Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Chương 1082: Chỗ Nào Cũng Có Nguy Cơ*
Phượng Quỳnh
20/05/2021
Thân ảnh của mấy người nhanh chóng phi lên, mà chạy ở đằng trước là Thôn Vân của Phượng Cửu, ngay sau đó là Phượng Cửu đi theo bên cạnh, cùng với ba người Đoạn Dạ Ninh Lang Tống Minh đi theo phía sau.
Ai cũng không dự đoán được cục đá lớn kia hóa ra lại là một con thú! Một con thú lớn lên giống y như đúc một tảng đá lớn. Cái vỏ cứng rắn kia, da thú màu cục đá kia, thật đến nỗi làm người căn bản không nghĩ tới đó không phải là một con thú, mà là một cục đá.
Chỉ có thể nói, sơn mạch Địa Ngục này quá mức cổ quái, ngay cả chủng loại thú đều là loại bọn họ chưa từng gặp qua, hơn nữa, lại rất am hiểu ngụy trang, thật là một khắc cũng không thể thả lỏng, vừa thả lỏng là có chuyện ngay.
Còn bên kia, Lạc Phi bị con Thạch Đầu thú chạy như điên mang đi , vì chạy nhảy tốc độ quá nhanh, hắn lại cả người từ ngồi đến nằm bò sát xuống, hai chân kẹp chặt lấy bụng Thạch Đầu thú, hai tay cũng ôm chặt, vì cây cối che lấp, tốc độ quá nhanh nên bị gió thổi đến nỗi hai mắt không mở ra được, bởi vậy, cũng thấy không rõ đường đi phía trước , muốn nhảy xuống lại không tìm được thời cơ.
Thẳng đến, hắn cúi đầu thấp đầu điều chỉnh khí tức trong cơ thể để cân bằng thân thể, nhìn thấy vừa lúc ở phía trước có một cành cây chĩa ra, lúc này mới chuẩn bị mượn cơ hội nhảy ra bắt lấy nhánh cây kia để giảm bớt lực va chạm của cú ngã đột ngột.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn hơi chống thân thể nửa ngồi xổm, cho đến khi, khoảng cách không sai biệt lắm mới ra sức nhảy, bắt lấy nhánh cây kia lộn một vòng, treo lủng lẳng lắc lư trên nhánh cây vài cái, rồi mới té rớt xuống đám cỏ.
“Shhh!”
Đụng vào miệng vết thương trên người , hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi , hắn thả lỏng rồi ngồi dậy, thấy Thôn Vân mang theo đám người Phượng Cửu đuổi theo tới đây, không bao lâu, đã đến trước mặt hắn.
“Ngươi sao rồi? Không có việc gì đi?” Phượng Cửu tiến lên đem hắn đỡ lấy, thấy miệng vết thương băng bó trên người hắn lại chảy ra máu tươi, liền dìu hắn đến một bên ngồi xuống: “Ta giúp ngươi tháo ra bôi thuốc lại lần nữa.”
“Shhh!”
Lạc Phi hít hà một hơi, khuôn mặt nhăn tít dựa vào Phượng Cửu đỡ ngồi dựa vào gốc cây ở một bên, nói: “Nơi này không chỉ nguy hiểm, ngay cả chủng loại thú cũng đều quỷ dị tới cực điểm, một cục đá vậy mà là một hình dạng ngụy trang của một con thú, quá dọa người.”
Nghe vậy, Phượng Cửu không khỏi lộ ra một ý cười: “Cho nên nói phải cẩn thận, nơi này xác thật rất nguy hiểm.” Khi nói chuyện, nàng đem miệng vết thương đang chảy ra máu tươi của hắn băng bó lại một lần nữa, lúc này, mấy người phía sau cũng đuổi tới đây.
“Phù! Lạc Phi, ngươi không sao chứ?”
Mấy người đi đến bên cạnh hắn, nhìn Phượng Cửu đang giúp hắn băng bó miệng vết thương lại một lần nữa, liền nhìn ngó xung quanh: “ Cục đá to kia đâu rồi? Chạy rồi?”
“Chạy rồi.”
Lạc Phi lên tiếng, nhìn bọn họ, lại nhìn xung quanh: “Chúng ta vậy mà cứ thế vào được đây, mặt trời sắp xuống núi, rừng rậm ban đêm sẽ không yên ổn, đặc biệt là nơi có hung thú hay lui tới, càng phải cẩn thận.”
“Yên tâm, chúng ta thủ.” Mấy người nói, cảnh giác nhìn xung quanh .
Phượng Cửu băng bó lại miệng vết thương cho hắn một lần nữa , nói với mấy người : “ Nhóm một đống lửa đi! Để ánh sáng lớn một chút, cho dù có hung thú gì đó cũng có thể thấy rõ, ở nơi như thế này chỉ là tránh né thôi cũng không phải biện pháp, có nhiều lúc nên chiến còn phải chiến.”
“ Được.”
Mấy người nhìn nhau , gật đầu, chỉ để lại một người thủ, Ninh Lang cùng Tống Minh thì đi ra xung quanh nhặt chút nhánh cây trở về, ở Lạc Phi cùng Phượng Cửu ngồi vây quanh một chỗ nhóm đống lửa, đem trời dần tối chiếu sáng lên.
Nhìn đống lửa, Ninh Lang chần chờ một chút, nói: “Nhưng mà, chúng ta làm như vậy có thể quá đáng chú ý hay không ? Nổi lửa này! Có lẽ những con hung thú đó sẽ theo ngọn lửa mà tìm tới chúng ta.”
Ai cũng không dự đoán được cục đá lớn kia hóa ra lại là một con thú! Một con thú lớn lên giống y như đúc một tảng đá lớn. Cái vỏ cứng rắn kia, da thú màu cục đá kia, thật đến nỗi làm người căn bản không nghĩ tới đó không phải là một con thú, mà là một cục đá.
Chỉ có thể nói, sơn mạch Địa Ngục này quá mức cổ quái, ngay cả chủng loại thú đều là loại bọn họ chưa từng gặp qua, hơn nữa, lại rất am hiểu ngụy trang, thật là một khắc cũng không thể thả lỏng, vừa thả lỏng là có chuyện ngay.
Còn bên kia, Lạc Phi bị con Thạch Đầu thú chạy như điên mang đi , vì chạy nhảy tốc độ quá nhanh, hắn lại cả người từ ngồi đến nằm bò sát xuống, hai chân kẹp chặt lấy bụng Thạch Đầu thú, hai tay cũng ôm chặt, vì cây cối che lấp, tốc độ quá nhanh nên bị gió thổi đến nỗi hai mắt không mở ra được, bởi vậy, cũng thấy không rõ đường đi phía trước , muốn nhảy xuống lại không tìm được thời cơ.
Thẳng đến, hắn cúi đầu thấp đầu điều chỉnh khí tức trong cơ thể để cân bằng thân thể, nhìn thấy vừa lúc ở phía trước có một cành cây chĩa ra, lúc này mới chuẩn bị mượn cơ hội nhảy ra bắt lấy nhánh cây kia để giảm bớt lực va chạm của cú ngã đột ngột.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn hơi chống thân thể nửa ngồi xổm, cho đến khi, khoảng cách không sai biệt lắm mới ra sức nhảy, bắt lấy nhánh cây kia lộn một vòng, treo lủng lẳng lắc lư trên nhánh cây vài cái, rồi mới té rớt xuống đám cỏ.
“Shhh!”
Đụng vào miệng vết thương trên người , hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi , hắn thả lỏng rồi ngồi dậy, thấy Thôn Vân mang theo đám người Phượng Cửu đuổi theo tới đây, không bao lâu, đã đến trước mặt hắn.
“Ngươi sao rồi? Không có việc gì đi?” Phượng Cửu tiến lên đem hắn đỡ lấy, thấy miệng vết thương băng bó trên người hắn lại chảy ra máu tươi, liền dìu hắn đến một bên ngồi xuống: “Ta giúp ngươi tháo ra bôi thuốc lại lần nữa.”
“Shhh!”
Lạc Phi hít hà một hơi, khuôn mặt nhăn tít dựa vào Phượng Cửu đỡ ngồi dựa vào gốc cây ở một bên, nói: “Nơi này không chỉ nguy hiểm, ngay cả chủng loại thú cũng đều quỷ dị tới cực điểm, một cục đá vậy mà là một hình dạng ngụy trang của một con thú, quá dọa người.”
Nghe vậy, Phượng Cửu không khỏi lộ ra một ý cười: “Cho nên nói phải cẩn thận, nơi này xác thật rất nguy hiểm.” Khi nói chuyện, nàng đem miệng vết thương đang chảy ra máu tươi của hắn băng bó lại một lần nữa, lúc này, mấy người phía sau cũng đuổi tới đây.
“Phù! Lạc Phi, ngươi không sao chứ?”
Mấy người đi đến bên cạnh hắn, nhìn Phượng Cửu đang giúp hắn băng bó miệng vết thương lại một lần nữa, liền nhìn ngó xung quanh: “ Cục đá to kia đâu rồi? Chạy rồi?”
“Chạy rồi.”
Lạc Phi lên tiếng, nhìn bọn họ, lại nhìn xung quanh: “Chúng ta vậy mà cứ thế vào được đây, mặt trời sắp xuống núi, rừng rậm ban đêm sẽ không yên ổn, đặc biệt là nơi có hung thú hay lui tới, càng phải cẩn thận.”
“Yên tâm, chúng ta thủ.” Mấy người nói, cảnh giác nhìn xung quanh .
Phượng Cửu băng bó lại miệng vết thương cho hắn một lần nữa , nói với mấy người : “ Nhóm một đống lửa đi! Để ánh sáng lớn một chút, cho dù có hung thú gì đó cũng có thể thấy rõ, ở nơi như thế này chỉ là tránh né thôi cũng không phải biện pháp, có nhiều lúc nên chiến còn phải chiến.”
“ Được.”
Mấy người nhìn nhau , gật đầu, chỉ để lại một người thủ, Ninh Lang cùng Tống Minh thì đi ra xung quanh nhặt chút nhánh cây trở về, ở Lạc Phi cùng Phượng Cửu ngồi vây quanh một chỗ nhóm đống lửa, đem trời dần tối chiếu sáng lên.
Nhìn đống lửa, Ninh Lang chần chờ một chút, nói: “Nhưng mà, chúng ta làm như vậy có thể quá đáng chú ý hay không ? Nổi lửa này! Có lẽ những con hung thú đó sẽ theo ngọn lửa mà tìm tới chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.