Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Chương 1592: Thiên Sơn Tái Ngộ*
Phượng Quỳnh
29/10/2021
Nghe vậy, nàng ấy lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay: "Tử Doanh cảm tạ sư phụ ban danh. ”
"Đem quần áo đổi một bộ, đi theo vi sư." Nàng ra hiệu, bảo nàng ấy trước tiên đem quần áo bị rách trên người thay đổi.
"Vâng."
Nàng ấy đáp một tiếng, cởi áo ngoài ra, một lần nữa lấy ra áo khoác sạch sẽ, lại đi trở lại bên cạnh xe ngựa lau sạch cái gối ngọc kia sau đó thu lên, lúc này mới theo sư phụ nàng ấy rời đi trong bóng đêm.
----
Ước chừng nửa tháng sau, mấy người Hiên Viên Mặc Trạch cùng Phượng Cửu đi tới chân núi Thiên Sơn, phóng mắt nhìn lại, tuyết bọc một mảnh bạc trắng, đập vào mắt có thể thấy được chính là băng tuyết ngân bạc, không thấy nửa gốc cây xanh.
Thiên Sơn còn được gọi là Tuyết Sơn, ở nơi này, nhiệt độ không khí lạnh thấu xương, nhưng ở đỉnh Thiên Sơn, lại là một mảnh thiên địa khác.
"Phù, thật lạnh." Phượng Cửu thở ra một ngụm nhiệt khí, xoa xoa hai tay nói.
"Nơi này băng tuyết nhiều năm, nhiệt độ không khí so với nơi khác còn lạnh hơn gấp mấy lần, nàng muốn cảm thấy lạnh thì điều chỉnh vận chuyển hơi thở linh lực trong cơ thể." Khi nói chuyện, hắn ôm nàng vào bên người, dùng áo choàng quấn lấy nàng, vì nàng mà chắn đi hàn khí.
Hôi Lang và Ảnh Nhất đi theo phía sau, thỉnh thoảng xoa xoa tay: "Nơi quỷ quái này lạnh như vậy, Thiên Cơ lão nhân sao có thể ở mãi được đây? ”
Ảnh Nhất liếc mắt nhìn Hôi Lang đang nói chuyện, nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên có kết giới sao? Thiên Cơ lão nhân là ai? Nếu ông ta bày ra kết giới, những hàn khí này tự nhiên có thể làm lơ, hơn nữa, không nghe nói nơi Thiên Cơ lão nhân ở bốn mùa như xuân sao? ”
"Mạch Trần hình như đang ở chỗ này."
Phượng Cửu nhìn sơn đạo[ con đường núi] phía trước, chợt toát ra một câu như vậy, hoàn toàn không phát hiện, bởi vì nàng bất thình loát ra một câu này, sắc mặt nam nhân bên cạnh tức khắc đen sì vẻ mặt ghen tuông.
"Tiểu bạch kiểm kia có cái gì để nhớ kỹ." Hắn âm dương quái khí nói một câu, ánh mắt nhìn phía trước, chỉ thấy, trong sơn đạo tuyết trắng kia, tựa hồ có một vệt thân ảnh đạp tuyết vô ngân chậm rãi mà đến.
Nhìn kỹ, thấy rõ người nọ chính là tiểu bạch kiểm trong miệng hắn, sắc mặt lại càng khó coi.
"Tiểu Bạch Kiểm?" Phượng Cửu ngẩn ra, hơi sững sờ nhìn nam nhân mặt đen bên cạnh, cười nói: "Chàng nói Mạch Trần? Không phải đâu! Mạch Trần đó là khí chất phiêu dật như tiên, đâu phải là tiểu bạch kiểm. ”
Thanh âm vừa dứt, thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước, liền dời mắt nhìn lại, khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, ánh mắt không khỏi sáng lên: "Mạch Trần!” Nàng cao giọng hô, phất phất tay về phía y.
Hiên Viên Mặc Trạch chỉ thấy nữ nhân bên cạnh giống như hồ điệp bay ra ngoài, đến trước mặt Mạch Trần, cười đến giống như đóa hoa, nhìn thấy trong lòng hắn cực kỳ hụt hẫng.
Nữ nhân này, có phải đã quên hắn mới là người nam nhân của nàng hay không? Hắn còn ở chỗ này đã như vậy rồi, nếu như hắn không ở đây để cho hai người họ ở một chỗ, chẳng phải là càng...
Nghĩ đến điểm này, hắn sải bước đi lên phía trước, đi tới bên người Phượng Cửu, bá đạo đưa tay ôm eo nàng, không tiếng động biểu thị quyền sở hữu của hắn.
Hôi Lang phía sau nhìn thấy một màn này, không khỏi nhếch miệng cười: "Tính nết này cùng khí thế này của chủ tử thật là không phù hợp chút nào, loại chuyện ghen tuông này thật sự không thích hợp xuất hiện trên người ngài ấy, quá hủy hình tượng. ”
Ảnh Nhất bên cạnh liếc hắn một cái, nói: "Lát nữa khi chủ tử thu thập ngươi, ngươi sẽ không bị hủy hình tượng.” Nói xong, cũng đi về phía trước.
"Ấy, ngươi có ý gì a ngươi, ngươi là ngại chủ tử thu thập ta còn ít đúng không? Thật không có gì thú vị.” Hôi Lang nói xong, cũng đi về phía trước, đi tới bên cạnh mấy người.
"Đem quần áo đổi một bộ, đi theo vi sư." Nàng ra hiệu, bảo nàng ấy trước tiên đem quần áo bị rách trên người thay đổi.
"Vâng."
Nàng ấy đáp một tiếng, cởi áo ngoài ra, một lần nữa lấy ra áo khoác sạch sẽ, lại đi trở lại bên cạnh xe ngựa lau sạch cái gối ngọc kia sau đó thu lên, lúc này mới theo sư phụ nàng ấy rời đi trong bóng đêm.
----
Ước chừng nửa tháng sau, mấy người Hiên Viên Mặc Trạch cùng Phượng Cửu đi tới chân núi Thiên Sơn, phóng mắt nhìn lại, tuyết bọc một mảnh bạc trắng, đập vào mắt có thể thấy được chính là băng tuyết ngân bạc, không thấy nửa gốc cây xanh.
Thiên Sơn còn được gọi là Tuyết Sơn, ở nơi này, nhiệt độ không khí lạnh thấu xương, nhưng ở đỉnh Thiên Sơn, lại là một mảnh thiên địa khác.
"Phù, thật lạnh." Phượng Cửu thở ra một ngụm nhiệt khí, xoa xoa hai tay nói.
"Nơi này băng tuyết nhiều năm, nhiệt độ không khí so với nơi khác còn lạnh hơn gấp mấy lần, nàng muốn cảm thấy lạnh thì điều chỉnh vận chuyển hơi thở linh lực trong cơ thể." Khi nói chuyện, hắn ôm nàng vào bên người, dùng áo choàng quấn lấy nàng, vì nàng mà chắn đi hàn khí.
Hôi Lang và Ảnh Nhất đi theo phía sau, thỉnh thoảng xoa xoa tay: "Nơi quỷ quái này lạnh như vậy, Thiên Cơ lão nhân sao có thể ở mãi được đây? ”
Ảnh Nhất liếc mắt nhìn Hôi Lang đang nói chuyện, nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên có kết giới sao? Thiên Cơ lão nhân là ai? Nếu ông ta bày ra kết giới, những hàn khí này tự nhiên có thể làm lơ, hơn nữa, không nghe nói nơi Thiên Cơ lão nhân ở bốn mùa như xuân sao? ”
"Mạch Trần hình như đang ở chỗ này."
Phượng Cửu nhìn sơn đạo[ con đường núi] phía trước, chợt toát ra một câu như vậy, hoàn toàn không phát hiện, bởi vì nàng bất thình loát ra một câu này, sắc mặt nam nhân bên cạnh tức khắc đen sì vẻ mặt ghen tuông.
"Tiểu bạch kiểm kia có cái gì để nhớ kỹ." Hắn âm dương quái khí nói một câu, ánh mắt nhìn phía trước, chỉ thấy, trong sơn đạo tuyết trắng kia, tựa hồ có một vệt thân ảnh đạp tuyết vô ngân chậm rãi mà đến.
Nhìn kỹ, thấy rõ người nọ chính là tiểu bạch kiểm trong miệng hắn, sắc mặt lại càng khó coi.
"Tiểu Bạch Kiểm?" Phượng Cửu ngẩn ra, hơi sững sờ nhìn nam nhân mặt đen bên cạnh, cười nói: "Chàng nói Mạch Trần? Không phải đâu! Mạch Trần đó là khí chất phiêu dật như tiên, đâu phải là tiểu bạch kiểm. ”
Thanh âm vừa dứt, thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước, liền dời mắt nhìn lại, khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, ánh mắt không khỏi sáng lên: "Mạch Trần!” Nàng cao giọng hô, phất phất tay về phía y.
Hiên Viên Mặc Trạch chỉ thấy nữ nhân bên cạnh giống như hồ điệp bay ra ngoài, đến trước mặt Mạch Trần, cười đến giống như đóa hoa, nhìn thấy trong lòng hắn cực kỳ hụt hẫng.
Nữ nhân này, có phải đã quên hắn mới là người nam nhân của nàng hay không? Hắn còn ở chỗ này đã như vậy rồi, nếu như hắn không ở đây để cho hai người họ ở một chỗ, chẳng phải là càng...
Nghĩ đến điểm này, hắn sải bước đi lên phía trước, đi tới bên người Phượng Cửu, bá đạo đưa tay ôm eo nàng, không tiếng động biểu thị quyền sở hữu của hắn.
Hôi Lang phía sau nhìn thấy một màn này, không khỏi nhếch miệng cười: "Tính nết này cùng khí thế này của chủ tử thật là không phù hợp chút nào, loại chuyện ghen tuông này thật sự không thích hợp xuất hiện trên người ngài ấy, quá hủy hình tượng. ”
Ảnh Nhất bên cạnh liếc hắn một cái, nói: "Lát nữa khi chủ tử thu thập ngươi, ngươi sẽ không bị hủy hình tượng.” Nói xong, cũng đi về phía trước.
"Ấy, ngươi có ý gì a ngươi, ngươi là ngại chủ tử thu thập ta còn ít đúng không? Thật không có gì thú vị.” Hôi Lang nói xong, cũng đi về phía trước, đi tới bên cạnh mấy người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.