Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Chương 2062: Cùng Nhau Đi
Phượng Quỳnh
06/11/2024
“Làm sao có thể?”
Phượng Cửu giọng hơi cao lên, cười mỉm nhìn ông: “ Ông nhìn ta có giống người đi cướp đồ không? Con heo quay này là người ta tặng, còn tặng thêm một bình rượu nữa đấy.”
Nghe vậy, ông lão liếc nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, rõ ràng không tin: “Người ta tặng?” Sao lão ta không biết người ở đây lại hào phóng đến vậy?
“Không phải là người ta tặng thì sao?” Phượng Cửu vừa nói, vừa bưng heo quay vào trong và đặt lên lò nướng, rồi lấy đoản đao cắt ra một miếng nhỏ đưa cho lão: “Nếm thử đi, đúng rồi, còn có rượu nữa.” Nàng liếc nhìn về phía Trác Quân Việt.
Trác Quân Việt ánh mắt mang theo nụ cười, lấy bình rượu ra đặt sang một bên, rồi nghe lảo giả lầm bầm.
“Thật sự tặng cả rượu sao? Các người giỏi thật! Rốt cuộc là làm sao có được những thứ này vậy? Mấy năm nay ta đi khắp nơi mà chưa bao giờ gặp được chuyện tốt như thế!” Ông ta lấy bình rượu đã cạn của mình rót một ít, nhấp môi rồi nói: “Dù không bằng rượu cũ của ta, nhưng cũng là linh rượu hảo hạng đấy.”
Phượng Cửu cắt một miếng thịt đưa cho Trác Quân Việt, vừa nói: “Con heo này to thế, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày. Ăn không hết thì để lại, muốn ăn thì mang ra nướng lại là được.”
“Cái bình linh rượu này để cho lão đầu ta uống được chứ?” Hỗn Nguyên Tử vừa hỏi vừa đổ rượu vào bình rượu của mình. Bình rượu của ông ta là pháp khí, không chỉ một bình rượu mà mười bình cũng có thể chứa được. Ông ta lâu rồi không đi mua rượu, nếu không cũng sẽ không để rượu trong bình của mình cạn kiệt thế này.
“Cho thì cho, có gì lớn đâu.” Phượng Cửu nói một cách không để ý, cắt một miếng thịt lớn rồi ăn luôn.
Ba người ngồi đó vừa ăn thịt vừa uống rượu, nghỉ ngơi qua đêm rồi sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường, tiến vào bên trong.
Suốt dọc đường cũng khá yên ả, chỉ có điều nhiệt độ ngày càng nóng, dù là ban ngày hay ban đêm đều như nhau, càng đi sâu vào trong, mặt đất càng tỏa ra hơi nóng mờ mờ.
“Gần tới rồi, gần tới rồi, thấy chưa? Chính là ngọn núi kia.” Ông lão lau mồ hôi, chỉ về phía một ngọn núi lửa lớn không xa: “Hỏa Diệu Thảo chắc ở ngay nửa sườn núi đó, chúng ta lên nửa sườn núi tìm thử xem! Biết đâu ở đó cũng có Hắc Diệu Thạch, không cần đợi đến lần núi lửa phun trào tiếp theo.”
Phượng Cửu ngẩng đầu nhìn, thấy ngọn núi lửa mơ hồ tỏa ra hơi nóng, không khỏi hỏi: “Chúng ta lên đó sẽ không quá nguy hiểm chứ? Mặc dù dung nham ở dưới lòng đất, nhưng nếu lên nửa sườn núi thì…”
“Yên tâm đi! Không sao đâu, nhìn đi, ở nửa sườn núi đó cũng có người đang leo lên.” Ông lão chỉ về phía những người đang leo lên nửa sườn núi.
Thấy vậy, Phượng Cửu gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta lên thử xem, nếu có chuyện gì không ổn phải lập tức rời đi.”
“Biết rồi, biết rồi, lão đầu còn cần ngươi nói nữa sao?”
Ba người bèn tiến về phía ngọn núi lửa, đến dưới chân núi, ngoài vài mảnh nhỏ Hỏa Diệu Thạch, không thấy những viên đá lớn. Tuy nhiên, khi họ đến gần, một nhóm mười mấy đội đứng canh ở khu vực xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm vào họ, dường như đang đoán xem họ từ đâu tới.
“Ba người chúng ta đều lên sao? Hay là để một người ở lại dưới này?” Hỗn Nguyên Tử nhìn Phượng Cửu hỏi. Nếu để một người ở lại dưới này, thì chắc chắn là Trác Quân Việt, ông ta nhất định phải lên núi, Phượng Cửu thì khỏi phải nói.
Phượng Cửu nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Cả ba cùng lên đi!”
Phượng Cửu giọng hơi cao lên, cười mỉm nhìn ông: “ Ông nhìn ta có giống người đi cướp đồ không? Con heo quay này là người ta tặng, còn tặng thêm một bình rượu nữa đấy.”
Nghe vậy, ông lão liếc nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, rõ ràng không tin: “Người ta tặng?” Sao lão ta không biết người ở đây lại hào phóng đến vậy?
“Không phải là người ta tặng thì sao?” Phượng Cửu vừa nói, vừa bưng heo quay vào trong và đặt lên lò nướng, rồi lấy đoản đao cắt ra một miếng nhỏ đưa cho lão: “Nếm thử đi, đúng rồi, còn có rượu nữa.” Nàng liếc nhìn về phía Trác Quân Việt.
Trác Quân Việt ánh mắt mang theo nụ cười, lấy bình rượu ra đặt sang một bên, rồi nghe lảo giả lầm bầm.
“Thật sự tặng cả rượu sao? Các người giỏi thật! Rốt cuộc là làm sao có được những thứ này vậy? Mấy năm nay ta đi khắp nơi mà chưa bao giờ gặp được chuyện tốt như thế!” Ông ta lấy bình rượu đã cạn của mình rót một ít, nhấp môi rồi nói: “Dù không bằng rượu cũ của ta, nhưng cũng là linh rượu hảo hạng đấy.”
Phượng Cửu cắt một miếng thịt đưa cho Trác Quân Việt, vừa nói: “Con heo này to thế, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày. Ăn không hết thì để lại, muốn ăn thì mang ra nướng lại là được.”
“Cái bình linh rượu này để cho lão đầu ta uống được chứ?” Hỗn Nguyên Tử vừa hỏi vừa đổ rượu vào bình rượu của mình. Bình rượu của ông ta là pháp khí, không chỉ một bình rượu mà mười bình cũng có thể chứa được. Ông ta lâu rồi không đi mua rượu, nếu không cũng sẽ không để rượu trong bình của mình cạn kiệt thế này.
“Cho thì cho, có gì lớn đâu.” Phượng Cửu nói một cách không để ý, cắt một miếng thịt lớn rồi ăn luôn.
Ba người ngồi đó vừa ăn thịt vừa uống rượu, nghỉ ngơi qua đêm rồi sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường, tiến vào bên trong.
Suốt dọc đường cũng khá yên ả, chỉ có điều nhiệt độ ngày càng nóng, dù là ban ngày hay ban đêm đều như nhau, càng đi sâu vào trong, mặt đất càng tỏa ra hơi nóng mờ mờ.
“Gần tới rồi, gần tới rồi, thấy chưa? Chính là ngọn núi kia.” Ông lão lau mồ hôi, chỉ về phía một ngọn núi lửa lớn không xa: “Hỏa Diệu Thảo chắc ở ngay nửa sườn núi đó, chúng ta lên nửa sườn núi tìm thử xem! Biết đâu ở đó cũng có Hắc Diệu Thạch, không cần đợi đến lần núi lửa phun trào tiếp theo.”
Phượng Cửu ngẩng đầu nhìn, thấy ngọn núi lửa mơ hồ tỏa ra hơi nóng, không khỏi hỏi: “Chúng ta lên đó sẽ không quá nguy hiểm chứ? Mặc dù dung nham ở dưới lòng đất, nhưng nếu lên nửa sườn núi thì…”
“Yên tâm đi! Không sao đâu, nhìn đi, ở nửa sườn núi đó cũng có người đang leo lên.” Ông lão chỉ về phía những người đang leo lên nửa sườn núi.
Thấy vậy, Phượng Cửu gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta lên thử xem, nếu có chuyện gì không ổn phải lập tức rời đi.”
“Biết rồi, biết rồi, lão đầu còn cần ngươi nói nữa sao?”
Ba người bèn tiến về phía ngọn núi lửa, đến dưới chân núi, ngoài vài mảnh nhỏ Hỏa Diệu Thạch, không thấy những viên đá lớn. Tuy nhiên, khi họ đến gần, một nhóm mười mấy đội đứng canh ở khu vực xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm vào họ, dường như đang đoán xem họ từ đâu tới.
“Ba người chúng ta đều lên sao? Hay là để một người ở lại dưới này?” Hỗn Nguyên Tử nhìn Phượng Cửu hỏi. Nếu để một người ở lại dưới này, thì chắc chắn là Trác Quân Việt, ông ta nhất định phải lên núi, Phượng Cửu thì khỏi phải nói.
Phượng Cửu nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Cả ba cùng lên đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.