Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Chương 1237: Ta Là Đại Ngưu
Phượng Quỳnh
30/06/2021
Còn tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh ở bên này vậy mà làm chưởng quầy ở rất nhiều cửa hàng, làm nàng nhìn đến líu lưỡi, cường giả tọa trấn ở nhất đẳng quốc hoặc gia chủ thậm chí lão tổ mới có cường giả Nguyên Anh, vậy mà ở nơi này lại chỉ lăn lộn làm một cái chưởng quầy, cũng thật là tuyệt.
Nhưng mà quan sát mấy ngày, bây giờ cũng bình tĩnh không ít, nơi có cường giả thì cũng có kẻ yếu, nàng đã sớm biết, chỉ là, không nghĩ tới nơi này những cái gọi là kẻ yếu lại làm mấy cái chuyện linh tinh lặt vặt như thế này.
Tuy là như vậy, nhưng mà, có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, chắc hẳn người bình thường cũng không dám xằng bậy ở mấy chỗ đó.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, vừa gặm trái cây vừa đi, đi vào một chỗ không người thay đổi một thân xiêm y, xóa bỏ bẩn thỉu trên mặt, biến thành một thiếu niên quần áo bình thường, một bộ thanh y, một đôi mắt linh động giảo hoạt mang theo tính kế nhè nhẹ, lúc này mới đi về phía cửa thành. Đợi mấy ngày rồi, rốt cuộc nàng cũng chờ được một cái cơ hội như vậy ,đương nhiên nàng phải nắm cho cho chắc.
Nàng đến chỗ chờ ở cửa thành, từ buổi sáng chờ đến giữa trưa, cũng không gặp người tới, không khỏi có chút nôn nóng, người này sẽ không lạc đường đi? Hoặc là không tới? Vậy thì kế hoạch của nàng chẳng phải là ngâm nước nóng hay sao?
Đang nghĩ ngợi tới, liền thấy một mạt thân ảnh lôi kéo một cái bao tải vào thành, cái tay buộc sợi dây vải đó đang nâng túi, vừa đi vừa nhìn xung quanh, như là ở tìm người.
Thấy thế, Phượng Cửu bước nhanh đi ra phía trước, kéo hắn sang một bên: “Ngươi là cái kia…… Cái kia…… Gọi là gì nhỉ?”
“Ta là Đại Ngưu, ngươi là người thúc thúc ta gọi tới đón ta sao?”
“ A! Đúng đúng đúng, chính là Đại Ngưu, chính là Đại Ngưu.” Phượng Cửu vỗ vỗ đầu, cười nói: “ Xem cái đầu óc này của ta, vậy mà lại không nhớ tên của ngươi, nhưng mà không sao, nhận được ngươi thì tốt rồi.”
“Ha hả, đúng vậy! Nhận được ta thì tốt rồi ,vốn dĩ ta còn sợ đợi không được người đây!” Hắn đem cái túi đang khiêng trên vai thả xuống, cười toe toét: “Đây là đồ cha ta gửi cho thúc ta.”
“ Ngươi cái tên đại ngốc này, còn cười vui vẻ đến như vậy , ta nói với ngươi, có phiền toái lớn.” Phượng Cửu đè thấp giọng , nói với hắn: “Thúc ngươi để cho ta chờ ở chỗ này để nói với ngươi, mau về nhà đi, chức vị này không xin được , đây là tiền ông ấy cho ngươi bảo ngươi mang về, ngươi cầm lấy.”
Nàng lấy ra một cái túi bao lớn nhét vào trong tay thiếu niên kia: “Còn có, thúc ngươi nói mấy tháng này đừng gửi thư cho ông ấy, chờ mọi chuyện êm xuôi ông ấy sẽ liên hệ với các ngươi.”
“A? Thật, thật sao?” Thiếu niên sắc mặt trắng nhợt, có chút bị dọa.
“Đúng vậy, tin ông ấy gửi cho ngươi đâu?” Nàng hỏi.
“Ở, ở chỗ này.” Hắn vội vàng móc ra đưa cho Phượng Cửu.
“Ừ, như vậy là được, ngươi nhanh chóng trở về, túi đồ này ta sẽ thay ngươi đưa cho thúc của ngươi.” Nàng ra hiệu, cởi xuống sợi vải đỏ trên tay của hắn rồi bảo hắn nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên nhìn thấy có tiền, lại nghe nói có nguy hiểm, tất nhiên là không dám ở lại, vội vàng rời đi.
Nhìn hắn ra khỏi cửa thành, Phượng Cửu cười híp một đôi mắt, nhanh chóng buộc lên tay mình, rồi sau đó khiêng bao đồ đi đến chỗ chờ trước cửa thành.
Thời gian qua ước chừng nửa nén hương, tên nam tử cao gầy kia đi đến chỗ cửa thành kia tìm kiếm, nhìn thấy thiếu niên ngồi ở một góc chỗ kia trên tay còn buộc một sợi vải đỏ, vì thế nhanh chóng đi qua.
“Ngươi là Đại Ngưu?”
“Là ta.” Phượng Cửu đáp lời, nhìn nam tử cao gầy, vui vẻ hỏi: “Là thúc của ta bảo ngươi đến đón ta sao? Thúc của ta đâu ? Sao ông ấy lại không có tới?”
Nghe vậy nam tử cao gầy nói : “ Thúc ngươi còn đang bận !”
Nhưng mà quan sát mấy ngày, bây giờ cũng bình tĩnh không ít, nơi có cường giả thì cũng có kẻ yếu, nàng đã sớm biết, chỉ là, không nghĩ tới nơi này những cái gọi là kẻ yếu lại làm mấy cái chuyện linh tinh lặt vặt như thế này.
Tuy là như vậy, nhưng mà, có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, chắc hẳn người bình thường cũng không dám xằng bậy ở mấy chỗ đó.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, vừa gặm trái cây vừa đi, đi vào một chỗ không người thay đổi một thân xiêm y, xóa bỏ bẩn thỉu trên mặt, biến thành một thiếu niên quần áo bình thường, một bộ thanh y, một đôi mắt linh động giảo hoạt mang theo tính kế nhè nhẹ, lúc này mới đi về phía cửa thành. Đợi mấy ngày rồi, rốt cuộc nàng cũng chờ được một cái cơ hội như vậy ,đương nhiên nàng phải nắm cho cho chắc.
Nàng đến chỗ chờ ở cửa thành, từ buổi sáng chờ đến giữa trưa, cũng không gặp người tới, không khỏi có chút nôn nóng, người này sẽ không lạc đường đi? Hoặc là không tới? Vậy thì kế hoạch của nàng chẳng phải là ngâm nước nóng hay sao?
Đang nghĩ ngợi tới, liền thấy một mạt thân ảnh lôi kéo một cái bao tải vào thành, cái tay buộc sợi dây vải đó đang nâng túi, vừa đi vừa nhìn xung quanh, như là ở tìm người.
Thấy thế, Phượng Cửu bước nhanh đi ra phía trước, kéo hắn sang một bên: “Ngươi là cái kia…… Cái kia…… Gọi là gì nhỉ?”
“Ta là Đại Ngưu, ngươi là người thúc thúc ta gọi tới đón ta sao?”
“ A! Đúng đúng đúng, chính là Đại Ngưu, chính là Đại Ngưu.” Phượng Cửu vỗ vỗ đầu, cười nói: “ Xem cái đầu óc này của ta, vậy mà lại không nhớ tên của ngươi, nhưng mà không sao, nhận được ngươi thì tốt rồi.”
“Ha hả, đúng vậy! Nhận được ta thì tốt rồi ,vốn dĩ ta còn sợ đợi không được người đây!” Hắn đem cái túi đang khiêng trên vai thả xuống, cười toe toét: “Đây là đồ cha ta gửi cho thúc ta.”
“ Ngươi cái tên đại ngốc này, còn cười vui vẻ đến như vậy , ta nói với ngươi, có phiền toái lớn.” Phượng Cửu đè thấp giọng , nói với hắn: “Thúc ngươi để cho ta chờ ở chỗ này để nói với ngươi, mau về nhà đi, chức vị này không xin được , đây là tiền ông ấy cho ngươi bảo ngươi mang về, ngươi cầm lấy.”
Nàng lấy ra một cái túi bao lớn nhét vào trong tay thiếu niên kia: “Còn có, thúc ngươi nói mấy tháng này đừng gửi thư cho ông ấy, chờ mọi chuyện êm xuôi ông ấy sẽ liên hệ với các ngươi.”
“A? Thật, thật sao?” Thiếu niên sắc mặt trắng nhợt, có chút bị dọa.
“Đúng vậy, tin ông ấy gửi cho ngươi đâu?” Nàng hỏi.
“Ở, ở chỗ này.” Hắn vội vàng móc ra đưa cho Phượng Cửu.
“Ừ, như vậy là được, ngươi nhanh chóng trở về, túi đồ này ta sẽ thay ngươi đưa cho thúc của ngươi.” Nàng ra hiệu, cởi xuống sợi vải đỏ trên tay của hắn rồi bảo hắn nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên nhìn thấy có tiền, lại nghe nói có nguy hiểm, tất nhiên là không dám ở lại, vội vàng rời đi.
Nhìn hắn ra khỏi cửa thành, Phượng Cửu cười híp một đôi mắt, nhanh chóng buộc lên tay mình, rồi sau đó khiêng bao đồ đi đến chỗ chờ trước cửa thành.
Thời gian qua ước chừng nửa nén hương, tên nam tử cao gầy kia đi đến chỗ cửa thành kia tìm kiếm, nhìn thấy thiếu niên ngồi ở một góc chỗ kia trên tay còn buộc một sợi vải đỏ, vì thế nhanh chóng đi qua.
“Ngươi là Đại Ngưu?”
“Là ta.” Phượng Cửu đáp lời, nhìn nam tử cao gầy, vui vẻ hỏi: “Là thúc của ta bảo ngươi đến đón ta sao? Thúc của ta đâu ? Sao ông ấy lại không có tới?”
Nghe vậy nam tử cao gầy nói : “ Thúc ngươi còn đang bận !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.