trong, hơn nữa lại còn cưỡi trên lông chim bay giữa không trung, chẳng khác gì đem bản thân đặt vào tầm mắt đám hung thú phi hành, để bản thân trở thành mục tiêu của đán hung thú phi hành đó.”
“Đáng tiếc, thật thật là đáng tiếc, ngày đó ta còn đang nói, thiếu niên này không tầm thường, tiền đồ vô lượng, hôm nay lại thấy chính hắn đi tìm đường chết, aiz!”
Khắp nơi trong rừng, một ít đội ngũ cùng tán tu đều vây ở một chỗ nghị luận. Nếu chuyện này đặt ở trên người bọn họ, nhìn thấy đồng bạn của mình bị thần thú bắt đi, bọn họ sẽ đi cứu sao? Đáp án khẳng định sẽ là không, bởi vì bọn họ không có cái năng lực kia, đi cũng là vô dụng.
Đến lúc đó, chỉ biết không cứu được người, lại còn đem bản thân đặt vào nơi hung hiểm, chuyện không có lời như vậy, ngay cả kẻ ngốc cũng không làm.
Mà ở không trung, Phượng Cửu đạp lông chim đuổi theo con diều hâu phía trước, tốc độ bay của nó cực nhanh, bởi vậy, cho dù là nhìn thấy phía sau có nhân loại đuổi theo nó, nó cũng không thèm để ý.
Kẻ hèn nhân loại ở trong mắt thần thú chỉ như con kiến, đập một cái là chết, yếu đến không nỡ nhìn, bởi vậy, nó đương nhiên sẽ không để nhân loại theo phía sau kia vào mắt.
Mà Phượng Cửu lại bởi vì con diều hâu kia bay quá nhanh, hơn nữa nó lại là bay trước một khoảng sau đó nàng mới đuổi theo, một chốc một lát muốn kéo gần khoảng cách cũng không làm được, đặc biệt là vào lúc này, vậy mà từ trong rừng bay ra một đám chim chân dài mỏ nhòn nhọn miệng đỏ như máu .
“A!”
Đám chim đó vừa mở miệng đã phát ra thanh âm, không khỏi làm nàng hơi giật mình, một tiếng ‘a' có chút tương tự giống như quạ đen, lại như người phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong khàn khàn còn mang theo bén nhọn, có chút chói tai.
Nhìn thấy đám chim chân dài vỗ cánh bay về phía nàng, cái miệng chim nhòn nhọn đâm về phía nàng, nàng lấy ra trường kiếm, ‘xoẹt' một tiếng vung ra mấy đạo kiếm khí chém về phía đám chim chóc đó.
Đám chim mỏ dài đó có một nửa bị nàng chém thành hai nửa rơi xuống mặt đất, tiếng thét hỗn độn chói tai làm đau màng nhĩ, còn lại một ít chim chân dài có ý đồ nhào lên cũng bị giết, cuối cùng, còn lại không đến mười con chỉ có thể vỗ cánh kêu gào ở giữa không trung, nhìn chằm chằm Phượng Cửu, vỗ cánh bay đi không dám tới gần.
Thấy vậy, Phượng Cửu trở tay thu hồi trường kiếm, trong mắt ẩn chứa lạnh lẽo nhìn lướt qua đám chim chóc, sau đó mới lại nhìn về phía trước, thấy khoảng cách với con chim diều hâu kia lại bị kéo xa, vội đạp lông chim đuổi theo lần nữa.
Mà ở chỗ Phượng Cửu không để ý, sau khi đám chim chóc vừa rồi thấy nàng rời đi, lại vỗ cánh bay trở về bên trong rừng cây, lần này, chúng nó hạ chân xuống bên cạnh thi thể của đồng bạn, mỏ chim nhòn nhọn mổ lấy huyết nhục của đám chim chóc chết đi cho vào miệng ăn...…
“Kia, thiếu niên kia không muốn sống nữa đúng không? Vậy mà cưỡi một cọng lông chim đuổi theo con diều hâu kia?”
“Shhh! Con diều hâu kia là cấp bậc thần thú! Đó là hung thú ở bên trong, đang bay về phía nội vây đó!”
“Trời ạ! Vậy mà là cấp bậc thần thú, kia chính là ngoại trừ thượng cổ thần thú cấp bậc tối cao , thì ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng không đối phó được thần thú, thiếu niên kia chính là đi tìm chết!”
“Thiếu niên kia hình có chút quen mắt!”
“Ừ, một bộ đồ đỏ, hơn nữa dẫm dưới chân chính là Thất Thải Lưu Li Vũ…… A! Ta nhớ ra rồi! Khoảng thời gian trước thiếu niên kia ở giữa không trung bị người chặn lại, hắn lấy sức của một người giết hết đám người chặn lại hắn.”
“Đúng đúng đúng! Chính là hắn, chính là hắn!”
“Thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, chẳng lẽ hắn không biết sự lợi hại của thần thú , vậy mà dám đuổi theo thần thú đi vào bên trong, hơn nữa lại còn cưỡi trên lông chim bay giữa không trung, chẳng khác gì đem bản thân đặt vào tầm mắt đám hung thú phi hành, để bản thân trở thành mục tiêu của đán hung thú phi hành đó.”
“Đáng tiếc, thật thật là đáng tiếc, ngày đó ta còn đang nói, thiếu niên này không tầm thường, tiền đồ vô lượng, hôm nay lại thấy chính hắn đi tìm đường chết, aiz!”
Khắp nơi trong rừng, một ít đội ngũ cùng tán tu đều vây ở một chỗ nghị luận. Nếu chuyện này đặt ở trên người bọn họ, nhìn thấy đồng bạn của mình bị thần thú bắt đi, bọn họ sẽ đi cứu sao? Đáp án khẳng định sẽ là không, bởi vì bọn họ không có cái năng lực kia, đi cũng là vô dụng.
Đến lúc đó, chỉ biết không cứu được người, lại còn đem bản thân đặt vào nơi hung hiểm, chuyện không có lời như vậy, ngay cả kẻ ngốc cũng không làm.
Mà ở không trung, Phượng Cửu đạp lông chim đuổi theo con diều hâu phía trước, tốc độ bay của nó cực nhanh, bởi vậy, cho dù là nhìn thấy phía sau có nhân loại đuổi theo nó, nó cũng không thèm để ý.
Kẻ hèn nhân loại ở trong mắt thần thú chỉ như con kiến, đập một cái là chết, yếu đến không nỡ nhìn, bởi vậy, nó đương nhiên sẽ không để nhân loại theo phía sau kia vào mắt.
Mà Phượng Cửu lại bởi vì con diều hâu kia bay quá nhanh, hơn nữa nó lại là bay trước một khoảng sau đó nàng mới đuổi theo, một chốc một lát muốn kéo gần khoảng cách cũng không làm được, đặc biệt là vào lúc này, vậy mà từ trong rừng bay ra một đám chim chân dài mỏ nhòn nhọn miệng đỏ như máu .
“A!”
Đám chim đó vừa mở miệng đã phát ra thanh âm, không khỏi làm nàng hơi giật mình, một tiếng ‘a' có chút tương tự giống như quạ đen, lại như người phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong khàn khàn còn mang theo bén nhọn, có chút chói tai.
Nhìn thấy đám chim chân dài vỗ cánh bay về phía nàng, cái miệng chim nhòn nhọn đâm về phía nàng, nàng lấy ra trường kiếm, ‘xoẹt' một tiếng vung ra mấy đạo kiếm khí chém về phía đám chim chóc đó.
Đám chim mỏ dài đó có một nửa bị nàng chém thành hai nửa rơi xuống mặt đất, tiếng thét hỗn độn chói tai làm đau màng nhĩ, còn lại một ít chim chân dài có ý đồ nhào lên cũng bị giết, cuối cùng, còn lại không đến mười con chỉ có thể vỗ cánh kêu gào ở giữa không trung, nhìn chằm chằm Phượng Cửu, vỗ cánh bay đi không dám tới gần.
Thấy vậy, Phượng Cửu trở tay thu hồi trường kiếm, trong mắt ẩn chứa lạnh lẽo nhìn lướt qua đám chim chóc, sau đó mới lại nhìn về phía trước, thấy khoảng cách với con chim diều hâu kia lại bị kéo xa, vội đạp lông chim đuổi theo lần nữa.
Mà ở chỗ Phượng Cửu không để ý, sau khi đám chim chóc vừa rồi thấy nàng rời đi, lại vỗ cánh bay trở về bên trong rừng cây, lần này, chúng nó hạ chân xuống bên cạnh thi thể của đồng bạn, mỏ chim nhòn nhọn mổ lấy huyết nhục của đám chim chóc chết đi cho vào miệng ăn...…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.